Blog Hoa Tử Huyền
Dơi theo những “sự vụ” mà bác Vũ đă làm, từ việc ứng cử chức Bộ trưởng Bộ Văn hoá – Thông tin, kiện UBND tỉnh Thừa Thiên Huế về dự án xây dựng khu resort ở đồi Vọng Cảnh, đến chuyện góp phần ngăn chặn việc xây dựng đền Cẩu Nhi ở hồ Trúc Bạch, ḿnh thấy ở cái xứ này, người như bác ấy là lạ lắm à nha.
Ở cái xứ có những cảnh sát giao thông ra đường là múa gậy ảo thuật lấy tiền của lái xe, những bác sĩ vô cảm thấy bệnh nhân ngắc ngoải chờ chết mà không x́ “xiền” ra là để cho chết từ từ, những điều bất b́nh thường được xem là b́nh thường, cái ǵ không mua được bằng tiền th́ sẽ mua được bằng rất nhiều… tiền th́ chuyện bác ấy suốt ngày “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” khiến ḿnh sốt ruột thay cho bác.
Ḿnh sinh ra vốn mang phận nữ nhi (là cái bọn cạc cạc lắm điều mà đức Khổng tử bảo không dạy được ấy) nên thừa biết việc quan không phải là chuyện đàn bà nhà các chị phải lo. V́ thế, ḿnh nghe theo lời bác Xungu (PXN) là suốt đời sẽ chỉ làm t́nh nhân, nhất quyết không làm chính (trị gia) nhân bởi theo bác ấy làm chính nhân th́ buồn tẻ lắm.
Tuy nhiên, v́ bản chất ṭ ṃ, hóng hớt – nói theo ngôn ngữ của học sinh là “bâu xâu”, ḿnh vẫn ngấm ngầm dơi theo t́nh h́nh thời sự.
Đến khi nghe tin bác Vũ kiện Thủ tướng về việc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên th́ ḿnh thấy choáng, bèn nhắn tin cho bác Vũ “khen” bác giống Đôn Kihôtê.
V́ tin nhắn không dấu, bác Vũ tưởng ḿnh viết tắt nên dịch thành ĐƠN KIỆN HƠI TỆ (!) và lập tức gọi điện cho cái đứa dám chê bác (hic).
Ba lần ḿnh không nghe, đến lần thứ tư đành nghe bác luận giải, cứ như nghe trả lời chất vấn ở Quốc hội. Bác ấy nói nhiều nhiều khoảng gần 20 phút, ḿnh nghe chăm chú và điều nhớ nhất là bác khẳng định, xuất phát điểm của mọi việc bác làm là v́ lợi ích dân tộc.
V́ dân tộc ư?
Có lẽ, không dân tộc nào trên thế giới lại thấm đ̣n ngoại bang phương Bắc nhiều như chúng ta, cũng không dân tộc nào đă chiến đấu để bảo vệ non sông gấm vóc ngoan cường như chúng ta. Mười thế kỉ Bắc thuộc nước mất nhưng làng không mất. Nhà Trần sở dĩ ba lần đánh bại quân xâm lược Nguyên Mông là v́ “vua tôi đồng ḷng, anh em hoà mục, cả nước góp sức”. Nhà Hồ không sợ giặc nhưng ḷng dân không theo nên “đành” để giặc Minh “nướng dân đen trên ngọn lửa hung tàn”, may nhờ Lê Lợi cùng “nhân dân bốn cơi một nhà”, “đem đại nghĩa để thắng hung tàn”, Nguyễn Trăi “mưu phạt tâm công” nên mới “mời” được giặc Minh về nước bằng hội thề Đông Quan. Giặc phương Bắc không đời nào từ bỏ dă tâm xâm chiếm nước ta. Lịch sử nhăn tiền nhưng cấp trên th́ “em chă, em chă”. Bao lời tâm huyết của nhân sĩ, trí thức như muối bỏ bể. Đau xót nhất là chuyện G.S Nguyễn Huệ Chi bị “đổi giới” và Đại tướng Vơ Nguyên Giáp bị ông Đoàn Văn Kiển xem là “out of date”. Có lẽ, lần này làng (Tây Nguyên) mất trước, nước mất sau cũng nên! Hu hu…
Trước t́nh h́nh đó, hành động của bác Vũ là dũng cảm. Ḿnh rất sợ bi kịch dành người đi tiên phong nhưng bác Vũ bảo đă xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, xác định tính mạng như trứng treo đầu đẳng.
Bác ấy vào quán cà phê, ḿnh tưởng dân t́nh sẽ đổ xô đến xin chữ kư như khi ngôi sao nhạc Pop xuất hiện hoặc có cử chỉ nào đó bày tỏ sự chia sẻ. Thế nhưng mọi người cứ bàng quan như ếch ngồi ngắm lá sen, nghĩ cũng buồn khi chủ nghĩa Mackeno (mặc kệ nó) đă thống trị trong phần lớn dân chúng.
Đơn kiện của bác Vũ tuy bị trả với lí do Toà án Nhân Dân thành phố Hà Nội chỉ thụ lư đơn kiện từ cấp bộ trưởng trở xuống nhưng việc đó lại cho bác cái logic là sẽ có cấp khác cao hơn nhận đơn. Báo chí chính thức công bố bác Vũ không phải là luật sư mặc bác có bằng tiến sĩ luật tại Sorbonne hay Havard cũng thây kệ. Dù vậy, bác Vũ vẫn tiếp tục gửi đơn lên Toà án Nhân dân tối cao và xác định bốn khả năng có thể xảy ra nhưng theo ḿnh khả năng toà im lặng là cao nhất… Dù sao đi nữa cũng xin ngă mũ trước bác. Bác có vẻ không thích so sánh với Đôn Kihôtê th́ bác cứ là Cù Huy Hà Vũ vậy.
Viết đến đây ḿnh chợt nhớ đến những câu thơ đau đáu như lời nhắc nhở của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm trong trường ca “Mặt đường khát vọng”:
…
“Trong anh và em hôm nay
Đều có một phần Đất Nước
Khi hai đứa cầm tay
Đất Nước trong chúng ta hài hoà nồng thắm
Khi chúng ta cầm tay mọi người đất nước vẹn tṛn, to lớn
…
Em ơi em Đất Nước là máu xương của ḿnh
Phải biết gắn bó và san sẻ
Phải biết hoá thân cho dáng h́nh xứ sở
Làm nên Đất Nước muôn đời…”
V́ đă có những “người con gái con trai/ Trong bốn ngh́n lớp người giống ta lứa tuổi/ Họ đă sống và chết/ Giản dị và b́nh tâm/ Không ai nhớ mặt đặt tên/Nhưng họ đă làm ra Đất Nước”
Mà trong những người vô danh đó có tôi và bạn đấy, lẽ nào chúng ta lặng yên?
Sinh nhật buồn 17/07/2009