Nước Mắt Tuổi Xế Chiều
Đằng sau h́nh ảnh những cụ già gầy
yếu ngồi co ro ăn xin bên lề đường
hoặc ngồi lọt thỏm trong chiếc xe
Giọt Nước Mắt Tuổi Xế Chiều đẩy, lê
lết khắp hang cùng ngơ hẻm bán vé
số... là một hệ thống chân rết của
những kẻ chăn dắt ăn bám người già.
20 giờ tối. Đây là lúc “ông chủ” tên
C. (quê Thanh Hóa) “áp giải” các ông
lăo, bà lăo “cái bang” từ một khu
nhà trọ ở ấp 4, xă B́nh Hưng, huyện
B́nh Chánh, ra các ngả đường “hành
nghề” ăn xin. Tập trung chủ yếu ở
đường Nguyễn Văn Linh, Q.7, Saigon.
Vắt kiệt tuổi già
Từ thời gian này đến quá nửa đêm,
nhiệm vụ của những cụ ông, cụ bà
70-80 tuổi là phải ngồi trên đường
để xin tiền. Rất nhiều người đi
đường thấy những h́nh ảnh thương tâm
này đă bỏ tiền vào chiếc nón trên
những đôi tay gầy g̣, run rẩy của
các cụ. Không ai có thể ngờ phía sau
các cụ, từ trong một góc tối gần đó,
C. ngồi trên xe rung đùi quan sát và
nhẩm tính số tiền sẽ thu được.
Đến khoảng 22 giờ, C. bắt đầu xuất
hiện, ṿng xe một lượt rồi chở một
số cụ “hoán đổi” địa điểm ngồi xin
tiền. 24 giờ đêm, C. ṿng xe chạy
ngược chiều đại lộ Nguyễn Văn Linh
dồn các cụ lên xe gắn máy chở về
pḥng trọ.
“Đại bản doanh” của đường dây cái
bang người cao tuổi này là căn nhà
trọ xập xệ mà các cụ chen chúc nhau
ngả lưng mỗi đêm. Số tiền xin được
của người đi đường, các cụ đều phải
nộp cho C. để đổi lấy những bữa ăn
qua ngày. “Cơ sở” cái bang này tồn
tại đă lâu, thỉnh thoảng C. lại về
Thanh Hóa “tuyển” thêm các cụ có
hoàn cảnh neo đơn, khó khăn để đưa
vào .
Giọt mồ hôi cuối đời
”Đổ oan cho tôi tiếng xấu”
“Ông chủ” H. khoe: “Những cụ già ở
đây với tôi đều là những người bị
gạt ra ŕa v́ đă mất sức lao động.
Tôi tập hợp các cụ lại, đại diện
thuê pḥng, tiền vốn mua vé số từ
đại lư phát cho các cụ hằng ngày đi
bán là do tôi mượn từ ngân hàng
đấy!? Tôi vất vả lo cho các cụ cơm
ăn hai bữa, đồng vốn, chốn ở..."
"Thế mà nhiều người lại đổ oan cho
tôi tiếng xấu là lười biếng lao
động, ăn bám vào người già. Tôi từng
bị đánh no đ̣n bởi những người mua
vé số phát hiện tôi đứng từ xa chờ
các cụ ra để tiếp tục đẩy đi chỗ
khác bán...".
Tụ điểm chăn dắt người già của “ông
chủ” N.N.H., quê Phú Yên, ở đường
Phạm Văn Hai, phường 5, Q.Tân B́nh.
Đường dây này đă tồn tại hơn hai năm
nay với hàng chục ông cụ, bà cụ già
yếu chuyên đi bán vé số phục vụ “ông
chủ”.
Sau nhiều lần thay đổi địa điểm,
hiện H. đưa các cụ tới một căn nhà
trọ nằm sâu trong con hẻm trên đường
Phạm Văn Hai. Nơi đây, gần 30 cụ già
ốm yếu từ 60-80 tuổi cùng nhiều
người khỏe mạnh đẩy xe cho các cụ
chen chúc nhau ở trong một gian nhà
trọ chật hẹp. Những tháng cao điểm
“làm ăn” tại đây có gần 60 cụ.
Phương thức hoạt động của đường dây
này là một số người khỏe mạnh đẩy xe
cho các cụ già đi bán vé số. “Ông
chủ” và những người này ăn chia nhau
số tiền lời thu được từ việc bán vé
số của các cụ già.
Cụ bà Đ.T.Y., 72 tuổi, vừa ngồi bóp
chân vừa đếm lại xấp vé số để bắt
đầu một ngày rong ruổi khắp hang
cùng ngơ hẻm, kể: “Mỗi ngày tui đi
bán từ 5g chiều đến 1-2g sáng th́
về. Cách ăn chia với chủ là nếu bán
được 100 Giọt Nước Mắt Tuổi Xế
Chiều vé số loại 10.000 đồng/vé, tiền
lời là 100.000 đồng th́ chủ lấy
30.000 đồng, tui c̣n 70.000 đồng.
Trừ chi phí cho người đẩy xe, tiền
lời c̣n lại sau một ngày rong ruổi
khoảng 20.000-30.000 đồng”.
Ở Phú Yên, cụ Đ.T.Y. cũng có con
cháu nhưng: “Thấy tụi nó nghèo khó
quá tui ngồi không không đành. Nghe
trong xóm có nhiều người theo chú H.
vào Sài G̣n bán vé số cũng kiếm được
đồng một đồng hai sống qua ngày, tui
cũng xin theo. Tui tính đợt này nghỉ
v́ không đi nổi nữa nhưng nhà cửa
của con cháu ngoài quê tan tành theo
băo lũ nên tôi nuốt nước mắt đi bán
tiếp để tự nuôi thân” - cụ Y. vuốt
những giọt nước mắt trên hai g̣ má
già nua, tâm sự.
Nỗi ảm ảnh lớn nhất của các cụ già
tại đây là những tên lưu manh giật
vé số. Hầu như ngày nào cũng có cụ
bị trường hợp này. Mặc dù có “ăn
chia” và mấy ṿng giám sát của “ông
chủ” cùng người đẩy xe nhưng khi mất
vé số th́ chỉ có các cụ phải chịu
bồi thường. Sau những lần bị giật
vé, số nợ của các cụ với H. lại
tăng. Thậm chí theo chính lời của
H., có những cụ già đến chết vẫn c̣n
mắc nợ tiền vé số của anh ta.
“Ở cái tuổi 70-80 của tụi tui chắc
cũng không sống được bao lâu nữa.
Chắc những giọt mồ hôi, nước mắt này
là những giọt mồ hôi, nước mắt cuối
đời. Tụi tui biết ḿnh bị ăn chặn
đầu này đầu kia nhưng cũng đành v́
ít ra ḿnh cũng c̣n lại chút đỉnh đủ
để nuôi thân” - một bà cụ nghẹn
ngào.
Chân dung những "ông chủ"
Theo t́m hiểu của chúng tôi, trên
địa bàn Saigon hiện có hàng chục
đường dây chuyên chăn dắt người già
đi ăn xin và mua bán vé số dạng này.
Có đường dây 5-10 cụ nhưng cũng có
nơi tập trung đến 40-50 cụ. Mỗi
đường dây đều do một “ông chủ” quản
lư.
Các “ông chủ” như H., C., M., T....
hầu hết ở lứa tuổi 30-40, có người
xuất thân cũng từ dân bán vé số dạo
hoặc người từng sống lang thang khắp
nơi, cũng có người từng là “phụ tá”,
giúp việc cho các “ông chủ” khác rồi
sau đó ra “hành nghề” riêng.
Chiêu thức chung của các “ông chủ”
này thường là lợi dụng những người
già neo đơn, cuộc sống khó khăn là
dân đồng hương của họ ở các vùng Phú
Yên, Tuy Ḥa, Quảng Ngăi, Thanh
Hóa... cả tin vào người cùng quê để
chiêu dụ vào Sài G̣n bán vé số, ăn
xin sẽ được bao ăn ở và cho một số
tiền pḥng thân, gửi về cho con cháu
ở nhà.
Sau đó, những cụ già này sẽ được gom
về tập trung ở những căn pḥng trọ
và ứng vốn cho đi bán vé số, tiền
lăi sẽ nộp lại cho “ông chủ”, tỉ lệ
ăn chia tùy theo “chủ” quyết định.
Khắc nghiệt hơn, những cụ già trong
các đường dây ăn xin thường được
“tuyển” từ người già cô độc, có hoàn
cảnh khó khăn nhất mà nếu không phục
vụ cho “ông chủ” th́ sẽ không có
khoản thu nhập nào để sinh sống.
Những người già này phải nộp hoàn
toàn tiền ăn xin cho “chủ” chỉ để
đổi bữa ăn qua ngày..
Mỗi năm, các “ông chủ” thường về quê
2-3 lần để “tuyển” người già vào
đường dây chăn dắt của ḿnh. Cá biệt
như M. ở Tân B́nh, C. ở quận 5...
c̣n đưa cả cha mẹ ruột của ḿnh đi
ăn xin. Để đề pḥng các cơ quan chức
năng kiểm tra, xử lư, nhiều đường
dây c̣n đề nghị các cụ ông, cụ bà
làm tờ cam kết, giấy xác nhận “tự
nguyện” đi ăn xin, bán vé số cho các
nhóm.