Video Tài Liệu Audio Tài Liệu Nhạc Tin Tức & Thời Sự B́nh Luận

 

Yêu nước

Yêu nước

 Dong lai

Trong ṿng vài tuần mới đây, dư luận hải ngoại xôn xao về cái gọi là “Hội Nghị Việt Kiều” tổ chức tại Việt Nam vào cuối tháng 11 năm 2009. Đây không phải là lần đầu tiên chính phủ Hà Nội mời những Việt Kiều “yêu nước” về hội họp để được Đảng và Nhà Nước ban huấn từ chán chê rồi giả vờ nâng bi các anh chị Việt Kiều, ca tụng các anh các chị có ḷng với quê đất nước, với dân tộc, đi xa bao nhiêu năm trời nhưng vẫn giữ t́nh yêu quê hương. Sau đó, Đảng và Nhà Nước “chiếu cố” các anh, các chị Việt Kiều “yêu nước” bằng cách cho đi thăm lăng Bác rổi cho ăn uống nghe ca nhạc xập x́nh, các cô gái đẹp ra uốn éo nhẩy múa để “phục vụ” các Việt Kiều yêu nước - có cả một số nghệ sĩ hải ngoại “yêu nước” về cám ơn Nhà Nước và hát “để tỏ ḷng ưu ái” với ban tổ chức hội nghị -. Tất cả “ăn ngủ tắm giặt” và du hí đều do nhà nước đài thọ, các anh chị Việt Kiều về dự hội nghị khỏi phải bỏ tiền túi ra, mà nhà nước năm nay lại chơi ngon dám bỏ ra trên 10 triệu dollars để tổ chức cái hội nghị này rồi tuyên bố hội nghị đă đạt thắng lợi vẻ vang, hay nói cách khác đă “đạt chỉ tiêu”, Ủy ban Nhà Nước về Người VN ở Nước Ngoài đă được cả Phó Chủ Tịch nước lên sân khấu trao Huân chương Hồ Chí Minh.

Theo một bài phóng sự của cô Diệu Vân (?) nhận được qua email th́ chỉ có một số rất ít Việt Kiều đến từ các nước như Mỹ, Canada, Úc, Anh, Pháp, và cũng theo cô, họ chẳng qua là những người đó đă "tham dự đại hội cho thỏa tính ṭ ṃ xem cái comedy vui nầy." Cô có hỏi vài vị Viêt Kiều, sau "Đại Hội" nầy họ có đi tham quan? họ trả lời sẽ đi Tuần Châu chơi. Cô suy luận ra rằng như vậy mục đích của Việt Kiều từ các nước Tư Bản về là chỉ để đi chơi, đi tham quan chứ không phải về làm Đại Biểu, hội họp với nhà nước ta rồi phổ biến thông tin lại cho cộng đồng bên đó như quảng cáo mà đảng đưa ra, hay nói đúng là đảng đang đánh lừa dư luận.

Nhưng đối với Đảng và Nhà Nước, những Việt Kiều về tham dự đại hội – cũng như những người Việt Nam hải ngoại đến tham gia buổi họp của Cộng Sản có tên “Meet Vietnam” ở San Francisco hai tuần trước đó – là những người yêu nước. Định nghĩa yêu nước của Đảng và Nhà Nước là yêu Xă hội Chủ Nghĩa, ủng hộ chế độ Hà Nội, và sẵn sàng hợp tác làm ăn hay trở về giúp đỡ Đảng và Nhà Nước để củng cố cái chế độ phi nhân này. Định nghĩa “yêu nước” này tất nhiên là lệch lạc, một chiều, vô nghĩa lư và đối với những người quốc gia, dù yêu nước nhiều hay ít, th́ nó lại có một ư nghĩa ngược hẳn lại: “yêu nước” theo lối “yêu Xă Hội Chủ Nghĩa” là “phản bội”.

Tại sao lại phản bội? Phản bội cái ǵ?  Đúng thế, những Việt kiều yêu nước trên đă phản bội những lư tưởng tự do dân chủ, phản bội quyền lợi của người dân Việt Nam, phản bội lại tư cách tị nạn chính trị của chính họ. Họ quên rằng cách đây mấy chục năm về trước họ đă vượt biên thành công và đă xin vào tạm trú ở một đệ tam quốc gia với tư cách tị nạn Cộng Sản. Khi bỏ trốn ra đi, họ cũng đă thề thốt là sẽ không bao giờ trở về nếu c̣n cái chế độ tàn bạo vô nhân đă thúc đẩy họ phải vượt biên để đi t́m tự do. Nay họ trở về với Bác và Đảng, về để giúp củng cố chế độ Cộng Sản th́ rơ ràng là họ đă quên đi lời thề xưa và đă phản bội lư tưởng chống cộng của chính họ. Họ c̣n phản bội linh hồn của bao người chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa trước kia đă v́ họ mà hy sinh, phản bội linh hồn của bao nhiêu người vô phúc đă chết tức tưởi trên con đường đi t́m tự do trong khi họ may mắn đến được đất dung thân.

 

Người Việt kiều không hẳn phải về Việt nam mới yêu nước. Quan điểm đi về Việt Nam cộng tác với chính quyền hiện tại, phục vụ nhà cầm quyền Cộng sản mới là yêu nước là một quan điểm thiển cận, ngu xuẩn cho thấy ngay sự vô lư, bởi v́ như thế không lẽ trên tổng số hơn ba triệu người Việt Nam đang sinh sống ở ngoại quốc lại chỉ có vài ngàn người yêu nước? Và đâu phải bất cứ ai nghe theo lời kêu gọi của Đảng và Nhà nước về Việt Nam là v́ họ yêu nước yêu ṇi? Thiếu ǵ người lợi dụng về để chuộc lợi, để ăn chơi đàng điếm hay để mưu đồ này nọ?

Ngoại trừ một số trí thức mù quáng, tin ở lư thuyết Mác xít Lênin nít, tin ở cái gọi là thiên đường Cộng Sản hay Xă Hội Chủ Nghĩa ǵ đó, luôn luôn “ăn cơm quốc gia (ở đây là cơm Mỹ Pháp, Úc Anh, Đức, vân vân…) thờ ma Cộng Sản”, mở mồm ra là ca tụng cái thể chế dân chủ b́nh đẳng tự do của Cộng Hoà Xă Hội Chủ Nghỉa Việt Nam, ca tụng những “thành quả vĩ đại về mọi mặt kinh tế, giáo dục, xă hội, chính trị, v..v.. của cái chính thể phản dân hại nước hiện nay. Họ c̣n trơ trẽn chửi chế độ tư bản - nhất là Mỹ –, chê bai nền “dân chủ giả tạo” của những nước Tây Phương, đă kích này nọ, bất măn với cuộc sống ở hải ngoại, lên tiếng tố cáo nhiều điều mà  họ  cho là “phi dân chủ, bất công” thế nhưng vẫn cứ vô liêm sỉ ở ĺ bên đây, đâu có chịu kéo gia đ́nh về sinh sống ở thiên đường cờ đỏ sao vàng đâu? Ngay cả những tay đê tiện nhất tuyên bố về hẳn Việt Nam sinh sống cũng đâu dám từ bỏ cái quốc tịch ở nước ngoài, đâu có “dứt điểm” với cái nơi đă cho họ vào dung thân trong thời kỳ mạt rệp của họ?

Điều chúng ta thấy làm lạ là ở chỗ những trí thức hải ngoại, học giỏi tài cao, có địa vi ngon lành ở nước ngoài, nơi họ sinh sống bao nhiêu năm trời, không hiểu v́ sao mà họ lại mù, không thấy cái tàn bạo vô nhân đạo, cái phản tự do dân chủ, cái bất b́nh đẳng, cái tệ hại xấu xa thối nát của chế độ Cộng sản? Không hiểu đầu óc họ có bị rối loạn hay không mà lại tin ở những lời đường mật của Đảng và Nhà Nước, đứng ra làm tay sai cho chúng? Sao họ là không phân biệt được đâu là sự thật lẽ phải, đâu là tuyên truyền đầu độc dụ khị giả dối? Tại sao chính họ cũng tin rằng chỉ có họ mới là những Việt kiều yêu nước và loại bỏ hết cả những người không như họ ra khỏi danh sách những người yêu nước? Chẳng khác nào những người loạn trí coi ḿnh là những kẻ b́nh thường và coi những người b́nh thường là bất b́nh thường vậy.

Có điều chúng ta thấy rơ là không phải tất cả những Việt Kiều nghe lời mời mọc của Đảng và Nhà Nước về đều là những người “yêu nước”. Mỗi người về đều có một chủ đích riêng tư, tuy muốn giấu kín trong ḷng nhưng cũng không thể không để ḷi ra cho người ta thấy. Rơ ràng nhất là loại người muốn mượn cớ về “giúp đỡ, cộng tác khoa học kỹ thuật” nhưng kỳ thực muốn về du hí, ăn chơi phè phỡn mà không tốn tiền. Một bài viết tung lên trên Internet kể tới chuyện một phái đoàn bác sĩ chuyên môn đi về Việt Nam để giúp đỡ người bị bệnh con mắt cần phải mỗ - bệnh cườm? – mang theo 150 ngàn dollars và cả bầu đoàn thê tử của ḿnh về. Ngoài việc làm công tác xă hội tức là thuê bệnh xá và bác sĩ y tá địa phương để mổ mắt cho mấy chục bệnh nhân mà họ coi là việc phụ, c̣n việc chính là đưa vợ con đi tham quan xứ xở, đi ăn chơi phè phỡn bằng tiền quyên góp được ở nước ngoài. Và theo bài viết này th́ số tiền dùng cho cả phái đoàn cộng với gia đ́nh để đi ăn chơi du hí tại những nơi sang trọng nhất nước đă tốn gấp năm bẩy lần tiền để làm cái công tác xă hội - mổ mắt cho người gần mù – là việc đáng lẽ phải được coi là chính và duy nhất.

Sống làm con người không ai không thích sướng, nhưng có nhiều cách sướng. Cái cách sướng trên sự đau khổ của chính đồng bào ḿnh là tội lỗi, là bất nhân thất đức. Nhưng những người đi về Việt nam để ăn chơi du hí th́ đâu c̣n ư thức được hành động của họ? Họ theo chủ nghiă cá nhân, chỉ nghĩ tới cái hạnh phúc của họ, đâu cần để ư tới tất cả những vần đề luân lư, đạo đức, lẽ phải, công b́nh, bác ái, nhân đạo nào khác? Chẳng thế mà có những ông già sáu bảy mươi về để được các cô gái tuổi trên dưới hai mươi “phục vụ” và gọi ḿnh bằng “anh”. Về Việt Nam dược coi là sướng “hơn” v́ cái ǵ cũng có, muốn ǵ cũng được, mà có khi lại tốn ít tiền hơn là đi tới những nước khác th́ hẳn là đúng rồi, nhưng tại sao ở Việt Nam lại như vậy? Đó là v́ những kẻ thấp cổ bé miệng ở Việt Nam bị bóc lột, bị nô lệ hoá, bị buộc phải làm những chuyện mà họ không muốn làm, nhưng vẫn phải làm v́ đồng tiền khó kiếm. Những cô gái bia ôm, hay ǵ ǵ ôm, phải đưa thân ra là v́ họ không có ǵ khác để bán lấy tiền v…v…

Cả một xă hội Việt Nam băng hoại, coi chuyện bất thường là b́nh thường (chẳng hạn như đàn bà đi mua dâm nơi các ông tây đen,  hay đàn bà không có chồng v́ ly dị hay v́ lư do nào khác đến các công ty chuyên cho thuê chồng để thuê người về phục vụ ḿnh – trên giấy tờ th́ không được dinh líu đến chuyện sex nhưng ai biết, nếu đó chỉ là sự thỏa thuận “thêm” giữa hai người? -  hay đàn bà con gái đi phá thai đến những khu vực nhà cửa xập xệ có bảng quảng cáo phá thai công khai - nghe nói dù cận ngày đẻ vẫn c̣n đi phá được, một chuyện tội lỗi tầy đ́nh đối với cả người bác sĩ vô lương tâm làm việc đó cũng như người con gái muốn phế thải đứa con trong bụng ḿnh mà không tính sớm nên trở thành sát nhân!) Những Việt kiều về nước ăn chơi xả láng vô t́nh hay cố ư đă nhúng tay vào việc duy tŕ cái xă hội xấu xa thối nát đó và cũng cố cái chế độ đang thờ ơ trước sự đau khổ của biết bao người dân trong nước. Như vậy sao có thể gọi là về v́ ḷng yêu nước, về v́ muốn đóng góp một bàn tay vào công tŕnh xây dựng quê hương?

Việt kiều về ăn chơi, tiêu tiền xả láng là giúp Nhà Nước có ngoại tệ để thăng bằng cán cân chi tiêu của chính phủ và cán cân ngoại thương – ngoài kiều hối tức là số tiền do Việt kiều đưa vào Viet Nam, nguồn góc ngoại tệ chính gọi là FDI – foreign direct Investment tức tiền nước ngoài mang vào đầu tư trong nước, nhưng trong giai đoạn khó khăn hiện tại, với sự xút giảm nghiêm trọng của FDI v́ các nước Á châu tạm ngưng đầu tư vào nước ḿnh, nay chỉ c̣n chính yếu là nước Mỹ, th́ Đảng và Nhà Nước càng kêu gọi ḷng yêu nước của Việt Kiều. Con số kiều hối người ta nói đến là 7 tỉ dollars trong năm 2008 nhưng năm nay 2009 con số này cũng sút giảm nhiều v́ những khó khăn kinh tế chung và dự đoán không tới 6 tỉ, một điều làm điên đầu những nhà lănh đạo ở Hà Nội.

Một loại “Việt Kiều yêu nước” thứ hai là những con buôn, những kẻ muốn “thừa nước đục thả câu”, lợi dụng t́nh thế ngon lành của Việt Nam để mang tiền về nước làm ăn kiếm lời. Thấy những “đại gia” những “ tư bản đỏ” trong nước giầu sụ, sống ngon lành gấp trăm gấp ngàn lần chính họ, họ thấy thèm cũng muốn kiếm tí thịt thừa cơm cặn mà bọn Cộng Sản nhả ra cho chúng. Họ “hồ hởi phấn khởi” đáp ứng lời kêu gọi của Nhà Nước Cộng sản “hăy v́ yêu nước yêu quê hương mà trở về” hăy mang tiền về đầu tư. Con số mà nhà nước đưa ra – không thể kiểm chứng được, v́ có cái ǵ ở Việt Nam kiểm chứng đước đâu? – là hiện có 500,000 Việt kiều trở về mỗi năm để nghiên cứu hay đầu tư ở Việt Nam và bọn Việt Kiều “yêu nước” đă bỏ một số tiến lên tới 2 tỷ dollars để đầu tư vào 3000 kế hoạch đủ loại.

Bọn con buôn làm ăn với Cộng Sản th́ chắc chắn chẳng có tí ti ḷng “yêu nước” nào hết. Chúng chỉ có ḷng yêu dollars, yêu lợi nhuận. Chúng như loài sâu bọ, thấy nơi nào đục khoét được th́ ṃ tới. Bọn này c̣n tệ hơn cả loại khoái du hí vừa kể trên đây v́ chúng cấu kết với bọn chính quyền, chia chác quyền lợi, và sẵn sàng hút máu người dân để hưởng lợi. Chúng không khác ǵ mấy bọn tư bản thực dân lỏi Đài Loan, Hồng Kông, Đại Hàn, Singapore, Nam Dương, Mă Lai Á, Thái Lan…thấy đất nước ḿnh chưa phát triển, dân nghèo mà tài nguyên lại nhiều nhất là lao động rẻ mạt nên chúng đổ tiền vào đầu tư để hút máu dân và xứ sở ta. Số tiền chúng đổ vào đầu tư trong những năm đầu kỷ nguyên 2000 lên đến hàng trăm tỉ. Chúng mua đất xây cất nhà máy, công xường để bóc lột sức lao động của người dân Việt Nam, xây những vùng xung quanh các thành phố để bán lại cho nhà nước hay cho bọn tư bản đỏ, xây nhà cao từng để cho thuê, xây khách sạn ṣng bài và những nơi ăn chơi khác như sân golf để móc tiền của du khách và bọn nhà giàu thuộc giai cấp thống trị. Chúng đầu tư bạc tỉ để làm nên nhưng nơi ăn chơi phè phỡn trên toàn quốc dành riêng cho các quan lớn và du khách xộp. Thử tưởng tượng chúng bỏ một tỉ ra đầu tư th́ bọn chúng phải thu vào bao nhiêu? Đồng thời bọn cán bộ gộc đớp hít được bao nhiêu? Bởi v́ nếu không thối nát không ăn tiền của bọn tư bản đầu tư th́ làm sao chúng có thể giầu xụ một cách không thể tưởng tượng nổi như thế?

Giai cấp thống trị Cộng Sản làm sao biết tới chữ “yêu nước” được? Chúng chỉ nêu ra chiêu bài yêu nước để phỉnh gạt dân chúng, để tuyên truyền thúc đẩy người dân hy sinh cho chúng mà thôi. Ngày từ căn bản lư thuyết Mác xít, bọn Cộng Sản đă rêu rao “thế giới đại đồng” để xoá bỏ biên giới giữa các nước. Chính lănh tụ của bọn Cộng Sản Việt Nam là Hồ Chí Minh đă phản bội đất nước ngay từ bước đầu khi tuân lệnh Đệ Tam Quốc Tế và sau này Liên Sô và Trung Quốc vĩ đại, làm cái ǵ cũng phải xin phép chúng, và v́ tiền th́ không có nên đi công tác đều phải ngửa tay xin tiền chúng! Mở mồn liên tục ca tụng Liên Sô Trung Quốc “vĩ đại” đủ biết bọn chúng nô lệ tinh thần hai nước “đàn anh môi hở răng lạnh” rồi! Như thế th́ đâu c̣n yêu nước được? Chúng chửi vung nước miếng rằng Miền Nam làm nô lệ cho đế quốc Mỹ nhưng nhân dân Miền Nam có khi nào phải ca tụng Đế Quốc Mỹ Vĩ Đại không? Trái lại sống trong nền dân chủ tự do thực sự, người dân không những không phải tung hô vạn tuế nước Mỹ mà c̣n tha hồ chửi Mỹ, xuống đường biểu t́nh chống Mỹ, đuỗi Mỹ đi mà! Đuổi Mỹ măi, Mỹ chúng nó chán chúng nó bỏ đi mới trớ ra! mới thấy dại, mới mất nước, mới có Tháng Tư đen, những ngày đen tối tù tội, những cuộc liều chết vượt biển ra đi! Thế mà những tên thân Cộng chủ trương đuổi Mỹ xưa kia cho tới bi giờ vẫn chưa sáng mắt ra, vẫn c̣n cố t́nh mù quáng chạy theo bọn Cộng Sản để có tí danh hỡi, tí cháo thừa.

Sau khi cưỡng chiếm được Miền Nam, sau khi hoà b́nh được tái lập, bọn Cộng Sản Hà Nội đă bắt người dân toàn nước è cổ ra lao động như trâu như chó để có sản phảm gửi sang Liên Sô trả những món nợ khồng lồ, v́ Liên Sô đă viện trợ bạc tỉ bạc súng đạn cho Hà Nội để theo đuổi hai mươi năm chiến tranh, giết chết ba bốn triệu người dân Việt, hủy hoại bao nhiêu tài sản nhà cửa cầu cống của đất nước! Như thế sao bảo Cộng sản Việt Nam yêu nước? Hồ Chí Minh mỗi lần làm việc ǵ cũng đều phải cho người sang Trung Quốc xin “cố vấn”, như thế là lệ thuộc nước ngoài, c̣n đâu độc lập tự do mà dám nêu cao khẩu hiệu “Không ǵ quí hơn độc lập tự do?” Độc lập tự do và yêu nước ở chỗ nào khi Hồ Chí Minh chỉ thị cho Phạm văn Đồng viết thư cho Bắc Kinh công nhận chủ quyền của Trung Cộng trên những ḥn đảo Trường Sa Hoàng Sa, trao quyền sỡ hữu những ḥn đảo này cho bọn Tàu Phù, kẻ thù muôn kiếp của dân ta?

Yêu nước mà mới đây Hà Nội cắt đất ở phiá Bắc (Cao Bằng Lạng Sơn) nhượng cho bọn Chệt đại đế? Hà Nội c̣n chịu nhắm mắt cho hơn hai ba chục ngàn bọn Tầu phù, điệp viên giả dạng công nhân, sang ở rải rác khắp nơi thiết lập những làng riêng – có đứa c̣n mang cả vợ con sang - trên khắp lănh thổ của ta để “điều hành những nhà máy” do bọn chúng xây lên, nhưng kỳ thực bọn Tầu phù sang nước ta để kiểm soát chúng ta. Bọn Chệt công nhân kiêm lính Trung Cộng này c̣n ngang nhiên đi đến các nhà dân xung quanh nơi chúng nó ở để t́m gái, uống rượu say hoạch họe, gây sự, đánh nhau với dân ḿnh mà công an bộ đội  vẫn phải ngậm miệng làm ngơ! Súng đạn đâu, AK đâu không bắn vào đầu chúng nó?  Vụ Bốc Xít đă bốc mùi hôi hơn cả mùi phân, bao nhiêu người hung hăng con bọ xít tố cáo, phản đối, lên án này nọ nhưng có đi đến đâu? Bọn chốp bu ở Hà Nội đă lỡ lệ thuộc bọn Trung Quốc Vĩ Đại “môi hở răng lạnh” rồi làm sao c̣n dám cưỡng lại ư muốn của bọn thực dân đế quốc mới Tầu Phù? Có giỏi th́ lại làm một cuộc cách mạng, một cuộc chiến tranh chống đế quốc, lần này để chống Đế Quốc Thực Dân Trung Quốc, để chứng tỏ ḷng yêu nước và chứng minh khẩu hiệu “Không ǵ quí hơn Độc Lập Tự Do” đi!

Yêu nước thương dân ǵ mà lại để bọn chó đẻ Trung Quốc hăm hại hành hạ, xỉ nhục, cầm tù, làm tiền người dân chài hiền lành ḿnh đi đánh cá ở trên biển Nam Hải? Chúng bắn vào người dân Việt đi đánh cá ở gần vùng Hoàng Sa Trường Sa mà sao Hà Nội cứ làm ngơ? Sao không đem tàu hải quân ra đó mà bắn trả cho chết mấy thằng Ba Tầu, dù sau cùng có thua trận v́ lực lượng chúng nó mạnh hơn, nhưng cũng vẫn hả dạ, vẫn thấy vui thấy tự hào v́ ḿnh đă phản ứng lại, ít ra ḿnh cũng đă trả thù được một phần. Giống như trường hợp Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà xưa kia đưa chiến hạm ra nghinh chiến, bắn ch́m mấy tầu Trung Cộng! Ôi hào hùng siết bao những anh chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà! Các anh đă tỏ rơ cho thế giới biết ḷng yêu nước của dân ta, ḷng can đảm đứng lên chiến đấu bảo vệ chủ quyền của đất nước ḿnh. Hành động anh dũng của các anh là một cái tát vào mặt bọn Trung Quốc, nó nói lên tinh thần dân tộc cao của người dân Miền Nam xưa kia, so với sự hèn nhát đê tiện của Hà Nội khi đầu hàng, công nhận chủ quyền của Trung Quốc trên những ḥn đảo đó – tuy sự công nhận này vô giá trị bởi v́ khi đó Trường Sa Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Miền Nam.

 

Kết luận:

Không ǵ vô lư và khó ngửi hơn là khi phải nghe nói “Cộng Sản yêu nước”, “Việt kiều yêu nước”, “yêu nước  là yêu xă hội chủ nghiă”. Toàn là những mỹ từ chống rỗng, những khẩu hiệu nghe kêu nhưng vô nghĩa, v́ làm ǵ có ḷng yêu nước thương dân dưới chế độ Cộng Sản? Có chế độ Cộng Sản nào yêu nước thương dân hay không? Những nước ở Đông Âu bị sự ḱm kẹp của Hồng Quân Liên Sô bốn mươi năm trời, bọn cầm quyền ở những nước Đông Âu nô lệ Liên Sô có yêu nước thương dân hay không? Có độc lập tự do dân chủ ở những nước Hung Gia Lợi, Tiệp khắc, Ba Lan, Roumania. Bulgaria … trong những năm chế độ Cộng Sản ngự tri hay không? Hỏi là trả lời. V́ nếu có th́ đâu xây ra những cuộc nổi dậy của người dân tại các nước đó, lật đổ chế độ phia nghĩa phi nhân Cộng Sản vào những năm cuối của thập niên 1980? Tại sao sau 20 năm dân chúng Âu châu và toàn thế giới lại hân hoan vui mừng làm lễ kỷ niệm ngày bức tường Berlin xụp đổ?

Người dân ở Việt Nam ngày nay không tha thiết ǵ đến chính trị, sự thờ ơ của dân chúng đối với Xă Hội Chủ Nghiă chứng tỏ họ không ủng hộ Cộng Sản nhưng đó cũng chỉ là một h́nh thức chống Cộng Sản tiêu cực. Khi mà đất nước lâm nguy, khi mà đất tổ đang bị cắt xén để dâng cho quan thầy Trung Quốc, khi mà bọn chính quyền Hà Nội chấp nhận làm tay sai cho đế quốc đỏ, khi mà quyền lợi của tổ quốc đă bị tổn thương th́ người dân không thể cứ tiếp tục thờ ơ, cứ khoanh tay ngồi nh́n. Đă đến lúc mọi tầng lớp người dân phải tỉnh dậy, phải tích cực tỏ ḷng yêu nước v́ nếu mất nước th́ hết nước để mà yêu!

Mỗi người trong chúng ta phải làm sao khơi động ḷng yêu nước của giới trẻ, của những người trí thức, của giai cấp công nhân, giai cầp nông dân, của mọi người đang chịu sự ḱm kẹp của chế độ, đang bị bóc lột, bị lợi dụng, bị tước mất tất cả những quyền căn bản của người công dân một nước tự do dân chủ.

Hăy gióng lên tiếng chuông làm thức tỉnh mọi người dân cả trong lẫn ngoài nước! Hăy ư thức rằng yêu nước là chống lại bọn Cộng Sản phản động bán nước hại dân! Hăy hô to khẩu hiệu “Đă Đảo Cộng Sản!”

Hăy đồng loạt đứng lên lật đổ cái chế độ tham tàn đă cai tri đất nước ta hơn nửa thế kỷ rồi! Lịch sử phải xoay vần! Cộng Sản Việt Nam phải xụp đổ để chúng ta mỗi người có được cái quyền Yêu Nước chân chính!

 

Hướng Dương

29 tháng 11 năm 2009


<< trở về đầu trang >>
free counters