THƯ NGỎ GỞI CÁC LĂNH TỤ NƯỚC CỘNG H̉A XHCN VIỆT NAM
TRƯỚC PHIÊN T̉A XÉT XỬ CÁC NHÀ DÂN CHỦ
Kính gởi Ông chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết
Kính gởi Ông tổng bí thư Nông Đức Mạnh
Kính gởi Ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
Thưa các ông,
																		
																		
																		Để mở 
																		đầu cho 
																		bức thư 
																		ngỏ này, 
																		tôi xin 
																		phép 
																		được kể 
																		lại hầu 
																		các ông 
																		câu 
																		chuyện 
																		Tề Tuyên 
																		Vương và 
																		Thầy 
																		Nhan Súc. 
																		Chuyện 
																		kể rằng:
																		Tề Tuyên
																		
																		
																		
																		
																		Vương 
																		đến chơi 
																		nhà Nhan 
																		Súc. Vua 
																		bảo: 
																		“Súc lại 
																		đây”.
																		Nhan Súc 
																		cũng bảo: 
																		“Vua lại 
																		đây”.
																		
																		
																		Các quan 
																		thấy vậy, 
																		nói: 
																		“Vua là 
																		bậc chí 
																		tôn, Súc 
																		là kẻ 
																		thần hạ, 
																		vua bảo 
																		“Súc lại 
																		đây” th́ 
																		không 
																		sao, 
																		nhưng 
																		Súc cũng 
																		bảo “Vua 
																		lại đây” 
																		th́ như 
																		thế có 
																		nghe 
																		được hay 
																		không?”
																		Nhan Súc 
																		nói: 
																		“Vua gọi 
																		Súc, mà 
																		Súc lại, 
																		th́ Súc 
																		là người 
																		hâm mộ 
																		thần thế. 
																		Súc gọi 
																		vua, mà 
																		vua lại, 
																		th́ vua 
																		là người 
																		người 
																		quư 
																		trọng 
																		hiền sĩ. 
																		Nếu để 
																		Súc này 
																		mang 
																		tiếng 
																		hâm mộ 
																		quyền 
																		thế, th́ 
																		sao bằng 
																		để nhà 
																		vua được 
																		tiếng 
																		quư 
																		trọng 
																		hiền tài.
																		Vua nghe 
																		nói, 
																		giận lắm, 
																		gắt lên 
																		rằng: 
																		“Vua quư 
																		hay kẻ 
																		sĩ quư?”
																		Nhan Súc 
																		đáp: “Sĩ 
																		quư, vua 
																		không 
																		quư”.
																		Vua hỏi: 
																		“Có sách 
																		nào nói 
																		thế 
																		không?”
																		Nhan Súc 
																		thưa: 
																		“Có. 
																		Ngày 
																		trước, 
																		nước Tần 
																		đánh 
																		nước Tề, 
																		có hạ 
																		lệnh 
																		rằng ai 
																		dám đến 
																		gần mộ 
																		ông Liễu 
																		Hạ Quư 
																		mà kiếm 
																		củi th́ 
																		phải xử 
																		tử. Lại 
																		có lệnh 
																		rằng ai 
																		lấy được 
																		đầu vua 
																		Tề th́ 
																		được 
																		phong 
																		hầu và 
																		thưởng 
																		ngh́n 
																		lượng 
																		vàng. 
																		Xem thế 
																		th́ đủ 
																		biết cái 
																		đầu ông 
																		vua sống 
																		thực 
																		không 
																		bằng cái 
																		mả của 
																		kẻ sĩ đă 
																		chết.
																		Tề Tuyên 
																		Vương 
																		nói: 
																		“Than ôi, 
																		người 
																		quân tử 
																		ai mà 
																		dám 
																		khinh! 
																		Quả nhân 
																		cam chịu 
																		lỗi. Nay 
																		quả nhân 
																		xin làm 
																		đệ tử để 
																		tiên 
																		sinh chỉ 
																		bảo cho. 
																		Tiên 
																		sinh mà 
																		về với 
																		quả nhân, 
																		th́ được 
																		ăn sung 
																		mặc 
																		sướng, 
																		lên xe 
																		xuống 
																		ngựa, vợ 
																		con được 
																		quần áo 
																		thênh 
																		thang 
																		tha hồ 
																		vinh 
																		hạnh?”
																		Nhan Súc 
																		từ chối, 
																		nói rằng: 
																		“Ngọc 
																		vốn ở 
																		trong 
																		núi, lấy 
																		ra mài 
																		dũa, chế 
																		làm đồ 
																		vật, tuy 
																		đem bày 
																		biện có 
																		phần quư 
																		báu, 
																		nhưng 
																		cũng là 
																		hỏng, v́ 
																		vóc ngọc 
																		không 
																		c̣n. Kẻ 
																		sĩ sinh 
																		nơi thôn 
																		dă bỏ ra 
																		làm quan, 
																		tuy vinh 
																		hiển 
																		thật, 
																		song 
																		tinh 
																		thần 
																		không 
																		c̣n được 
																		vẹn toàn. 
																		Súc xin 
																		ở nhà, 
																		lúc đói 
																		mới ăn, 
																		th́ cũng 
																		ngon 
																		miệng 
																		như ăn 
																		cơm thịt; 
																		lúc đi, 
																		cứ một 
																		bước một 
																		khoan 
																		thai, 
																		th́ cũng 
																		nhẹ 
																		nhàng 
																		như lên 
																		xuống 
																		ngựa, 
																		suốt đời 
																		không 
																		tội lỗi 
																		cùng ai, 
																		th́ cũng 
																		sung 
																		sướng 
																		như quan 
																		cao chức 
																		trọng. 
																		H́nh 
																		thần lúc 
																		nào cũng 
																		được 
																		trong 
																		sạch 
																		chính 
																		đáng, 
																		thế là 
																		đủ khoan 
																		khoái 
																		cho Súc 
																		rồi.
																		Nói đoạn, 
																		Nhan Súc 
																		tạ vua 
																		Tuyên 
																		Vương mà 
																		lui vào.
Thưa các ông, trở lại chuyện của nước Việt chúng ta, sau khi kết thúc cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn nồi da xáo thịt vào ngày 30 tháng Tư năm 1975 đă có hàng triệu đồng bào cả hai miền Nam-Bắc bỏ nước ra đi, nguyên nhân do đâu th́ khỏi phải nêu ra đây chắc các ông cũng đă rơ, điều đáng xót đau là trong số hàng triệu người bỏ nước ra đi này có đến hơn phân nữa đă không đến được bến bờ nào, mà họ đă phải vĩnh viễn nằm lại dưới ḷng biển lạnh và trong số những người phải rời bỏ quê hương để đi t́m tự do này có không ít là thân hào nhân sỹ là nguồn tài nguyên vô giá của quốc gia, mà có một thời chúng ta đă nhận thức được rằng Việt nam chúng ta đang bị chảy máu chất xám, khiến đất nước trở nên nghèo nàn lạc hậu đến cả hàng thế kỷ so với thế giới, khiến nhân dân cả hai miền Nam Bắc lại lâm vào cảnh đói rách, lầm than suốt hàng thập niên qua. Cho đến khi hệ thống XHCN ở Đông Âu hoàn toàn sụp đổ, khi chế độ cộng sản ở Liên Xô đă hoàn toàn bị phá sản, th́ đảng và nhà nước mới thôi chính sách bế quan tỏa cảng và bắt đầu áp dụng một số chính sách cởi mở hơn, nhờ đó mà nền kinh tế quốc dân mới bắt đầu gượng lên được đôi chút. Tuy nhiên, theo khảo cứu mới nhất của ngân hàng Thế Giới World Bank và Quỹ Tiền Tệ quốc tế IMF th́ phải mất thêm 197 năm nữa, kinh tế Việt nam mới theo kịp Singapore và phải mất 95 năm nữa th́ Việt nam mới đuổi kịp Thái lan! Ôi đau thương quá! Chính v́ điều này mà một số sỹ phu yêu nước, bởi nặng ḷng với quê hương, với tiền đồ của dân tộc mà đă lên tiếng đấu tranh đ̣i hỏi nhà nước cải cách chế độ chính trị, nhằm phát huy đầy đủ các quyền tự do và dân chủ hầu cho toàn dân, đặc biệt là các tầng lớp thân hào nhân sỹ được quyền tham gia xây dựng và canh tân đất nước. Tiếc thay là các ông đă không lắng nghe tiếng nói của người dân, của các hiền sỹ, mà lại quy kết cho họ các tội danh chống lại nhà nước, chống lại nhân dân và tống giam họ vào ngục thất.
Thưa các ông, trong lịch sử thăng trầm của dân tộc, ít nhất đă một lần hai vị hiền sỹ Nguyễn Trường Tộ và Bùi Viện, cũng bởi nặng ḷng với non sông mà mà dâng bản điều trần lên vua Tự Đức, đề xuất với nhà vua một số đường lối chính sách để canh tân đất nước, nhưng cũng chỉ v́ đầu óc thủ cựu và thiển cận của đấng quân vương, mà đất nước Việt nam đă phải kéo dài thêm đêm trường nô lệ, tối tăm, dân Việt phải kéo dài thêm nhiều thế hệ sống trong đói rách lầm than và ngu tối.
Thưa các ông, vào năm 2007 những Nguyễn Trường Tộ và Bùi Viện của thời đại gồm Linh Mục Nguyễn Văn Lư, Luật Sư Nguyễn Văn Đài, Luật Sư Lê Thị Công Nhân cũng chỉ v́ dâng bản điều trần xin canh tân đất nước mà đă bị các ông kết tội tuyên truyền chống phá nhà nước chống lại nhân dân và đă đọa đày họ trong lao ngục với những bản án quá nặng nề. Rồi vào các ngày 06,07, 08 và 09 tháng 10 vừa qua, những Nguyễn Trường Tộ và những Bùi Viện Trần Đức Thạch, Vũ Hùng, Phạm Văn Trội, Nguyễn Xuân Nghĩa, Ngô Quỳnh, Nguyễn Văn Tính, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Kim Nhàn và Nguyễn Mạnh Sơn cũng đă bị kết án với tổng số 59 năm tù giam cũng chỉ v́ họ quá nặng ḷng với quê hương, với dân tộc mà dâng bản điều trần lên xin được canh tân đất nước. Và sắp tới đây, vào ngày 28 tháng 12 này và ngày 20 tháng giêng tới các sỹ phu Trần Anh Kim, Phạm Thanh Nghiên, Lê Công Định, cũng sẽ bị điệu ra ṭa và có thể phải đối mặt với những bản án nặng nề hơn, cũng chỉ v́ họ là những Nguyễn Trường Tộ, những Bùi Viện của thời đại ngày nay, chỉ v́ yêu nước thương ṇi với khát vọng đưa dân tộc Việt thoát cảnh đời đói rách lầm than, xây dựng đất nước Việt nam trở thành một quốc gia hưng thịnh, phú cường mà thân họ phải lâm vào ṿng lao lư.
Thưa các ông,
" Hiền tài quốc gia chi nguyên khí" Vâng! “Hiền tài là nguyên khí của quốc gia, nguyên khí thịnh th́ thế nước mạnh, rồi lên cao, nguyên khí suy th́ thế nước yếu, rồi xuống thấp”. Việc ghen người hiền, ghét người tài hay tống giam những đấng sỹ phu vào nơi tù ngục chính là hành động hủy diệt nguyên khí quốc gia, nghĩa là xô dân vào nơi khốn, đẩy nước đến chốn nguy vậy.
V́ lẽ này, tôi mạo muội viết thư ngỏ này kính gởi đến các ông chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, tổng bí thư đảng Nông Đức Mạnh và thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng xin các ông hăy kịp thời xem xét lại chính sách của đảng và nhà nước đối với thân hào nhân sỹ trong suốt thời gian từ khi giành độc lập 1945 cho đến nay, xin hăy v́ quyền lợi của quốc gia và tiền đồ của dân tộc mà đối xử với hiền tài như Tề Tuyên Vương đă đối với thầy Nhan Súc vậy th́ nguyên khí sẽ thịnh và thế nước sẽ mạnh, và lúc đó Việt tộc sẽ không c̣n ngán ngại chị họa xâm lăng của Hán tặc bắc phương, bởi khi đất nước này là của toàn dân th́ chắc chắn toàn dân sẽ hết ḷng đắp xây và ǵn giữ, muôn người như một sẽ hết ḷng bảo vệ non sông, c̣n khi đất nước này vẫn c̣n là là tài sản riêng tư của đảng của giai cấp thống trị th́ e rằng ba triệu đảng viên cộng sản cùng với bộ chính trị của các ông sẽ khó ḷng mà giữ được giang sơn trước hiểm họa bành trướng và xâm lăng của Hán tặc.
Trân trọng kính chào các ông
Huế, ngày Thiên Chúa Giáng Sinh năm thứ 2009
Nguyễn Phúc Bảo Ân