Fax: +493046795841Email: thongtinberlin@gmail.comTel. +4917678132650 www.thongtinberlin.de - www.thongtinberlin.net - www.dvtnradio.com - www.dvtnradio.de
|
Denver, Colorado:
Được khỏi bệnh nhờ cầu nguyện xin ơn với ĐHY Nguyễn Văn Thuận
Ngày 12 tháng 11 năm 2010, đài EWTN và báo điện tử Công Giáo CNA đă đăng chi tiết về phép lạ của ĐHY Nguyễn Văn Thuận tại Denver, Colorado như sau:
Các bác sĩ đă tuyên bố anh Joseph Nguyễn đă chết sau khi tim của anh ngừng đập và chấn đồ năo ḥan ṭan ngưng chạy. Nhưng trong khi họ đang viết giấy chứng tử th́ gia đ́nh của anh đă cất lời kinh kêu cầu lên ĐHY Nguyễn Văn Thuận. Được biết cố ĐHY Nguyễn Văn Thuận là một tôi tớ Chúa đang được cứu xét trong lịch tŕnh phong thánh tại Roma.
Ngày hôm nay th́ anh Joseph Nguyễn đă trở lại chủng viện để tiếp tục chương tŕnh học làm linh mục. Khi nh́n tờ giấy chứng tử của chính ḿnh bây giờ đă đóng dấu "VOID" (Vô Hiệu), sau 32 ngày hôn mê, anh chỉ có thể kể lại hai biến cố trong khỏang thời gian dài mà anh mô tả như là một "Giấc ngủ tuyệt vời."
Thoi thóp trên giừơng bệnh giữa cái sống và cái chết kéo dài nhiều tuần lễ trong năm 2009, anh Joseph chỉ nhớ lại đă được gặp Đức Hồng Y François Xavier Nguyễn Văn Thuận hai lần.
Vị Hồng Y đáng tôn kính người Việt Nam này đă qua đời năm 2002. Năm 2007 Ngài được Đức Giáo Hoàng Benedict XVI nhắc nhở tới trong thông điệp "Spe Salvi" (Niềm Hy Vọng Cứu Rỗi), trong đó gương chứng nhân của 13 năm tù đày của ngài đă được đề cao. Tháng 10 vừa qua, Vatican đă bắt đầu thủ tục điều tra phong Thánh cho Ngài.
Mặc dù anh Joseph Nguyễn chưa bao giờ gặp mặt ĐHY, nhưng gia đ́nh anh đă biết ngài từ khi ngài c̣n là một linh mục thuờng. Cha của anh là người khá thân thiết với ĐHY, coi ngài như là một ''người nhà''.
Khi ĐHY trở thành Tổng Giám Mục Saigon th́ mối liên hệ với gia đ́nh anh càng trở nên thắm thiết hơn và sau khi ngài trở thành một tù nhân của chế độ Cộng Sản th́ ông nội của anh cũng đă từng bị giam chung với đức Tổng một thời gian.
Năm 1975, gia đ́nh anh Joseph Nguyễn di cư tới Hoa Kỳ, và anh Joseph đă được sinh ra ở đây.
Anh Joseph được kể nhiều về cuộc sống anh hùng của cố ĐHY Nguyễn Văn Thuận và trân quí thông điệp ḥa b́nh và hy vọng của Ngài. Nhưng anh không bao giờ tưởng tượng là anh sẽ phải mô tả chi tiết về cuộc sống riêng của ḿnh, và cái kinh nghiệm của sự chết gần kề, cho các nhà điều tra của ủy ban phong thánh.
Sự thể khởi đầu vào tháng Tám năm 2009, lúc đó Joseph đang học năm thứ 3 tại chủng viện. Anh được giao việc thăm viếng và đưa Ḿnh Thánh cho các bệnh nhân tại các bệnh viện. Vào đầu mùa Thu th́ anh bắt đầu có vài triệu chứng bị cúm. Nhưng cơn bệnh trở nên trầm trọng,và anh xin nghỉ để về nhà dưỡng bệnh.
Trong cuộc phỏng vấn với CNA, anh kể lại: "Tôi nhớ đó là ngày 01 tháng mười, tôi không hiễu tại sao mà ḿnh không thở được." Cha anh chở anh đến bệnh viện, anh c̣n tỉnh táo để làm thủ tục nhập viện, nhưng sau đó th́ không c̣n nhớ ǵ nữa.
Anh chỉ được nghe kể lại về những ǵ đă xảy ra trong ngày anh chết, biết rằng cha mẹ của anh vẫn không mất hy vọng và cầu nguyện nhiệt thành với ĐHY Nguyễn Văn Thuận. Anh cũng nghe kể rằng trong ngày lễ Đức Mẹ Mân Côi, trong lúc hôn mê, anh bắt đầu dứt bỏ các ống truyền nước khỏi ḿnh một cách hung bạo cho tới khi cha của anh đặt một chuổi mân Côi vào tay th́ anh mới nguôi.
Một lần thứ hai cơ thể
của anh cũng đă ngừng sống, nhưng lần này th́ người ta đợi chứ không tuyên
bố khai tử anh. Tuy nhiên mọi người cũng nghĩ rằng cơ hội phục hồi th́ dường
như là vô vọng.
Khi Joseph tỉnh lại 32 ngày sau, anh không c̣n nhớ chi tiết ǵ về những cơn
đau đớn cả. Một bác sĩ giải thích là anh đă bị 'cúm heo' H1N1 kèm với bệnh
viêm phổi nặng.
Khi bắt đầu nói chuyện được, Joseph cho biết anh đă gặp ĐHY Thuận 2 lần.
"Trong thời gian hôn mê của tôi, tôi chỉ nhớ có hai điều, " anh nói."Hai điều duy nhất tôi nhớ là hai lần thấy Đức Hồng Y Thuận hiện ra... ĐHY đă hiện ra với tôi hai lần."
Joseph nói rằng anh không chỉ nh́n thấy Ngài mà thôi, nhưng với những t́nh tiết sống động mà anh mô tả về "lúc linh hồn rời khỏi xác", anh đă thực sự gặp gỡ và nói chuyện với Đức Hồng Y. Mặc dù anh không thể tiết lộ chi tiết của câu chuyện, anh nghĩ hai lần ấy đă xảy ra trong lúc mà các bác sĩ quan sát thấy các hoạt động của năo và cơ thể của anh ngưng họat động.
"Sau lần gặp gỡ thứ hai với ĐHY", anh nói, "Th́ tôi tỉnh dậy." Anh ḥan ṭan "không có ư tưởng về những ǵ đă xảy ra," hay tại sao anh đă "có những ống dây cuốn chằng chịt khắp người", đặc biệt là các ống ở cổ làm anh không nói được.
Các bác sĩ đă nghĩ rằng anh cần phải mất nhiều tháng hoặc có thể là nhiều năm trước khi anh có thể nói, đi, hoặc học lại. Nhưng chỉ trong vài ngày là anh đă nói chuyện và thở b́nh thường, và các y tá phải lo đi t́m anh khắp nơi quanh cơ sở phục hồi.
Anh cũng bất ngờ được người em gái của ĐHY Nguyễn Văn Thuận đang sống ở bên Canada gọi điện thoại sang, bà đă gửi tặng cho anh ta một chuỗi tràng hạt của ĐHY.
Joseph đă trở lại chủng viện vào đầu học kỳ sau đó, một sự kiện khác xa với việc các bác sĩ chuẩn đoán là anh phải mất hai năm để phục hồi sức khỏe.
Sau đó th́ tiếng đồn về phép lạ lan truyền ra, anh Joseph đă cung cấp thông tin cho các nhân viên làm việc cho vụ án phong chân phước của ĐHY tại Roma. Nhưng ng̣ai việc đóng góp đó, anh chủng sinh trẻ tuổi này bây giời chỉ nhắm vào một mục tiêu duy nhất trước mặt là chức linh mục. Khi anh trở lại chủng viện, Joseph một lần nữa đă được giao nhiệm vụ phục vụ tại bệnh viện.
Trong khi anh giữ kín đáo về khía cạnh phép lạ của ḿnh, Joseph đă rất nhiệt t́nh nói chuyện về các công việc hiện tại ở bệnh viện. Anh cho biết t́nh trạng hôn mê và kinh nghiệm phục hồi của anh đă giúp anh đem hy vọng và niềm an ủi đến cho bệnh nhân.
Những bệnh nhân này dù không biết về cuộc hội ngộ bí ẩn của anh với một vị thánh, hoặc biết về cuộc sống lại ngoạn mục từ cơi chết của anh. Nhưng điều quan trọng hơn là khi họ nh́n thấy vết sẹo trên cổ họng của anh, họ biết rằng anh hiểu được họ. "Thực là măn nguyện khi có thể bước vào một căn pḥng và nói... Quí ông bà không phải chịu đựng những đau khổ như thế này một ḿnh đâu, bởi v́ chính tôi cũng đă trải qua đó... nằm ngay tại giường bệnh như thế này"
Joseph coi những kinh nghiệm của anh đă đem đến một "đức hy vọng" trong ḷng của anh và cung cấp cho anh một thông điệp mà anh hy vọng sẽ có thể chia sẻ với những người trong hoàn cảnh tuyệt vọng. "Đó là có một ĐHY Thuận trong cuộc sống".
Trần Mạnh Trác
----------------------------------------------
Seminarian may owe his life to Cardinal Van Thuan's intercession
By Benjamin Mann,
Staff Writer CATHOLIC NEWS AGENCY
|
Seminarian Joseph Nguyen |
In 1975, Joseph Nguyen's parents immigrated from
Southeast Asia to the United States, where their
son was later born. Joseph knew about Cardinal
Van Thuan's heroic life, and appreciated his
message of peace and hope. But the young
seminarian never imagined he would be describing
details of his own life, and near-death, to
investigators for the cardinal's canonization. It began in August 2009, during Joseph's third
year in the seminary. He was assigned to
hospital work, visiting and counseling the sick,
as well as bringing the Eucharist to Catholic
patients. Early in the fall, he caught what he
thought was only a common seasonal flu. When the
illness worsened, he asked for leave from the
seminary to recover at home. “I remember October 1st,” he recounted to CNA.
“I had no idea why I was gasping for air.” His
father drove him to the hospital, where he
checked himself in. But Joseph has no memory of
that event, or the emergency tracheotomy he
received after losing the ability to breathe. Later, he would hear about the day he was
pronounced dead, while his parents kept hope
alive and prayed fervently for Cardinal Van
Thuan's intercession. He would also hear about
how, on the feast of Our Lady of the Rosary,
while still comatose, he began violently pulling
the tubes from his body, stopping only when his
father placed a rosary in his hand. He'd also learn about the second time his body
seemed to be shutting down. That time, no one
declared his death. They'd already seen one
seemingly impossible recovery. When Joseph awoke, after 32 days, he knew
nothing about any of this. A doctor explained he
had fallen ill not only with a seasonal flu, but
also the H1N1 “Swine Flu,” and severe pneumonia.
Friends and family later told him the details of
his month in the coma. But when he could speak again, Joseph had his
own story to tell. “During my coma, there are only two things I
remember,” he said. “The only two things I
remember are two visions of Cardinal Van Thuan …
He appeared to me twice.” Joseph said he not only saw, but actually met
and spoke with Cardinal Van Thuan, during two
vivid incidents he described as a “separation of
soul and body.” Although he said he couldn't
reveal the details of the ecounters, he did say
that he suspected that they occurred while his
doctors were observing his loss of brain
activity and decline in vital signs. “Soon after the second visit” with the cardinal,
he said, “I woke up from the coma.” He had “no
idea what had happened,” or why he had “all
these tubes and wires” coming out of his body,
particularly the tube in his neck that kept him
from speaking. Doctors thought it would be months or years
before he could speak, walk, or study. But
within days he was talking and breathing
normally, racing his nurses around the
rehabilitation room.
He also received an entirely unexpected phone
call from Cardinal Van Thuan's sister in Canada,
who ended up giving him one of her brother's
rosaries. Joseph returned to the seminary at the beginning
of the following semester– a far cry from the
two years his doctors had advised him to wait. As others learned about Cardinal Van Thuan's
possible involvement in Joseph's healing, he
ended up providing information to officials
working on the cardinal's cause for
beatification in Rome. Apart from that
contribution, though, the young seminarian just
wants to move forward toward the goal of
ordination. When he returned to the seminary,
Joseph was assigned once again to hospital
duties. While he was reticent about some potentially
miraculous aspects of his healing, Joseph spoke
enthusiastically about his current hospital
work. He said his coma and recovery experience
have allowed him to give hope and comfort to
patients. Those patients don't need to know about his
mysterious meetings with a possible saint, or
his breathtaking return from death. What matters
more is to see the scar on his throat, and know
he understands. “It's very fulfilling to be able
to walk into a room and say ... 'You don't have
to feel this alone, because I've been there' –
physically, there, in that hospital bed.”
Joseph recalled that his experiences in the coma instilled “the virtue of hope” in his heart, giving him a message he hopes to share with those in desperate circumstances. “That's Cardinal Van Thuan in my life,” the future priest reflected.