Đỉnh cao chói lọi và nỗi đau đớn tột cùng của vị cha già dân tộc
Đọc: Đỉnh Cao
Chói Lọi
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnvn0n0nnn31n343tq83a3q3m3237nvn
Lời giới thiệu
Người
ta nói lịch sử như một tấm gương mờ mà thời gian càng lùi xa th́ con người
mới càng có thể nh́n và chiêm nghiệm về nó một cách rơ ràng. Lịch sử cận đại
Việt Nam đáng buồn hơn lại chỉ như một tấm phông đen được bôi vẽ, sơn quét
công phu tới nỗi nó gần như mang dáng vẻ của một bức tranh siêu thực. Nhưng
ẩn sau những lớp sơn ḥa nhoáng ấy đáng tiếc thay lại che giấu một lịch sử
khác buồn thảm đến tàn khốc của dân tộc, của những con người mà cuộc đời họ
cũng đồng hành với quá tŕnh nhào nặn ra h́nh hài đất nước Việt Nam hôm nay.
Có những sự thực vẫn c̣n nằm im ĺm dưới lớp vải đen và tưởng chừng như sẽ
vĩnh viễn bị quên lăng cùng thời gian.
Nhưng cùng với thời gian mọi sự vật cuối cùng rồi sẽ được hé mở, được phơi
bày dưới ánh sáng. Đó là quy luật! Ư thức ấy đă thôi thúc Dương Thu Hương
dấn thân vào cuộc truy t́m những bí mật sâu kín nhất của lịch sử Việt Nam
đương đại. Cuộc t́m kiếm cái mà bà gọi là "không chỉ thứ lịch sử chứa đựng
trong lịch sử mà c̣n thứ lịch sử xoá bỏ lịch sử, thứ lịch sử tiêu diệt lịch
sử."
"Đỉnh cao chói lọi", tác phẩm mới nhất của Dương Thu Hương ra đời sau 20 năm
trời lao vào cuộc hành tŕnh t́m kiếm dai dẳng, kể từ khi người bạn thân
kịch gia Lưu Quang Vũ qua đời, với lời thề sẽ đưa bằng được công lí và sự
thật ra trước dân tộc Việt Nam.
Tác phẩm không phải là một cuốn biên niên sử mà là một cuốn tiểu thuyết
nhưng là một cuốn tiểu thuyết hiện thực hơn bất ḱ cuốn tiểu thuyết hiện
thực xă hội chủ nghĩa nào khác.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết chính là người được mệnh danh là vị "cha
già dân tộc", người Việt Nam được mệnh danh là vĩ đại và kiệt xuất nhất
trong thế kỉ XX nhưng cũng là một nhân vật bí ẩn và gây nhiều tranh căi nhất
của lịch sử cận đại Việt Nam. Tác phẩm kể về những năm tháng cuối đời đầy
đau khổ của vị « chủ tịch đáng kính » cùng những hoài niệm của ông về quá
khứ của chính ḿnh. Điều bất ngờ là những năm tháng tưởng như "đă từng được
biết đến" của ông lại chứa đựng những sự thật tàn nhẫn đến phũ phàng mà nhân
dân Việt Nam chưa hề được biết tới. Những năm tháng cuối đời ông bị cách li
và quản thúc bởi những người đồng chí, những học tṛ của chính ông. Những
năm tháng ấy ông sống trong nỗi cô đơn, cùng sự nhớ nhung day dứt về người
ông yêu nhất trong đời, nhớ những đứa con mà ông không thể thừa nhận, máu
thịt của ông. Ông sống trong nỗi đau đớn khi người ông yêu thương nhất bị
sát hại nhưng ông đă không thể làm ǵ.
Dương Thu Hương là thế, truyện của bà không bao giờ cần lên giọng nhưng luôn
đào sâu tới những góc sâu thẳm nhất trong tâm hồn người để nh́n thấu qua
trái tim và những rung cảm thầm kín nhất của nhân vật. Dưới ng̣i bút của
Dương Thu Hương, vị chủ tịch, cha già dân tộc được trả về đúng vị trí của
ông, một con người, không c̣n là 1 vị thánh càng không phải là 1 kẻ tội đồ
như nhiều người cố t́nh gán ghép cho ông một cách không lương thiện. Ông,
một người b́nh thường biết yêu, biết giận, biết ghen, biết nhớ và biết đớn
đau. Khi yêu cũng như khi đau đớn ông cũng đâu có khác một "gă tiều phu".
Thế nhưng điều trớ trêu là ông lại không phải là một người thường, ông một
vĩ nhân, con người đă từng nắm trong tay vận mệnh của cả giang sơn thế nên
nỗi đau đớn của ông tưởng như nhân lên gấp bội phần cùng với "tṛ chơi phong
thánh". Nỗi đau đớn của ông cũng lớn như nỗi đau của cả dân tộc Việt Nam như
khi nó bị cầm tù, bị phản bội. Đó là số phận! Giá như ông, con người từng
quyết liệt theo đuổi chủ nghĩa dân tộc, có thể cương quyết hơn th́ bản thân
ông và dân tộc đâu có cần phải chịu nỗi đau đớn nhường ấy. Đất nước có lẽ đă
không vào tay loài "ngạ quỷ" để rồi máu của đồng bào ông tuôn đổ cho cuồng
vọng của chúng.
Ước vọng cuối cùng và cũng là nỗ lực cuối cùng của ông… cho chính ông và cho
dân tộc là nỗ lực nhằm « tiêu diệt lũ lang sói sống quanh ông », những kẻ
núp bóng "cha già dân tộc" để xây dựng ngai vàng cho riêng chúng trên xương
máu đồng bào. Là một người tinh thông khoa học huyền bí, ông muốn dùng chính
sinh mạng của ḿnh để đổi lấy món quá cuối cùng cho dân tộc Việt Nam, để
minh định cho sự kết thúc khả tri cái chế độ vô nhân mà ông góp phần tạo
dựng, một con quái vật mà đáng buồn thay chính bản thân ông cũng đă không
thể h́nh dung được h́nh hài. Ông vẫn vĩ đại cho đến giờ phút cuối cùng !
Có 1 kí giả ngoại quốc đă hỏi Dương Thu Hương, đây là 1 cuốn sách chính trị
hay một tiểu thuyết trữ t́nh. Bà cười và đáp: "Bạn hăy đọc và tự đánh giá."
Về phần ḿnh, người viết cho rằng "Đỉnh cao chói lọi" thể hiện văn tài siêu
hạng cũng như kiến thức uyên bác của Dương Thu Hương. Bởi cuốn tiểu thuyết
dắt người đọc đi từ những bí mật cung đ́nh sâu kín nhất cho tới những cảnh
sinh hoạt b́nh dị nhất, đời thường nhất. Dương Thu Hương viết về cảnh làng
quê thường đặc biệt hay và ấn tượng, một phần có lẽ bà có sự gắn bó máu thịt
và một t́nh yêu da diết với những người nông dân. Không dưới 1 lần bà nhận
ḿnh mà 1 người đàn bà "răng đen, mắt toét", để cùng ngồi lê với đám dân đen
thế nên bà cách điệu và sử dụng ngôn ngữ của họ như ḥa cùng hơi thở của
những người nông dân ấy.
Sau thành công vang dội của tiểu thuyết "Chốn vắng" với hơn 300.000 ấn bản.
Cuốn "Đỉnh cao chói lọi" ( bản tiếng Pháp Au zenith đă xuất bản tại châu Âu)
mới ra mắt dự kiến sẽ c̣n gây một tiếng vang lớn hơn nữa đối với độc giả
ngoại quốc. Tuy nhiên với bản tiếng Việt của cuốn sách để đời này, Dương Thu
Hương tuyên bố không cần giữ tác quyền. Ứớc vọng của bà chỉ là "sự thật cho
dân tộc Việt Nam". Bà dành tặng cuốn "Đỉnh cao chói lọi" cho dân tộc Việt
Nam đầy đau khổ của ḿnh.
Dương Thu Hương viết "Từ xưa tới nay viết sử là nghề của những bậc anh hùng,
dám đem mạng ḿnh đổi lấy sự thật. Bởi mọi vua chúa đều kinh sợ sự thật.
Biết bao nhiêu đầu sử gia đă rụng xuống dưới lưỡi kiếm của đao phủ triều
đ́nh, nhưng lịch sử vẫn tiếp tục viết lên bằng những ḍng máu khô đen của họ".
Dưới chế độ toàn trị, những con người can đảm c̣n phải đương đầu với tù ngục,
với sự đàn áp ghê gớm không chỉ về thể xác mà c̣n cả về tinh thần. Nhưng họ
vẫn không ngừng t́m kiếm và viết lên sự thật. Dân tộc Nga đă tự hào sản sinh
ra một Alexander Solzhenitsyne, những người Việt yêu tự do cũng rất tự hào
và tri ân khi có một Dương Thu Hương.