Tại sao Bắc Kinh lại sợ hăi ông Lưu Hiểu Ba?
	
										Willy Lam, 
	Asia Sentinel
										
										
											
											
											
Giết gà để 
										nhát khỉ có lẽ không nhằm nḥ ǵ trong 
										lần này
										Quư vị không thể t́m đâu ra được một nhà 
										bất đồng chính kiến trầm lặng, khiêm tốn, 
										và ôn hoà hơn ông Lưu Hiểu Ba, người vừa 
										mới bị tuyên án 11 năm tù vào ngày lễ 
										Giáng Sinh - cái ngày mà  người ta cho 
										là thế giới phương Tây đang nghỉ lễ và 
										không đọc báo.
Là một nhà phê b́nh văn học, tất cả những ǵ mà người cựu giảng viên văn học Trung Hoa này đă làm chỉ là viết những bài báo nhẹ nhàng phê phán chế độ của Đảng Cộng sản Trung Hoa (ĐCSTH).
										
										
										Sáu bài báo làm cho Bắc Kinh giận dữ - 
										và được trưng ra làm bằng chứng cho cái 
										"tội" là đă "khích động để lật đổ quyền 
										lực nhà nước", tất cả đă được đăng tải 
										trên các trang web ở nước ngoài, mà 
										người dân Trung Hoa lục địa bị ngăn cấm 
										không cho đọc bởi bức tường lửa do nhà 
										nước dựng lên.    
										Đúng với sự thật là ông Lưu và một số 
										giáo sư cùng các chuyên gia luật pháp đă 
										thảo ra và đưa lên mạng Internet bản
										
										
										Hiến Chương 08, 
										nhằm kêu gọi nhà cầm quyền hăy cho phép 
										người dân được hưởng các quyền dân sự 
										vốn đă được đề cao trong Hiến pháp Trung 
										Cộng. Khi Hiến Chương 08 lần đầu tiên 
										xuất hiện cách đây một năm, th́ ông Lưu 
										và nhiều bạn hữu đă bị những kẻ chuyên 
										môn đâm bị thóc thọc bị gạo trong giới 
										trí thức Bắc Kinh mắng nhiếc là không đủ 
										dũng cảm để đương đầu với nhà cầm quyền.
										Yếu điểm của ĐCSTH trong vụ kiện cáo 
										ông Lưu có lẽ đă giải thích cho lư do 
										tại sao ông Lưu mặc dù bị an ninh mật vụ 
										nhà nước mời đi làm việc vào lúc trước 
										khi Hiến chương 08 được công bố vào ngày 
										7/12/08, th́ nhà cầm quyền phải đợi cho 
										đến cuối tháng Sáu năm ngoái mới "chính 
										thức bắt giữ" ông về tội âm mưu lật đổ 
										nhà nước. Cho dù không có "bí mật nhà 
										nước" nào dính đáng đến vụ án của ông 
										Lưu, thế nhưng vợ ông và những người ủng 
										hộ cũng như giới ngoại giao nước ngoài 
										lại không được phép vào tham dự phiên 
										ṭa chỉ kéo dài có 2 tiếng đồng hồ được 
										tổ chức vào hôm 23/12/2009.
										Và nhà cầm quyền Trung Cộng đă lựa một 
										ngày lễ quốc tế lúc mà nhiều nhà báo kư 
										giả đang nghỉ không làm việc, đồng thời 
										cũng là khi nhiều người ăn mừng lễ không 
										chú ư ǵ đến tin tức, để đưa ra một 
										thông báo động trời về bản án tù giam 
										được ấn định cho nhà trí thức 53 tuổi 
										này. 
										Có nhiều lư do tại sao ĐCSTH lại quá 
										sợ hăi một nhà bất đồng chính kiến lịch 
										lăm biết tự kềm chế, mà những yêu sách 
										của ông ta không bao giờ vượt qua cái 
										mức đ̣i cải tổ chính trị một cách chậm 
										răi từng bước một. Đầu tiên, giới lănh 
										đạo dưới quyền Chủ tịch Hồ Cẩm Đào bị 
										sững sờ trước sức mạnh của Internet như 
										một luồng điện kích thích những tiếng 
										nói đối lập. Chỉ trong ṿng hai tháng 
										sau khi Hiến chương 08 được phổ biến, 
										hơn 10 ngàn công dân Trung Hoa lục địa 
										đă kư vào bản tuyên ngôn này trên mạng 
										Internet. Những chữ kư không phải chỉ 
										bao gồm các nhà  trí thức nhưng có cả 
										thành phần công nhân, giới hưu trí và 
										những người nội trợ. Người ta đă thấy 
										trong hai năm qua có hàng trăm trang 
										blogs, chatrooms và các mạng Facebook 
										lẫn Twitter kiểu Tàu đang đưa ra nhiều 
										tin tức làm cho nhà cầm quyền phải bối 
										rối. 
										Đó là lư do tại sao Ủy viên Quốc vụ 
										Mạnh Kiến Trụ, viên chức cao cấp nhất 
										trong ngành công an của Trung Cộng, mới 
										đây đă cảnh báo rằng mạng Internet đă 
										trở thành một "phương tiện quan trọng 
										cho các thế lực chống Trung Hoa thực 
										hiện các hoạt động xâm nhập và phá 
										hoại".
										Trừng phạt ông Lưu thật nặng nề là một 
										lời cảnh cáo báo cho cộng đồng xử dụng 
										mạng Internet đang gia tăng nhanh chóng 
										và  càng ngày càng bị kiểm soát biết là 
										không nên dùng phương tiện thông tin mới 
										mẻ này để chống lại nhà nước.
										Thứ hai, trong khi Bắc Kinh mặc dù 
										đang ngồi trên nguồn dự trữ ngoại hối 
										trị giá 2.2 ngàn tỷ đô la, đă không bỏ 
										qua bất cứ cái ǵ để xây dựng một bộ máy 
										công an trị, th́ càng lúc càng có thêm 
										nhiều kẽ hở đang xuất hiện trong chiếc 
										áo giáp của họ. Hăy lấy một thí dụ, như 
										vụ bạo loạn xảy ra ở Tây Tạng vào mùa 
										xuân năm 2008 và tại Tân Cương hồi tháng 
										Bảy và tháng Tám năm ngoái.  Nhiều tuần 
										lễ trước khi bùng nổ ra các vụ lộn xộn 
										này, th́ nhiều đơn vị an ninh nhà nước 
										đă thu nhận được nhiều tin tức t́nh báo 
										liên quan - và Bắc Kinh đă huy động thêm 
										công an, các toán chống khủng bố, cũng 
										như "Công an Nhân dân Vũ trang" đến các 
										khu vực bị ảnh hưởng. 
										Th́nh ĺnh với con số tử vong cao - cũng 
										như một số các cáo buộc về "những kẻ 
										đánh đập, đập phá, hôi của" - đă tạo ra 
										một vết lơm khá lớn đánh vào uy tín của 
										cơ chế kiểm soát phức tạp của nhà nước.
										Thêm nữa, trong khi Bộ chính trị do họ 
										Hồ lănh đạo đă đổ hàng tỷ Nhân dân tệ 
										vào để củng cố "công cụ phục vụ cho giới 
										lănh đạo độc tài của giai cấp vô sản", 
										th́ con số đếm được trên toàn quốc về 
										"các sự cố đám đông"  - một từ ngữ mập 
										mờ nhằm chính thức ám chỉ các hành động 
										chống nhà cầm quyền -  trong năm nay 
										được ước lượng lên đến hơn 100,000 vụ.  
										Ngay cả việc Bộ chính trị đă bắt đầu 
										mất tin tưởng vào lực lượng quân đội, 
										công an, nhân viên an ninh mật vụ và 
										"Công an nhân dân vũ trang", được minh 
										chứng bằng sự kiện các đảng viên ṇng 
										cốt trong bộ phận bảo vệ an ninh, chẳng 
										hạn như uỷ viên Bộ chính trị Chu Vĩnh 
										Khang đă điên cuồng làm sống lại những 
										cơ chế cũ kỹ của "Cách mạng Văn hóa" - 
										và ngôn ngữ
										Trong một nỗ lực nhằm phát động một 
										"cuộc chiến tranh nhân dân mới để bảo vệ 
										đảng", hai ông Chu và Mạnh đă cho tuyển 
										mộ nhiều "mật báo viên nhân dân" và 
										thành phần "quần chúng tự phát" để cung 
										cấp tin tức về "những kẻ thù địch với 
										nhà nước" và "tay sai các thế lực chống 
										Trung Hoa ở phương Tây".
										Bằng cách áp đặt một bản án nặng nề 
										lên ông Lưu Hiểu Ba, giới lănh đạo dưới 
										quyền Hồ Cẩm Đào dường như đang hy vọng 
										ngược lại nguồn hy vọng rằng những thách 
										thức đối với chế độ - được tin rằng là 
										sẽ gia tăng do sự tức giận v́ ngăn cách 
										giàu nghèo cũng như một đống những bất 
										công xă hội - sẽ bị chặn đứng.
| 
												 
  | 
												
												 
												   | 
											
| 
												 
  | 
												
												 Ông Lưu Hiểu Ba và vợ là bà Lưu Hà  | 
											
										
										Nhưng lư do quan trọng 
										nhất tại sao giới cầm đầu ĐCSTH lại quá 
										lo sợ về - và tức giận với - ông Lưu 
										Hiểu Ba là những lời phê phán chế độ của 
										ông ta h́nh như rất đúng và không chê 
										vào đâu được. Vị cựu giáo sư cao đẳng 
										này đă ghi nhận rằng hoàn toàn không có 
										cách nào để các biện pháp đàn áp của Bắc 
										Kinh có thể "một cách cơ bản và liên tục 
										chống đỡ được cho cái kết cấu độc tài mà 
										trong đó vô số những rạn nứt đang xuất 
										hiện."  
										Ông Lưu Hiểu Ba cũng đổ lỗi cho ĐCSTH 
										là đang cố t́nh xử dụng sức mạnh dân tộc 
										để kéo dài cái mệnh trời đang tả tơi của 
										họ.
										"Ḷng yêu nước chính thức mà chế độ 
										độc tài của ĐCSTH đang quảng bá", như 
										ông Lưu viết, là ngang hàng với việc 
										"kêu gọi nhân dân hăy yêu một chế độ độc 
										tài và một đảng độc đoán".  Nhà bất đồng 
										chính kiến đă chỉ rơ ra cho thấy rằng 
										tương lai của Trung Hoa không nằm với 
										"cách hành xử mới của giới cầm quyền" 
										nhưng với "sự lớn mạnh không ngừng của 
										'các thế lực' mới trong quần chúng".
										Cái ngày mà ông Lưu bị tuyên án, hàng 
										ngàn người có cảm t́nh với ông đă t́m 
										cách nhảy rào vượt qua Bức tường lửa vĩ 
										đại của Trung Hoa lục địa để bày tỏ tinh 
										thần ủng hộ cho người anh hùng của họ 
										vào những chỗ xa xôi trên mạng Internet, 
										là những nơi đă tránh khỏi được sự theo 
										dơi của nhà nước. Dù sao đi nữa th́ bên 
										cạnh hàng triệu công an và mật vụ đang 
										vây quanh, 330 triệu cư dân mạng Trung 
										Hoa lục địa càng ngày càng tinh thông 
										hơn trong việc khôn khéo đánh lừa các cơ 
										quan kiểm duyệt.
										Thêm nữa, hàng chục người kư tên vào 
										Hiến chương 08 đă t́nh nguyện cùng đi tù 
										với ông Lưu Hiểu Ba. Sau khi ông Lưu bị 
										tuyên án, vợ ông, bà Lưu Hà nói rằng ông 
										sẽ 65 tuổi vào lúc được trả tự  do vào 
										năm 2020. Nhưng rồi bà Lưu Hà lại nói 
										rằng "Tôi sẽ giữ vững niềm tin như [tôi 
										chắc chắn rằng] ông ấy cũng sẽ giữ vững 
										niềm tin".
										Như Mao Trạch Đông đă nói, chỉ cần 
										"một tia sét là đốt cháy cả một giải 
										b́nh nguyên". Sự bất công to lớn đầy ngu 
										xuẩn đằng sau âm mưu tàn sát của ĐCSTH 
										đối với ông Lưu Hiểu Ba dường như làm 
										giận dữ thậm chí cả một người đă từ lâu 
										vẫn sợ hăi đến im lặng và khúm núm. Và 
										Bắc Kinh có lẽ cảm thấy rằng giết một 
										con gà để nhát khỉ có lẽ không nhằm nḥ 
										ǵ trong lần này.
										
										
										Phan Lưu Quỳnh phỏng dịch 
										theo "Why 
										is Beijing Afraid of Liu Xiaobo?",
										
										Asia Sentinel 26/12/08
										
										
										
										
										----------------------------------------------
 
Why is Beijing Afraid of Liu Xiaobo?
												
												
										
												
												
												Written by 
												Willy Lam  
										
												
										
												
 
												
												Killing the chicken to scare the 
												monkey may not work this time
												
												
You cannot find a more low-key, 
												modest, and moderate dissident 
												than Liu Xiaobo, who was jailed 
												on 
												
												Christmas day – when 
												presumably the western world was 
												on holiday and not reading the 
												newspapers – for 11 years.
A literary critic by training, 
												all that the former lecturer in 
												Chinese literature has done is 
												write articles that are mildly 
												critical of the Chinese 
												Communist Party (CCP) 
												regime. The six pieces that 
												infuriated Beijing – and were 
												cited as evidence of his "crime" 
												of "inciting subversion against 
												state power" were all published 
												in overseas websites, to which 
												Chinese are barred by 
												state-imposed firewalls.
												
It is true that Liu and a score 
												or so professors and legal 
												experts drafted the Charter '08 
												Internet petition, which called 
												on the authorities to allow 
												citizens to enjoy civil rights 
												already enshrined in the Chinese 
												Constitution. When the Charter 
												first appeared a year ago, Liu 
												and his friends were attacked by 
												firebrands among the Beijing 
												intelligentsia for not being 
												brave enough to take on the 
												authorities. 
The weakness of the CCP's case 
												against Liu perhaps explains why 
												although Liu was hauled in by 
												state-security personnel on the 
												eve of the Charter's publication 
												on December 7, 2008, the 
												authorities waited until last 
												June before "formally arresting" 
												him on subversion charges. 
												Although no "state secrets" were 
												involved in the Liu case, his 
												wife, supporters as well as 
												foreign diplomats were not 
												allowed to attend the two-hour 
												trial which was held on December 
												23. 
And the authorities picked an 
												international holiday when many 
												journalists were off work and 
												when festive revelers were 
												hardly paying attention to the 
												news, to make the shocking 
												announcement of the jail term 
												meted out the 53-year-old 
												intellectual. 
There are several reasons why 
												the CCP is so afraid of a gentle 
												and restrained dissident whose 
												demands have never gone beyond 
												incremental, gradualist 
												political reform. First, the 
												leadership under President Hu 
												Jintao was shocked by the 
												potency of the Internet as a 
												galvanizer of the voices of 
												dissent. Within two months of 
												the appearance of Charter '08, 
												more than 10,000 Chinese 
												citizens signed on to the 
												Net-based petition. The 
												signatories included not only 
												intellectuals but workers, 
												retirees and housewives. The 
												past two years have seen 
												hundreds of blogs, chatrooms and 
												Chinese-style Facebook and 
												Twitter sites breaking news that 
												have embarrassed the 
												authorities. 
That's why State Councillor Meng 
												Jianzhu, the nation's top cop, 
												warned recently that the 
												Internet had become a "major 
												means through which anti-China 
												forces perpetrate their 
												infiltration and sabotage 
												activities." 
Hitting Liu hard is a warning 
												served on the China's 
												fast-growing and increasingly 
												politicized 
												
												Internet community to not 
												use the new media against the 
												regime. 
Second, while Beijing, which is 
												sitting on $2.2 trillion worth 
												of foreign-exchange reserves, 
												has spared nothing to build up a 
												police-state apparatus, more and 
												more chinks have appeared in its 
												armor. Take for example, the 
												riots that hit Tibet in the 
												spring of 2008 and in Xinjiang 
												last July and August. Weeks 
												before the outbreak of these 
												disturbances, various 
												state-security units had picked 
												up relevant intelligence – and 
												Beijing had dispatched 
												additional police, 
												anti-terrorism squads, as well 
												as 
												
												People's Armed Police (PAP) 
												to affected areas. 
The unexpectedly large 
												casualties – as well as numbers 
												of alleged "beaters, smashers 
												and looters" – made a big dent 
												on the credibility of the 
												labyrinthine state-control 
												establishment. 
Moreover, while the Hu-led 
												Politburo has poured billions of 
												yuan into beefing up the "tools 
												of the dictatorship of the 
												proletariat," the nationwide 
												count of "mass incidents" – an 
												official euphemism for 
												anti-government activities – 
												this year is estimated at more 
												than 100,000. 
That the Politburo itself has 
												started to lose faith in its 
												troops, police, security agents 
												and PAP officers is evidenced by 
												the fact that law-enforcement 
												cadres such as Politburo member 
												Zhou Yongkang have been 
												frenetically reviving Cultural 
												Revolution-vintage mechanisms – 
												and language. 
In an effort to launch a "new 
												people's warfare to protect the 
												party," Zhou and Meng have been 
												recruiting vigilantes and 
												neighborhood spies to inform on 
												"enemies of the state" and 
												"agents of anti-China forces in 
												the West." 
By slapping a heavy sentence on 
												Liu, the Hu leadership seems to 
												be hoping against hope that 
												challenges to the regime – which 
												are expected to mount due to the 
												exacerbation of the rich-poor 
												divide as well as myriad social 
												injustices – may be kept at bay.
												
Yet the most important reason 
												why CCP honchos are so afraid of 
												– and angry with – Liu is that 
												his criticisms of the regime 
												seem dead on target. The former 
												college professor has noted that 
												there is no way that Beijing's 
												repressive measures can 
												"fundamentally and perpetually 
												sustain this edifice of 
												dictatorship in which 
												uncountable cracks have 
												appeared." 
Liu has also faulted the CCP for 
												trying to use the force of 
												nationalism to extend its 
												tattered mandate of heaven. 
												
"The official patriotism that 
												the CCP dictatorial regime has 
												advocated," wrote Liu, is 
												tantamount to "asking the people 
												to love a dictatorial regime and 
												a dictatorial party." The 
												dissident points out that 
												China's future lies not with the 
												"new deal of the rulers" but 
												with "the ceaseless expansion of 
												‘new forces' within the people."
												
The day Liu was sentenced, 
												thousands of his sympathizers 
												managed to vault over the Great 
												Firewall of China to express 
												support for their hero in those 
												far reaches of the Internet that 
												have escaped official 
												surveillance. After all, the 
												CCP's millions of police and 
												spies pale beside the nation's 
												330 million Internet users, who 
												are becoming increasingly adept 
												at outwitting the censors. 
												
Moreover, dozens of signatories 
												of Charter '08 have volunteered 
												to go to prison with Liu. After 
												Liu's sentence, his wife, Liu 
												Xia, said he will be 65 upon his 
												expected release in 2020. But 
												then Ms Liu said that "I will 
												hold up faith just as [I am 
												sure] he will." 
As
												
												
												Mao Zedong said, it only 
												took "a spark from heaven to set 
												the whole plain on fire." The 
												gargantuan, mind-numbing 
												injustice behind the CCP's 
												pogrom against Liu seems to have 
												outraged even a people long 
												cowed into silence and 
												subservience. And Beijing may 
												find that killing the chicken to 
												scare the monkey just may not 
												work this time.
												See the 
												 
												
												
												Human rights in Beijing Winter 
												slideshow of prisoners serving 
												sentences for criticism of the 
												government.
											
										
												
												
												
 
http://www.asiasentinel.com/index.php?option=com_content&task=view&id=2215&Itemid=171