Toàn dân nghe chăng? Sơn Hà nguy biến…
Nguyễn Minh Cần
Ông Nguyễn Minh Cần sinh năm 1928 tại Huế, tham gia ĐCS Đông Dương năm 1946. Ông từng là uỷ viên Thường vụ Thành uỷ Huế, sau đó là tỉnh uỷ viên và uỷ viên Thường vụ Tỉnh uỷ Thừa Thiên. Trong những năm 1951 - 1962, ông từng là bí thư Quận uỷ Ngoại Thành, sau là Thành uỷ viên và uỷ viên Thường vụ Thành uỷ Hà Nội, kiêm phó chủ tịch Uỷ ban hành chính thành phố Hà Nội.
Năm 1962 ông được đi học ở Trường đảng cao cấp của ĐCS Liên Xô. Do có những ư kiến bất đồng về đường lối với ban lănh đạo đảng, bị coi là “tư tưởng xét lại” và bị truy bức, nên tháng 6 năm 1964, ông đă thoát ly ĐCS và xin cư trú chính trị ở Liên Xô. Trong thời gian ở Liên Xô, làm nghề phiên dịch và biên tập viên cho Nhà Xuất bản Tiến Bộ; đến năm 1990, đă về hưu. Hiện cư ngụ tại Moskva, là nhà báo tự do.
Ông đă tích cực tham gia phong trào dân chủ ở Nga đấu tranh chống chế độ Xô viết toàn trị, dẫn đến cuộc Cách mạng dân chủ ở Nga hồi tháng 8 năm 1991 làm sụp đổ chế độ Xô viết toàn trị. Trong suốt thời gian cư ngụ ở Nga, ông luôn luôn tích cực tham gia và ủng hộ cuộc đấu tranh cho Dân chủ, Tự do và Nhân quyền của nhân dân Việt Nam.
(Vài lời tâm sự với các bạn trẻ)
Chưa bao giờ nhạc khúc hào hùng này âm vang mạnh mẽ và thôi thúc như lúc này trong ḷng người dân Việt Nam có lương tri! V́ sao vậy?
V́, Đất Nước ta – đă được các đấng Quốc Tổ dựng nên trên mấy ngàn năm trước và được các tiên liệt đổ biết bao xương máu để ǵn giữ – giờ đây đang đứng trước hiểm hoạ mất “đất”, mất “nước”, mất “đảo”, mất “biển”, và đang từng bước bị mất chủ quyền… bởi thủ đoạn bành trướng vô cùng thâm độc của “người láng giềng phương Bắc”!
Mối hiểm hoạ này một phần cũng do thái độ và chính sách sai lầm, thiển cận của giới cầm quyền toàn trị nước ta, kể từ thời Chủ tịch ĐCSVN đồng thời là Chủ tịch nước VNDCCH Hồ Chí Minh cho đến thời các Tổng Bí thư ĐCSVN về sau này. Muốn dựa dẫm vào “thiên triều” để có được sức mạnh bành trướng quyền lực của ḿnh xuống phương Nam, nên đă có một thời giới cầm quyền nước ta mù quáng, hết ḷng suy tôn, thần phục “thiên triều” họ Mao đến nỗi quên cả quyền lợi quốc gia! Biểu trưng nổi bật của thời này là bức công hàm ô nhục ngày 14 tháng 9 năm 1958 mà Thủ tướng VNDCCH Phạm Văn Đồng đă gửi cho Tổng lư Quốc vụ viện CHND Trung Hoa, công nhận lănh hải 12 hải lư của Trung Quốc, trên thực tế là công nhận các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Trung Quốc, bất chấp sự thật lịch sử là hai quần đảo đó từ xưa đến nay đă và vẫn thuộc chủ quyền nước ta! Hoặc, v́ muốn bằng mọi giá dựa dẫm vào Trung Quốc để giữ được quyền lực của ḿnh trên đầu trên cổ người dân sau khi các chế độ “xă hội chủ nghĩa” sụp đổ hang loạt ở Liên Xô và các nước Đông Âu, giới cầm quyền nước ta đă thực hành một đường lối hết sức nhu nhược là cứ nhượng bộ dần từng bước trước tham vọng không đáy của “thiên triều” Đại Hán, bất chấp sự toàn vẹn lănh thổ cũng như nền an ninh của Tổ Quốc! Biểu trưng nổi bật của thời này là Hiệp ước về biên giới ngày 30.12.1999 và Hiệp ước về lănh hải Bắc Bộ ngày 25.12.2000 mà những kẻ cầm quyền CHXHCNVN đă tự tiện kư kết với Trung Quốc mà không công khai thảo luận dân chủ tại quốc hội, cũng như không dám công khai bàn bạc với quốc dân đồng bào, do đó đă làm cho Tổ Quốc ta mất đi hàng mấy trăm cây số vuông lănh thổ, trong đó có vùng ải Nam Quan, thác Bản Giốc, v.v… và hơn chục ngàn cây số vuông lănh hải trong vịnh Bắc Bộ! Biểu trưng nổi bật của thời này c̣n là quyết định của Bộ Chính trị ĐCSVN cho Trung Quốc khai thác bauxit tại Đắk Nông ở vùng cực Nam Tây Nguyên, tức là cho phép kẻ thù “tiềm năng” đang nuôi mộng bành trướng xuống phương Nam và đang mưu đồ cướp đoạt lănh thổ của ta, được mặc sức tàn phá môi trường sinh thái miền Nam nước ta, gây hại to lớn cho đời sống của các sắc dân người Thượng, cũng như của người dân Nam Trung Bộ và Nam Bộ, đồng thời tạo điều kiện cho chúng đặt cơ sở và bám chắc vào vùng “tử huyệt” của Tổ Quốc ta, để khi cần th́ từ đó chúng có thể dễ dàng đánh chiếm nước ta!
Mọi người Việt Nam am hiểu thời cuộc đều vô cùng lo lắng trước sự xâm nhập ngày càng sâu của Trung Quốc về mọi mặt, từ kinh tế cho đến chính trị… vào Đất Nước ta, tạo nên một t́nh thế cực kỳ nguy hiểm cho sự tồn vong của Tổ Quốc ta. Ai cũng biết là hàng hoá Trung Quốc tràn ngập thị trường nước ta, bóp nghẹt nền sản xuất của nước ta. Ai cũng biết là bọn bành trướngTrung Quốc đă cài cắm nhiều gián điệp vào nước ta, đồng thời tuyển mộ “tay chân” cho chúng ngay trong bộ máy cầm quyền nước ta. Mới đây nhất, tờ “Tuổi Trẻ” ở trong nước cho biết các quan chức Việt Nam đă tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà thầu Trung Quốc thắng thầu ở rất nhiều công tŕnh trọng điểm về điện, xi măng, hóa chất…, và điều đáng ngại nhất là các nhà thầu Trung Quốc đem theo hàng ngàn công nhân cùng thiết bị của họ sang nước ta, trong khi công nhân Việt Nam th́ không được sử dụng và những thiết bị đó Việt Nam hoàn toàn có thể sản xuất được. Cũng theo tờ “Tuổi Trẻ”, hàng chục ngàn công nhân Trung Quốc hiện đang làm việc ở Việt Nam trong các công tŕnh của Trung Quốc, chẳng hạn như công tŕnh lớn Đạm Cà Mau, công tŕnh nhà máy điện ở Hải Pḥng, v.v... Chỉ riêng công tŕnh xây dựng nhà máy nhiệt điện ở Quảng Ninh cũng đă có 2000 công nhân Trung Quốc.... Xin mọi người cứ thử h́nh dung xem: hàng chục ngàn công nhân Trung Quốc tại các công tŕnh trọng điểm về điện, xi măng, hóa chất, v.v… ở nước ta cộng với vài chục ngàn công nhân Trung Quốc tại công trường bauxit ở Tây Nguyên, th́ khi kẻ xâm lược “tiềm năng” bắt đầu gây hấn, “đội quân thứ năm” này của chúng sẽ là một lực lượng hùng mạnh như thế nào nằm ngay trong ḷng Đất Nước ta?!
V́ thế, ngày nay, chúng ta nói đến hiểm hoạ mất nước đâu có phải là chuyện thổi phồng, cường điệu? đâu có phải là điều viễn vông, vô căn cứ? Mà đó chính là một thực tế đắng cay sờ sờ trước mắt mọi người dân Việt Nam! Điều này phải là mối lo nghĩ của tất cả những ai có ḷng yêu nước, thương dân, của tất cả những ai biết ưu tư đến sự tồn vong của Tổ Quốc, đến tiền đồ thế hệ mai sau của Đất Nước. Tuổi trẻ nước ta không thể nào thờ ơ, vô cảm trước trách nhiệm thiêng liêng của ḿnh đối với Tổ Quốc! Chúng ta quyết không thể để cho giới cầm quyền muốn làm ǵ với Tổ Quốc ta cũng được! Hăy đứng lên dơng dạc cất cao tiếng nói yêu nước của ḿnh! Hăy tỏ rơ cho kẻ cầm quyền thấy quyết tâm của người dân thiết tha bảo vệ Tổ Quốc, hăy biểu dương tinh thần kiên quyết phản đối thái độ nhu nhược của kẻ cầm quyền đang cứ lùi dần từng bước trước âm mưu thâm độc của kẻ xâm lược “tiềm năng”. Phải làm cho mọi người, kể cả những người cộng sản, những quân nhân, những người trong bộ máy quyền lực, đều hiểu rằng: mọi đảng phái, mọi chính quyền, mọi thể chế chỉ tồn tại một thời mà thôi, c̣n Đất Nước, Tổ Quốc th́ tồn tại muôn đời! Mà Đất Nước, Tổ Quốc là của chung của toàn Dân Tộc chứ không phải của riêng ai, không phải của riêng một đảng phái nào.
Dân ta có thể tránh hiểm hoạ mất nước chỉ khi nào có được một chính quyền biết thương dân, thương nước, biết chăm lo đến quyền lợi vật chất và tinh thần của nhân dân, biết tôn trọng các quyền tự do, dân chủ và nhân quyền của người dân. Chỉ có một chính quyền như thế th́ mới cố kết được toàn dân thành một khối sắt thép, mới tạo được nội lực lớn lao của Dân Tộc để chống lại mọi kẻ thù xâm lược dù chúng hùng mạnh và hung hăn đến mức nào. Dân Tộc ta đă từng trải qua bao phen “Sơn Hà nguy biến” rồi, nhưng chúng ta nhiều lần đă vượt qua những “nguy biến” đó để thắng kẻ thù, chính là nhờ đă biết phát huy cao độ nội lực đó của Dân Tộc.