T̀NH NGƯỜI CỦA NHỮNG CON NGƯỜI VIỆT NAM
Cô Trần Thị Lan mới sanh cháu trai Nguyễn Ái-Thương được 6 tháng th́ hay tin chồng Nguyễn Văn Sở đă bị tử thương trong trận đánh ác liệt với cộng quân ở Khe Sanh. Hay tin xác chồng đă được đưa về tiểu khu, Lan đă vội vă bế đứa con trai đầu ḷng của ḿnh trên tay, vừa đi, vừa khóc. Tới tiểu khu, bước vào bên trong cổng, qua trạm gác có lính canh, Lan đă nh́n thấy quan tài của chồng kê trên 2 bục gỗ, có phủ cờ vàng ba sọc đỏ bên trên, với hàng chữ bên cạnh:’ "Chiến sĩ Nguyễn Văn Sở đă anh dũng hy sinh ngày...". Lan buông con ngồi xuống trên nền xi măng, là ôm lấy quan tài chồng, khóc nức nở, nước mắt dàn dụa ở đâu cứ chảy ra, hai tay áo của cô đưa lên chùi nước mắt đă ướt đẫm.
Trong đau đớn Lan mở miệng:
- Anh ơi, sao anh bỏ mẹ con em đi quá sớm, khi con c̣n quá nhỏ, chưa biết mặt mũi bố nó ra sao. Anh nói làm trai thời loạn ḿnh phải lên đường để bảo vệ quê hương, khi nước nhà đang cần, để ngăn chận làn sóng vô thần. Anh không thể nào hèn nhát, nhu nhược, trốn lính, trốn tránh trách nhiệm, để mặc kệ cho lũ cộng sản đang muốn nhuộm đỏ Đông Dương bởi một chủ thuyết vô thần gian ác nhất nhân loại.
Ngưng một chút lấy hơi, Lan lại tiếp:
- Vâng em biết, làm trai cho đáng nên trai, xuống đông đông tĩnh, lên đoài đoài tan, việc làm của anh rất vinh quang, đầy ư nghĩa, anh đă đặt quyền lợi tổ quốc lên trên quyền lợi của gia đ́nh. Anh đă hy sinh xương máu của anh để tô điểm cho non sông gấm vóc nước Việt, cho gịng máu Tiên Rồng luôn hào hùng, bất khuất, măi măi hiên ngang sáng ngời. Em và con cần anh, nhưng đất nước này cần anh hơn em và con. Dù em có trở thành goá phụ, em cũng cam chịu, tiếp tục nuôi con ,để anh làm tṛn nhiệm vụ của tổ quốc giao phó. Để tên anh sẽ măi đi vào giai đoạn lịch sử của dân tộc và em rất hănh diện có được một người chồng như anh. Nay anh đă yên giấc dưới 3 tấc đất. Em cầu cho linh hồn anh siêu thoát, sớm phù hộ Nước Nam sớm dẹp tan lũ vô thần cộng sản.
Sau khi chôn cất chồng, Lan về ở với mẹ và anh Hai tên Thao trong một căn nhà lá ọp ẹp ở cuối thôn, có lẽ là nghèo nhất làng. Sáng nào hai mẹ con cũng để Ái-Thương ở nhà một ḿnh hay ở với bác Thao, rồi đi làm công cho người ta, kiếm tiền sống qua ngày. Bác Thao bị bệnh đau khớp kinh niên và đau bao tử khá nặng, nên thường ở nhà coi cháu, có hôm nào người thấy khỏe, bác mới ra ruộng coi mảnh vườn nhỏ của nhà hay vào rừng kiếm ít củi vụn về nhà nấu.
Cuộc sống cứ như vậy b́nh thản trôi qua, ngày này qua ngày khác, tháng nọ qua tháng kia, rồi năm hết tết đến, cứ vậy nối tiếp nhau, sống trong cảnh đời nghèo khổ, chẳng mấy chốc Ái-Thương đă hơn 7 tuổi, mà vẫn không được cắp sách đến trường, v́ nhà nghèo đâu có tiền mua sách vở, bút mực, cặp và những vật dụng cần thiết....
Năm Ái Thương lên 8, mẹ quen với Trung úy Nguyễn Hữu Sanh là người Phật Giáo Ḥa Hảo, khác đạo, nên ngoại và bác Thao không đồng ư, v́ sợ tai tiếng trong xứ đạo, lúc bấy giờ công giáo c̣n rất khắt khe về hôn nhân khác tôn giáo. Nên mẹ đă bỏ nhà ra đi từ dạo ấy, để chung sống với người t́nh đó.
Mẹ đi rồi, c̣n lại cả nhà sáng nào cũng ăn vội mấy miếng khoai ḿ với nhau, là Ái-Thương lẽo đẽo theo ngoại vào rẫy, để đi làm trên vai vác cái cuốc như cố đè nặng trên đôi vai nhỏ bé của đứa bé mồ côi cha, vắng mẹ, phải sống lam lũ, ăn uống thiếu thốn, quần áo của cháu mặc, th́ do ngoại đi xin các quần áo cũ của những người hàng xóm, những người thân quen, đă tới thời kỳ bỏ đi, ngoại đem về vá lại, chấp vá nhiều lớp, từ một lớp vải mỏng, cũ kỹ đă rách nhiều chỗ, ngoại vá lại chồng chất lên nhau nhiều lớp, khiến nó trông giống một cái áo ấm, dầy cộm cho cháu mặc. Đôi dép xin được đă đứt quai, ngoại khâu lại cho cháu mang đỡ. Mà đi lễ, đi làm cũng chỉ có những bộ quần áo, đôi dép đó, nhiều khi trong nhà thờ nh́n các bạn có quần áo đẹp, Ái-Thương thấy tủi thân lắm. Nh́n quanh trong nhà thờ, có lẽ quần áo của Ái-Thương là xấu nhất, nhưng vẫn nhớ lời ngoại dậy:
- Nghèo cho sạch, rách phải cho thơm. Hùm chết đi c̣n để lại da, người ta chết đi c̣n để lại tiếng.
Cho nên Ái-Thương cũng cảm thấy an phận, ấm ḷng, là phải cố gắng trau dồi đạo đức, nhân cách để trở thành một đứa trẻ đàng hoàng, trưởng thành hơn. Chứ không phải ḿnh nghèo khổ, c̣n sống bê bối để người ta khinh.
Trên đường đi làm, gặp những em nhỏ lũ lượt cắp sách trên tay, tung tăng đến trường, trên khuôn mặt hớn hở, rạng rỡ, làm Ái-Thương thích lắm, và ao ước có một ngày nào đó được đi học như chúng bạn, c̣n bây giờ hoàn cảnh chưa cho phép. Rồi trong cái hoàn cảnh hiện tại, Ái-Thương mơ ước, nếu được đi học, cậu bé sẽ đem hết khả năng, tâm huyết, nghị lực, cố gắng học thành tài, để khỏi phụ ḷng những người đă lo cho Ái-Thương đi học.
Một hôm ngoại dẫn bác Thao đi hỏi vợ, phải rời nhà từ vùng cái Sắn, đi ngang qua Long Xuyên, Trà Ôn, là tới Chắc Chà Đao, là quê vợ tương lai của bác, ngoại dặn:
- Cháu ở nhà chiều ngoại về ngay, c̣n 2 khúc khoai ḿ ngoại để trong nồi, với gần một bát cơm c̣n bắt trên bếp cháu lấy ra mà ăn tạm khi đói, rồi chiều ngoại về sớm sẽ nấu cơm ăn bù.
Ái-Thương nghe ngoại dặn, trả lời:
- Dạ, ngọai và bác Thao đi đi ,để một ḿnh cháu ở nhà cũng được.
Thế là ngoại và bác Thao lên đường, trưa đến đói bụng, Ái-Thương đem tất cả những ǵ ngoại dặn ra ăn, với sức đang lớn, với 2 khúc khoai ḿ nhỏ xíu, và gần một chén cơm th́ thấm vào đâu, ăn xong vẫn c̣n đói bụng. Ăn xong Ái-Thương đem chén bát, nồi đi rửa, rồi lấy chổi quét nhà, ngoài sân sau cho sạch sẽ, luôn tiện chẻ cho ngoại ít củi để sẵn đấy,hầu giúp ngoại nấu nướng khi cần, đỡ phải mất công chẻ. Phần th́ ăn trưa chưa được no, đến hơn 5 giờ chiều bụng đă đói meo, cồn cào cả ruột gan. Đến hơn 9 giờ tối, mọi chuyến xe, coi như đă hết, không c̣n chiếc nào chạy trên đường vào giờ đó, vẫn chưa thấy ngoại và bác Thao về, phải chi trưa nay đừng chẻ củi, có lẽ sẽ đỡ đói, đỡ cồn cào, bớt bủn rủn tay chân, v́ đă mất nhiều năng lượng cho những công việc chẻ củi buổi trưa. Càng đợi, càng mong, càng sốt ruột, bóng đêm càng tối dần, Ái-Thương sợ lắm, v́ đây là lần đầu tiên phải xa ngoại, ban đêm như vầy. Đă hơn 11 giờ đêm mà không tài nào nhắm mắt ngủ được, một tiếng động nhỏ cũng sợ, tiếng ếch nhái, ảnh ương vẫn kêu hàng ngày quen tai, là một chuyện b́nh thường, ấy vậy mà đêm nay nghe những tiếng quen tai đó cũng khiếp, tiếng chó sủa dồn đâu đó trong đêm cũng làm Ái-Thương giật ḿnh hoảng hốt , lo sợ, cứ run lên, v́ người ta thường nói, chó có thể ngửi được mùi của ma quái, cho nên chúng hay sủa dồn. Vừa lạnh, vừa sợ, vừa đói, vừa lo lắng, những h́nh ảnh ma quái cứ ám ảnh trong đầu óc ,dưới bầu trời tối đen càng dễ tưởng tượng, nên Ái-Thương không tài nào ngủ được, đến hơn 1 giờ khuya, có lẽ v́ quá mệt mỏi, hai mắt không thể dướng lên được, nên đă ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Đến khi tiếng chuông nhà thờ đổ liên hồi, lúc đó khoảng 5 giờ sáng, Ái-Thương đă choàng tỉnh dậy như một phản xạ tự nhiên khi nghe được tiếng chuông nhà thờ đổ liên hồi, nhưng hôm nay không dám ra ngoài, v́ sợ, nên vẫn nằm đắp chăn kín cả đầu, không dám bước xuống rửa mặt, đi lễ, chứ cứ như sự thường hàng ngày, cậu bé đă rửa mặt qua loa rồi chạy long tong theo ngoại đi lễ sáng.
Đến hơn 10 giờ sáng vẫn chưa thấy ngoại và bác Thao về, bụng đói cồn cào, chân tay bủn rủn, thân nhiệt trong người tự nhiên tăng cao, sờ trán thấy nóng hổi, thế là chỉ ít phút sau, toàn thân toát mồ hôi, người lạnh run, vừa đói, vừa sốt, làm Ái-Thương thấy choáng váng chóng mặt, mệt mỏi một cách lạ thường, nhưng vẫn ráng lấy cái mền của ngoại và của bác đắp lên, nhưng người vẫn lạnh run, càng lúc càng mệt mỏi, dơi mắt ra đường nh́n xem ngoại về chưa, nhưng vẫn biệt tăm, rồi sau đó người mệt quá, Ái-Thương ngất đi lúc nào không biết. Đến khi chiều tối ngoại và bác Thao về thấy vậy, hoảng hốt, lo sợ, ngoại lấy chai dầu Nhị Thiên Đường, cạo gío cho cháu.
Rồi ngoại với gọi bác Thao:
- Nấu cho cháu nồi cháo trắng Thao ạ.
Bác Thao nghe xong trả lời ngoại:
- Dạ con nấu ngay mẹ ạ.
Rồi bác nói thêm:
- Tội nghiệp cháu quá mẹ nhỉ.
Ngoại cứ mặc nhiên, không để ư lời bác Thao nói, cứ ngồi cạo gió cho cháu, một hồi lâu, mới thấy người cháu ấm dần, từ từ như tỉnh lại, mắt hơi chớp chớp , nhưng vẻ mặt và đôi mắt nh́n c̣n yếu ớt và thất thần lắm.
Ngoại thấy vậy hỏi cháu:
- Cháu thấy người thế nào?
Ái-Thương vẫn mơ màng chưa tỉnh hẳn, nên chưa nghe được lời ngoại hỏi, vẫn nằm thiếp li b́. Ngoại cạo gió xong vội lấy bát cháo trắng, bỏ ít đường cát vàng khuấy lên, trộn đều, rồi luồn một tay xuống dưới lưng cháu đỡ lên, rồi từ từ đút cho cháu từng muỗng cháo nhỏ, có lẽ nhờ đường , nhờ ít cháo lỏng đưa vào, cho nên chẳng bao lâu sau cháu mở mắt nh́n ngoại, nh́n bác, rồi tự nhiên nghẹn ngào rơi nước mắt, rồi nói:
- Ngoại và bác về rồi ạ. Cháu ở nhà đói quá, nên đă mê man lúc nào không biết
Ngoại nghe xong nói:
- Tội nghiệp cháu của ngoại, bị đói, lại c̣n bị sốt cao.
Ngoại cúi xuống ôm Ái-Thương vào ḷng, như thông cảm với đứa cháu ngoan ngoăn, dễ thương, dễ sai bảo, hôm nay bị đau.
Ở với ngoại hơn 10 tuổi đầu, mà một chữ mẫu tự Ái-Thương cũng không biết, v́ nhà nghèo, nên phải cam chịu. Mặc dầu với khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt tinh anh của cháu, không phải là người dốt đặc cán mai, nhưng v́ hoàn cảnh cháu đâm thất học, thành ra như người mù chữ.
Đến hơn 3 năm sau, mẹ mới về thăm ngoại và bác Thao. Mẹ về vội vă chỉ ở với ngoại được vài hôm rồi đi ngay ,mẹ không quên để lại một số tiền khá lớn để ngoại và bác mua thêm ruộng rẫy mà sinh sống với người ta. Cuộc đời của ngoại và bác mới đỡ khổ từ dạo ấy. Mẹ dẫn Ái-Thương về Pleiku ở với bố nuôi.
Trên đường đi hai mẹ con ghé vào quán phở bên đường, lần đầu tiên được ăn tô phở nóng hổi, Ái-Thương thấy nó ngon chi lạ. Gần ăn hết tô phở, bỗng một bà cụ già nua, ăn mặc rách rưới, tay cầm cái ca nhựa màu xanh đă cũ mèm, bước vào quán ăn mở miệng:
- xin ông, xin bà, xin cô, xin bác, cho già này ít đồng sống qua ngày... với điệp khúc cứ đều đều nhắc đi, nhắc lại như một điệu nhạc trầm buồn, thương cảm.
Nh́n bà cụ, Ái-Thương thấy thương bà lăo vô cùng, rồi nghĩ đến ngoại, nghĩ đến hoàn cảnh của ḿnh ngày trước , có nhiều hôm đói meo, chỉ mong được một củ khoai nhỏ ăn cho đỡ ḷng, cũng chẳng có. Bỗng Ái-Thương nh́n bà cụ rồi rơi nước mắt, thương cho những con người kém may mắn, sinh ra phải bị tật nguyền, nghèo khổ, đói rách phải đi xin ăn. Và từ đó về sau hễ thấy người ăn xin nào, Ái-Thương cũng đem ḷng thương cho số phận của họ và nếu có điều kiện th́ Ái Thương sẽ dí cho họ vài đồng.
Về pleiku việc đầu tiên mẹ lo là cho Ái-Thương đi học, nên mẹ phải đi làm giấy khai sanh cho con, v́ khi ở với ngoại, Ái-Thương chẳng có một giấy tờ ǵ cả. Để tiện cho việc học hành với tuổi của con thích hợp với lớp học, hợp với tuổi cuả chúng bạn, nên mẹ đă khai cho Ái-Thương nhỏ hơn 3 tuổi. Nhờ sự chăm chỉ, chịu khó, cố gắng của bản thân, với trí thông minh sẵn có, Ái-Thương luôn là một trong những học sinh giỏi của lớp.
Sáng nào đi học mẹ cũng cho Ái-Thương 2 đồng để ăn sáng, cậu bé chỉ ăn 1 đồng rưỡi, c̣n lại 50 xu cất dành. Chẳng bao lâu số tiền dành dụm đă được vài chục. Một hôm có một cậu bé bán kem, khoảng chừng 12 tuổi, đứng khóc sướt mướt dưới gốc cây me cạnh nhà.
Ái-Thương lại gần hỏi:
- Sao bạn lại khóc vậy?
Đứa bé càng ra sức khóc lớn hơn, như để làm mủi ḷng người nghe, rồi hạ giọng:
- Em bán kem từ sáng đến giờ được 30 đồng, nhưng bây giờ đă mất cả.
Cậu bé bán kem cố ra vẻ thuyết phục, giải thích thêm:
- Em để ở cái túi này này, vừa nói đứa bé lộn cái túi quần khá sâu ra ,thấy trống trơn.
Rồi lại khóc to hơn, Ái-Thương bảo bạn:
- Sao bạn không đi t́m lại những chỗ ḿnh đă đi qua xem sao?
Thằng bé bán kem càng khóc lớn hơn, nước mắt, nước mũi nhễ nhại rồi nói:
- Em đă t́m cả rồi, hơn cả giờ đồng hồ mà cũng chả thấy.
Đứng trước t́nh cảnh đáng thương đó, Ái-Thương chạy vào nhà lấy 20 đồng của ḿnh dành dụm bấy lâu nay đưa cho đứa bé bán kem:
- Này tiền của Ái-Thương cho bạn này.
Đứa bé đưa tay cầm lấy, rồi mở miệng:
- Cám ơn anh.
Nhưng lại tiếp tục khóc tiếp.
Ái-Thương quay lại bảo đứa nhỏ:
- Ḿnh đă cho bạn 20 đồng rồi sao c̣n khóc?
Đứa bé vừa khóc, vừa trả lời:
- Dạ, c̣n thiếu 10 đồng nữa, v́ nếu không kiếm đủ tiền, bố mẹ em sẽ la và 7 đứa em nhỏ của em nữa hôm nay sẽ đói.
Nghe đứa bé nói như vậy, Ái-Thương động ḷng thương chạy vào nhà lấy thêm 10 đồng nữa đưa cho đứa nhỏ bán cà rem;
- Đây Ái-Thương cho bạn thêm 10 đồng nữa nè.
Thế là đứa bé cầm lấy mở miệng:
- Cám ơn, cám ơn anh rất nhiều.
Thằng bé cám ơn rối rít, rồi bỏ đi một mạch, Ái-Thương cảm thấy thương hại một đứa bé sao bạc mệnh, chừng ấy tuổi đầu chắc cũng không được đi học? đă phải ở nhà giúp bố mẹ nuôi em.
Nh́n thấy những người nghèo khổ, nhiều lúc Ái-Thương ước ao:
- Lạy Chúa cho Ái-Thương được trúng số độc đắc, để Ái-Thương có thể gíúp đỡ những người nghèo khổ, dùng đồng tiền đó vào những việc có ích, giúp đời. Nhưng xin đừng theo ư Ái-Thương, mà xin theo thánh ư của Chúa. Nếu có thể được xin Ngài đừng ban ơn cho Ái-Thương, mà hăy ban ơn trực tiếp cho những người, những tổ chức đang cần đến sự giúp đỡ của Chúa hơn. Cho nên dù có trúng số độc đắc hay không, Ái-Thương vẫn cảm tạ đội ơn Chúa v́ những ơn lành Chúa đă ban cho Ái-Thương.
Một hôm đi học về, trưa hôm đó trời nắng chang chang, không có đến một cơn gió thổi, bày chim hôm nay sợ nắng, cũng ngại bay, đang rảo bước vội vă về nhà tránh nắng, bỗng Ái-Thương thấy ḿnh khát nước lắm, cổ họng muốn khô lại, trong túi c̣n 2 đồng, định ghé vào uống ly nước mía bán ở bên đường cho đỡ khát, đang xăm xăm đi lại gần xe nước mía, chợt thấy một đứa bé gái tật nguyền, có lẽ bị phỏng nặng cho nên các bắp cơ của tay phải co dúm lại, kéo theo một phần cân cơ ở cổ, khiến thân h́nh cô bé như nghiêng về một bên, đang ngồi bên cạnh một bà lăo già nua, yếu đuối, trông rất đáng thương, đang để ống long xin tiền trước mặt, có lẽ trời nóng, nên hai bà cháu rút vào bóng mát ngồi xuống đưa mắt nh́n người qua lại. Thấy cái cảnh thương tâm đó, tự nhiên Ái-Thương mủi ḷng rơi nước mắt, khiến ư định lấy tiền mua nước uống nước mía kia lại thôi, thay v́ mua nước ưống, Ái-Thương đi lại bà lăo và đứa bé gái đáng thương đang ngồi kia, rồi nhẹ nhàng cúi xuống để 2 đồng bạc vào long xin tiền.
Bà cụ và đứa cháu gái thấy vậy cúi xuống, tỏ vẻ cám ơn, rồi mở miệng:
- Cám ơn cháu.
- Cám ơn anh.
Ái-Thương cúi xuống nghẹn ngào, khẽ đáp:
- Dạ, chúc hai bà cháu gặp nhiều may mắn.
Ái-Thương vội đứng lên ,quay người bước đi, bà cụ và đứa cháu gái cứ ngó theo, không hiểu một cậu bé tuổi đời c̣n quá nhỏ, mà sao lại có nghĩa cử thương người như vậy, dám cho bà đến 2 đồng bạc, mà bà không thể nào ngờ được. Ngay cả đến người lớn cho đến 1 đồng thôi cũng đă hiếm.
Cho bà lăo xong, Ái-Thương cảm thấy người bớt khát, bước chân có vẻ nhanh hơn, trong ḷng cảm thấy rạo rực một niềm sung sướng vô biên khó diễn tả, có lẽ vừa làm được một việc thiện, một việc tốt, một việc giúp người, nên trong cái ư nghĩa t́nh người đó, Ái Thương cảm thấy ấm ḷng, là ḿnh đă dám chia sẻ cái ḿnh đang có, đáng lẽ ra ḿnh phải được hưởng, uống một ly nước mía cho mát bằng chính đồng tiền của ḿnh, trong lúc đang khát. Nhưng Ái-Thương đă dám hy sinh nhường phần thưởng đó cho những người bất hạnh, kém may mắn hơn ḿnh.
Bố nuôi của Ái-Thương là trung úy, sau khi tức giận qua một hồi căi vă, gây cấn đă bắn chết ông quận trưởng, nên đă bị tù 6 tháng, bị giáng cấp xuống thượng sĩ nhất và làm trung đội trưởng trung đội Diều Hâu. Ông có tài thao lược, giỏi về chiến trận, nghe đâu đạn bắn ông không trúng, v́ ông có dùng loại bùa ngải ǵ đó. Muốn bắn được ông, viên đạn phải sát cứt gà sáp, cho nên ông đă đem lại rất nhiều thiệt hại cho cộng quân bắc việt, trong lúc hành quân, ông đă giết bọn chúng khá nhiều. Mỗi lần ông đi hành quân về kể lại cho cả gi đ́nh nghe, ai cũng lấy làm thích thú, v́ thế việt cộng chúng đă lên phương án ám sát ông.
Buổi tối hôm đó ông đang lái chiếc xe Honda 2 bánh từ đại đội ở thị trấn, gần chợ về nhà, đàng sau xe có chở hạ sĩ Bổn. Xe đang chạy ngon trớn, bỗng một người bạn quen ông vẫy tay, muốn xe dừng lại, ông định chạy luôn, v́ trời khá tối, ở chỗ hơi vắng vẻ, nhưng cả nể, người bạn mới làm quen với ông hơn 3 năm, bề ngoài rất tử tế, rất tốt, trông rất hiền lành, v́ thế ông đạp thắng, rề xe tấp vào lề, đang định mở miệng hỏi, th́ người quen tên Lạc là một tên việt gian nằm vùng, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, mà ông không biết, tự nhiên thấy ông ta rút súng, nhắm ông Sanh bắn liên tục với cự ly khá gần độ hơn 1 mét. Ông Sanh ngă nhào, xe đổ xuống đè lên, máy xe vẫn nổ, ông Bổn hoảng hốt bỏ chạy thoát thân về báo cho đơn vị. Cả đơn vị kéo tới nơi th́ ông Sanh đă chết với hơn 10 vết đạn trên người, máu me lênh láng, nghe nói các viên đạn bắn đi đều trét cứt gà sáp, với lại ở cự ly quá gần.
Bố nuôi chết, năm đó học xong lớp đệ thất ,Ái-Thương thưa với mẹ:
- Mẹ ạ, con muốn đi tu.
Thấy con nói vậy, mẹ chỉ bảo:
- Nếu con muốn hiến dâng đời ḿnh cho Chúa, th́ hè này mẹ sẽ dẫn con vào cha Do, nhờ cha giới thiệu cho con đi tu.
Thế là hè năm đó, Ái-Thương lên đường đi tu ở ḍng Thánh Giuse. Ái-Thương học giỏi, ăn nói chững chạc, c̣n nhỏ nhưng trông có vẻ trưởng thành, nên các thầy, các cha ai cũng quí mến. Ngoài những giờ tu đức, học hành, sinh hoạt với cộng đoàn, Ái-Thương c̣n lo chăm sóc cho các em đệ tử bị đau ốm, và rửa vết thương, băng bó lại hàng ngày cho những anh em bị trầy xước, bị rách da, vết thương bị nhiễm trùng. .
Nhất là vào những dịp cảm cúm, khu pḥng bệnh của đệ tử có cả đến gần 20 anh em phải vào đây nằm điều dưỡng. Ái-Thương phải lo thuốc men cho các anh em uống theo sự chỉ dẫn của thầy Rêmi. Và cứ đến trước giờ ăn của cộng đoàn khoảng 10 phút, Ái-Thương phải xuống nhà ăn lấy cơm nước, rồi bưng xuống cho những anh em bệnh nhân ăn trước, khi nào làm xong th́ Ái-Thương mới xuống nhà ăn tập thể, để cùng với các anh em khác ăn chung theo giờ cơm của cộng đoàn.
Ái-Thương nhớ có một hôm, sau khi lo cơm nước cho hơn 30 anh em, trong dịp cảm cúm ồ ạt, lo cơm nước cho các anh em bị bệnh xong, khi xuống nhà ăn tập thể, th́ tất cả vừa mới ăn xong, cơm nước không c̣n nữa, anh em đang thu dọn, để đem đi rửa. Ái-Thương đă khựng lại, v́ trong người đói meo, bụng cồn cào. Nếu xuống nhà bếp nói với thầy coi sóc nhà ăn, nấu thêm cho ít cơm cũng được, nhưng Ái-Thương đă nhắm mắt lại thầm th́ cầu nguyện với Chúa:
- Lạy Chúa Ái-Thương xin dâng sự nhịn đói hôm nay như là một sự hy sinh của Ái-Thương dâng lên cho Chúa, xin Chúa thương ban cho những anh em đang bị bệnh, được mau chóng khỏe mạnh. Và nếu được xin Chúa ban ơn cho Ái-Thương sau này sẽ trở nên một bác sĩ, Ái-thương nguyện sẽ đem hết tâm huyết và khả năng của ḿnh để phục vụ cho mọi người, mọi bệnh nhân, nhất là những người nghèo khổ, với tinh thần vô vị lợi.
Cầu nguyện xong Ái-Thương thấy ḷng ḿnh thanh thản, cơn đói bụng tuy có dày ṿ, nhưng ư nghĩ hy sinh trong yêu thương đă làm cho người thêm nghị lực, dễ dàng lướt qua. Từ đó về sau thấy ai bệnh hoạn, đau ốm, tật nguyền.... Ái-Thương đều đem ḷng thương mến và cầu nguyện cho họ.
Khi Ái-Thương rời gia đ́nh đi tu, mẹ đi làm sở Mỹ, một ḿnh ở nhà buồn, mẹ đă xin một đứa em gái Mỹ lai mới đẻ đem về nuôi cho đỡ buồn. Chẳng bao lâu sau Mỹ rút quân về nước, mẹ thất nghiệp, không c̣n đủ tiền để đóng cho nhà ḍng hàng năm, nên Ái-Thương đă phải rời nhà tu về nhà sau mấy năm theo ơn gọi vào bậc tu tŕ.
Như những lời cầu xin trước đây, có lẽ Chúa thương nhận lời, nên Ái-Thương đă thi đậu vào trường đại học y khoa Sài G̣n. Sau những năm tháng miệt mài trong nhà trường, Ái-Thương đă tốt nghiệp là một bác sĩ, được đổi về tỉnh công tác. Ái-Thương như đă hứa với Chúa, nên đă đem hết tâm huyết và nghị lực của ḿnh để chữa chạy cho những bệnh nhân. Ngoài những giờ làm ở bệnh viện, Ái-Thương c̣n đến tận nhà những người nghèo khổ, để chữa bệnh và lo lắng cho họ, mà không lấy một đồng thù lao nào. Có những người nghèo thấy vậy, th́ ái ngại, đă bỏ tiền vào phong b́ rồi lén bỏ vào túi hay cặp sách tay có dụng cụ khám, mà không cho bác sĩ biết. Khi Ái-Thương về tới nhà phát hiện đă đạp xe đạp tới tận nhà gởi lại. Chỉ có những người giàu có, th́ Ái-Thương nhận tiền của họ, rồi dùng tiền đó lại mua thuốc để giúp đỡ những người nghèo khổ khác.
Ái thương muốn phục vụ mọi người bằng cả tấm ḷng yêu thương chân thật, với cả con tim ,khối óc và khả năng của ḿnh. Ái-Thương muốn bắt chước Chúa để học sự hy sinh, nhẫn nhục, quảng đại, chịu đựng, ḷng khiêm nhường.... Ái-Thương cũng muốn học ở Đức Phật Thích Ca Mâu Ni Phật ḷng từ bi, hỉ xả, yêu tất cả chúng sinh.
Ban đêm dù khuya đến đâu đi chăng nữa, có người tới gơ cửa nhờ giúp đỡ, là Ái-Thương đi ngay, trong sự sốt sắng, để cứu người bệnh đang cần cấp cứu, đang khẩn cấp để được cứu chữa. Có khi leo đèo, có khi xuống dốc, có khi đi bộ, đi xe đạp, đi xe gắn máy... được người chở đi hay phải tự ḿnh đi, Ái-Thương cũng sẵn ḷng vui vẻ ra đi, không hề từ chối. Ái-Thương không nề hà sự gian khổ, nhất là lo cho những người nghèo khổ, đói rách.
Một hôm đang trực, có người gọi điện thoại vào cho biết có một người hành khất, đang nằm ở cột điện gần chợ, sắp hấp hối. Bệnh viện cho toán người cấp cứu đi đón về một người đàn ông tiều tụy, tóc tai dài, hôi hám, lem luốc, bẩn thỉu, ăn mặc lếch thếch, nh́n là biết ngay kẻ nằm đầu đường xó chợ, vô gia cư. Xe vừa dừng lại, hai người hộ lư khoẻ mạnh đă khiêng ông ta vào pḥng cấp cứu, toàn thân ông ta bất động, chân tay lạnh ngắt, y tá trực ra đo huyết áp th́ không đo được, bắt mạch ở bẹn cũng không thấy. Cả tua trực ai cũng buông lời thiểu năo:
- Ông ta chết rồi.
Có lẽ ông ta hôi hám, nên không ai muốn tới gần, cũng chẳng thèm để ư, quan tâm, đứng xa xa bàn tán.
Ái thương vội trờ tới nghe tim, th́ thấy tim im phăng phắc, không nghe được một tiếng đập, mặc dầu chân tây lạnh, nhưng trong thân người c̣n hơi ấm, có lẽ vừa mới chết thôi. Thoáng nghĩ có thể cứu được bệnh nhân.
Ái-Thương vội ra lệnh:
- Cố gắng cứu người ta các bạn ạ.
Nhưng tất cả nh́n người đàn ông hôi hám, bẩn thỉu đó thất vọng, tỏ vẻ thờ ơ, không tích cực, có người c̣n nói:
- Chết rồi mà c̣n cứu cái ǵ?
Rồi c̣n buông câu:
- Người đâu mà hôi hám quá.
Ái-Thương nghe vậy cũng mặc kệ, nhảy lên một ḿnh tự xoa bóp tim ngoài lồng ngực 15 lần, rồi thổi hơi vào miệng 2 lần, cứ thế tiếp tục. Rồi ra lệnh cho y tá trưởng trực;
- Lấy cho Ái-Thương 1 ống Adrenalin ngay.
Y tá trực tuân lệnh, chỉ vài phút sau đó đă đưa tới, nói:
- Thuốc đây bác sĩ.
Ái-Thương cầm lấy, nhanh nhẹn chích thẳng vào tim bệnh nhân bằng một cây kim khá dài(đây là cách chữa vào thời gian đó, chứ hiện nay người ta ít dùng cách chích này nữa, thế nhưng ở những nơi xa xôi, khỉ ho, c̣ gáy, nông thôn, những nơi không có phương tiện cấp cứu, người ta vẫn c̣n áp dụng). Rồi tiếp tục xoa bóp tim ngoài lồng ngực và thổi hơi tiếp. Đến hơn 20 phút hồi sức liên tục cầu may, bỗng thấy ông ta hở hắt ra được vài cái hơi nhẹ .Và y tá trưởng trực đứng cạnh đă bắt được mạch ở động mach bẹn. Thế là bệnh nhân đă sống lại, trước sự chứng kiến của tua trực, ai cũng mở miệng thán phục và hết ḷng ca ngợi cho sự cứu người thành công đó. Ái-Thương mệt quá, ù cả tai đâu c̣n nghe thấy những lời chúc tụng đó. Sau khi cho thuốc làm bệnh án xong Ái-Thương mệt mỏi, uể oải, lững thững bước lại bàn trực ngồi xuống toát cả mồ hôi. Nhưng nh́n người đàn ông nghèo khổ, hôi hám kia đă sống lại, tự nhiên Ái-Thương thấy cay cả mũi, rồi trong sự thương cảm, Ái Thương đă nghẹn nào chực rơi nước mắt, thương cho một kiếp người sao quá khổ sở. Ái Thương đă vội quay mặt đi để tránh những cặp mắt của những chị y tá và vội đứng lên vào pḥng vệ sinh rửa mặt.
Từ ngày cộng sản vào, cả Miền Nam lâm vào t́nh trạng khốn đốn, có người chồng đi học tập, có kẻ bị đi kinh tế mới, người bị đày đi những nơi xa xôi, khỉ ho c̣ gáy, người bị tịch thu nhà cửa, vàng bạc, ruộng đất trở thành của công, của chung, của đảng. Nhiều người trở thành vô sản, vô gia cư, nghèo đói, sống lây lất xin ăn, ở đầu đường xó chợ, lấy vỉa hè, băi rác, gầm cầu là chỗ trú thân. Lấy t́nh thương bố thí của mọi người mà sống qua ngày. Nông dân phải vào hợp tác xă, làm hết năng lực, một năm cấy 2,3 vụ lúa mà vẫn không đủ sống, không có đủ thóc lúa đóng cho nhà nước, cho bác, cho đảng, công an đại diện dân tới nhà tịch thu của dân nào là bàn máy may, xe đạp, xe Honda hai bánh... là những phương tiện của dân, lấy đi một cách dă man mà không lấy ǵ làm nhục nhă, xấu hổ.
Công an trị do cái ḷ sát sinh của đảng cộng sản, sinh ra những hạng người chỉ biết nạc nộ, hống hách, quát tháo, hở là bắt bớ, thủ tiêu những nhà chí sĩ yêu nước, các bậc chân tu, hay bị giam cầm, bị tù tội, bị đánh đập. Đă vậy đảng c̣n dùng cả bọn cao bồi, du đảng, ś ke, ma túy, bọn ma cô, du thử, du thực… để bọn này ra tay đánh đập, chửi bới với những lời nói thô tục, bẩn thỉu trên những dân oan, giáo oan… Và các tôn giáo chúng ra sức triệt tiêu hay biến tôn giáo thành tôn giáo quốc doanh, tôn giáo nhà nước hay tất cả các tôn giáo làm cái ǵ cũng phải cúi đầu, ngửa tay xin cho.
Một lũ người tư bản đỏ quái thai xuất hiện, giàu sang, ăn trên đầu trên cổ những người dân vô tội, dùng chuyên chính vô sản để đàn áp dân tộc và tôn giáo, mà không chừa một thủ đoạn thối tha và bỉ ổi nào.
Mọi người không sống được, đă t́m đường vượt biên, kẻ đi tàu, người đi bộ, kẻ hướng ra biển, kẻ hướng lên rừng, vượt đồi lội suối, rồi tới giai đoạn đi máy bay diện HO, diện con Mỹ lai, diện đoàn tụ.... Mà có người đă từng phát biểu, nếu cây cột đèn ở Sài G̣n nếu biết đi, nó cũng t́m đường vượt biên rồi. Chứ sống với bọn vô thần cộng sản th́ làm sao mà sống được, mà chịu được v́ nhục nhă, xấu hổ, cay đắng lắm và nhẫn nhục lắm mới sống được với chúng nó.
Ái-Thương với vợ và các con cũng lên đường đi Mỹ theo diện con lai, qua Phi ở lại 6 tháng, rồi lên đường đi Mỹ. Những ngày sống trên đất Mỹ ,nghe được rất nhiều đổi thay, nhiều tai hoạ, biến cố đă xảy ra khắp nơi trên thế giới, từ trận đánh Iraq năm 1991, người chết vô số ở Rwanda, động đất xảy ra rải rác, khắp nơi trên thế giới, có khi con số thương vong lên đến vài chục ngàn, từ thổ Nhĩ Kỳ, Nhật Bản, Trung Hoa, Iran,... băo lụt, động đất, gió xoáy, đất chùi, biến cố 911, khủng bố, sóng thần Tsunami, c̣n nhiều nước vô thần gian ác cũng không thua ǵ Việt Nam, dân tộc Châu Phi nghèo đói, có em đói ăn chỉ c̣n da bọc xương.... Đứng trước những thương tâm đó. Ái-Thương có một t́nh yêu rộng lớn hơn, bao trùm lên cả năm châu, bốn bể, không c̣n khu trú chỉ nghĩ đến quê hương của ḿnh, đồng bào ruột thịt của ḿnh thôi, mà bây giờ trái tim yêu thương ấy, đă lan toả khắp mọi quốc gia, khắp mọi chủng tộc, khắp mọi lănh thổ đất nước, cả những nước cộng sản đang c̣n bị đàn áp khốc liệt như Bắc Hàn. . ..
Ái-Thương yêu thương họ thật sự, phát xuất tự đáy ḷng, từ con tim của t́nh người. Hễ thấy dân tộc nào đau khổ, đang bị đàn áp, những ai bị bóc lột, ngược đăi, bách hại, nghèo đói, khốn khổ, bị những cảnh thiên tai gây ra, hay do chiến tranh mang lại. Ái-Thương cũng qú xuống nh́n lên Trời và cầu nguyện cho họ.
Để tăng giá trị của lời cầu nguyện, Ái-Thương đă làm những việc ǵ đó để gọi là hy sinh, như giúp đỡ người nghèo, ăn chay, hăm ḿnh . . . rồi dâng những hy sinh đó lên cùng Thượng Đế và Ông Trời rồi th́ thầm cầu nguyện:
- Lạy Thượng Đế, Ông Trời tối cao, Thiên Chúa toàn năng, hăy đoái thương nhận đến tất cả những lời Ái-Thương tha thiết cầu xin. Ái-Thương cũng cầu xin Đức Phật Thích Ca, các Chư Phật, Đức Mẹ, Thánh Cả Giuse, các Thánh Nam Nữ trên Trời và dưới đất, các Thần Linh xin hăy chuyển lời cầu xin của Ái-Thương lên cùng thượng Đế để xin Ngài đoái thương nhận lấy tất cả những ǵ Ái-Thương tha thiết cầu xin.
- Ái-Thương hy sinh, ăn chay, hăm ḿnh, cầu nguyện là để xin Thượng Đế ban ơn cho toàn thể nhân loại, những người c̣n sống mà nay đang đi trong đàng tội lỗi, sống mà ḷng dạ nham hiểm, ác độc, thủ đoạn, mưu mô, xảo quyệt, lật lọng, tráo trở, vu khống, mạ lỵ... họ là những người khủng bố, những bọn quân phiệt, những nhà độc tài gian ác, và lũ cộng sản vô thần, xin cho họ mau chóng ăn năn hối cải trở về con người tốt, con người thánh thiện. Ái-Thương cũng cầu xin cho những người chẳng may qua đời mà nay đang phải ở dưới luyện ngục, hỏa ngục th́ xin Thượng Đế nhận lấy sự hy sinh của Ái-Thương thay cho họ mà gánh chịu, để linh hồn của họ mau chóng lên Thiên Đàng, hưởng nước Trời, Niết Bàn sung sướng. Hạnh phúc của họ, cũng chính là hạnh phúc của Ái-Thương. Đau khổ của họ, cũng chính là đau khổ của Ái-Thương. Dù Ái-Thương có phải hy sinh chết đi, xương thịt này có phải bị nát tan ra hàng trăm ngàn mảnh, Ái-Thương cũng sẵn sàng vui vẻ chấp nhận.
Ái-Thương hy sinh tất cả là để cho danh Chúa được cả sáng, cho loài người bớt khổ đau, đời này và đời sau, th́ đối với thân xác, và linh hồn Ái-Thương có phải hy sinh, th́ có xá ǵ đâu.
Rồi Ái-Thương chậm răi với ḷng thành thật cầu nguyện tiếp:
- Lạy Chúa khi Ái-Thương chết đi rồi, xin Ngài hăy để cho linh hồn Ái-Thương xuống tận cùng của địa ngục, chỗ nào đau khổ nhất, để rồi nơi đó Ái-Thương sẽ lại được tiếp tục hy sinh, cầu nguyện cho nhân loại, cho mọi quốc gia, mọi chủng tộc, cho các nước cộng sản với chủ thuyết vô thần sớm tiêu vong, cho kẻ xấu trở thành người tốt, và những người tốt biết dùng đạo đức để cảm hóa người xấu. Nếu Chúa đoái thương nhận lời, cho Ái-Thương được toại nguyện, Ái-thương coi đó là ân sủng, là ơn phước Chúa ban, là hồng ân Chúa Thương Ái-Thương mà ban tặng, mà chấp nhận, dưới hỏa ngục Ái-Thương sẽ không bao giờ than trách hay hối hận cho những ước nguyện của ḿnh. Dưới hỏa ngục, Ái-Thương chỉ xin Chúa 2 điều. Một là vẫn được tiếp tục yêu mến và thờ lạy Ngài hết ḷng, hết linh hồn, và hết cả trí khôn. Hai là cho Ái-Thương vẫn được tiếp tục hy sinh để cầu nguyện cho nhân loại.
Ái-Thương cầu nguyện đây không phải là để cầu nguyện cho vui, cầu nguyện cho có lệ, cầu nguyện chơi chơi vậy thôi, hay bốc đồng tùy cảm hứng, cầu nguyện theo sở thích, lấy lệ cho qua loa. Hay giả bộ hạ ḿnh để rồi chúa lại thương nâng Ái-Thương lên. Mà lạy Chúa đây là những lời thống thiết tự đáy ḷng, từ con tim yêu thương của Ái-Thương muốn thực tâm hy sinh. Ái-Thương sẽ liên tục cầu nguyện hàng ngày, hàng đêm như vậy cho đến khi nào nhắm mắt xuôi tay, hay khi không c̣n ư thức nữa. Lạy Chúa đó là ḷng thành thật của Ái Thương.
Chúa hiểu rằng có những đêm chợt tỉnh giấc, Ái-Thương đă qú xuống, hay nằm yên chấp hai tay trước ngực hướng mắt lên Trời cầu nguyện với Chúa, Ái-Thương đă tâm sự, đă thưa với Ngài, về những suy nghĩ trong trái tim khối óc của Ái-Thương. Mỗi lần cầu nguyện như vậy, thân thể của Ái-Thương đă run lên v́ sự sung sướng, tin yêu và sự dạt dào của ḷng mến. Có lúc ngồi ăn cơm một ḿnh nghĩ đến những người nghèo khổ, tật nguyền, ốm đau..., Ái-Thương đă chảy nước mắt, đă rơi lệ khi biết rằng Chúa đă thấu hiểu được ḷng thành của Ái-Thương, trái tim yêu thương loài người của Ái-Thương đang nghĩ ǵ, muốn ǵ. Ái-Thương có cảm tưởng như Chúa đă nhận lấy lời Ái-thương cầu xin, v́ đó là tâm nguyện, là ḷng thành, là ước muốn của Ái-Thương mà Chúa đă biết, là đă cho Ái-Thương được hy sinh thân xác và linh hồn này cho nhân loại, và cho tất cả chúng sinh…
Dạ thưa Chúa như Chúa đă biết Ái-Thương cầu xin, hăm ḿnh, ăn chay, cầu nguyện là để xin ơn cho những người khác, những anh em khác, cho tất cả các chủng tộc, các quốc gia ,các tôn giáo, sống ḥa thuận , sống yêu thương trong ḥa b́nh. Chứ thưa Chúa ,xin Ngài đừng ban ơn cho Ái-Thương ,v́ đối với Ái-Thương không có ǵ sung sướng và hạnh phúc hơn là cho Ái-Thương được hy sinh những hạnh phúc của chính ḿnh cho hạnh phúc của cả nhân loại, cho tất cả chúng sinh.
Nếu xin Chúa, Ái-thương chỉ xin cho được ḷng can đảm, và sức dẻo dai chịu đựng, để đủ sức sẵn sàng đón nhận cái chết, và tất cả những đau khổ đời này và đời sau trong niềm hân hoan, sung sướng và t́nh người.
Đối với Ái-Thương có những người kêu gọi ḥa b́nh, được giải Nobel hoà b́nh nhưng một số người trong họ lại có tâm ác độc, thủ đoạn, mưu mô, như Kissinger, th́ những con người ấy chẳng xứng đáng, và giải Nobel ḥa b́nh của họ đă trở thành vô nghĩa.
Ái-Thương chỉ là một con người vô cùng tầm thường, nhỏ bé trước mặt Chúa, Ái-Thương không ham muốn quyền bính thế gian, không ham hố những huân chương thế giới và quốc gia, cũng không muốn lănh đạo ai, cũng không muốn ai tôn sùng, tôn kính Ái-Thương như những thần Thánh hay coi Ái-Thương như những thần tượng trên Xinê, kịch nghệ, điện ảnh, trên những Shows truyền h́nh...
Tới bây giờ Ái-thương mới nhận thấy rằng ban ơn, bố thí, cứu giúp những người đói rách, nghèo khổ, cùng khốn, túng thiếu . . . là điều cần thiết, qua những đồng tiền, món quà, đồ dùng, tặng phẩm. . . ta trao ban cho họ v́ t́nh thương, v́ t́nh người. Nhưng cái quan trọng và ư nghĩa hơn là làm sao cứu nhân loại, cứu con người khỏi xa luyện ngục, hỏa ngục, tức ta phải cứu linh hồn của họ, của mọi sinh linh khỏi bị rơi vào chốn cực h́nh, đau khổ đời đời kiếp kiếp dưới hỏa ngục, điều này hết sức quan trọng. V́ linh hồn con người cao quư hơn nhiều so với thân xác. V́ Chúa đă từng nói: “Lời lăi cả và thế gian mà mất linh hồn, th́ nào được ích ǵ”. Có nghĩa là ta phải vừa cứu thân xác và phải chú tâm cứu linh hồn của họ hơn. Tức ta phải dùng đạo đức, cái chân lư sáng ngời của tôn giáo, cái lư lẽ t́nh người ,đạo lư của chân, thiện, mỹ... để cảm hóa, để biến đổi người xấu thành tốt, người ác thành hiền từ, người khủng bố thành từ tâm, người ngông cuồng hiếu chiến thành tự tại, chủ nghĩa vô thần gian ác ,ngạo mạn với cả Thượng Đế, Chúa, Trời Phật phải bị diệt vong. Mọi người ra sức làm lành lánh dữ, ra sức làm việc thiện, bố thí, ban ơn.. .. Cùng nhau xây dựng một xă hội t́nh người, công lư, tự do, dân chủ, không những cho quê hương của ḿnh mà c̣n cho mọi quốc gia chủng tộc. Chúng ta không ỷ lớn, hiếp bé, không ỷ mạnh hiếp yếu, không ỷ đông hiếp đáp kẻ thế cô. Nếu tất cả mọi nhà lănh đạo trên thế giới, mọi người cố gắng thực thi chân lư t́nh người, th́ thế giới sẽ có thanh b́nh và hạnh phúc, không những ở đời này mà ngay cả đời sau, không c̣n phải sống trong cảnh phập phồng lo sợ khủng bố tấn công, đi máy bay không c̣n lo sợ, không biết chuyện xấu ǵ sẽ xảy ra...
Với cư xử t́nh người ấy, chúng ta sẽ cùng nhau sống sung sướng nơi trần gian và nơi Thiên Quốc, Thiên Đàng, Nước Trời, ở Niết Bàn đời sau với nhau.
Nếu Ái-Thương có chết th́ chỉ xin một đám tang rất đơn sơ, càng đơn giản, càng nhiều càng tốt, chỉ vài người đưa đón qua loa là được, một cỗ ḥm rẻ tiền, hay nếu cần cho thân xác Ái-Thương vào một mảnh chiếu, hay bao nylon quấn lại rồi để xuống huyệt lấp đất lại cũng xong. V́ Ái Thương thấy ở nước Rwanda qua vụ tàn sát hơn mấy trăm ngàn người hay qua cơn sóng thần Tsunami, hay những trận động đất dữ dội, người ta chôn tập thể, những người chết có khi đâu được bó chiếu và quấn nylon ǵ đâu, thế cũng xong. Nếu ḿnh có được như vậy là quí lắm rồi. V́ thân xác này sẽ trở về cát bụi, có chi mà phải trân quí, cái trân quí nhất là t́nh người, là cách cư xử con người với nhau hàng ngày sao cho cuộc đời có ư nghĩa, cuộc sống được ấm no, hạnh phúc, và yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh.
Nếu ai đó có nghĩ đến đứa bé Ái-Thương này th́ hăy phát tâm ăn chay, hăm ḿnh, cầu nguyện cho thế giới hoà b́nh, cho mọi người sống yêu thương, xóa bỏ mọi tỵ hiềm ganh ghét, đố kỵ, ghen tuông... hăy để những tật hư, nết xấu của ḿnh vào quá khứ, dĩ văng, quên lăng. Mà hăy có ḷng vị tha, quảng đại, tha thứ, hăy cùng nhau thực thi ḥa b́nh, công lư. Xóa bỏ tất cả những cái ác, cái bất nhân, cái chủ nghĩa thối nát, vô đạo, dám nghịch lại và dám ngạo mạn, dám phạm thượng đến cả Thượng Đế, Trời Phật.
Nói về cái t́nh người của những con người Việt Nam th́ nhiều lắm, phong phú lắm, có những bài học cảm động và thương tâm lắm, nếu kể ra thiếu điều muốn rơi nước mắt, ở đủ mọi lănh vực và ở khắp mọi nơi như các anh chị trong các đài truyền thanh, đài truyền h́nh, báo chí, các websites... đă bỏ công sức, bỏ th́ giờ để loan tải những tin tức, những bài viết chống cộng, những lời kêu gọi đấu ranh cho những tôn giáo đang bị bách hại, những nhà tu, những nhà đấu tranh yêu nước đang bị đàn áp,... để đóng góp công sức của ḿnh trong công cuộc chung là giải trừ chế độ cộng sản, dù với đồng lương ít ỏi, hay chỉ làm thiện nguyện, có khi c̣n bỏ cả tiên túi ra để trang trải cho những công việc hữu ích chung của cộng đồng. . . ăn cơm nhà, vác ngà voi, để cho hoạt động của ḿnh c̣n được tồn tại, c̣n được sống c̣n để nuôi dương và để tiêp tục đóng góp công sức của ḿnh trong công việc chung của nước nhà.
Nào các anh, chị thanh niên đă hy sinh công sức, thời gian, để dậy các em học sinh Việt Nam ở hải ngoại học tiếng Việt, dậy cho thế hệ trẻ sinh trưởng ở nước người biết về lịch sử dân tộc Việt Nam với tinh thần vô vị lợi, như các bác, các cô, chú, và các anh chị em khác .
Qua cơn băo Katrina vừa rồi, chúng ta thấy t́nh dân tộc, t́nh quê hương, t́nh đồng bào Việt Nam chúng ta đă hỗ trợ, nâng đỡ, đùm bọc lẫn nhau một cách chân t́nh, cho những người chẳng may kém may mắn, phải gặp tai họa, với cái thể hiện đầy t́nh người ấy, chúng ta đă làm cho nước Mỹ nhiều người đă khâm phục tinh thần, cái t́nh cảm của những con người Việt Nam hiền ḥa, chất phác và sống đầy t́nh người giữa các cộng đồng các nước khác ở trên đất nước Hoa Kỳ này.
Các anh chị em chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa ở hải ngoại vẫn c̣n nhớ đến những anh em thương phế binh Việt Nam Cộng Ḥa của ḿnh c̣n ở lại quê nhà đang sống lây lất trong cuộc đời vô vọng, có người phải đi xin ăn, trong cơ thể tật nguyền, có ngưới đă mất cả đôi tay hay đôi chân, mù ḷa cả đô mắt, đă phải lê trên những mo cau hay miếng vỏ xe đă cũ mèm vất đi, cắt ra để lê lết đi xin ăn qua ngày dưới một chế độ phi nhân coi anh em thương binh của chúng ḿnh như những con người ăn bám xă hội, là những kẻ có tội với nhân dân. Họ là những người thật đáng thương, v́ đất nước thân yêu, v́ bảo vệ tổ quốc miền Nam khỏi rơi vào tay cộng sản, đă phải ngày đêm trong trận mạc, nơi tuyến đầu đối diện với quân thù từng giờ, từng phút, để bảo vệ đất nước cho chúng ta được no ấm mà học hành, nên đă hy sinh một phần nào thân thể của ḿnh, để bảo vệ quê hương, cho hậu phương ta được êm ấm, b́nh an, th́ ta không thể nỡ tâm bỏ rơi những anh em thương phế binh đó được. Ta phải ra tay giúp đỡ họ, một miếng khi đói bằng gói khi no, lá lành đùm lá rách, lá rách đùm bọc lá tả tơi, lá tả tơi đùm bọc những người không có lá. Ta c̣n nợ ở họ cái t́nh, cái nghĩa ... các bạn ạ.
Dân tộc Việt Nam là một dân tộc hiền ḥa, dễ thông cảm, dễ tha thứ, cũng đâu muốn tất cả các tu sĩ quốc doanh của tất cả các tôn giáo, những tu sĩ nửa mùa, xu thời theo chế độ, hăy lên tiếng chống đối nhà nước XHCNVN, hăy thù ghét những con người cộng sản, và hăy đứng lên đấu tranh diệt đi chủ nghĩa cộng sản đâu!!! Mà nhân dân Việt Nam chỉ xin các vị hăy lên tiếng để bênh vực cho những người thấp cổ, bé miệng, là những người dân nghèo, quê mùa, dốt nát, là những dân oan đang bị đau khổ, mất hết nhà đất, ruộng vườn, mà nay trở nên những người nghèo đói như những kẻ ăn mày lếch thếch, lang thang đi khắp nơi để đ̣i quyền sở hữu tài sản của ḿnh đă bị đảng ăn cướp. Chỉ xin các ngài hăy mạnh dạn lên tiếng bênh vực cho công lư, cho lẽ phải, cho sự thật, cho công bằng…đó là một việc làm chính đáng, đạo đức, chí lư, đầy t́nh người…, mà các ngài cũng không dám lên tiếng cho những kẻ nghèo hèn, yếu đuối, thế cô kia sao??? Thế th́ khi chết đi, Chúa sẽ hỏi các vị: "Xưa kia ta đói, các ngươi không cho ăn, ta khát các ngươi không cho uống, ta rách rưới, các ngươi không cho quần áo mặc, ta bị tù đày, các ngươi cũng không thăm viếng…" Th́ các vị sẽ trả lời sao đây??? Mà nên nhớ kẻ nghèo hèn, là hiện thân của Chúa đó!!!
Trong mọi ḥan cảnh, ở lănh vực nào cũng vậy, chúng ta cũng có thể trích dẫn lời Chúa để bênh vực cho những việc làm, cho những suy nghĩ riêng tư của ḿnh. Các lư luận bênh vực hay chống đối đều có lư hết. Nhưng trong cái tổng thể, một cái nh́n chung nhất, qua suy nghĩ bằng lương tâm, bằng t́m hiểu Thánh Ư Chúa, chúng ta sẽ t́m ra được cái ǵ đúng nhất, mà Chúa muốn chúng ta phải làm, phải hành động. Đó là điều căn bản, quan trọng nhất mà chúng ta phải thực hiện, phải hành động, chứ không thể ngồi đó tranh căi trên những mớ lư thuyết suông, và những dẫn chứng lời Chúa mà bên nào nghe qua cũng có lư, cũng đúng cả.
Những ai đă từng sống dưới thời cộng sản, chúng ta đă chứng kiến, đă thấy những thảm cảnh sau đây:
- Những thai nhi bị cộng sản chủ trương giết đi, qua cái gọi là: "Điều ḥa kinh nguyệt", hay cam tâm giết bào thai ở mọi giai đoạn của thai kỳ. Tôi đă chứng kiến tận mắt khi thấy một bác sĩ sản khoa đă bóp nát thai nhi hơn 7 tháng thai kỳ bằng một cái ḱm forcep để lôi ra bằng được sinh dục. Tôi đă thấy và tôi đă quá kinh khiếp, khi nghĩ đến đầu, mặt mũi, tay chân, xương của thai nhi bị nghiền nát bởi vật dụng. Đă có biết bao nhiêu linh hồn Anh Hài, v́ cộng sản đă phải bị bức tử, để cộng sản ăn mừng, qua những thành tích đạt được, để biểu dương, khen thưởng cá nhân hay đơn vị.… Có nghĩa là giết thai nhi, càng nhiều, càng tốt. Ôi có một chế độ nào mà lại quá tàn nhẫn và bất nhân đến thế không? Đă lấy sự giết hài nhi làm thành tích, để khoe khoang…
- Những trẻ thơ sống bám trên những băi rác hôi hám, bẩn thỉu, ruồi nhặng bay tứ phía. Những cụ bà, những trẻ em ăn xin, hay lang thang bán từng tấm vé số để sống qua ngày.
- Những công nhân được cộng sản đưa ra hải ngoại, kiểu đưa con bỏ chợ, để mặc cho chủ nhân ông nước ngoài đàn áp, thậm chí c̣n được công an Việt Nam bảo kê cho.
- Chúng ta thấy các em bé trên dưới 10 tuổi đầu trong dáng dấp thơ ngây, bé bỏng mà đă phải bị lâm vào cảnh, làm nghề bán phấn, buôn hương nơi xứ Chùa Tháp, Cao Miên…để cho lũ đàn ông mất lương tri giày ṿ, cấu xé trên thân thể, nhỏ nhoi quá tội nghiệp dưới thời chủ nghĩa cộng sản được mênh danh là ưu việt.
- Các cô gái Việt Nam đă phải bị đẩy vào nghề làm đĩ, làm điếm, làm vợ cho những người chồng tật nguyền, tuổi đáng cha, chú bác nơi xứ người…, đôi khi làm nô lệ t́nh dục cho cả gia đ́nh và ḍng họ, có khi phải đi làm đĩ, kiếm tiền để nuôi gia đ́nh của họ nữa.
- Những cô gái việt xếp hàng khoe hàng cho ngoại nhân chọn vợ, hay rao bán phụ nữ việt Nam cả trên mạng lưới E-bay. Ôi xấu hổ và nhục nhă cho một dân tộc mà luôn tự hào là con Rồng Cháu Tiên với hơn bốn ngàn năm văn hiến, mà bây giờ dưới thời cộng sản phải ra đến nông nỗi này sao???
- Con cái đi đấu tố cha mẹ. Vợ đi đấu tố chồng, anh em đi đấu tố nhau. Tṛ đi đấu tố thầy cô giáo. Sư quốc doanh đi đấu tố những bậc chân tu chân chính.
- Những tượng Chúa, tượng Đức Phật, tượng Đức Mẹ bị cộng sản đập bể. Nhà thờ, nhà chùa, tổ đ́nh bị giật sập. Bọn xă hội đen vào nơi trang nghiêm đang làm lễ lạy để phá thối, gây rối.
- Các nhà cửa đất đai của các tôn giáo bị cộng sản cưỡng chiếm. Chỗ nào đất đai nhà cửa khó nuốt, nuốt không trôi th́ biến thành công viên…
- Những sinh viên, học sinh Việt Nam biểu t́nh chống Trung Cộng chiếm đảo Hoàng Sa, Trường Sa th́ bị cộng sản Việt Nam ngăn cấm, bắt bớ, trù dập…
- Những sĩ phu yêu nước đứng lên đấu tranh cho dân chủ nước nhà, cho hạnh phúc ấm no của người dân, th́ bị gán tội là phản động, dám cấu kết với nước ngoài để lật đổ nhà nước. C̣n những tên bán nước đang sờ sờ trong trung ương đảng th́ lại được b́nh yên vô sự…
- Chúng ta thấy ngư dân Việt Nam vái lạy Tàu Cộng xin tha mạng sống. Trung cộng bắn ngư dân cho chết, bắt ngư dân đem về Tàu hành hạ, và cấm đánh bắt cá trong hải phận Việt Nam…. C̣n dùng tàu lớn đâm vào tàu Việt tan tành, bắt ngư dân phải đóng tiền chuộc để cứu người…
- Mồ mả cha ông, nghĩa trang quân đội… bị đào xới, san bằng, bị di chuyển với mục đích đen tối, theo chủ trương của đảng, chứ không phải v́ lư do chính đáng, hợp lư, được sự đồng thuận của các tôn giáo, và nhân dân tham gia, đồng t́nh ủng hộ.
- Ải Nam Quan, thác Bản Dốc đă rơi vào tay Trung Cộng. Đảo Hoàng Sa, Trường Sa đă thuộc về đất nước Trung Hoa. Và nay Tây Nguyên cũng đă và đang mất dần vào tay Hán Tộc.
- Người dân Trung Hoa ngày nay đă tràn lan khắp nước, khai thác khắp nơi, hàng hóa của họ tuôn đổ vào Việt Nam vô kể, khắp các phố phường, khắp các hang cùng ngơ hẻm. Những người công nhân Trung Hoa, Họ tha hồ mà hiếp đáp dân lành VN, tha hồ mà cưỡng hiếp, lấy vợ Việt Nam, để đẻ ra lũ con không biết là Hán hay Việt. Th́ chuyện mất nước và diệt gịng giống Tiên Rồng là chuyện đương nhiên, mà nhà khoa học Hà Sĩ Phu đă cảnh tỉnh…
Trước những cảnh và đau thương đó, chúng ta chỉ biết cầu nguyện với Thượng Đế, Trời Phật, các anh linh tổ tiên của dân tộc phù hộ cho đất nước Việt Nam sớm qua đi thời đại độc tài, độc ác, và xua tan đi những hận thù, chia rẽ, ghen ghét, ích kỷ, tỵ hiềm, đố kỵ, ghen tuông…, và xin hăy giúp đỡ dân tộc sớm vươn lên trong nền dân chủ, tự do, ấm no và hạnh phúc.
Sinh ra và lớn lên trong một xă hội đóng khung, khép kín trong bốn bức tường chuyên chính vô sản, một xă hội công an trị, có cả bọn xă hội đen tham gia trấn áp, hàn hung lại được thông tin báo chí một chiều theo lề phải với khoảng 700 tờ báo lớn nhỏ, cũng như đài truyền thanh, truyền h́nh cả nước bưng bít, khiến nhân dân Việt Nam như con chim trong lồng sắt bị bịt kín, bị bao vây bằng một mạng lưới vô h́nh bịt bùng làm sao biết được ngoài kia sáng hay tối, mưa hay nắng, làm sao biết được đất nước này đang c̣n hay mất dần về tay Hán Tộc???
Dù trong hoàn cảnh khó khăn nào, th́ t́nh đồng đạo của Ḥa thượng Thích Quảng Độ luôn luôn sắt son, khi nghe tin đệ tứ tăng thống Thích Huyền Quang lâm trọng bệnh ở B́nh Định trước đây, ngài đă không sợ hiểm nguy, mặc cho bạo cường cộng sản t́m cách làm khó dễ, t́m cách hăm hại. Ngài cùng các ḥa thượng, thượng tọa, đệ tử đă không sợ nguy hiểm, cương quyết ra đi dù có bị bắt bớ hay tù tội, lấy vô thường, với tinh thần vô úy, lấy bi, trí, dũng làm sức mạnh khẳng khái hiên ngang mà không sợ hiểm nguy. Thấy nhân dân bị băo lụt, ngài đă đi cứu trợ, th́ bị cộng sản cấm đoán. Thấy dân oan đi khiếu kiện đói khổ, ngài đă đến tận nơi an ủi, giúp đỡ, cũng bị cộng sản ngăn cản không cho…. Thấy Tây Nguyên có thể rơi vào tay Tàu cộng, ngài đă lên tiếng đấu tranh với lời kêu gọi tháng năm bất tuân dân sự, và biểu t́nh tại gia.
T́nh quê hương đất nước, mà các ḥa thượng, các thượng tọa, các mục sư, các giám mục (ĐTGM Nguyễn Kim Điền, ĐTGM Ngô Quang Kiệt…), các linh mục (Nguyễn Văn Lư, Phan Văn Lợi, Nguyễn Văn Khải, Vũ Ngọc Bích, Lê Quang Uy…), các thầy tu của các tôn giáo, các nhà đấu tranh yêu nước như cố trung tướng Trần Độ, Trần Khuê, Nguyễn Thanh giang, cụ Ḥang Minh Chính, Phạm Quế Dương, Trần Anh Kim, Lê Chí Quang, Phương Nam Đỗ Nam Hải, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ B́nh, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định, Lê Trần Luật, bác sĩ Nguyễn Đan Quế,.. đă anh dũng lên tiếng đấu tranh ngay trong ḷng loài sói lang vô thần gian ác cộng sản, mà bất chấp hiểm nguy cho bản thân cũng như gia đ́nh của ḿnh, thật là những tấm gương đấu tranh rất đáng quí. Cựu đại tá Bùi Tín sau khi đă phản tỉnh đă có nhiều bài viết giá trị để đóng góp vào công cuộc đấu tranh cho dân chủ nước nhà, cho sự đa nguyên, đa đảng. Những người như vậy chúng ta rất khâm phục và trân quư.
T́nh nghĩa đạo pháp của Phật Giáo Ḥa Hảo, như đứng trước sự đàn áp dă man của bọn cộng sản trên tôn giáo và dân tộc, có một số người trong đạo đă sẵn sàng dám lấy thân ḿnh để thiêu đốt lên làm ngọn đuốc thiêng để hy sinh cho đạo pháp và dân tộc, để phản đối những việc làm bất nhân, gian ác của chế độ vô thần đă trấn áp dân tộc và tôn giáo quá ư nghiệt ngă, như cụ bà Nguyễn Thị Thu, như tu sĩ Trần Văn Út, hay cư sĩ Vơ Văn Bửu, đă dám thiêu đốt thân ḿnh, những hành động của họ thật dũng cảm, đáng khâm phục. Ôi những con người Việt Nam can đảm, dũng cảm dám dùng thân xác ḿnh để đốt lên ngọn lửa tin yêu, ngọn đuốc thiêng của t́nh người, để thắp lên cho cả năm Châu, Bốn Bể biết rằng chủ nghĩa cộng sản Việt Nam là một chủ nghĩa gian ác và bất nhân.
Ái Thương xin mạo muội đề nghị cụ Lê Quang Liêm, các chư liệt vị, các bậc trưởng thượng, các bác, các chú, các cô, các anh chị, và các em hăy dành mạng sống của ḿnh đừng tự thiêu nữa, để chúng ta sẽ cùng nhau đốt lên ngọn đuốc thiêng, ngọn lửa ḷng, lửa đấu tranh của cả dân tộc, cùng nhau xuống đường đấu tranh để khử đi hẳn chế độ cộng sản, chế độ vô thần vào ngày, giờ tổng nổi dậy của toàn dân sau này, nếu được các bậc trưởng thượng, các tu sĩ chống cộng, các sĩ phu yêu nước, các đảng phái, các tổ chức, các phong trào đấu tranh thống nhất được với nhau và đề nghị đưa ra ngày giờ đấu tranh cho cả dân tộc, cùng một lúc đứng lên, xuống đường cho sự toàn vẹn lănh thổ, lănh hải của dân tộc Việt Nam. Để chúng ta thay Trời triệt hạ quỉ vương, diệt hẳn chế độ phi nhân, gian ác, để giải trừ quốc nạn và pháp nạn vĩnh viễn.
Các bạn báo chí, đài phát thanh, đài truyền h́nh, các bạn website trên internet... hăy loan những tin tức ấy, nếu đă thống nhất đề ra được ngày giờ tổng nổi dậy trong đấu tranh ôn hoà, bất bạo động của toàn dân về tận quê hương, v́ dân Nam đang nóng ḷng chờ đợi, chờ tin vui sẽ đứng lên quật khởi.
Đối với những cái ác, với những hành động dă man và tàn ác, chúng ta phải dùng sức mạnh quần chúng, sức mạnh của cả dân tộc, sức mạnh của các đảng phái, đoàn thể, phong trào, tôn giáo, các sắc tộc, các thành phần giai cấp xă hội, nam nữ thanh niên, trí thức, sĩ phu, công, nông thất học, già trẻ lớn bé, trai gái, nam nữ... hăy cùng nhau thề một ḷng, một dạ, đồng bộ và quyết liệt đúng vào ngày giờ đă qui định, đứng lên đấu tranh, th́ mới có thể trừ đi được chế độ cộng sản Việt Nam gian ác, v́ bản chất đảng cộng sản việt Nam gian ác, thâm độc và tàn bạo hơn nhiều so với đảng cộng sản Đông Âu và các nước Phương Tây. V́ những người cộng sản chóp bu, có quyền lănh đạo cả nước, chúng đă bán lương tâm, và linh hồn cho loài quỉ đỏ dưới diêm vương và cho Trung Cộng mất rồi.
Có lẽ mọi gia đ́nh từ Bắc chí Nam trong nhà ai cũng có người chết trong thời gian cộng sản lănh đạo xâm lăng, cầm quyền, không bố mẹ, th́ cũng ông bà, cha chú bác, anh em họ hàng. Vậy chúng ta hăy cùng nhau thống nhất đấu tranh, cùng nhau đốt nến, đốt đuốc, đốt đèn cầu nguyện cho tất cả những người đă chết trong thời gian đó sớm được siêu thoát. Nếu sự việc này được tổ chức vào ngày TRUNG THU, Tết Thiếu Niên Nhi Đồng th́ hay biết chừng nào!!! V́ nó là ngày hợp lư mà chúng ta cùng các em Thiếu Niên Nhi Đồng có quyền cùng nhau đốt đuốc, đốt đèn, đốt nến để đấu tranh một cách hợp pháp( Và cũng để ứng nghiệm lời tiên tri của Đức Phật Thầy Tây An: “ Lửa nung đá nôn nao vùng dậy, lửa hiên ngang chọc quấy đất trời, lửa lần này sẽ đổi đời, lửa lần này sẽ hạ cờ xâm lăng, lửa đốt tiêu sao băng rơi rụng, lửa không bao dung túng ác ôn, lửa ngàn năm vẫn trường tồn, lửa trùm thành phố, lửa chôn búa liềm, lửa ác liệt, đang t́m Các Mác, lửa vâng lời Bồ Tát từ bi, lửa hợp cùng nến ánh Y”. Ban ngày hăy làm lễ cầu siêu, cầu nguyện cho những linh hồn đă khuất qua các thánh lễ và hăy ăn chay cầu nguyện sốt sắng vào ngày này. Và buổi chiều chúng ta cứ túa ra đường tham gia vào quần chúng đông đảo, các nhà tu, các đảng phái, các đoàn thể, các phong trào yêu nước... trên tay cầm tượng ảnh Chúa, Đức Phật, Đức Mẹ, Đức Thầy…(tùy theo tôn giáo của ḿnh), nến, đuốc, đèn...Và đốt lửa lên rồi nương theo ánh lửa lung linh của ngọn nến, ngọn đèn, cây đuốc, để cầu nguyện cho tất cả những linh hồn đă chết ở cả hai miền Nam, Bắc được siêu thoát tùy theo tôn giáo của ḿnh. Ta đồng loạt xuống đường hành động cùng một lúc đồng bộ và quyết liệt. Nếu được như vậy, ắt chủ nghĩa vô thần sẽ phải thoái lui đi đến chỗ tự diệt vong. V́ chúng ta đă vâng lệnh của ÔNG TRỜI, của THƯỢNG ĐẾ, của TRỜI PHẬT để diệt đi vô đạo, diệt đi quân gian ác. Bắt chúng phải qui phục, đầu hàng vô điều kiện và phải chấp nhận những đ̣i hỏi thiết thực vô điều kiện của dân tộc và bằng mọi cách phải đấu tranh để lấy lại tất cả phần đất, biển đă bị mất hay bị cộng sản VN dâng hiến cho Tàu cộng nếu có thể được. Và trước mắt phải ngưng ngay việc khai thác bauxite ở Tây Nguyên của nhà thầu Trung Hoa. Đối với cộng sản không có đàm phán, không có nhân nhượng, không có khoan dung, cũng không thể tin những ǵ chúng nói, chúng hứa, mà chúng ta phải đấu tranh để bỏ hẳn chế độ, v́ chúng ta đă quá hiểu, quá biết về bản chất lật lọng, gian xảo, tráo trở của lũ vô thần. Chúng ta diệt là diệt cái chủ nghĩa cộng sản gian ác, chứ chúng ta không diệt hết những con người cộng sản, tất cả những con người cộng sản thức thời, hay sắp thức tỉnh trong nay mai đều là những anh em của ta, không kể là Nam hay Bắc, là đảng viên hay không đảng viên. Nếu nhân dân đứng lên biểu t́nh đấu tranh, mà các bạn công an cộng sản ngoan cố đánh đập, hành hung và cố t́nh xả súng điên cuồng bắn vào quần chúng, th́ nhân dân sẽ trừ khử các bạn ngay. Vậy hỡi những người đảng viên hăy mau mau thức tỉnh, v́ thời cơ đă đến, các bạn đă ư thức được ai là kẻ đă làm băng hoại đạo đức, luân lư, đạo lư, t́nh người. Ai đă bán đất nước, đang làm tay sai, là những tên thái thú, hèn nhát, nhu nhược đang dâng đất nước này cho Hán Tộc. Các bạn hăy quay súng chỉa ngay vào những ai gian ác, kẻ nào bất nhân nhất, đă ra lệnh các bạn giết dân lành, hại đến dân tộc ḿnh ở vào thời điểm toàn dân đang xuống đường đấu tranh th́ các bạn phải bắt chúng đầu hàng vô điều kiện. Nếu trong điều kiện tối cần thiết, trong hoàn cảnh chẳng đặng đừng, đôi khi chúng ta cũng phải cần khống chế những con người đảng viên trung ương đảng ngoan cố đó để giải phóng dân tộc. Có như thế ta mới giải quyết được pháp nạn và quốc nạn vĩnh viễn, và dân tộc, tôn giáo nhờ đó mới tiến bộ, mới tự do hành đạo thật sự. Và giang sơn Đại Việt mới có cơ hội được trở về trong toàn vẹn lănh thổ, lănh hải, bờ cơi của ḿnh. Và đất nước mới khỏi tiếp tục mất dần vào tay Trung Hoa.
Chúng ta không nên giết những người cộng sản, chúng ta hăy để hiến pháp, luật pháp, toà án, luật sư, bồi thẩm đoàn... của chính quyền mới với luật pháp mới sẽ đứng ra xử tội họ công bằng, công minh chính trực, theo pháp luật mới hiện hành, nghiêm minh để trong chốn lao tù, bản thân họ, vợ con của họ, anh em của họ sẽ ăn năn sám hối về những việc làm vô đạo đức, bất nhân mà họ đă gây ra cho dân tộc và tôn giáo trong suốt hơn nửa thế kỷ qua.
---------------------------------------
Những địa danh trên đều đă được thay đổi, và một số chi tiết đă được hư cấu. Muốn biết rơ địa danh, nơi chốn hư thực, xin t́m đọc truyện dài “Gịng Đời” của Lê Dân Việt.)
Lê Dân Việt