Video Tài Liệu | Audio Tài Liệu | Nhạc | Tin Tức & Thời Sự | B́nh Luận |
Tôi không cảm thấy tự hào khi là người Việt
Đó là suy nghĩ của ông bạn
già, nguyên là giảng viên
đại học, sống và làm việc
tại Đức từ năm 1964. Cũng
theo lời kể của anh, từ ngày
về hưu, có nhiều phái đoàn
trong nước sang, hoặc các
hội đoàn người Việt hay mời
anh giúp, thông dịch tiếng
Đức. Không hiểu tại sao, các
hội đoàn, các bậc cha mẹ
thường gắn vào miệng các
cháu thanh thiếu niên, nói
tiếng Việt chưa sơi câu
“Chúng cháu tự hào ḿnh là
người Việt nam“ như một cái
máy, khi trả lời phỏng vấn
báo chí, hay truyền h́nh.
Trong khi, các cháu cứ nằng
nặc, đ̣i bỏ quốc tịch Viêt
nam, nhập quốc tịch Đức. Ra
đường hoặc đến trường học
nhiều cháu không nhận ḿnh
là người Việt. Ngay bản thân
bậc cha mẹ các cháu cũng phải giấu biến cái đuôi Việt
của ḿnh. Bằng chứng rất ít
quán ăn, cửa hàng chủ người
Việt, đặt tên cửa hàng bằng
tên của quê hương, tổ quốc
ḿnh, mà toàn lấy tên ông
Thái, ông Nhật, ông Tầu. Tên
Việt chỉ được sử dụng trong
khu chợ người Việt với nhau.
Thật vậy, chúng ta - TỰ RU-
ḿnh, không những ở trong
nước, mà nó đă lan ra tới
hải ngoại. Ông bạn già cảnh
báo đó là sự nguy hiểm vô
cùng, cho đất nước và thế
hệ trẻ. Chúng ta tự hào sao
được khi truyền h́nh Việt
nam ra rả tŕnh chiếu các
chương tŕnh "trái tim cho
em", kêu gọi ủng hộ các cháu
nghèo hoàn cảnh khó khăn,
thất học, v..v.v (Cũng theo
anh bạn già này, đây cũng là
một kiểu ăn mày). Ngay sáng
nay thôi, báo chí trong nước
đồng loạt đăng tin, một
thanh niên 25 tuổi ở ngay
thủ đô Hà Nội bị rắn độc cắn
không có tiền chữa trị,
người vợ xin cho chồng ra
viện để về nhà chết. Số tiền
chữa trị cho thanh niên này
tính ra, không bằng một bữa
nhậu của một ông ĐẦY TỚ nhân
dân. Nghĩ mà đau đớn, rẻ
mạt, sinh mạng người dân quê
tôi.
Vấn đề đặt ra, trách nhiệm
của chính phủ, xă hội ở đâu?
Tại sao vô trách nhiệm như
vậy. Đất nước cũng như một
gia đ́nh, chính phủ phải là
trụ cột, phải lo cho đời
sống con dân của ḿnh. Không
làm được, thay cho những lời tốt đẹp sáo rỗng, mời các vị
đứng sang một bên, nhường
đường cho người khác. Đành
rằng đă nghèo là hèn (làm
sao mà tự hào được). Nhưng
tôi cho rằng các quan chức
Việt nam không nghèo một
chút nào, nh́n họ và con cái
họ sinh hoạt th́ rơ thôi.
Có một ông đứng đầu một
ngành của tỉnh PT (tôi xin
giấu tên cho ông), có con du
học tự túc ở Đức, khi ông
sang Đức thăm con, ăn tiêu
của cha con ông, nếu bà thủ
tướng hay các nhà đại tư
bản Đức nh́n thấy cũng phải
vái phục. Đấy chỉ là lănh
đạo ngành, của một tỉnh
nghèo.
Tự hào sao được, khi gần tám
mươi phần trăm người dân quê
hương tôi sống bằng nông
nghiệp, không có bảo hiểm y
tế, không có tiền hưu trí,
mặc dầu họ đă đóng thuế hàng
năm cho nhà nước. Dạ dầy
nông dân quê tôi cũng bị
thắt lại v́ mất đất cho đô
thị hóa môt cách vô tổ chức,
những sân golf, tennis của
những ông tư bản trọc phú
dưới vỏ bọc doanh nhân,
những khu công nghiệp, nhà
máy chứa đầy vi trùng, mầm
mống của ung thư,
đang hủy
diệt sự sống trên quê tôi.
Ông Vũ Trọng Phụng có sống
lại, tôi bảo đảm ông sẽ
viết tiếp nhân vật Xuân tóc
đỏ. Các quan hệ ḍng họ,
làng xóm cũng đang được cân
đo đong đếm bằng tiền bạc.
Không hiểu tại sao cán bộ ở
VN đă không làm được việc,
thiếu trách nhiệm lại tham
quyền cố vị đến thế. Nói ra
lại bảo vạch áo cho người
xem lưng, ngay trong ḍng họ
tôi cũng vậy, sao mà nhiều
ông làm cán bộ đến thế, ông
nào cũng thích làm, máu làm.
Đă lâu rồi, nhân có một đám
giỗ trong họ, có đầy đủ các
ông to bà lớn tham dự, trong
lúc khật khừ bia rượu, tranh
luận với mấy ông em họ,
tôi hăng lên, thốt ra câu:
Chẳng có cái nghề nào dễ làm
bằng nghề cán bộ lănh đạo,
ông nông dân cũng có thể làm
bộ trưởng được, v́ có ông
quái nào dám gánh trách
nhiệm đâu... Tôi chưa nói
hết câu, ở mâm trên tất cả
ánh mắt dồn về phía tôi, mặt
các bác phừng phừng:
- Cái thằng ăn nói hàm hồ,
có im đi không.
Tự hào sao được, khi người
dân quê tôi đă phải xa hương
cầu thực nhưng vẫn lạnh nơi
t́nh người. Năm 1996, sứ
quán Việt Nam vẫn c̣n ở
Bonn, Berlin chỉ có lănh sự
quán. Tệ nạn vợ con cán bộ
sứ quán mở hàng bán báo, bán
phở ngay pḥng chờ đă dẹp
bỏ. Nhưng tính trịnh thượng,
công quyền như kiểu xin cho
của cán bộ sứ quán với con
dân của ḿnh vẫn không có
chiều hướng giảm. Một nhân
viên tiếp nhận hồ sơ của
lănh sự quán Berlin tên
Cường, năm ấy ông khoảng
ngoài ba chục, mặt lúc nào
cũng đỏ như gà chọi, ngón
tay đeo hai ba loại nhẫn
vàng chóe, cổ tay lủng liểng
ṿng bạc, cổ đeo thêm dây
chuyền vàng, chườm ra khỏi
áo mầu mỡ gà. Gặp ông, người
ta cứ ngỡ gặp ông chủ giầu
có nào đó trong phim Hồng
Kông. Ông hét ông mắng xa xả,
những người đến nộp đơn từ,
khi viết sai hay thiếu, hoặc
làm phật ư ông. Từ bé đến
lớn, từ già đến trẻ, từ
người học nhiều, đến kẻ ít
học, ông chửi tuốt tuồn tuột,
không kiêng nể một ai. Nhiều
người yếu bóng vía, đưa giấy
tờ cho ông, hai tay cứ run
cầm cập. Có nhiều ư kiến
phản ánh về đến cả Việt nam,
nhưng chẳng ai làm ǵ được
ông, v́ bố ông c̣n đương
chức to vật vă ở bộ ngoại
giao.
Cũng mùa đông năm ấy, trời
rét lắm, ông khật khưỡng bia
rượu đâu đó về khuya, bị
trúng gió độc lăn đùng ra
chết. Nghe nói, biết tin này,
có nhiều người Việt ở Đức mở
rượu ăn mừng. Ôi! Cái t́nh
người Việt nỡ đối xử với
nhau như thế này sao? Bây
giờ sứ quán VN đă chuyển về
Berlin, trông có vẻ khang
trang, nhưng không có chỗ
đỗ xe cho khách, như các cơ
quan công quyền Đức. Chỉ khổ
cho các bác ở các thành phố
khác đến làm việc, chưa quen
đường t́m măi mới có chỗ đỗ
xe. Bẵng đi cũng đến gần
chục năm, tôi cũng không đến
sứ quán v́ chẳng có công
việc ǵ. Lúc nào nhớ nhà quá,
cần visa, đă có dịch vụ mang
đến tận nhà. Năm ngoái, tôi
có lên sứ quán lấy cái giấy
thôi quốc tịch của bà vợ (có
lẽ về giấy tờ hành chính,
Việt Nam làm lề mề chậm
chạp, rắc rối nhất thế giới -
thời gian từ ngày nộp đơn
đến khi nhận kết quả hành
nhau đến hai năm rưỡi).
Tôi đến pḥng chờ vào đầu
giờ sáng, mọi người đă đứng
ngồi thấy gần trật pḥng. Tôi đứng vào hàng sau ông
tây, tay cầm tờ đơn xin visa
du lịch. Nh́n lên, thấy có
có hai ô cửa, một nhận hồ
sơ, một trả hồ sơ. Phía hông
bên trái có một cửa nhỏ, có
dán biển báo -WC - (tức là
nhà vệ sinh). Thỉnh thoảng
lại thấy một nhân viên sứ
quán tḥ đầu ra từ sau cánh
cửa nhà vệ sinh, hai mắt đảo
đi đảo lại t́m người, rồi
vẫy gọi người ngồi dưới cùng,
đang mải luyên thuyên chuyện
tṛ. Họ cùng đi khuất vào
sau cánh cửa nhà vệ sinh. Họ
làm ǵ thế này, ban ngày ban
mặt, hai ông kéo nhau vào
nhà vệ sinh, (schwule), đồng
cô chăng? Tôi thoáng nghĩ
vậy.
Khoảng mươi mười lăm phút,
người đàn ông khi năy hớn hở
đi ra, ông nhân viên sứ quán
lại tḥ đầu ra hiệu cho một
chị mặt bự phấn son đi vào.
Lúc này tôi không nghĩ ông
nhân viên sứ quán bị mắc
chứng đồng tính nữa, nhưng
ông tây cạnh tôi lắc đầu
cười, khó hiểu. Thấy lạ, tôi
gửi chỗ ông tây, giả vờ vào
vệ sinh xem sao. Mở cửa nhà
vệ sinh, trời đất ơi, thẳng
trước mặt tôi c̣n một pḥng
làm việc, bên trái tôi mới
là nhà vệ sinh. Không hiểu
sao pḥng làm việc lại núp
sau cái cánh cửa nhà vệ sinh
như vậy? Sứ quán thay mặt
cho nhà nước CHXHCN Việt Nam
lại như thế này sao? Tại sao
không thay tấm biển lớn –WC-
bằng chữ - Pḥng tiếp khách.
Trên tường cạnh cửa bên trái
treo biển, viết chữ nhỏ bằng
ba thứ tiếng,Việt, Đức, Anh,
hướng dẫn khách khi cần sử
dụng nhà vệ sinh.
Ngay lúc đó tôi mang ư nghĩ
này nói với nhân viên sứ
quán khi năy, ông ta nh́n
tôi từ đầu đến chân, mặt hầm
hầm, khinh khỉnh, có lẽ ông
nghĩ tôi cũng như mấy người
v́ giấy tờ hay đến nhờ cậy
xin xỏ ông, mà dám có ư kiến
chăng? Qủa thật với phong
cách làm việc này, người có
những suy nghĩ vô tư, trong
sáng đến mấy, cũng phải nghĩ
đến những điều khuất tất
trong đó. Và đến bao giờ
chúng ta mới hết xấu hổ mỗi
khi so sánh hoặc làm việc
với cơ quan công quyền nước
khác.
Tuần trước, mấy ông bạn có
việc đến sứ quán về nói lại, cái biển "WC" vẫn c̣n nằm
ch́nh ́nh đó. Đến mười giờ
tôi cũng rục rịch lên tới
cửa tiếp nhận hồ sơ. Tŕnh
giấy ủy nhiệm, giấy mời đến
lấy giấy thôi quốc tịch và
đưa trả cuốn hộ chiếu Việt
Nam. Cô nhân viên bảo tôi:
- Ba giờ rưỡi chiều anh quay
lại lấy, và nộp 185 €
- Khi nộp hồ sơ, vợ tôi đă
nộp 115 € rồi?
- Đó là tiền dịch, công
chứng sang tiếng Việt ba bộ
hồ sơ thôi quốc tịch. (Cả ba
bộ hồ sơ của vợ tôi đều ghi
bằng tiếng việt, chỉ duy
nhất có giấy bảo đảm cho
nhập quốc tịch của Đức, in
ngắn gọn trên một mặt giấy
phải dịch sang tiếng Việt,
đánh máy, copy thành 3 bản
mất khoảng mười lăm phút.
Thành thật mà nói dân ta
nghèo, nhất nh́ thế giới,
nhưng tiền lệ phí cho các
công sở đắt nhất thế giới).
- Tôi xem trên mạng của bộ
ngoại giao, tiền lệ phí cho
thôi quốc tịch có 150usd,
tức hơn 100€ một chút, sao ở
đây nhiều gần gấp đôi vậy?
Cô nhân viên không trả lời
tôi, cầm hộ chiếu định đi
vào phía trong, tôi hỏi tiếp:
- Chị có thể cho tôi xin
giấy chứng nhận hủy hộ chiếu
được không?
Cô nhân viên không quay mặt
lai, gắt:
- Anh này rắc rối quá đấy,
chúng tôi thu, rồi chúng tôi
sẽ hủy, không cần giấy chứng
nhận nữa.
Nằm khèo trên ô tô đánh một
giấc dài, ba rưỡi chiều tôi
ḷ ḍ quay trở lại sứ quán.
Lúc này, trong pḥng chờ,
đông nhộn nhạo như một cái
chợ con. Thỉnh thoảng có mấy
ông trẻ đến sau, cứ trèo
tuốt lên trên, không chịu
xếp hàng, làm cho mấy ông
tây bà đầm đứng sau lắc đầu
ngán ngẩm. Đến 5 giờ chiều,
tôi cũng nhận được giấy thôi
quốc tịch, sau khi thanh
toán đúng 185€. Hỏi xin cái
hóa đơn thanh toán tiền, cô
nhân viên trả lời tôi:
- Anh chờ đến năm giờ rưỡi
mới có, bây giờ không có con
dấu ở đây, tôi viết cho anh
cái giấy đă nhận tiền.
Mấy người đứng dưới tôi hét
toáng lên:
- Lẹ lên ông ơi, hóa đơn hóa
từ cái con mẹ ǵ, chờ bao
giờ mới lấy được, nhanh c̣n
về, nhà xa lắm.
Thu tiền không có hóa đơn
chứng từ, không hiểu sứ quán
quản lư và vào sổ sách như
thế nào? Những đồng tiền này
có vào ngân khố nhà nước hay
lại chảy đi đâu? Báo chí
trong nước mấy năm trước đưa
tin Bộ ngoại giao lập quỹ ngoài ngân sách, nghĩ đến cứ
thấy gai gai trong người.
Tôi viết đến đây mang cho
ông bạn già đọc, đọc xong
anh bảo:
- Chú viết ra như thế này,
thế nào nhiều người không
hiểu lại bảo anh em ḿnh nói
xấu đất nước.
Từ lâu chúng ta có những
quan niệm hoặc những khẩu
hiệu kỳ quặc – yêu chế độ
tức là yêu nước- Yêu nước
tức là yêu chế độ- Phê
phán, góp ư cho là nói xấu
đất nước, nói xấu tổ quốc,
nặng nữa gán nghiến cho cái
cái tội phản động. Tại sao
chúng ta cứ nhập nhằng lẫn
lộn khái niệm Tổ quốc và chế
độ là một. Tổ quốc, quê
hương ai mà chẳng yêu, chẳng
thương, chẳng nhớ, nhưng yêu
hay chán ghét chế độ lại là
chuyện khác. Đất nước nghèo,
dân trí thấp quả thật chẳng
có ǵ để đáng tự hào, khi ta
mang quá khứ ra để che lấp.
Đức quốc, 2-10-09.
Đỗ Trường