Tổng kết t́nh h́nh Việt Nam năm Kỷ Sửu
			
			
			
			Lâm 
			Phong
 
			
			Năm nào cũng thế, năm Kỷ Sửu có cả chuyện vui 
			chuyện buồn lẫn chuyện không vui không buồn nhưng đáng chú ư. Về 
			chuyện vui hạng siêu năm Kỷ Sửu th́ không thể không nói đến cái 
			audio lời chủ tịch nhà nước CHXHCNVN Nguyễn Minh Triết kể lại những 
			chuyến công du ngoại quốc, và khoe đă “động viên” được tổng thống Mỹ 
			Obama đồng thời phân hoá nội bộ Mỹ trong bài phát biểu tại Liên hiệp 
			quốc. Nghe xong có người đă nói “hiểu ra… chết liền”. Có lẽ v́ rằng 
			không c̣n ǵ thống khoái trên đời hơn thế nữa cho nên sống thêm cũng 
			thế mà thôi. C̣n chuyện cuời hạng hai là chuyện Đào Duy Quát chủ 
			biên tạp chí điện tử Cộng sản giải thích bản tin về hải quân TQ tập 
			trận trên biển Đông với những lời lẽ coi Việt nam như không có, được 
			đăng nguyên con trên tạp chí Cộng sản điện tử, là “một tai nạn nghề 
			nghiệp”, do người đánh máy thiếu hai chữ “ngang ngược” mà Đào Duy 
			Quát đă ra lệnh thêm vào bản tin Trung quốc một cách vô nghĩa và ngớ 
			ngẩn. Hạng hai v́ giải thích của Đào duy Quát chỉ làm người nghe 
			cười đến độ ướt quần mà thôi. Những sự việc khác th́ chỉ là chuyện 
			dài ngàn lẻ một đêm không dứt của chế độ Hà Nội về tham nhũng, như 
			vụ PCI đầy đủ tài liệu hồ sơ từ Nhật cung cấp mà sau một năm chỉ mới 
			dịch xong, và cũng chưa có kết luận rơ ràng toàn bộ. Hay là vụ tiền 
			hối lộ bởi hăng in tiền của Úc cho giới chức lănh đạo VC được gửi 
			vào ngân hàng Thuỵ sĩ, đă mấy tháng rồi mà vẫn chưa ngă ngũ là nhà 
			nước nên đối xử thế nào, truy tố hay không. 
			Về những chuyện khác trong nước th́ có thể ghi lại sáu sự việc đáng 
			kể. 
			
			Một là Hà nội cho hội đổng giám mục tổ chức Năm Thánh mà nói theo 
			ngôn từ thời đại trong nước là một cách “hoành tráng”, nhưng lại âm 
			thầm cho công an phá thánh giá ở núi Chẽ. 
			
			
			Hai là vụ Sư ông Thích Nhất Hạnh bị lừa mất 
			tu viện Bát Nhă bởi đệ tử là sư quốc doanh Thích Đức Nghi, với sự hỗ 
			trợ của nhà 
			cầm  
			quyền, cho nên đă khiến ông Nhất Hạnh phải viết thư khen ngợi 400 
			hạt giống bồ đề bất diệt, tức là những người đă đến Bát Nhă tu và bị 
			phát hoàn về nguyên quán, để khỏi bị coi là đă làm chuyện tầm phào 
			về nước "tiếp cận" để giáo dục Cộng sản. Hơn thế nữa, cái đau mất cả 
			triệu đô la này đă làm cho nhà sư đạo Bụt phá lệ mà lên tiếng về vấn 
			đề đấu tranh và tố cáo rằng VN “chưa có tự do tôn giáo”, “Xă hội 
			hiện giờ đầy dẫy tệ nạn: tham nhũng, lạm quyền, ma túy, bạo động, đĩ 
			điếm, gia đ́nh đổ vỡ, tự tử, thác loạn” cũng như đặt vấn đề "đạo đức 
			cách mạng" của người Cộng sản hành động bá đạo, và ngây thơ thú nhận 
			rằng không ngờ chuyện đă diễn ra như thế cũng như đă dùng những danh 
			từ như “hèn hạ” để chỉ người Cộng sản. 
			Ba là liên tục xuất hiện một cách hữu ích những tin tức và h́nh 
			ảnh khám phá ra những thực phẩm sản xuất mất vệ sinh, hư hỏng trong 
			nước. Như mứt các loại đựng trong những thùng dơ bẩn không đậy nắp, 
			cạnh thùng rác và có ṛi; b́ heo hôi thối qua các giai đoạn chế hoá 
			và khử mùi bằng các chất hoá học độc hại; ớt bột khô và hạt dưa có 
			chứa phẩm mầu kỹ nghệ gây ung thư; nội tạng súc vật hư hỏng nhập 
			cảng từ Tầu, cũng như các trái cây hoa quả có chất độc được đổi nhăn 
			hiệu, hay trứng được tẩy màu để đem đi tiêu thụ; 90% sữa nước không 
			đạt tiêu chuẩn, vân vân… 
			Bốn là những tin chính trị cho phép nh́n ra bản chất những nhà dân 
			chủ trong nước. Những người này là các ông Trần Anh Kim, Lê Công 
			Định, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long, Nguyễn Tiến Trung. Điều 
			đặc biệt là những người này sau khi bị bắt đă nhanh chóng nhận tội 
			và tỏ vẻ hối hận, xin khoan hồng ngay trước toà án và trên truyền 
			h́nh, trừ có Trần Huỳnh duy Thức và Lê Thăng Long. Sự nhanh chóng 
			lùi bước này đă tạo những thất vọng nơi số đông quần chúng. Nhưng 
			cũng có một số người tỏ vẻ thông cảm để mà gọi là khuyến khích họ 
			tiếp tục đấu tranh. Ngoài ra th́ cũng c̣n một số khen rằng họ can 
			đảm, và biết tiến biết lui. Dù sao đi nữa th́ toàn bộ sự việc đă cho 
			người ta hiểu rằng họ là những nhà chính trị đấu tranh nghị trường 
			chứ không phải là những nhà đấu tranh dân chủ để có dân chủ. Chỗ của 
			họ là khi được giao chức vụ th́ họ sẽ nhận, cho phép ứng cử th́ họ 
			sẽ ra, và nếu thắng cử th́ họ sẽ đặt vấn đề cho các giới chức nhà 
			cầm quyền trong các kỳ họp, như là các đại biểu hiện nay của Cộng 
			Sản đang làm. Cho nên mấy chữ những nhà dân chủ đă thấy dần dần bị 
			thay thế bằng ba chữ chính xác hơn là những nhà chính trị. 
			Năm là vấn đề chống đối khai thác quặng bauxite ở Tây nguyên không 
			đi đến đâu đă đành, như người hiểu chuyện có thể thấy trước, nhưng 
			những nỗ lực lấy vụ bauxite để xây dựng tư thế cho một nhóm lănh đạo 
			Cộng Sản và tay chân gọi là đổi mới chung quanh viên tướng già Cộng 
			sản gần đất xa trời Vơ Nguyên Giáp đă không tạo được kết quả nào. 
			Viện nghiên cứu IDS ra đời quanh vụ này cũng tự xẹp luôn, và chưa 
			biết bao giờ th́ lại được khai sinh lại. 
			Thứ sáu, về mặt đối ngoại th́ trong vấn đề các đảo biển Đông, Hà 
			Nội trước sự phản đối của quần chúng, đặc biệt là hải ngoại, đă bỏ 
			thái độ im lặng kéo dài với lư do “nhậy cảm”, mà cho các báo loan 
			tin về các vụ ngư dân Việt nam bị lực lượng hải quân Trung quốc trấn 
			áp, cướp bóc ngư cụ, hay giam giữ và phạt tiền, khi đi vào đánh cá ở 
			ngư truờng cha ông vẫn khai thác mà đă bị VC kư nhượng âm thầm cho 
			Trung quốc từ cả chục năm nay. Điều khôi hài trong vụ này là VC ra 
			sức che chắn khoả lấp bằng cách ra luật xây dựng tự vệ biển, nghĩa 
			là cấp súng cho ngư dân để đương đầu với hải quân Trung quốc mà 
			chính lực lượng biên pḥng nhà nước phải né tránh. Để gián tiếp biện 
			minh cho thái độ này của Hà Nội đă thấy xuất hiện một số bài viết 
			của cựu đại sứ Hà Nội tại Thái Lan, Nguyễn Trung, nói về sức mạnh 
			đang lên của Trung quốc và mong mỏi mối quan hệ tốt đẹp anh em như 
			trong quá khứ thế giới Cộng Sản sau bức màn tre sẽ có thể tái tục. 
			Tại hải ngoại th́ đă thấy hiện tượng ra mặt công khai gọi là “tiếp 
			cận” với các giới chức lănh đạo Hà nội như bác sĩ Bùi Duy Tâm và 
			phái đoàn Truơng vĩnh Trọng, bài viết ca tụng chế độ của Nguyễn Hữu 
			Liêm sau chuyến về dự đại hội Việt Kiều tại Việt Nam. Vụ đài
			
			"Việt 
			nam hải ngoại"  
			của ông Ngô ngọc Hùng "tiếp cận" với tham vụ toà đại sứ Hà nội tại 
			Washington DC mà ông Lê Hồng Long giám đốc chương tŕnh chỉ ra công 
			khai đă tạo nhiều phản ứng quần chúng đối với những giải thích loanh 
			quanh khó nghe là “tiếp cận để chiêu hồi” của ban giám đốc đài và 
			ông Ngô ngọc Hùng cũng như làm lộ ra một nhân vật âm thầm “tiếp cận” 
			với VC là bác sĩ Nguyễn ư Đức. Phản ứng của y giới đối với các ông 
			Tâm và Đức rất dứt khoát qua các email trao đổi trong giới. C̣n 
			Nguyễn hữu Liêm th́ được nhà b́nh luận thời cuộc là ông Lê diễn Đức 
			gọi là hành động “đánh giầy bằng lưỡi, khiến buồn nôn tởm lợm” trên 
			talawas blog. 
			Về phiá hải ngoại th́ lập trường căn bản chống độc tài Cộng Sản 
			của quần chúng vẫn vững vàng khiến các nhà chính trị đă bớt có những 
			tŕnh diễn ồn ào mong vượt trội lên nhưng chạy theo những phản ứng 
			đơn giản quần chúng đối với các biện pháp của Hà Nội. Chính v́ thế 
			mà người ta thấy những tên tuổi của các tổ chức khác nhau và có khi 
			đă từng chống đối nhau cùng đứng sau một tuyên ngôn tuyên cáo nhắm 
			vào Hà Nội. Đó cũng là điều tốt. Dần dần th́ đă có sự nhận ra rằng 
			không c̣n thể nghĩ “sau lưng tôi là quần chúng”, mà “sau lưng quần 
			chúng là có tôi”. 
			Trước những sự việc trong và ngoài nước kể trên, có thể nói rằng 
			VC đang ráo riết xoay trở để biến thái thích ứng trước những phản 
			ứng của đồng bào trong và ngoài nước đối với chế độ. Những biện pháp 
			có vẻ mâu thuẫn đối với các nhà chinh trị, các tôn giáo, những lên 
			tiếng ngược xuôi về vụ khai thác bauxite cũng như về các đảo biển 
			Đông, cho thấy tính thụ động phản ứng hơn là tính chủ động tấn công 
			của Hà Nội, tuy rằng họ ở vị trí quyền lực với các phương tiện đầy 
			đủ. Sau chót, những biện pháp trấn áp của Hà Nội và thái độ hối hận 
			nhanh chóng của mấy nhà chính trị trong nước cũng cho thấy sự phá 
			sản của chủ trương cũng như kêu gọi đấu tranh công khai và bất bạo 
			động được nhắc đi nhắc lại những thời gian gần đây ở hải ngoại. 
			
			Lâm Phong