|
Ỷ Lan,
thông tín viên RFA, Paris
Đại lăo Ḥa thượng Thích Quảng Độ dẫn đầu Phái đoàn Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất đến thăm tập thể Dân oan trước Văn pḥng Quốc hội II ở Saigon tháng 7 năm 2007. |
Ḥa thượng Thích Quảng Độ gửi thư ngỏ đến ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam về Biển, Đảo Việt Nam bị xâm lấn. Ỷ Lan phỏng vấn Ḥa Thượng về bức thư trên.
V́ TBT là “Vua”!
Ỷ Lan : Kính chào Đại lăo Ḥa thượng Thích Quảng Độ, xin Ḥa thượng cho biết lư do nào khiến Ḥa thượng nhân danh Viện Tăng Thống và Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, gửi Thư Ngỏ đến ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam. V́ sao không gửi đến Chủ tịch nước, Thủ tướng hay Chủ tịch Quốc hội mà chỉ gửi riêng ông Tổng Bí thư?
Ḥa thượng Thích Quảng Độ : Thưa cô Ỷ Lan, ai cũng biết rằng Đảng Cộng sản là một hệ thống Đảng trị. Tất cả các đảng Cộng sản trên thế giới đều theo chủ trương Đảng trị. Mà trong Đảng trị đó, ông Tổng Bí thư là vua, chứ không phải thủ tướng, quốc hội họ chỉ bày ra thế để nói với dân rằng họ cũng có dân chủ đàng hoàng. Cũng có ông thủ tướng đại diện cho dân, quốc hội cũng đại diện cho dân. Họ nói là thế chứ thực chất ra quốc hội không phải của dân. 99% dân biểu là đảng viên Cộng sản. Bởi thế mới gọi là Đảng trị.
Từ trung ương cho đến các địa phương ở các phường xă
khắp nước cũng là Đảng. Cho nên gửi thư mà muốn cho họ
quan tâm là phải gửi cho ông Tổng Bí thư, ông đứng đầu
Đảng là ông vua. Ông thủ tướng cũng chỉ là tay sai cho
họ thôi, họ bảo ǵ làm ấy thôi. Ông chủ tịch quốc hội
bày ra bày hàng như thế gọi là mị dân thôi. V́ thế cho
nên tôi gửi trực tiếp đến ông Tổng Bí thư. Giải quyết
như thế nào là tùy họ quyết định thôi. Các ông giải
quyết như thế nào là quyền ông tự quyết định thôi. Ông
khỏi phải hỏi người khác mất th́ giờ.
Ỷ Lan : Bạch Ḥa thượng, trong Thư Ngỏ Ḥa thượng có nhắc tới những cuộc biểu t́nh rầm rộ tại Saigon và Hà Nội ba tháng qua phản đối Trung quốc, rồi Biểu t́nh Câm. Tại sao đă biểu t́nh mà lại c̣n câm?
HT. Thích Quảng Độ : Đó mới là cái chuyện đáng nói đấy. Cái t́nh yêu nước là t́nh thiêng liêng của bất cứ một người công dân nào trên đất nước. Bởi v́ đất nước mà có tồn tại được hay phát triển thế nào cũng nhở ḷng yêu nước của toàn dân.
Thế nhưng mà giờ đây, người dân Việt Nam không được quyền yêu nước. Nhưng người Cộng sản giữ độc quyền yêu nước, chứ không khiến dân yêu nước. Mà bây giờ họ thế thôi, chứ thời c̣n đánh Pháp, đánh Mỹ, th́ tôi bấy giờ c̣n trẻ tôi cũng đă biết. Họ kêu gọi toàn dân, ai có dao dùng dao, ai có búa dùng búa, ai có gậy dùng gậy. Phải ra đánh giặc để bảo vệ đất nước, dân tộc.
Lúc mà họ c̣n hoạn nạn, c̣n khó khăn th́ họ c̣n cần những người dân. Nhưng bây giờ đây mấy chục năm, ngoài Bắc từ năm 54, trong Nam từ 75 đến giờ họ không c̣n đếm xỉa ǵ đến dân. Đă có Đảng và Nhà nước lo, mà ngoài Bắc người ta gọi đùa là đă có Đảng và Nhà nước “NO”, dân không cần NO. Dân chịu khó nhịn đói. Đấy là người dân người ta biết cả đấy, nhưng không được nói thôi. Bây giờ ai say sưa rượu chè cái ǵ, hay nói bậy nói bạ th́ đảng cấm. Yêu nước cũng không được nói nữa.
Cho nên đây là cái t́nh trạng rất nguy hiểm, trầm trọng. Ấy là họ câm nín như vậy, họ chất chứa bao nhiêu t́nh cảm, bực bội. Tất cả những cái tức bực họ dồn hết vào trong câm nín đó. Cũng như thời tiết ngoài trời, không một hạt gió nào. Tất cả mọi cây cối đều im lặng, báo cho một cái giông tố sắp khởi lên, th́ bây giờ cái câm nín này, nó không nói nhưng nói rất nhiều.
Hôm qua, hôm kia ngoài Hà Nội lại biểu t́nh nữa. Không nói nhưng họ đưa ra tŕnh bày những h́nh ảnh ǵ ở ngoài Hà Nội. Tôi thấy cũng đông lắm. Một ngày kia, nếu tâm lư măi như thế này, rồi Hà Nội, Huế, Saigon đến cái mức đó họ không chịu nổi nữa, th́ họ phải đứng lên thôi. Mà đă đứng lên mà họ đă lộ ra tiếng nói đó, th́ chưa biết kết quả như thế nào.
Đó là một tiếng nổ lớn, như t́nh trạng Lybia vừa rồi mới hôm đây thôi. Dân tộc Lybia cũng khổ dưới sự áp bức, đọa đày của Khadafi bốn mươi hai năm trời. Họ đă nói nhiều, nói nhiều mà Nhà nước không đếm xỉa đến. Cho đến cùng họ không nói nữa mà họ xuống đường.
Cho nên nhân dịp này tôi nói với các Nhà lănh đạo Việt Nam. Coi chừng. Đừng coi thường người dân. Người dân hiền th́ rất hiền, nhưng mà đă nổi dậy, cùng giận lên, không có ǵ cản nổi. Cái chết họ không sợ th́ c̣n sợ cái ǵ ? Súng đạn không sợ nữa. Chỉ cứ trông gương Ai Cập, Tunisia, Lybia… chỉ có từ tháng giêng đến giờ thôi mà ba cái chế độ độc tài phát xít đă phải sụp đổ đấy, th́ đó là cái câm nín ấy, cái câm lặng ấy mới là cái đáng sợ.
Sức mạnh toàn dân
Đại lăo Ḥa thượng Thích Quảng Độ |
Ỷ Lan : Xin Ḥa thượng cho biết những biện pháp đề ra trong Thư Ngỏ, điều ǵ là quan trọng nhất để thu hồi các Biển, Đảo trên Biển Đông bị Trung quốc chiếm đóng?
HT. Thích Quảng Độ : Ngoài cái giải pháp Dân chủ hóa ra th́ không có cách nào mà lấy lại biển đảo hay là đất liền. Bởi v́ dù thế nào cũng phải dựa vào sức mạnh của toàn dân thôi. Mà sức mạnh có sự đoàn kết của toàn dân là phải làm thế nào để cho người ta đừng lâm t́nh trạng câm nín như vừa nói đây, mà phải làm thế nào cho mỗi người dân được bày tỏ cái ư tưởng của họ, nguyện vọng của họ. Không cách nào hơn là cách Dân chủ hóa.
Bây giờ hơi muộn, nhưng muộn c̣n hơn không. Chứ lẽ ra từ 75 đến giờ, hay nói xa hơn nữa, là từ 54 đến giờ, mà thực hiện Dân chủ đa nguyên thực sự th́ Việt Nam ngày nay khác rồi. Chứ không như Việt Nam khốn khổ như bây giờ đâu. Nhưng thôi đă lỡ rồi. Nếu Đảng cứ giữ độc quyền cai trị, độc quyền giải quyết mọi chuyện, trước đây th́ được chứ bây giờ không được đâu.
Trước kia kẻ thù c̣n xa, như Pháp kia. Nhưng bây giờ kẻ thù sát nách. Bây giờ không những kẻ thù đứng bên ngoài nước, mà kẻ thù đă vào trong nước rồi, vào cả đất liền rồi. Chứ không phải chỉ ở hải đảo không thôi.
Ngay bây giờ từ Lạng Sơn đến Cà Mau họ đặt vị trí hết rồi. Tất cả những nơi trọng điểm họ đă chiếm hết rồi. Dân họ đưa sang, thậm chí họ thuê đất trồng khoai lang, trồng rau này. Họ đưa dân sang, bây giờ chính sách xâm lược nay khác rồi. Họ không đặt đội hay xe tăng, thiết giáp ǵ đâu. Đấy họ bằng người. Nhớ rằng dân số của Trung quốc bây giờ là một tỉ ba trăm triệu người, họ chỉ đưa sang đây một trăm triệu thôi.
Bây giờ cửa ải Bắc Việt trên Lạng Sơn bỏ ngỏ, người Tàu muốn ra lúc nào, vào lúc nào, tức họ không có visa nhập cảnh nữa. Giờ không phải cái chính sách đưa lính vào, hay đưa vũ khí vào cho nhiều. Họ làm một cách xâm lăng rất thầm lặng, mà cái đó mới là cái nguy. Chưa kể bô-xít Tây nguyên và những đường sá bây giờ mở ra đường xe lửa suốt từ Quảng Đông cho đến Điện Biên Phủ để qua Lào, qua Hà Nội. Suốt con đường biển nó làm chủ rồi. Trong đất liền nó làm chủ.
Tôi thấy cũng lo, đáng lo là sẽ đưa cái sự mất nước, mất lúc nào không biết. Nhiều người lo mà bây giờ họ không được nói lên. Nói lên những lo sợ ấy th́ Nhà nước bịt miệng.
Bây giờ cái Đảng Cộng sản họ lo không phải lo mất nước mà lo mất Đảng. Tất cả những việc họ làm để làm thế nào mà giữ cái Đảng Cộng sản. Cho nên họ rất sợ chế độ Dân chủ Đa đảng. Ḿnh nói th́ nói vậy thôi, hô hào thế thôi. Nhưng nói Dân chủ Đa Đảng họ rất sợ.
Cho nên tôi bảo dù muốn dù không cuối cùng Đảng Cộng sản cũng phải mở rộng ra cho chế độ Đa nguyên Đa đảng. Giáo hội trước đây đă đề nghị đấy, nhiều thầy thối ma, nhiều cha con khó lấy chồng. Chỉ cần ba đảng thôi, là trung lập này, khuynh tả, khuynh hữu này. Ba khuynh hướng chính về chính trị.
Ông cha người Việt Nam ḿnh ngày xưa biết cách cư xử lắm, cũng đôi khi phải nhẫn nhục cho Trung quốc, phải triều cống cho mấy ông ấy. Nhưng mà cái độc lập vẫn phải giữ. Phải triều cống thiên triều, nhưng mà cái chủ quyền không bao giờ hy sinh được. Không như bây giờ, đi làm tay sai, có một số đi làm tay sai cho Trung quốc, chiếm tất cả nước Việt Nam đi làm tay sai luôn à ? Không được đâu. Thành ra Đảng Cộng sản phải lo cái chuyện đó tiếp nối ông cha ngày xưa th́ phải cư xử cho đàng hoàng.
Đó là thành thật tôi nói nhân chuyện này, tôi gửi đến
mấy ông lănh đạo Cộng sản. Không thể kéo dài cái t́nh
trạng độc tài như thế này được đâu. Rồi cuối cùng cũng
phải Dân chủ hóa thôi. Nhưng mà Dân chủ hóa sớm ngày nào
th́ ḿnh có lợi ngày đó và cũng đỡ khổ cho dân tộc.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Đại lăo Ḥa thượng Thích Quảng Độ.
<<trở về đầu trang>>