RA ĐƯỜNG KHÔNG PHẠM LUẬT MỚI LÀ CHUYỆN LẠ!
	
											
											Đây là một sự thật phũ phàng tại 
											Việt Nam. Quả thế, tại Việt Nam nếu 
											ai nói rằng tôi không hề phạm luật 
											giao thông th́ đó là người nói phét. 
											Ngay cả người nước ngoài khi qua 
											Việt Nam cũng vi phạm luật giao 
											thông thường xuyên. Chắc hẳn không 
											phải là do “văn hoá giao thông” của 
											họ kém đâu, mà là do những yếu tố 
											khách quan khác khiến cho nguời ta 
											phạm luật.
												
												
	Này nhé, đèn xanh chưa bật, nhưng bị 
											thúc bị đẩy phía sau, bị tít c̣i inh 
											ỏi, đành phải “vượt” đèn đỏ chặng 
											đặng đừng, ít là một vài giây. Nhưng 
											dù chỉ là một vài giây cũng là phạm 
											luật. Đường đầy ổ gà ổ vịt, thậm chí 
											là ổ khủng long, nên người lưu thông 
											không thể không chấp nhận vi phạm : 
											đánh vơng, lạng lách. Phải “đánh” 
											phải “lách” để tránh các thứ ổ, bằng 
											không th́ “ăn trầu” như chơi ! Rồi 
											nữa, trên các trục đường quốc lộ, 
											tuyến dành cho xe 2 bánh và xe thô 
											sơ luôn bị lấn chiếm bởi lúa ḿ của 
											dân vô tư phơi, bởi cát đá và lô cốt 
											của các công tŕnh đang xây cất dở 
											dang, bởi xe tải xe đ̣ vui vẻ lên 
											hàng xuống khách, bởi xe trâu xe ḅ 
											ung dung săi bước… Người đi đường 
											không c̣n cách chọn lựa nào khác là 
											chấp nhận lấn tuyến. Nếu không lấn 
											tuyến, chắc ǵ về đến nhà ! Chưa hết 
											đâu : v́ phải trải qua nhiều đoạn 
											đường rùa ḅ, tiêu tốn quá nhiều 
											thời gian (tiêu biểu như đường từ 
											Phan Thiết lên Đà Lạt có đoạn 30km, 
											xe du lịch mất hơn 2 giờ đồng hồ), 
											nên cánh nhà tài gặp được đoạn đường 
											nào tốt tranh thủ tăng tốc nhằm tiết 
											kiệm thời gian cho khách đôi chút. 
											Và kết quả là vi phạm tốc độ cho 
											phép. C̣n nữa, có khi gặp những đoạn 
											đường bị kẹt xe, không sao nhích 
											được, đặc biệt là ở Sài G̣n, đành 
											phải tận dụng lề đường dành cho 
											người đi bộ để thoát thân, và thế là 
											lại vi phạm lộ giới, v.v…
											Như vậy có muốn nêu cao “văn hoá 
											giao thông”, hay muốn tuân thủ tuyệt 
											đối luật lệ đi đường thật không dễ 
											chút nào, nếu không muốn nói là khó 
											vô cùng trong điều kiện hạ tầng cơ 
											sở như ở Việt Nam hiện nay. Ngay như 
											quốc lộ I, lại là I A nữa, mà có 
											nhiều đoạn đường c̣n tệ hơn, bé hơn 
											đường liên thôn, th́ làm sao không 
											xảy ra vi phạm và tai nạn thường 
											xuyên được.
											Thế mà sở Giao Thông Vận Tải TP. Hồ 
											Chí Minh khăng khăng cho rằng nguyên 
											nhân chính của các vụ ùn tắc, và tai 
											nạn chết người chỉ là do “văn hoá 
											giao thông” kém, mà không hề nhắc 
											đến nguyên nhân hạ tầng cơ sở kém. 
											Quả là Sở Giao Thông này vốn đă mang 
											họ “sở” rồi, nay lại có thêm họ mới 
											nữa là họ “đỗ”, đỗ thừa cho “ông văn 
											hoá” kém, c̣n ḿnh th́ vô can!? Thật 
											không công bằng chút nào.
											Lương tâm đa số người đi đường đă 
											rách nát te tua rồi, nay đường xá 
											th́ chắp vá nham nhở nữa, nên giao 
											thông trở thành một nùi dẻ rách, âu 
											cũng là điều dễ hiểu.
											Thú thật, mỗi khi đi đường, nhất là 
											đi trên các tuyến đường quốc lộ, 
											nh́n lượng xe cộ lưu thông quá lớn, 
											trong khi đường xá th́ quá chật hẹp 
											và xấu tệ, tôi thầm nghĩ rằng chỉ có 
											Chúa phù hộ độ tŕ, may ra những 
											người tham gia giao thông mới hoàn 
											toàn b́nh an vô sự được !
											
											
											
											Lm. 
											Giuse Nguyễn Thành Long