Phe ông Nguyễn Tấn Dũng đang bị tấn công?
Sau gần mấy tháng “hưu chiến” sau vụ tham ô PCI ở Sài G̣n, các phe nhóm trong đảng Cộng sản Việt Nam lại bắt đầu tấn công lẫn nhau để giành thế chủ đạo về nhân sự trong đại hội đảng lần thứ XI diễn ra vào tháng 1 năm 2011. Trận chiến đang nhắm vào phe ông Nguyễn Tấn Dũng qua vụ tham nhũng hàng triệu Mỹ Kim liên quan đến công ty Securency của Úc. Công ty này đă hối lộ một số quan chức được coi là đàn em của ông Dũng để được in tiền trên giấy nhựa Polymer cho Ngân hàng nhà nước Việt Nam.
Vụ tham nhũng này đă được báo chí Úc phanh phui từ năm 2007 nhưng bị ch́m xuồng v́ lúc đó uy thế của ông Nguyễn Tấn Dũng quá mạnh. Bắt đầu từ cuối năm ngoái (2009) vụ tham nhũng nói trên được nhắc trở lại với một số t́nh tiết khá phức tạp. Báo The Age của Úc cho biết Securency là một công ty do Ngân hàng dự trữ Úc (Reserve Bank of Australia = RBA) sáng lập đă trả 10 triệu Mỹ kim (tương đương 12 triệu Úc Kim) cho con trai ông Lê Đức Thúy, giám đốc công ty Bank Tech, và Lương Ngọc Anh, tổng giám đốc công ty phát triển công nghệ (CFTD) tại Việt Nam, để hối lộ những quan chức trong Ngân hàng nhà nước Việt Nam do ông Lê Đức Thúy làm thống đốc, hầu trúng thầu cung cấp vật liệu in tiền Polymer Việt Nam.
Công ty phát triển công nghệ do Lương Ngọc Anh làm tổng giám đốc có 200 người góp vốn lên đến 400 tỉ đồng và doanh thu mỗi năm là 30 triệu Mỹ Kim. Trong 200 cổ đông của công ty CFTD, người ta phát hiện có rất nhiều nhân vật cao cấp trong chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, gia đ́nh Nguyễn Tấn Dũng và Lê Đức Thúy tham gia góp vốn. Lê Đức Thúy được đưa lên làm Thống đốc Ngân hàng nhà nước Việt Nam thay thế vai tṛ thống đốc của ông Nguyễn Tấn Dũng từ năm 1999. Ông Thúy và cả ông Lương Ngọc Anh được coi là đàn em cật ruột của ông Dũng. Theo nhiều nguồn tin tại Hà Nội, Lương Ngọc Anh chỉ làm b́nh phong cho phe nhóm Nguyễn Tấn Dũng và công ty phát triển công nghệ (CFTD) được coi là nơi rửa tiền và tẩu tán tài sản ra hải ngoại của nhiều quan chức trong chính phủ Nguyễn Tấn Dũng.
Hiện nay cảnh sát liên bang Úc đă chính thức điều tra công ty Securency về những tố giác hối lộ ở Việt Nam và Nigeria. Cơ quan điều tra của Cộng sản Việt Nam chưa có động tĩnh ǵ đến vụ hối lộ của công ty Securency và Lương Ngọc Anh; nhưng những tin tức này được coi là đ̣n trả thù của nhóm ông Nông Đức Mạnh nhằm phá sập uy tín của ông Dũng trong đại hội đảng lần thứ XI. Tại sao?
Vài tháng trước khi khai mạc đại hội đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ X vào trung tuần tháng 4 năm 2006, công an đă bắt giữ hàng loạt cán bộ liên quan đến vụ tham nhũng PMU 18 thuộc Bộ giao thông. Ba nhân vật cầm đầu vụ tham nhũng này là Nguyễn Việt Tiến, thứ trưởng bộ giao thông; Bùi Tiến Dũng, tổng giám đốc công tŕnh PMU 18; và Phạm Tiến Dũng, trưởng pḥng kế hoạch công tŕnh PMU 18. Nguyễn Việt Tiến được coi làm “suôi gia’ với ông Nông Đức Mạnh, tổng bí thư đảng nên có một thế lực khá mạnh và có nhiều hy vọng trở thành Ủy viên Trung ương đảng nhiệm kỳ X và được chuẩn bị đưa lên thay thế ông Đào Đ́nh Binh trong vai tṛ Bộ trưởng Bộ giao thông.
Sau khi vụ án PMU 18 bị khui, ông Nguyễn Tấn Dũng đă cho phép Tổng cục cảnh sát điều tra (C14) do Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc cầm đầu, phanh phui các đường dây tham nhũng, hối lộ, cá độ, chạy án của vụ án PMU 18. Vụ điều tra và bắt giữ Bùi Tiến Dũng, và nhất là Thứ Trưởng Bộ Giao Thông Nguyễn Việt Tiến đă tạo một chấn động lớn trong dư luận vào lúc đó. Vụ án này tuy mang dấu vết là vụ án tham ô, hối lộ; nhưng đă được các phe nhóm khai thác biến thành vụ án chính trị mà cho đến ngày hôm nay việc điều tra của vụ án vẫn chưa có kết luận.
Do những quan hệ “suôi gia”, ông Nông Đức Mạnh đă t́m cách giúp đỡ và “chạy án” cho Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến, nhưng ông Mạnh đă bó tay khi ông Nguyễn Tấn Dũng đă vận động Hội nghị lần thứ 9 của Trung ương đảng khóa 9 ra Nghị Quyết làm sạch đảng với chỉ thị: “xử lư nghiêm minh theo pháp luật và kỷ luật Đảng đối với những người có hành vi tham nhũng, tiêu cực, bất cứ người đó là ai, ở cương vị nào, xử lư cả những người bao che hành vi tham nhũng”. Nắm trong tay Nghị Quyết này, ông Nguyễn Tấn Dũng đă loại khá nhiều cán bộ thuộc phe nhóm của ông Mạnh, và cà ông Đỗ Mười ra khỏi Trung Ương đảng trong đại hội đảng lần thứ X vào tháng 4 năm 2006. Cuộc đấu đá này đă đưa đến hệ quả là lần đầu tiên trong lịch sử đảng Cộng sản Việt Nam, 4 bộ quan trọng là Bộ giáo dục, Bộ Y tế, Bộ giao thông và Bô ngoại giao đă không có một nhân sự nào được bầu vào Trung ương Đảng.
Phe ông Mạnh đă phải nín thở để cho ông Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến ngồi tù gần 2 năm. Nhưng từ cuối năm 2007 bước sang năm 2008, t́nh h́nh kinh tế Việt Nam bắt đầu suy thoái với hàng trăm ngàn công nhân đ́nh công, biểu t́nh đ̣i tăng lương. Uy tín của ông Nguyễn Tấn Dũng đă xuống một cách thê thảm. Phe ông Mạnh đă khai thác sự giảm sút uy tín của ông Dũng ở trong đảng để áp lực đóng lại vụ án PMU 18. Tháng 3 năm 2008, Viện kiểm sát tuyên bố Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến vô tội và ra lệnh đ́nh chỉ mọi cuộc điều tra. Ông Tiến được ra khỏi tù và đến tháng 4 năm 2008 th́ được phục hồi đảng tịch nhưng không được ông Dũng tái bổ nhiệm chức vụ thứ trưởng. Sau khi ông Nguyễn Việt Tiến ra khỏi tù, phe ông Mạnh đă “trừng phạt” một loạt cán bộ thừa hành ông Nguyễn Tấn Dũng làm rùm beng vụ điều tra PMU 18.
Ngày 13 tháng 5 năm 2008, cơ quan an ninh điều tra đă bắt hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên), Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ), Thượng tá Đinh Văn Huynh (nguyên Trưởng pḥng cảnh sát điều tra tội phạm), đồng thời khởi tố Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc (Cục trưởng cục cảnh sát điều tra tội phạm) về cái gọi là tội lợi dụng chức quyền trong khi thi hành công vụ”. Đây là 4 nhân vật được coi là trung tâm điểm điều tra và phổ biến các tin tức liên quan đến vụ án PMU 18 trong dư luận vào lúc đó. Tháng 10 năm 2008, ṭa án Cộng sản Việt Nam đă kết án Thiếu tướng Phạm Xuân Quắc 1 năm tù treo, nhà báo Nguyễn Văn Hải (báo Tuổi Trẻ) 2 năm tù treo, Thượng tá Đinh Xuân Huynh và nhà báo Nguyễn Việt Chiến (báo thanh niên) bị xử 2 năm tù giam. Do những áp lực của dư luận, ông Nguyễn Việt Chiến đă được Hà Nội ân xá vào tháng 2 năm 2009.
Vụ án PMU 18 được dư luận đánh giá là vụ án tham nhũng “đầu voi đuôi chuột” v́ cho đến nay 2 thủ phạm chính là Thứ trưởng Nguyễn Việt Tiến đă ra khỏi tù (trắng án), riêng Bùi Tiến Dũng tuy c̣n bị giam giữ trong tù nhưng chưa đủ “dữ kiện’ để xét xử. Trong khi đó, những người tin theo ông Nguyễn Tấn Dũng để “đánh tham nhũng” như Thiếu tướng Quắc, Thượng tá Huynh và hai nhà báo th́ bị đi tù v́ tội “lợi dụng chức quyền”. Nói cách khác, phe ông Mạnh đă quật ngược lại thế cờ, không những đă cứu được ông Nguyễn Việt Tiến mà c̣n trừng phạt cả đàn em của ông Dũng qua vụ án PMU 18.
Bây giờ ông Mạnh đă dùng vụ án Securency để tấn công lại phe nhóm ông Nguyễn Tấn Dũng để trả thù. Trên nguyên tắc, ông Mạnh không c̣n đủ tư cách để tiếp tục ghế Tổng bí thư v́ đă quá hạn tuổi 65 và phải về hưu. Nhưng ông Mạnh muốn nhường ghế này cho ông Trương Tấn Sang đang là thường trực ban bí thư, nên đă phải ra tay tấn công phe ông Nguyễn Tấn Dũng để bảo bọc cho ông Sang. Hiện nay có 6 nhân sự muốn ngắm nghé ghế của ông Mạnh là Nguyễn Tấn Dũng (Thủ tướng), Trương Tấn Sang (Thường trực ban bí thư), Hồ Đức Việt (Trưởng ban Tổ chức), Phạm Quang Nghị (Bí Thư Hà Nội), Tô Huy Rứa (Trưởng ban tuyên giáo), Phùng Quang Thanh (Bộ trưởng quốc pḥng). Trong 6 nhân vật này, Nguyễn Tấn Dũng và Trương Tấn Sang là sáng giá nhất và có nhiều triển vọng thay thế Nông Đức Mạnh.
Cứ mỗi lần đại hội, đảng Cộng sản Việt Nam như lên cơn sốt v́ những tranh giành quyền lực giữa các phe nhóm. Các phe đă dùng chiêu bài đánh tham nhũng để triệt hạ uy tín chính trị lẫn nhau chứ không nhằm làm trong sạch đảng. Chính v́ thế mà trong nhiều năm qua, Cộng sản Việt Nam đă nói rất nhiều đến chống tham nhũng, nhưng căn bệnh vẫn càng ngày càng thêm trầm kha. Thực tâm chống tham nhũng đă không có, mà chính tệ nạn này c̣n là môi trường cộng sinh cho hàng ngũ lănh đạo CSVN để tồn tại. Hệ quả tất yếu là cái chân rết tham nhũng - đâm tủa dầy đặc, chằng chịt khắp guồng máy đảng và nhà nước – đang là nguyên ủy của những tranh chấp, thanh toán nội bộ và những bất măn sâu xa trong quần chúng, chỉ trực chờ giây phút bùng nổ để kết liễu một chế độ toàn trị vô lại.
Trung Điền