Lời phi lộ.
Gần chín mươi triệu dân sống trên mảnh đất h́nh chữ S eo hẹp, lại đang bị cắt xén dần dâng cho giặc phương Bắc ! Những kẻ nắm vận mệnh quốc gia không có tài đức, lại rất đam mê quyền lực. Đưa đến hậu quá là chúng đẩy cả dân tộc vào con đường đói nghèo cùng quẫn! Nghèo nàn về đạo đức, yếu hèn về phẩm giá con người.
T́nh h́nh mỗi lúc thêm nghiêm trọng, đất nước đă và đang bị xâm lăng về văn hóa, về lănh thỗ, lănh hải.
Thiết nghĩ, không có ai quá vô tâm với đất nước mà yên ḷng trước họa ngoại xâm hiện nay. Trừ bọn Mạnh, Dũng, Trọng... Giờ là lúc mỗi công dân Việt Nam cần nh́n vào sự thật. Đó là lương tâm và trách nhiệm không thể thoái thác.
Phần III
Giá của tự do luôn luôn cao
Trần Nhu
Vài nét về Vladimirovich Putin
Năm 1998, cựu nhân viên t́nh báo KGB trở thành người đứng đầu Cục An Ninh Liên Bang (FSB) cơ quan kế tục KGB, Putin trở thành người đứng đầu Hội Đồng An Ninh của Tổng Thống.
Tháng 8 năm 1999, Tổng Thống Boris Yeltsin đột ngột sa thải thủ tướng Sergei Stepashin và đưa Putin lên làm Thủ Tướng mới, nhân dịp năm mới vào một ngày đẹp trời Yeltsin đưa ra tuyên bố từ chức và lập Putin thay ḿnh làm nguyên thủ quốc gia (hoàng đế).
Putin thể hiện tài năng rất rơ ràng: Ḥa nhập với những người có tiếng nói quyết định và biết cách giao lưu với nhân dân. Lời lẽ của ông không dành cho trí thức, nhưng ông biết cách ăn nói với cử tri của ḿnh. Ông không làm cho ai khó chịu và không dừng lại ôm măi bó hoa đă tàn héo.
Putin tốt nghiệp luật tại đại học quốc gia St Petersburg năm 1975, rất giỏi tiếng Đức, Anh và rất yêu thể thao, những người làm việc gần với Putin đều cho rằng: Ông nhanh nhẹn, nhạy cảm về chính trị, đương nhiên, ông hoàn toàn không muốn quay lại với Chủ Nghĩa Xă Hội, ông không c̣n mang trái tim người Cộng Sản. Nhưng đại biểu Duma quốc gia Covalop đă nói thẳng ra rằng: “Chúng ta đang sống trong đất nước mà chính quyền nằm trong tay KGB hành động như sách vở đă dạy họ. Họ tiến dần từng bước tới việc xây dựng một nhà nước cảnh sát! Trong khi đó, kiến trúc sư thuộc phong trào tư nhân hóa của Nga, Antoly Chubais làm việc tại Điện Kremlin th́ nhận xét rằng: “Ông Putin có thể vừa là một người yêu nước Nga vừa là một nhà hiện đại hóa Tây Phương”.
Sau khi nói chuyện với Putin gần 3 tiếng đồng hồ, nhà ngoại giao Mỹ Madeleine Albright lưu ư rằng có “hai mạch” trong tính cách của Putin. Nhiều người khác th́ nhận xét rằng: “Putin là một nhà cải tổ có tâm can, mà gần bản sắc dân tộcc”.
Trong hơn một thập niên qua, nước Nga đă thực hiện quá tŕnh chuyển đổi đầy khó khăn, thách thức từ Chủ Nghĩa Cộng Sản sang một nền dân chủ kiểu Nga, từ một nền kinh tế tập trung sang một nền kinh tế thị trường. Nước Nga đă phải đối mặt với nhiều vấn đề cùng một lúc từ âm mưu chính biến gây bất ổn của một số đảng viên Cộng Sản, nhất là vấn đề kinh tế, xă hội và đời sống trong buổi giao thời. Từ cuộc vận hành quyền lực ở điện Kremlin, từ Gorbachov đến Yeltsin, mà nền dân chủ nước Nga có thể đă bị thui chột ngay trong trứng nước nếu như vào tháng 8 năm 1991, một cuộc nổi dậy triệt để chống lại Tổng Thống Liên Xô Mikhail Gorbachov nổ ra. Nền dân chủ không bị bóp chết chủ yếu là nhờ Boris Yeltsin, đối thủ của Gorbachov lúc đó mới được bầu làm Tổng Thống Liên Bang Nga đă lănh đạo mọi người chống lại những kẻ nổi dậy chống lại nhà trắng: Tổng hành dinh của chính phủ Nga.
Nhiều năm sau, tổng thống Mỹ Bill Clinton mô tả: “Thời điểm ông Yeltsin trèo lên xe tăng để bảo vệ nền tự do nước Nga là một trong những trải nhiệm đáng sợ nhất đời tôi”.
Từ một đảng viên Cộng Sản kỳ cựu, một nhà lănh đạo, Yeltsin trở thành một trong những chiến sĩ tranh đấu dũng cảm cho tự do, có tiếng nói mạnh nhất nước Nga năm 1991. Đến Putin, cựu nhân viên t́nh báo KGB trở thành tổng thống nước Nga. Tại sao? Bởi v́ mọi thứ trên đời có thể xẩy ra. Nhưng người Nga, người Đức, người Tiệp v.v... họ vất bỏ Chủ Nghĩa Cộng Sản dễ dàng như thay áo, không u mê, ĺ lợm, cuồng tín như các nhà lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam . Hăy xem ông Putin, sau khi vứt bỏ chủ nghĩa Mác-Lenin, ông ta đă đưa nước Nga trở lại thịnh vượng, mạnh mẽ đầy sức sống, vượt qua nhiều ngọn núi. Nhờ óc phán đoán, đánh giá sáng suốt, kết hợp với bản lĩnh chính trị ngoan cường, ông vạch ra được hướng đi khái quát, chủ đạo của các mục tiêu hướng tới, ư thức về phương hướng để đạt mục đích. Ông có công lao lớn phục hồi lại niềm tin và ḷng tự hào của dân Nga, vực dậy nền kinh tế trong giai đoạn đầu của kinh tế thị trường.
X
Nhân đây ta cần so sánh ban lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam.
Gorbachov, Yeltsin, Putin họ đều là những con người thức tỉnh đầy nhiệt huyết, có bản lĩnh chính trị vững vàng và ḷng quả cảm tự tin, không như những người lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam , lúc nào cũng khoe khoang với công chúng, họ là những người lănh đạo sáng suốt, tuyệt vời, đỉnh cao trí tuệ. Nhưng trên thực tế th́ lại rất u tối, mù quáng, thiếu tự tin, nặng đầu óc nô lệ. Khi đất nước hiện đang cần có những con người có tư tưởng độc lập, chủ động, có óc sáng tạo để cải tổ mọi lĩnh vực trong đời sống xă hội th́ họ lại cứ xem Trung Cộng làm cái ǵ để họ làm theo. Nhẽ ra, khi các biến cố động trời dồn dập đang xẩy ra ở các nước Cộng Sản Đông Âu và Liên Xô như vậy, nếu tỉnh táo tự tin, những người lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam phải nhận thấy đây là cơ hội tốt nhất để họ thoát khỏi ṿng kiềm tỏa của Liên Xô, và quan trọng hơn là xích xiềng của Trung Cộng, xóa bỏ hẳn mọi tàn tích của tư tưởng Mao Trạch Đông, và cũng khỏi phải lo ai tranh quyền, cướp ngôi nổi với họ, khi họ đứng về phía dân tộc, đặt tổ quốc lên trên hết. Nhưng rất đáng tiếc, họ không làm ǵ, mà cứ một mực bám đít quan thầy Trung Cộng, loại bỏ, trừ khử các đồng chí có tư tưởng cấp tiến như Trần Xuân Bách, Hoàng Minh Chính, Trần Độ v.v... Họ sợ mất đảng, mất quyền lợi, họ không muốn thay đổi, họ chỉ quan tâm đến quyền lợi của họ để duy tŕ quyền lực đó. Điều cần thiết là mọi người cứ quên lăng những sự thật đă và đang diễn ra, ngay cả sự thật của chính cuộc sống của họ. Do đó, những ǵ chung quanh họ là những bức tường dối trá. Những cái nguy hiểm nhất cho đất nước là họ cứ bám chặt vào kẻ thù truyền kiếp là Trung Cộng, như tôi đă nêu trong “Bức giác thư gửi các vị tướng lănh và anh em binh sĩ trong quân đội Nhân Dân” hồi năm 2006. Mặc dù đảng Cộng Sản Việt Nam bị Bắc Kinh cho ăn đ̣n nhiều lần, mà chứng nào tật ấy vẫn cứ cố gắng bám đuôi quan thầy thành một truyền thống nô lệ, lấy chủ trương đường lối của Trung Quốc làm mẫu mực, xem “Hồi Kư của Đào Duy Thành”. Ủy Viên BCT đảng Cộng Sản cũng là một minh họa hết sức chính xác về sự lệ thuộc của đảng Cộng Sản VN với Trung Cộng. Xin tạm trích dẫn một đoạn trong chương “Đi Sứ Trung Quốc” của Thành: “Tháng 1/1991, tôi và anh Vũ Oanh được cử sang Trung Quốc nghiên cứu t́nh h́nh kinh tế chính trị Trung Quốc, đồng chí Vũ Oanh làm Trưởng Đoàn, tôi làm phó đoàn, đoàn c̣n có đồng chí Vũ Quang, đồng chí Lê Quí An và một phiên dịch cấp vụ trưởng của Ban Đối ngoại trung ương. Đoàn chúng tôi sang Trung Quốc trong t́nh h́nh hai nước chưa b́nh thường quan hệ ngoại giao. Mới có cuộc gặp gỡ trước ở Trùng Khánh giữa các đồng chí Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh, Cố Vấn Phạm Văn Đồng, thủ tướng Đỗ Mười với các đồng chí Giang Trạch Dân, Lư Bằng của Trung Quốc. Trong chuyến đi này c̣n có đồng chí Đinh Nho Liêm, thứ trưởng bộ ngoại giao cùng đi. Khi về đồng chí Đinh Nho Liêm có chép hai câu thơ trong bữa tiệc tiếp đoàn Việt Nam, do đồng chí Giang Trạch Dân đọc là:
Độ tân khiếp ba huynh đệ lại.
Tương phùng nhất tiểu dẫn ân cừu thù.
Nghĩa là: Đ̣ qua hết sóng dữ anh em vẫn là anh em.
Gặp nhau cười một tiếng là trôi hết hận!! (...)”
Ở một đoạn khác Thành viết: “Đoàn chúng tôi được đón tiếp trọng thể ở tại nhà khách Điều Ngự đài một tuần, nghiên cứu và nghe các chuyên gia đầu ngành và cán bộ cao cấp của Trung Quốc giới thiệu về kinh nghiệm cải cách, mở cửa của Trung Quốc”.
Những người lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam không mở rộng tầm nh́n của ḿnh khỏi những ư tưởng tù túng của Bắc Kinh, để nắm bắt được những tinh hoa của nhân loại, mà cứ chúi đầu vào học tập Trung Quốc. Hầu hết các lănh tụ đảng thời gian này đều sang chầu Bắc triều. Trong đó có chuyến đi xứ của đại tướng Vơ Nguyên Giáp ngày 20 tháng 9 năm 1989 là ê chề nhục nhă nhất, tướng Giáp bị Lê Đức Thọ ép buộc phải đi cầu ḥa với Tầu. V́ liên lụy với mấy đứa con Vơ thị Hồng Anh mới qua Mỹ, Vơ thị Ḥa B́nh ở Ba Lan, Vơ Điện Biên ở Đức, ông sợ mật vụ của Thọ ám hại các con ông, nếu không làm theo ư của Thọ.
Nói tóm lại, các lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam, từ Hồ Chí Minh đến tận lúc này, đối với Bắc Triều vẫn bằng một thái độ kính cẩn nghiêm túc. Họ khác xa các lănh tụ, các đảng Cộng Sản ở Đông Âu, họ tự tin và có tinh thần độc lập. Tôi xin dẫn ra đây một số thí dụ điển h́nh nữa ở Romania chẳng hạn, một nước rất nhỏ chỉ có vài triệu dân, những nhà lănh đạo rất tự chủ, họ không chịu lệ thuộc vào đảng Cộng Sản Liên Xô.
- Ngày 22-4-1964, tại Đông Âu, Đảng Cộng Sản Romania tuyên bố b́nh đẳng và độc lập hoàn toàn giữa các đảng Cộng Sản và các quốc gia. Yêu cầu không can thiệp vào chương tŕnh công nghiệp hóa của Romania . Chính quyền Cộng Sản Romania từ chối ủng hộ Liên Xô trong việc tranh chấp với Trung Quốc. Romania cũng chủ động tiến hành đàm phán kinh tế với Mỹ, Pháp và các nước tư bản khác.
- Ngày 1-3-1965 , thủ tướng Gheorghiu-Dej qua đời, Nicolae Ceaucescu lên thay. Ông trở thành chủ tịch hội đồng nhà nước tiếp tục chính sách kiểm soát nội bộ chủ động đối ngoại quốc tế. Không chịu phụ thuộc vào Liên Xô.
- Ngày 10 và 13-5-1966 , Bí thư đảng Cộng Sản Liên Xô Leonid Brezhnev sang thăm Romania . Nhưng Ceaucescu vẫn giữ vững lập trường của đảng Cộng Sản Romania, c̣n đề nghị Liên Xô rút quân đội ra khỏi Ba Lan, Đông Đức và Hungary, Romania thường xuyên phản đối các cuộc tập trận của khối Warsaw trên lănh thổ nước này.
- Năm 1967 Romania lập quan hệ ngoại giao với Tây Đức. Tháng 8-1968 chỉ một ḿnh Romania trong số các nước thuộc khối WarSaw không cho quân đội tiến vào Tiệp Khắc. Bất chấp cả sự đe dọa của Liên Xô.
- Ngày 2 và 3-8-1996 , Tổng thống Mỹ Richard Nixon thăm Bucharest . Sau đó Ceaucescu sang thăm Mỹ.
- Ngày 5-12, ông chính thức thăm Mỹ và kư hiệp định hợp tác kinh tế, tháng 8-1975 Romania được quy chế tối huệ quốc trong thương mại với Hoa Kỳ.
- Tháng 3-1988, Ceaucescu đưa ra chính sách giải tán khoảng 8.000 ngôi làng, buộc nhân dân phải định cư trong các “trung tâm nông nghiệp”. Đây là một sai lầm lớn nhất của ông. Và sai lầm thứ hai là cuộc đụng độ của những người biểu t́nh và chính quyền Ceaucescu đă dẫn đến bạo động ở Timisoara và Bucharest trở thành cuộc nội chiến ngắn nhưng đẫm máu. Cuộc nội chiến kết thúc bằng việc hành h́nh vợ chồng Ceaucescu ngày 25-12.
Mặc dù Ceaucescu là nhà độc tài Cộng Sản, nhưng không như Hồ Chí Minh, ông ta tự chủ hoàn toàn trong chủ trương đối nội cũng như đối ngoại, không lệ thuộc vào Liên Xô hay Trung Cộng .
Lại nữa ở Nam Tư, Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Tito nhiều lần tuyên bố các quyền lợi riêng của Nam Tư, ông không lệ thuộc vào bất kỳ một thế lực nào. Bất chấp cả Stalin chúa tể của các đảng Cộng Sản Quốc Tế thời đó, Tito vẫn hiên ngang, tự tin, tự chủ trong việc đối nội cũng như đối ngoại của Nam Tư.
- Ngày 18-3-1948 , để gây sức ép, Liên Xô rút toàn bộ chuyên gia kỹ thuật và quân sự ra khỏi Nam Tư.
- Ngày 28-6, khối Cominform khai trừ Nam Tư ra khỏi khối.
- Ngày 6-7-1949 các nước Cộng Sản Đông Âu do Liên Xô lănh đạo cắt đứt mọi quan hệ kinh tế với Nam Tư. Không một chút nao núng và để đáp lại, Tito kư hàng loạt hiệp định kinh tế với các nước Tây Phương và Mỹ. (Những nhà lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam cần lưu ư những điểm này.)
C̣n nhiều bài học sáng giá như ông Rualf Slansky, Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Tiệp Khắc đă tán thành bản tuyên bố của Tito và muốn đảng Cộng Sản Tiệp cũng thực hiện chính sách độc lập, tự chủ. Do đó, ông và 10 Ủy viên trung ương đảng Cộng Sản Tiệp Khắc đă bị thanh trừng, treo cổ. Cuộc hành h́nh diễn ra ngày 2 tháng 12 năm 1952. Đây có lẽ là chính sách ưu việt nhất của chủ nghĩa Cộng Sản ở các nước anh em mà điện Kremlin đă dùng đủ mọi thủ đoạn thâm độc, đê hèn, nhưng vẫn không sao ngăn được những nhà lănh đạo đảng Cộng Sản Tiệp. Họ tiếp tục chống lại sự chiếm đóng của quân đội Liên Xô. Do đó, ngày 3 và 4 tháng 10 năm 1968, các nhà lănh đạo Tiệp được triệu tới Moscow bị buộc phải cam kết từ bỏ các cải cách và chấp nhận việc chiếm đóng “tạm thời” của Liên Xô.
Để giữ phẩm cách con người và ḷng tự trọng ngày 25 tháng 11 chủ tịch nhà nước Novony từ chức. Ông cũng quăng luôn cả chức Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản. Đến Deebeek lên thay, lại vẫn cứ chống Liên Xô và quyết định mở rộng tự do. V́ vậy mới có chuyện ngày 27 tháng 6 năm ấy, giới báo chí phê phán chính sách của đảng Cộng Sản Tiệp Khắc trong một bức thư công khai mang tên “Hai ngàn từ”.
Tháng 7, Liên Xô lại tăng sức ép với Tổng Bí Thư Deebeek, nhằm kiểm soát các xu hướng tự do hóa trong chế độ của ông, Deebeek thẳng thừng khước từ và không nhận lời mời tham dự hội nghị ở Moscow . Trong khi đó, Liên Xô thông báo nhiệm vụ của toàn thể bộ chính trị Liên Xô, giao cho Praha (22-7) cùng lúc quân đội Liên Xô tập trung dọc biên giới Tiệp Khắc để tập trận.
- Ngày 23-7, Bộ chính trị Liên Xô đến thị trấn biên giới Gierna, thị sát cuộc tập trận...
- Ngày 28-9-1969 Deebeek bị đưa ra khỏi chủ tịch đoàn và bị buộc phải từ chức, nhưng ai cũng bảo Deebeek là con người trung thực, có khí phách. Trong ban lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam từ ngày thành lập có khuôn mặt nào đáng được đứng gần Novotny và Deebeek không? C̣n rất nhiều mẫu người lănh đạo, có cái hùng khí của một chính trị gia Nagy trong thời cận đại, dù họ là lănh tụ đảng Cộng Sản. Như Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Ba Lan Gomulka nhất định không theo đường lối của Liên Xô. Do đó ông và 10 ủy viên trung ương đảng Cộng Sản Ba Lan đă bị bắt năm 1951.
Xem lịch sử các Đảng Cộng Sản Đông Âu và Liên Xô, tôi nhận thấy có nhiều nhà lănh đạo đảng Cộng Sản họ luôn luôn đặt quyền lợi dân tộc và tổ quốc của họ lên trên. Họ tự chủ trong nhiều vấn đề, đối nội cũng như đối ngoại không như những người lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam luôn luôn đặt quyền lợi của đảng lên trên quyền lợi dân tộc.
Điều tệ hại hơn nữa là họ không tự đứng một ḿnh được, cứ phải nương dựa vào Liên Xô hay Trung Cộng. Họ đánh mất tính tự chủ và khả năng sáng tạo bị ḱm chế, v́ họ luôn luôn phải hỏi ư kiến những nhà lănh đạo ở điện Kremlin hoặc Bắc Kinh, họ để người khác quyết định vận mệnh dân tộc của họ. Và họ tuân theo ngoại bang bao nhiêu thập niên qua; họ cứ lệ thuộc vào ngoại bang. Khi th́ Liên Xô, khi th́ Trung Cộng. Họ không biểu thị được phẩm cách của một người lănh đạo quốc gia.
Về văn hóa dân tộc, ngay cả ông Hồ Chí Minh là biểu tượng cao nhất của truyền thống Cộng Sản VN cũng rất nặng đầu óc nô lệ.
Trong khi đó nhân dân Việt Nam vẫn lầm tưởng ông Hồ lănh đạo đất nước. Không ai biết rằng trong các ngành, các bộ đều do cố vấn Tầu chỉ đạo. Cái nguy hiểm hơn nữa là ông Hồ thường xuyên tŕnh diễn vở tuồng ái quốc trước quốc dân. Và cho bọn bồi bút không ngớt lời ca tụng tấm ḷng v́ nước, v́ non của ông để mê hoặc nhân dân và chiêu dụ những trí thức yêu nước trong và ở hải ngoại về theo ông như giáo sư Trần Đức Thảo, Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện ở Pháp, Kỹ sư Trần Đại Nghĩa ở Đức v.v..., hàng trăm trí thức ưu tú trong và ngoài nước có tâm huyết với đất nước đều bị mắc bẫy ôm hận xuống mồ! V́ những lời nói quá khôn ngoan, mà cái khôn ngoan của ông cha ta xưa khác với “trí xảo” của họ Hồ “giả cùi tốt mă”, đi làm tṛ hề giả ái quốc quyến rũ đồng bào, nhưng lại làm tay sai luồn cúi ngoại bang, trong khi đó với các đảng phái quốc gia th́ hèn nhát “bắt cóc, bắn lén, chặt đầu..” qua thời kỳ kháng chiến chống pháp ta đủ hiểu phẩm chất của y, đối với kẻ thù th́ dâng đất làm tôi tớ mà kiêu hănh tự tôn!
Những người lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam thời ấy, ai cũng biết sự lộng hành quá đáng của những viên cố vấn Tầu, bỉ mặt ươn hèn của Hồ Chí Minh. Nhưng v́ quyền lợi, họ cứ giả vờ quên những sự thực phũ phàng ấy và vẫn tiếp tục suy tôn Hồ Chí Minh, một con điếm già sống với tṛ đạo đức giả quá lâu!
Những chuyện thâm cung bí sử chỉ những người trong cuộc mới biết. Những sự thật diễn ra trong nội t́nh đảng Cộng Sản Việt Nam mà chúng ta biết được phần lớn là do những cán bộ cao cấp của đảng như ông Hoàng Tùng, Nguyễn Văn Trấn, Đào Duy Thành, Hồng Hà v.v...
Để làm sáng tỏ sự lộng hành của cố vấn Trung Cộng đối với những nhà lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam , chúng tôi trích dẫn một đoạn hồi kư “Mặt Thật” của Đại Tá Bùi Tín, nguyên Phó chủ nhiệm báo Nhân Dân cơ quan ngôn luận của Đảng, chương viết về Cải Cách Ruộng Đất:
“Các đồng chí cố vấn Trung Quốc chỉ đạo Cải Cách Ruộng Đất tạo nên một bộ máy hoàn toàn mới gồm những thành phần trung kiên, cốt cán và rèn luyện tổ chức cuộc đấu tranh long trời lở đất. Họ chỉ huy bộ máy chính quyền từ trung ương đến các địa phương: đồng chí Triết, đồng chí Triệu, đồng chí Vương, cho công thức, phương pháp xử dụng, không một ư kiến nào của cán bộ Việt nào được tŕnh bày để các đồng chí tham khảo (...)
Những phái viên kiệt xuất của Mao Chủ tịch là những ông chủ thật sự của Cải Cách Ruộng Đất, đó là đồng chí Triết, đồng chí Triệu, đồng chí Vương... mà mỗi lời “phán bảo, gợi ư đề xuất được coi như là mệnh lệnh, là chỉ thị của Mao Chủ Tịch vĩ đại. Điều lệ đảng đă ghi lấy tư tưởng Mao Trạch Đông làm nền tảng th́ dù có điều ǵ các học tṛ Việt Nam cảm thấy là lạ, kỳ kỳ, thậm chí vô lư cũng cứ phải cúi đầu vâng dạ mà chấp hành cho sớm. Những học tṛ ấy trước hết là ai? Là ông Trường Chinh, Tổng Bí Thư của Đảng, đảm nhận chức trưởng ban chỉ đạo Cải Cách Ruộng Đất! Là ông Hoàng Quốc Việt ủy viên thường vụ trung ương đảng, trưởng ban chỉ đạo thí điểm Cải Cách Ruộng Đất ở Thái Nguyên; là ông Lê Văn Lương, Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng kiêm trưởng ban chỉ đạo chỉnh đốn tổ chức mà thí điểm ở Thanh Hóa, Nghệ An và Hà Tĩnh, là ông Hồ Viết Thắng...
Mỗi vị “học tṛ” này gặp đoàn phái viên quư báu của Mao chủ tịch về Ty cải cỏ, (thổ địa cải cách) theo tiếng Bắc Kinh, họ chỉ có thái độ tiếp nhận ư kiến của chuyên gia. Không dám hỏi lại cũng không dám căi lại! (Ở miền Nam Việt Nam mà VC tuyên truyền là tay sai của đế quốc Mỹ, nhưng nhiều cố vấn Mỹ cứ bị sĩ quan Việt Nam cho ăn bạt tai khi tỏ ra hách dịch.)
Anh bạn tôi làm ở văn pḥng Ban chỉ đạo hồi ấy (năm 1954-1956) kể lại: Triết cố vấn, Triệu cố vấn và Vương cố vấn chuyên ngồi dựa vào ghế bành lớn, ưỡn bụng ra phía trước. Có lúc gác đại cả hai chân lên bàn, tay cầm ly rượu Mao đài, nhổ nước bọt ồn ào xuống thảm đỏ để phán bảo cho những người nắm vận mệnh của đất nước Việt Nam th́ thật là thê thảm cho đất nước này”.
Ông Bùi Tín đă đẩy người đọc vào một tâm trạng đau đớn mà nhờm tởm. Bởi v́ nó đốn mạt, ươn hèn và tồi tệ nhất trong suốt ḍng lịch sử dài mấy ngàn năm của dân tộc Việt Nam . Không có một triều đại nào, không có một bọn tay sai bán nước nào. Kể cả Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống lại đê hèn, mù quáng, sùng bái Bắc triều tới mức không c̣n ra thể thống con người đến thế! Mà Hồ Chí Minh đă tạo ra cái khuôn mẫu cho các cán bộ lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam noi theo. Về điểm này ông Bùi Tín cũng có nhận xét rất xác đáng, ông viết:
“Sùng bái mặt trời phương đông “nể sợ” thiên triều” Bắc Kinh. Ông Hồ đă truyền cho những người lănh đạo khác quanh ông. Cho đảng Cộng Sản một thái độ thụ động vô lư, mất hết khả năng phản kháng và tự vệ. Chính ông cũng bị cỗ xe Mac Lenin và tư tưởng Mao Trạch Đông đè lên đầu, trong khi cả đảng Cộng Sản và xă hội bị cỗ xe ấy nghiền nát”.
Nhưng lạ làm sao? Cho đến bây giờ họ vẫn hô hào: “Toàn Đảng, toàn dân đoàn kết, tiến lên Xă Hội Chủ Nghĩa theo con đường Bác Hồ đă lựa chọn”. Cái ghê hơn nữa, là Cựu Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu c̣n khẳng quyết: “Tư tưởng Hồ Chí Minh soi sáng con đường đảng và nhân dân ta tiến vào thế kỷ XXI”. Nghe mà phát hoảng... nó lạc lơng làm sao, trong thế giới hiện thực này, nhưng dưới cái loa sắt, Đảng vẫn cứ lập đi lập lại cái giọng điệu ấy. Không để làm ǵ cả, không một ai tin cả mà nó làm cho họ khó chịu. Và không khỏi đau ḷng về cái tư tưởng làm chó săn cho ngoại bang, lừa dối nhân dân, lừa dối lịch sử của Hồ Chí Minh đă làm cho nhiều thế hệ đổ máu vô ích. Hàng ngàn trái tim nhân hậu, trung hiếu với tổ quốc bị lừa gạt, hàng ngàn vạn những chàng trai, cô gái, anh tuấn, mơ mộng như Dương Thu Hương, Đặng Thùy Trâm, Bùi Minh Quốc, Dương Thị Xuân Quư, Chu Cẩm Phong v.v... Những trái tim trong trắng như những bông sen, đẹp như thiên thần, yêu nước, bị bác đảng dối gạt, phản bội!
Nhà thơ Bùi Minh Quốc viết trên Talawas: “Tôi người may mắn sống sót sau những hy sinh của Dương Thị Xuân Quư, Đặng Thùy Trâm, Nguyễn Văn Giá, Chu Cẩm Phong cùng hàng triệu đồng bào của tôi từ năm 1975 trở đi càng ngày càng nhận thấy nhân dân tôi đă lâm vào một bi kịch thê thảm nhất, cay đắng nhất, quái gở nhất. V́ độc lập tự do mà cuồng nhiệt tự nguyện dốc cả sông máu núi xương để rồi “tự do” tự nguyện choàng lên cổ ḿnh một ách nô lệ “vàng son” mang tên là sự lănh đạo của đảng!”
“V́ độc lập tự do” viễn ảnh của mơ ước mà bao thế hệ trẻ gởi gắm vào đó một thế giới hạnh phúc, sung sướng hoàn toàn. Đó chính là thế hệ của Lê Đạt, Phùng Quán, Phùng Cung, Trần Dần, Hoàng Cầm... Thế hệ trước Bùi Minh Quốc, Nguyễn Duy, Dương Thu Hương, Đặng Thùy Trâm v.v.. thế hệ sau, những tâm hồn ôm ấp những lư tưởng đẹp, những hoài băo lớn. Nhưng giờ đây đang trải qua những năm tháng tuyệt vọng, đầy cay đắng, trái với mọi đường mơ ước! Một đại thảm kịch ở đó là mọi cửa ngơ đất nước đóng kín từ (1954-1975). Cả dân tộc bị cầm tù trong một thế giới chết ngưng đọng hoàn toàn, phí thời gian. Kín mít về không gian, mà nhà thơ Bùi Minh Quốc cho là “quái gở nhất”. Thật sự là như thế!
Ôi! Đời người ngắn ngủi với bao nhiêu ŕnh rập, với bao nhiêu mối lo... với bao nhiêu đe dọa thường trực... Thành ra vườn Lạc Uyển (thiên đường Cộng Sản ) mà tuổi trẻ được Bác Đảng lănh đạo vươn tới là một địa ngục trần ai! Và xă hội chủ nghĩa, con đường quanh co dài dằng dặc là những cuộc hành tŕnh xuống âm phủ. Ở những nơi sâu thẳm, đêm đen, đói và khát, mà xă hội bị thống trị bởi một bọn cướp, đê tiện, giả dối, kiêu ngạo, tham lam, hay nghi ngờ và thích trả thù, đào mồ mả người chết. Dân chúng “Sống như sâu bọ” chiến đấu, lao động, rồi chết! Không có sự che chở của pháp luật. C̣n “tự do” là một thứ xa hoa giả trá, hăm hại bao nhiêu thế hệ. Đọc hồi kư của Đặng Thùy Trâm, tôi nghẹn lời, lưỡi khô trong miệng. Tiếc rằng cô đă từ giă cơi đời! Đây là một tổn thất lớn cho những người thân yêu của cô và cũng là sự mất mát đối với văn giới Việt Nam . Nếu c̣n trái tim chính trực ấy sẽ là Hỏa Diệm Sơn thiêu cháy đám sâu bọ trong bộ chính trị Đảng Cộng Sản Việt Nam và chống lại mọi sự áp bức.
Câu chuyện xúc động về cuốn nhật kư trong chiến tranh cách đây 35 năm của Đặng Thùy Trâm đă được báo chí trong nước đặc biệt chú ư. Nhà cầm quyền Việt Nam đang lúc khủng hoảng niềm tin với nhân dân, họ đă nắm lấy cơ hội ngàn vàng này để tuyên truyền, biến hóa Đặng Thùy Trâm thành một nữ thánh của cuộc chiến chống Mỹ. Sau mấy tháng làm tṛ ảo thuật khuấy động ở trong nước, cuối tháng Giêng 2006, cơn sốt nhật kư Đặng Thùy Trâm đă lan sang tới Mỹ quốc, gây chấn động không chỉ trong đời sống văn hóa Hoa Kỳ mà nó c̣n là một mối quan tâm của các chính trị gia. Một tuần trước khi bản Anh ngữ chính thức được phát hành, Ṭa Bạch Ốc đă xác nhận kế hoạch đặt mua trước 500.000 cuốn sách để làm “cẩm nang cho lính Mỹ”.
H́nh tượng Đặng Thùy Trâm thể hiện đầy đủ phẩm chất con người thời đại văn minh, mặc dù cô mơ ước một thiên đàng Cộng Sản, và chiến đấu trong hàng ngũ quân đội Cộng Sản như Dương Thu Hương, Bùi Minh Quốc, Trần Duy... nhưng vẫn là mẫu người hùng, dũng cảm chiến đấu. Xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, cho nên giá trị thẩm mỹ của h́nh tượng làm cho bài ca nhân đạo ngân vang thắm đậm t́nh người không biên giới.
Tiếc thay! Đặng Thùy Trâm chết sớm! Nên không có dịp chứng kiến một đất nước ḥa b́nh trong máu và nước mắt, trong ly tán, tan hoang! Chứ không phải trong nụ cười đoàn viên dân tộc mà cô hằng mơ ước. Cô Trâm ơi! Tuổi trẻ bao nhiêu thập niên qua bị vắt kiệt, héo khô, teo tóp trong các trại tập trung, hoặc công trường nhà máy, trên rừng hoang hay dưới đồng ruộng śnh lầy, tuổi trẻ bị cắt rời thành cơ man ngàn mảnh đời trong hiện tại ở khắp nơi trên mặt địa cầu. Cảnh người Việt tha hương làm nô lệ, làm điếm, nạn buôn người nhan nhản, các thiếu nữ trẻ bị buôn làm gái măi dâm sang Campuchia, Đài Loan, Đại Lục, Singapore và khắp Đông Nam Á. Ở đâu cũng lồ lộ nỗi cùng khốn và tủi nhục!
Cô Trâm ơi! V́ ai? Một đất nước có trên 4000 ngàn năm văn hiến, một dân tộc hào hùng trở thành “hạ đẳng”. Dẫn đầu bởi tệ nạn buôn bán nô lệ và buôn bán phụ nữ, hai bộ mặt thật nổi của nhà nước Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ngày nay. Những người mong mỏi được ra nước ngoài lao động bằng bất kỳ một giá nào, với bất kỳ một nghề đê tiện nào, miễn sao ra khỏi cái đất nước quái đản này. Với chút hy vọng kiếm được chút tiền để gửi về nuôi gia đ́nh. Những cô gái buộc phải làm nghề măi dâm v́ đó là cách duy nhất kiếm tiền trong xă hội mà đồng tiền là trên hết. C̣n những cô gái muốn lấy chồng Tầu, Đài Loan , Singapore , Đại Hàn...? V́ tuyệt vọng trên quê hương, các cô gái này đến một nơi hy vọng có một người chồng ngoại quốc, bất kể ngoại nhân đó ra sao... thỏa măn bất cứ yêu cầu nào của ngoại nhân. Chúng ta không khỏi tủi hổ và đau ḷng khi thấy các diễn đàn báo chí, internet trong và ngoài nước cho phát h́nh 193 phụ nữ trẻ Việt Nam cởi chuồng trước mặt mấy ngoại nhân Đại Hàn, ở khách sạn Thái B́nh, Quận 5, thuộc thành phố mang tên Hồ Chí Minh, đầu tháng 2-2006 và những năm gần đây để cầu may trúng số vớ được một người chồng ngoại quốc, kết quả là không ai trúng!
Trên thế giới này, có phụ nữ nước nào bị coi rẻ mạt như phụ nữ Việt Nam không? Đây là điều tủi hổ cho dân tộc Việt Nam ! V́ sao các cô gái trẻ này lại không c̣n màng ǵ đến, lễ giáo, đạo đức, danh dự, dân tộc, không nghĩ ḿnh là con cháu bà Trưng, bà Triệu kiêu hùng?
Ai cũng có thể hiểu “chính sách giáo dục nền tảng của dân trí” mà ngay bản chất của chế độ, từ lúc khởi đầu đă chủ trương phá hủy triệt tiêu nền văn hiến, văn hóa dân tộc. Bằng chính sách “đấu tranh giai cấp” nhập cảng của ngoại bang..., tấn công vào “gia đ́nh” nhắm vào nền luân lư truyền thống, chà đạp, giẫm nát, từ một xă hội tương đối lành mạnh trở thành tàn tạ, nay suy đồi sụp đổ là lẽ đương nhiên. Từ năm 1954 là một chuỗi lịch sử liên hoàn có tính cách nhân quả liên tục dẫn đến cuộc chiến tranh ư thức hệ. Đất nước bị d́m trong cuộc chiến nồi da xáo thịt. 10 triệu người hy sinh cho chiêu bài Chủ Nghĩa Xă Hội! Hàng mấy triệu người tàn tật, hàng triệu gia đ́nh có con em chết trận không được nâng đỡ! Số phận đông đảo binh sĩ tử vong hay tàn tật thuộc miền Nam bị sỉ nhục, mồ mả bị san bằng! Đây là một truyền thống của nhà cầm quyền Cộng Sản. Ở cả miền Bắc, sau Cải Cách Ruộng Đất, họ đă mở nhiều chiến dịch đào mồ mả Tổ Tiên. (Xem bài viết của Vơ Văn Trực, cán bộ văn hóa tỉnh Nghệ Tĩnh báo “Văn Nghệ 1978) Đối với những người lănh đạo đảng Cộng Sản Việt Nam , Tổ Tiên họ xem thường nhưng lại sùng bái ngoại nhân Mác-Mao như thần thánh!
Ta không khỏi đau ḷng cho những người lănh đạo đảng Cộng Sản VN mù quáng lầm lạc suốt cả cuộc đời. Điển h́nh là Hồ Chí Minh đến lúc sắp trút hơi thở cuối cùng vẫn c̣n tin tưởng sai lạc và một ḷng quy ngưỡng Mác Lenin, quên cả Tổ Tiên!
Đức Phật dậy: “Cái khổ nhất của con người là vô minh. Cái khổ của lạc đà, của cừu, ngựa chở nặng măn kiếp, cái khổ trôi lăn trong tam giới chưa gọi rằng khổ. Ngu si, không trí tuệ, tin tưởng sai lạc, không biết hướng đi, cái ấy mới thật là khổ!”
Văn kiện đại hội X của Đảng Cộng Sản VN, vẫn tiếp tục con đường “t́m lông rùa, sừng thỏ”: là “Kiên tŕ với mục tiêu: lư tưởng Chủ Nghĩa Xă Hội, kiên tŕ với chủ nghĩa: Mác-Lenin, tư tưởng Hồ Chí Minh là nền tảng tư tưởng”.
Hăy nh́n xem ở đâu ḥa b́nh và sự phồn thịnh đang dồi dào? Đó là các quốc gia tự do ngự trị, nơi mà cuộc sống của con người theo luật pháp và được luật pháp bảo đảm tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do bầu cử và ứng cử...
Hăy nh́n xem ở đâu sự bất công và nghèo đói khốn cùng đang ngự trị? Đó là những quốc gia độc tài ngự trị. Nơi mà cuộc sống của con người không được luật pháp bảo đảm, nơi mà quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng không được luật pháp tôn trọng.
Đảng Cộng Sản Việt Nam theo những nguyên tắc phản lại mọi sự tiến bộ của nhân loại một cách trắng trợn nhất. Họ dùng quyền lực làm vũ khí đàn áp tự do của nhân dân. Cho một đảng độc quyền kiểm soát quân đội, chính quyền, ngoại giao, ngân sách quốc gia. Độc quyền đặt những khoản thu nhập khổng lồ của đất nước vào tay một nhóm người. Họ chỉ làm hủy hoại đất nước ḿnh thôi! Họ tồn tại nhờ bạo lực, và sự an toàn cho chính họ, cũng là hành động vô nhân đạo, sỉ nhục và hết sức phi lư!