Quán vơng "đong đưa"
Bài và ảnh:
Cát Tường/Người Việt
Người ta
nói, quán vơng đầu tiên được mở trên tuyến quốc lộ 1A thuộc địa phận
huyện Cai Lậy, Cái Bè (Tiền Giang) - nơi có mật độ xe cộ lưu thông khá
dày đặc. Để có một quán cà phê vơng, yếu tố tiên quyết là phải có “mặt
bằng” rộng, nằm cặp lộ, dưới bóng cây rậm rạp tạo sự mát mẻ cho khách và
có nhiều cột để buộc vơng.
“Thiên
la địa... vơng”
Từ khi
ra đời, quán vơng rất được khách đường xa, nhất là khách lái xe gắn máy,
hoan nghênh. Chính v́ vậy mà ngày nay đi trên bất cứ con đường nào, từ
quốc lộ tới tỉnh lộ, thậm chí cả hương lộ cũng đều có quán vơng. Đường
càng có nhiều xe cộ qua lại, quán vơng càng dày đặc, thậm chí một khúc
đường chừng 20-30 thước có tới 5-6 quán vơng liền kề.
Khách
tới quán vơng đi vệ sinh, uống ly nước, nằm nghỉ bao lâu tùy ư. Hành lư
cứ để trên xe gắn máy, hoàn toàn yên tâm. Quán vơng bán cà phê, nước
giải khát, khăn lạnh, thuốc lá, có nơi bán thức ăn, bán “sim” và thẻ cào
điện thoại di động, kể cả vé số và xăng nhớt..., một cách năng động. Rẻ
nhất là trà đá, 1,000 đồng/ly. Cà phê đá, đá chanh giá phổ biến 5,000
đồng/ly. Nước giải khát có gas chai hoặc lon giá cao hơn, tùy nhăn hàng.
Tuy nhiên cũng có một số quán v́ nghĩ bán cho khách văng lai “một đi
không trở lại”, không cần giữ “mối” về sau, “chém” một ly nước 10,000
đồng, 1 trái dừa xiêm 15,000 đồng mà chất lượng “nước pha” chẳng ra làm
sao, trái dừa lạt nhách! Để tránh trường hợp đáng tiếc này, trước khi
“nằm vơng” nên hỏi giá cho chắc ăn.
Chị
Nguyễn Thị Lựu, 52 tuổi, chủ quán vơng trên đường từ thị trấn Thanh B́nh
(Thanh B́nh) vào thị trấn Tràm Chim (Tam Nông) (cùng tỉnh Đồng Tháp).
Quán có 6-7 chiếc vơng treo ṭn ten trên sàn gỗ dựng lấn mé kinh. Nằm
đây vừa đong đưa cánh vơng vừa nhâm nhi ly nước vừa hưởng ngọn gió mát
mẻ thổi từ mặt nước kinh là điều ai cũng ưa thích. Chị Lựu cho biết quán
mở khá lâu, dân tứ xứ ghé. Dân tứ xứ là dân chạy xe gắn máy tới chợ Tràm
Chim mua bán động vật hoang dă. Hồi mới mở, sức khỏe c̣n khá, chị phục
vụ chiếu vidéo nên mỗi ngày bán được hàng trăm ly nước. C̣n bây giờ lai
rai đủ sống, mỗi năm chỉ đóng thuế môn bài 50,000 đồng. Từ 3-4 năm nay,
chị giao quán cho cô con gái 30 tuổi trông coi, lâu lâu ra bán “đỡ nhớ”.
Chị Bùi
Bé Năm, 40 tuổi, chủ quán vơng Bích Nga (phường Hiệp Thành, Phụng Hiệp,
Hậu Giang) nằm bên quốc lộ 1A từ Phụng Hiệp đi Sóc Trăng cho biết tên
quán là tên con gái đầu ḷng của chị. Trước kia chị mở quán cơm “đường
dài” nhưng “hẻo” (ế) quá, chuyển sang cà phê vơng cho nhẹ đường thuế má.
Nhờ vậy có “bữa cơm bữa cháo”, cộng với việc anh chồng chạy honda ôm nên
nuôi Bích Nga ăn học đàng hoàng. Hiện cô bé đang học trung cấp y dược,
tương lai có phần sáng sủa. Chị có khá nhiều kỷ niệm về khách, “mắc cười”
nhất là nhiều ông tới kêu ly nước bỏ đó, “đẩy” một giấc, thức dậy lấy
khăn lạnh lau mặt rồi đi.
“Cô bé”
Hồng Thủy, 23 tuổi, mấy năm trước thi rớt vào đại học, “buồn đời” sửa
sang mảnh đất trước nhà thành quán vơng trên quốc lộ 57 (Vĩnh Thành, Chợ
Lách, Bến Tre). Nhờ nhan sắc mặn ṃi, quán Hồng Thủy làm ăn ngày một
phát đạt. Đa số là thanh niên địa phương “đổ đường” tới.
Các quán
vơng nằm theo các con đường dẫn ra biên giới làm ăn khá thịnh đạt nhờ
dân “buôn lậu c̣ con” thường qua lại kiếm “chút cháo” sống qua ngày.
“Cơng” hàng đường xa bằng xe gắn máy nên họ phải nằm vơng nghỉ dưỡng sức
đi tiếp đoạn đường c̣n lại. Những quán vơng này nằm theo các con lộ nối
các cửa khẩu qua Cambodia như Xà Xía (Hà Tiên, Kiên Giang), Tịnh Biên (Châu
Đốc, An Giang), Dinh Ba (Tân Hồng, Đồng Tháp)...
Nh́n
chung, quán vơng có mặt trên từng cây số, là “thiên la địa vơng” “giăng
mắc” khắp nơi với giá nước hợp túi tiền đủ mọi thành phần xă hội. Bên
cạnh “vơng sạch” có quán vơng khác, “hấp dẫn”, “mê ly” hơn, chỉ dành cho
các đấng mày râu.
Cà phê
“vơng ôm”
Đó là
những quán lụp xụp, tối tăm với màn treo trướng rủ xanh xanh đỏ đỏ, hoặc
những chiếc cḥi lá thấp lè tè che chắn mọi tầm nh́n bên ngoài, “dân
chơi thứ thiệt” liếc mắt biết liền: “vơng ôm”. Cũng giống “bia ôm”,
“vơng ôm” hoạt động hầu như công khai, có nơi đóng thuế đàng hoàng, có
chỗ chẳng thèm quan tâm cứ mặc kệ cán bộ thuế tới hối thúc. Có lẽ họ có
“gốc bự” (?).
Đi ngang
quán, cánh đàn ông được các em “mắt xanh mỏ đỏ” ngoắc vẫy, gọi mời nhiệt
t́nh. Vào quán, cứ tự nhiên nằm vơng, các em lũ lượt tới “chào hàng”,
mặc sức lựa chọn. Phần lớn các em là gái “bia ôm” từ các quán ở thị xă
hoặc thành phố “dạt” về đây nên nhan sắc có phần phôi pha. Chọn xong một
em, khách được em hăng hái hối “vào trong” (vào pḥng kín) “uống cà phê”;
“đồ đạc cứ để trên xe gắn máy, không mất đâu mà sợ”, em trấn an. “Vào
trong” ly cà phê đá (hay ly nước nào đó theo yêu cầu của khách) được
mang tới. Em cẩn thận cầm muỗng quậy đường, đưa tận miệng khách mời uống.
Rồi em lấy khăn lạnh lau mặt, ngực và lưng, “khỏe gà”, khách “táy máy”
“ḿnh mẩy” em “vô tư”. “Đă đời”, khách được em “săn sóc toàn thân”. Một
ly cà phê 50,000 đồng, “uống” 45 phút. Nếu khách chỉ “tằn mằn” em suông
th́ “boa” 20,000 đồng - 30,000 đồng. C̣n “nặng đô” hơn th́ từ 50,000 đến
100,000 đồng. Giá này dao động tùy địa phương. Ai “ham vui” cũng đều
khen mấy em phục vụ “hết chỗ chê”!
Ra khỏi
địa phận thị xă Trà Vinh (Trà Vinh), ở xă Nguyệt Hóa, trên quốc lộ 54 có
khá nhiều quán “vơng ôm”. Rời thị trấn Cầu Kè (Trà Vinh) chừng 2 cây số
có hai ba quán như vầy đều do cháu ruột của một người “nổi tiếng” có tên
Út Tịch (Nguyễn Thị Út) làm chủ. Quán xập xệ nhưng kế bên là căn nhà
tường khang trang của chủ với khá nhiều tiện nghi. Cũng trên quốc lộ 54
này, ở địa bàn Lai Vung (Đồng Tháp) có mấy quán bán “cà phê mát mẻ”.
Đoạn ngă ba Cái Tắc (Tân Phú Thạnh, Châu Thành) tới gần thị xă Phụng
Hiệp (cùng thuộc Hậu Giang) cũng nổi tiếng “cà phê vơng”. Trước đây,
“vơng ôm” nở rộ ở xă Vĩnh Trinh (Vĩnh Thạnh, Cần Thơ). Ngang đây lúc nào
khách đi xe gắn máy cũng thấy 5-7 em áo dây gợi cảm ngồi cười “hết cỡ”,
vẫy tay lia lịa, rối rít mời vào... “vui vẻ.”
Nằm cặp
các quán này, trên các khúc đường vắng, có khá nhiều nhà trọ. Các nhà
trọ này làm ăn cũng được lắm v́ là “băi đáp” của những “cuộc t́nh chóng
vánh” xuất phát từ các quán “vơng ôm.” Đây cũng là nơi “giúp” đám thanh
niên mới lớn hại đời con gái thanh xuân quê mùa. Trên quốc lộ 30, ở B́nh
Ḥa (Mỹ Hội, Cao Lănh, Đồng Tháp) có mấy quán cà phê “đen” nằm kề nhà
nghỉ b́nh dân. Các nơi khác giá pḥng trọ cũng “cởi mở” như vậy, nhưng
phần lớn người ta chỉ nghỉ “giờ.”
Bao đời
nay, chiếc vơng là kỷ niệm sâu sắc ấu thời, nó đă đưa các bé vào giấc
ngủ thần tiên trong những câu hát ru của mẹ, của chị. Lớn lên nằm vơng
mát mẻ, thoải mái đọc sách hay xem TV, dễ ch́m vào giấc ngủ. Quán vơng
giúp khách bộ hành xua tan mệt mỏi trước khi tiếp tục dặm đường xa.
Nhưng, tiếc thay, chiếc vơng “thiêng liêng” ấy đă nhuốm bùn khi nó bị
người ta đưa vào con đường trụy lạc để làm giàu trên thân xác của những
cô gái nghèo khổ rất đáng thương.
Để tăng
thêm nhan sắc không c̣n mặn ṃi hấp dẫn khách các cô mua sắm son phấn,
nước hoa, áo quần, dù rẻ tiền. Tiền gởi nuôi cha mẹ, các em. Những lúc
vắng khách, các cô tụ tập đánh bài, thua là cái chắc. Trăm thứ tiền cần
thiết phải vay chủ với tiền lời cắt cổ. Càng ngày các cô càng lún sâu
vào nợ nần nên phải cắn răng làm nô lệ t́nh dục cho những kẻ bất nhân.