Thư gởi Loan Lư
Trong những ngày vừa qua, khi nghe
tin Loan Lư đi đ̣i Công Lư và công
bằng xă hội trong ôn ḥa với mục
đích, bảo vệ ngôi trường thân yêu
của làng xóm đă có từ nhiều năm
trước. Nhưng được nhà nuớc việt cộng
dùng bọn công an, hợp với bọn côn đồ,
đầu gấu cải trang dưới dạng nhân
dân tự phát tiếp đón bằng gậy gộc,
dùi cui c̣ng sắt, mọi người đều
bất b́nh. Bất b́nh v́ kết qủa của
cuộc đón tiếp là nhân dân đổ máu, mồ
hôi và nước mắt cho ước nguyện giử
lại ngôi trường học đă không thành
sự. Trái lại, một bức tựng ô nhục
đă được nhà nước Việt cộng vội vàng
xây lên chung quanh ngôi trường như
một dấu hiệu chiến thắng vinh quang
của kẻ cướp giũa ban ngày.
Trước cảnh chướng tai gai mắt này,
không phải chỉ có một ḿnh tôi thất
vọng, nhưng là nhiều người đă rớt
nước mắt theo những gịot nước mắt
của đồng bào, khi họ bị bọn công an,
côn đồ nhà nước Việt cộng tập kích.
Có khá nhiều bài viết đă mô tả về
những t́nh cảnh bi hùng tráng của
Loan Lư. Tuy thế, tôi không có ư
định viết về tinh thần cuộc tranh
đấu này như tôi đă từng làm với Thái
Hà, TKS và Tam Ṭa trước đây.
Tôi không viết, không phải chỉ v́
một sự thất vọng, nhưng c̣n là một
uất hận nữa. Thật vậy, trong
khoảng hai năm trở lại đây, những
phong trào cầu nguyện đ̣i lại Công
lư và hoà bỉnh trong ôn ḥa do TGM
Hà Nội khởi xướng tưởng như một ngọn
đuốc sáng, làm sống lại niềm tin
vào một ngày mai có công lư ở trong
ḷng mọi người và trong xă hội. Ai
ngờ, h́nh ảnh của một niềm tin vừa
mới từ từ ló dạng qua vụ TKS, Thái
Hà rồi Tam Ṭa đă phải tắt ngấm v́
sự yên lặng qúa đỗi khó hiểu của các
cấp lănh đạo trong hàng Giáo Phẩm
Việt Nam. Sự yên lặng đến nỗi làm
lan truyền rộng răi trong nhân gian
bản tin là: Dức TGM Hà Nội cũng bị
HDGM Việt Nam ép buộc phải ngưng lại
phong trào cầu nguyện gây lại niềm
tin ấy. Bởi v́ làm như thế là các
nơi khác rất khó thở, và rất khó
sinh hoạt! ( tại sao th́ không ai
biết!). Tệ hơn thế, c̣n tiếp tay với
nhà nước Việt cộng đẩy Ngài ra khỏi
Hà Nội. Những bản tin đồn thổi này.
Chưa ai biết là đúng hay sai? Nhưng
nếu Dức TGM Ngô Quang Kiệt phải rơi
Hà Nội v́ bất cứ lư do ǵ trong lúc
này th́ HDGMVN khó tránh được trách
nhiệm trước lịch sử của Giáo Hội.
Kế đến, sự kiện Tam Ṭa đă chiếu
rạng non sông với h́nh ảnh của Dức
GM Giáo Phận kiên cường, không khuất
phục bạo lực. Nhưng đoạn kết lại
cũng ngắn ngủi v́ chẳng có bất cứ
một vị nào trong các vị mũ cao áo
thụng ấy lên tiếng đồng hành. Không
ai lên tiếng v́ lửa Tam Ṭa không
nóng tới Huế, xa Đà Lạt, lại c̣n xa
hơn nữa khi nhắc đến tên Sài G̣n.
Theo đó, số phận cô lẻ của Loan Lư
có lẽ khó kéo dài hơn một dấu chấm,
một dấu phẩy của câu chuyện? Thật
tội cho người dân Loan Lư! Viết như
thế nghe ra là một nỗi đau ḷng.
Nhưng thực tế c̣n ê chề hơn nỗi đau
ḷng ấy nhiều lần. Bởi v́ cô đơn là
một thảm cảnh, là một thất vọng v́
nó sẽ nghiền chết niềm tin của nhiều
người.
Cùng khóc với Loan Lư, nhưng tôi
không muốn viết để quảng bá tinh
thần dũng mănh v́ chân lư, v́ niềm
tin của cộng đoàn Loan Lư trong cuộc
đấu tranh. Tôi cũng không viết lên
những lời kêu mời mọi người hăy nh́n
về Loan Lư, mà tiếp sức với đồng bào
ta trong công cuộc giữ ǵn đạo đức
và luân lư của xă hội, thể hiện qua
việc bảo vệ ngôi trường học. Trái
lại, tôi viết lên một ỳ nghĩ, hy
vọng sẽ t́m ra được phương thức giải…
sầu, giải uất ức cho Loan Lư và các
địa điểm đấu tranh trong tương lai.
Trước hêt, ai cũng biết, việc người
dân Loan Lư đứng lên để chống lại
bạo tàn, chống lại bất nhân cộng sản
đă làm cho cả nước phải kính phục.
Kính phục trong ư thức và kính phục
trong tác phong của người đi đ̣i
chân lư.
Bởi v́, ư nghĩa đích thực của cuộc
tranh đấu để giữ lại ngôi trường,
không phải chỉ là sự kiện muốn giữ
lại một cơ sở để khai tâm mở trí cho
tuổi trẻ ngày mai có đuợc một kiến
thức về khoa học kỹ thuật, hay thêm
kiến thức về xă hội. Nhưng c̣n là
việc cương quyết giữ lại một cơ sở
để đào luyện con người sống theo
Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín và bảo tồn nền
luân lư và đạo đức của xă hội nữa.
Thật vậy, nếu nhà nước Việt cộng
muốn tiếp quản ngôi trường học đó và
đưa ra được một hệ giáo dục cho
những thế hệ ngày mai, không phải
chỉ là mớ kiến thức xuông, nhưng
c̣n là chương tŕnh đào luyện con
người thành những kẻ có nhân lễ
nghỉa tŕ tín với dân tộc, với đồng
bào, tôi nghĩ rằng người dân Loan Lư
không bận tâm để tranh đấu giữ lại
ngôi truờng ấy làm ǵ. Trái lại,
c̣n hoan hỷ mà dâng biếu trường
học ấy cho nhà nước nữa ḱa! Nhưng
thực tế là, giáo dân Loan Lư phải
vùng dậy để giữ lại ngôi trường
bằng mọi gía là v́, họ biết nhà nuớc
Việt cộng không hề có chưong tŕnh
giáo hóa con người theo bản năng
nhân bản của con người, nhưng lại
dậy dỗ cho trẻ và cho những thế hệ
mai sau phải học đ̣i theo cái gương
bất nhân bất nghĩa của Hồ Chí Minh,
là cái gương phản bội đồng bào và
phản bội tổ quốc Việt Nam, nên họ
không thể chấp nhận cái lối giáo dục
ấy. Khi đă không chấp nhận đường lối
giáo dục của Việt cộng, th́ dù có bị
tan xương nát thịt v́ tṛ khủng bố
bằng bạo lực của nhà nước Việt cộng,
họ cũng vẫn lên đường tranh đấu.
Tranh đấu để cho con cháu mai sau
hiểu được lẽ sống c̣n của dân tộc
trong việc bảo vệ lấy lền luân lư
của gia đ́nh, và đạo đức của xă hội.
Nhưng tại sao tất cả các bậc phụ
huynh học sinh ở Việt Nam ngày nay
đều sợ hăi lối giáo dục: “ sống và
học tập theo gương bác hồ vĩ đại”
theo tiêu chuẩn của nhà nước Việt
cộng đề ra?
Dễ hiểu lắm: v́ để cho con cháu theo
gương Hồ chí Minh th́ ḍng họ nói
riêng, và dân tộc Việt Nam nói
chung, sẽ có một lũ con cháu bất
nhân, bất nghĩa và bất hiếu! Thật
vậy, chuyện HCM thương dân ra sao và
yêu nước cỡ nào th́ chưa cần xét
đến. Chỉ nh́n cái gương của Hồ chí
Minh suốt một đời không thắp cho bố
mẹ, ông bà một nén nhang là người
Việt Nam lè lưỡi, rùng ḿnh ghê tởm
cái gương ấy! Bởi lẽ, tất cả mọi
người Việt Nam đều cho rằng: Con
người vốn dĩ là linh thiêng. Nên sau
khi về với ông bà, con người vẫn c̣n
liên hệ với cơi dương. Theo đó, cây
nhang, mâm qủa, không phải chỉ là sự
kiện liên kết giữa ngựi sống và
người đă ra đi, nhưng c̣n là một sự
đáp hiều của con cháu cho cha mẹ,
ông bà nữa. Và không có một người
Việt Nam nào tự bỏ tập tục đáng qúy
này. Ngay cô hồn, c̣n được người ta
dành cho những làn nhang khói trong
chùa chiền, trong các miếu hoang. Lẽ
nào con cái lại không thắp nhang đèn
cho cha mẹ? Theo đó, muốn nói ǵ th́
nói, chứ noi theo cáí gương của HCM
để mang tội bất hiếu là không một
người Việt Nam nào muốn theo.
Kế đến, lại để cho con theo HCM lén
lút lấy vợ, rồi giết vợ và ruồng bỏ
con cái, làm ra cái hành động vô đạo
đáng bị án treo cổ như thế th́ tôi
tin chắc chắn rằng, với tinh thần
đại gia đ́nh của người Việt Nam và
nền luân lư của cha ông để lại th́
cũng không có một người Việt Nam nào
dám cho con cái ḿnh học theo cái
gương này. Có chăng là đám đoàn
đảng viên Việt cộng mới dám đẩy con
cái của chúng đi theo con đường vô
đạo bất nhân này chăng?
Hay để cho con theo gương HCM đi
tranh đấu cho tự do và no ấm của
nhân dân chăng? Thực tế là khó t́m
ra được vài cái tài liệu chứng minh
HCM biết làm công việc tử tế này.
Trái lại, trong các thư viện, trong
các văn khố của các nước tự do cũng
như cộng sản trên thế giới, người ta
thấy tràn ngập những loại chứng cớ
tội ác của HCM như:
Thư của HCM đề ngày 31-10-1952 gởi
cho Stalin để xin chỉ thị về việc
cải cách ruộng đất, giết người ở
miền bắc vào năm 1954: “Đồng chí
Stalin kính mến, Tôi gởi cho đồng
chí đề án cải cách ruộng đất của
đảng Lao Động Việt Nam ( tên của
đảng cộng sản lúc bấy giờ). Đề án
này tôi đă hoàn thành với sự giúp đỡ
của hai đồng chí Liu Shaoshi và Van
szia-Sian. Đề nghị đồng chí t́m hiểu
và đưa ra chỉ thị về đề án này”*(1)
Rồi thấy những công hàm bán nước
của Phạm văn Đồng kư theo lệnh của
HCM vào năm 1958. Chỉ thấy những
hiệp thương hiệp định về biên giới
của Mười, Cầm, Kiệt, Anh,
Khải…cũng như những khế ước về kinh
tế ở Cao Nguyên, do những Dũng Mạnh
Triết Trọng, Trọng, Rứa… trong cái
tổ chức khủng bố gọi là đảng cộng
sản Việt Nam đă kư kết, d0ă làm, mà
kết qủa là:
Hơn 170,000 ngàn người Việt Nam vô
tội đă bị HCM và Việt cộng thủ
tiêu trong mùa đấu tố 1953-56. Kết
qủa là nay tàu cộng đă thiết lập
nền hành chánh trên những quần đảo
Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam.
Rối kết qủa là cọc biên giới phía
giáp ranh với Trung cộng đă được
Việt cộng dời sâu vào trong nội địa
Việt Nam để vui ḷng quan thầy Trung
quốc và lấy tiền, mua quyền lực chia
nhau. Rồi kết qủa là Bản Giốc, Phi
Khanh, Nam Quan nay đă đứt rời khỏi
quê hương ta. Rồi núi Bắc Sơn, bài
biển Tục Lăm củng rủ nhau giă từ đất
mẹ để quy thuận tảu cộng theo chiếu
chỉ của Việt cộng. Rôi Tân Rai, Đác
Nông, giữa ḷng quê mẹ biến thành
đặc khu của tàu khai thác, kiềm
soát mà không c̣n một người Việt Nam
nào, kể cả cán cộng nhớn nhỏ, không
được phép bước chân vào…Với những
phản phúc, phản bội dân tộc và đồng
bào như thế, có người Việt Nam nào
dám cho con ḿnh theo gương HCM hay
không? Tôi dám chắc là không. Nhưng
con cái của cán bộ đảng viên Việt
cộng th́ sao? Có hồ hời phấn khởi
giết đồng bảo và xin làm tay sai cho
ngoại bang hay không?
Hăy nh́n những cảnh gậy gộc dùi cui
của dám công an, của đám côn đố nhà
nước đang hung bạo, dơ lên vụt xuống
như không biết mệt mỏi trên đấu,
trên cổ những ngựi dân đi đ̣i công
lư, bảo vệ nền đạo đức của xă hội ở
Loan Lư, ở Tam Ṭa hay Thái Hà, TKS
th́ sẽ t́m ra câu trả lời. Đối với
dân Việt Nam, chúng coi là kẻ thù
của chế độ, chúng không từ bỏ bất
cứ một hành động tàn bạo dă nhân nào
mà không làm cho dân. Nhưng với kẻ
thù th́ chúng qùy hai gối mà dâng
đất, dâng biển của tiền nhân cho
ngoại bang.
Thời đại nào mà huy hoàng như thế ?
Thời Hồ chí Minh đấy!
Chỉ nêu lên vài đểm ấy thôi, đă có
qúa đủ bằng chứng cho thấy tâm t́nh
của ngựi dân Loan Lư nói riêng, và
của người Việt Nam nói chung, khi
vùng lên giữ lại ngôi trường. Như
thế, nếu nhất thời họ thua bạo tàn
th́ chỉ tại cái số nó chưa đến, chứ
không phải v́ không có lư tưởng,
không có tấm ḷng v́ đất nước. Và
tại v́ họ cô đơn lẻ loi, không đủ
lực nên sự thành công cũng v́ thế mà
trôi ra bể!
Theo đó, trong cảnh cô đơn, lẻ loi
ấy, có thêm nhiều bài viết hỗ trợ
tinh thần Loan Lư nữa, xét cho cùng
cũng bằng …. không! Là không bởi v́
chẳng giải quyết được ǵ. Trái lại,
c̣n gây thêm phiền hà và nghi ngờ
cho nhau. Theo đó, muốn trảnh cảnh
lên đường một ḿnh, tôi nghĩ rằng,
người dân Loan Lư nên tự lập vài ba
phài đoàn, mỗi phái đoàn chừng 5,
7 người rồi t́m cách đển Toà TGM
Huế, xin yết kiến đức TGM Nguyễn như
Thể. Đến Đà Lạt, xin yết kiến đức GM
Nguyễn văn Nhơn, vào Sài G̣n xin yết
kiến đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn xem ư
các Ngài như thế nào? Phần đức Tổng
ở Hà Nội, ngài đang đi nghỉ bệnh nên
chắc là không có dịp để gặp Ngài.
Thôi đành vậy, chờ Ngài về rồi xin ư
kiến sau cũng được!
Tăi sao không tiếp tục tranh đấu tại
trường học mà lại đến những nơi này
xin yết kiến? Có ít nhất hai lư
do:
1. Tại v́ các Ngài, là đấng bản
quyền trực tiếp của Loan Lư. Là Hồng
Y tại chức duy nhất của Việt Nam và
là vị chủ tịch của Hội đồng GHMVN.
Và tại v́ các Ngài là những người
trực tiếp có trách nhiệm bảo quản
tài sản của Giáo Hội Việt Nam. Các
Ngài có đủ điều khôn ngoan để hưóng
dẫn anh chị em cần phải làm những ǵ
để giữ lại ngôi trường ở Loan Lư!
2. Và tại v́ tôi chợt nhớ ra một
câu chuyện là: Tôi có một ông hàng
xóm khá thân. Ông ta là người tốt
bụng. Lúc tôi mới dọn vào cân nhà
này, ông ta đă vui vẻ chạy sang làm
quen và khiêng đồ đạc giúp tôi. Từ
đó thỉnh thoảng chúng tôi chia nhau
cốc rượu cuối tuần. Ông ta có bà vợ
khá mẫu mực, đạo hạnh, chả tuần nào
bỏ kinh lễ ở nhà thờ. Ông bà ta có
ba đứa con thuộc loại ngoan và chăm
học. Họ có cuộc sống tương đối đầy
đủ, hàng xóm ít có dịp nghe những
tiếng ồn ào căi vă qua lại, hoặc
nghe tiếng bát đĩa bay!
Nhưng bỗng một chiều cuối tuần, tôi
nghe có những tiếng nói lớn qua lại
và có thêm những âm thanh bất
thường. Lúc đầu tôi gỉa đíếc v́ dẫu
có là hàng xóm, tôi cũng không muốn
xía vào chuyện của người. Nhưng âm
thanh càng lúc càng lanh lảnh, tôi
đă nhân danh t́nh hàng xóm mà sang
vấn an ông bạn ǵa. Khi bước vào
trong, tôi như thấy một cuộc chiến
lớn vừa xảy ra, bà vợ như một nhà
ngoại giao chuyên nghiệp không ngừng
khoa tay mùa chân can gián đôi bên
bớt cơn giận. Phần ông th́ giống
người điên và đang được cô gái út
chặn đường tiến. Nh́n cảnh cha con
ông như hai bên đối đầu trong cuộc
chiến, tôi thấy áy náy, chữa thẹn;
- Hey John, cuối tuần rồi,
làm một lon chứ?
Ông hàng xóm nh́n tôi như đổ lửa,
không trà lởi:
- Này John chuyện ǵ thế?
Tụi trẻ nhà ông cũng như bọn trẻ bên
tôi, có ǵ th́ từ bảo chúng chứ.
Giận dỗi không ích ǵ? Các cháu nữa
từ từ thôi không nên to tiếng như
thế chứ?
- Bác đâu có biết, tụi cháu
đâu có muốn nói, nhưng tại ba cháu..
- Tao là bố của mày mà không
lấy đem cho người ta được hay sao?
- Ôi tưởng ǵ, chứ ba cái đồ
không sải nữa th́ đem cho hội từ
thiện, chứ để ở nhà làm ǵ cho chật
chỗ?
Thằng bé ̣a lên khóc:
- Cháu c̣n sài chớ…!
- Ồ John ơi, cái này là
lỗi tại ông rồi. Hổng phải lỗi tại
xấp nhỏ. Mà câu chuyện ra sao?
Bà vợ từ từ kể lại câu chuyện như
sau: Khi tụi nó đi trại, ổng ở nhà
thu dọn nhà. Thấy đồ chơi rồi các
thứ nhiều qúa. Để măi chật nhà, nên
ổng đem ra cho cửa hàng Vincent de
Paul ( cửa hàng từ thiện) để họ làm
việc thiện. Đến khi tụi nó về, kiếm
lộn cả cái nhà lên cũng không thấy.
Anh th́ đổ thừa cho em làm hư rồi
sợ nên đem dục đi. Em th́ la lên là
anh lấy của em, cứ thế nói tới nói
lui hoài. Cuối cùng ổng nói cho
chúng nghe là ổng đem cho cửa hàng
từ thiện hết rồi. Nghe thế, anh em
nó chạy ra cửa hàng đ̣i lại. Hai bên
lời qua tiếng lại, tụi nó chửi người
ta là đồ ăn cắp. Cửa hàng giận qúa
gọi cảnh sát đến lập biên bản là tụi
nó phá hoại cửa hàng, rồi kêu ông ra
ngoài đó nói chuyện, Nóí chuyện ở
ngoài ấy chán, bây giờ về nhà gây
lộn. Thiệt chán hết sức ông ơi. Hôm
trước thấy ông ấy dọn nhà, tôi đă
bảo ông rồi. Của tụi nó th́ cứ để
đó, đừng có mang cho ai. Nếu muốn
lấy cho ai th́ bảo cho chúng nó
biết. Ổng không nghe tôi, tự ư đem
cho ngựi ta mà tụi nó hổng hay, nên
mới ra nông nỗi…
Chuyện của trường học Loan Lư có lẽ
cũng không xa câu chuyện này là
mấy. Nếu chúng ta đă tích cực làm
bổn phận của ḿnh, không quản ngại
đổ máu, đổ mồ hôi để giữ lấy cơ sở
của Giáo Hội, mà các Đấng hữu trách
không lên tiếng th́ chắc là bên
trong có nội t́nh? Tại sao chúng ta
không cừ người vào xin yết kiến các
Ngài?
Nếu các Ngài tiếp đông bào và cho
biết là các Ngài hổng có trao đổi
ǵ, và hơn thế, hết ḷng ủng hộ Loan
Lư đi giữ ngôi trướng để có cơ sở
giáo dục cho con trẻ biết đường thờ
phượng Thiên Chúa và thảo hiếu cha
mẹ th́ xin các Ngài ra thăm Loan Lư
vài phút. Hoặc gỉa, xin các Ngài cho
vài ba chữ. Được nhời của các Ngài
như thế th́ dân Loan Lư ta sợ ǵ cái
chết, sợ ǵ bạo lực cường quyền?
Trường hợp các Ngài không tiếp, cũng
chẳng cho đôi ba chữ mà chỉ cho linh
Mục thư kư ra nói vài ba câu chuyện
cho có gặp và khuyên đồng bào trở về
th́ tôi nghĩ rằng, đồng bào nên
vâng lời các Ngài mà quay về. Nhưng
là về nhà mà ngủ cho nó khỏi mệt.
Bởi lẽ, tài sản là của Giáo Hội, nếu
các Ngài không quan tâm đến th́ qúy
anh chị cũng chẳng phải lo! Đă công
Dă Tràng mà c̣n làm phiền ḷng các
Ngài. Ấy là chưa kể đến trường hợp
bị Việt cộng bắt giam, hay bị công
an đánh đập là tự chuốc họa vào
thân!
Tóm lại, ai cũng biết Loan Lư đấu
tranh v́ niềm tin tôn giáo v́ chính
nghĩa của cuộc sống. Nhưng nếu bề
trên trực tiếp của của Loan Lư là
Đức TGM Nguyễn như Thể, hay Đức
Hồng Y Phạm Minh Mẫn, Đúc Giam Mục
Nguyễn văn Nhơn, chủ tịch HDGMVN
không đồng quan điểm với Loan Lư
th́ Loan Lư thật khó bước đi một
ḿnh.
Hăy nh́n Thài Hà, TKS rồi Tam Ṭa,
những bước chân đồng thuận từ trên
xuống dưới c̣n bị áp lựct từ trong
ra ngoài. Theo đó, dù là người lạc
quan nhất cũng có thể nghĩ rằng:
Niềm tin và ḷng can trường đi t́m
công lư của Loan Lư không khác ǵ
một cánh én lẻ loi trong trời dông
băo? Nhưng đó chưa phải là đoạn kết
của một cơn đau! Nói thế, không có
nghĩa là phải dừng lại các cuộc
tranh đấu, nhưng phải tựa vào một
thê đứng khac. Thế Đứng của Dân Tộc
Việt.
Nam Hải