Phê b́nh tác phẩm hay đả kích tác giả? (I)
Đỗ Văn
Minh
Đọc một số
bài viết về Hồi kư của một thằng
hèn
Có một hiện tượng nghịch lư liên
quan đến Tô Hải và “Hồi Kư của một
thằng hèn”. Hải ngoại nổi tiếng là
“thành đồng chống cộng”. Hồi kư của
Tô Hải, một tác phẩm tố giác chế độ
Cộng sản mạnh mẽ đến như thế, như
một ngọn roi quất thẳng vào thành
tŕ vô sản, đáng lư ra phải được đón
nhận nồng nhiệt th́ trái lại, đă bị
một số nguời mệnh danh chống cộng to
tiếng nhất đả kích thậm tệ.
Có điều lạ lùng nữa là mấy ông chống
đối này hầu như đă hướng mũi dùi
toàn lực công kích vào người, tức là
Tô Hải, nhằm vào hai chữ “thằng hèn”,
và chỉ đề cập rất ít đến tác phẩm,
có nói tới hầu như cũng với tính
cách chung chung. Như thế, giả như
Tô Hải đừng dùng hai chữ “thằng hèn”
mà chỉ đặt nhan đề sách là “Hồi kư
Tô Hải” chẳng hạn, hay một cái tên
nào khác th́ tôi nghĩ tác giả các
bài chống đối này sẽ không có phản
ứng, hay nếu lên tiếng th́ có khi
c̣n cao giọng ca tụng hơn ai hết.
Thái độ của mấy ông chống đối này
cũng không phải là khó hiểu.
|
Thằng (nào) “hèn”? |
Thứ nhất, gắn cho ḿnh hai chữ
“thằng hèn”, Tô Hải đă ngầm có ư cao
ngạo, v́ phải có ḷng tự tin lắm mới
tự nhận ḿnh là hạng người mà xă hội
vẫn có ḷng khinh miệt, trường hợp
này có thể cho là Tô Hải đă chơi
“ngông”. Anh đă “ngông” th́ tôi phải
triệt, mấy ông chống đối hậm hực tức
tối mà nghĩ như vậy!
Thứ hai, Tô Hải suốt đời sống trong
ḷng chế độ, lại từng là một đảng
viên, một cán bộ, nay ông “hồi
chánh” viết sách chống chế độ, tất
nhiên sách của ông phải chứa đựng
nhiều sự thực, tiết lộ nhiều điều mà
chỉ người trong cuộc mới biết, mới
hiểu nội vụ tỏ tường. Như vậy là Tô
Hải chống cộng thực sự trong vùng
đất địch, viết sách xỉ vả Hồ Chí
Minh và Đảng Cộng sản ngay tại Sài
G̣n, có thể gọi ông là loại Chống
Cộng “xịn”. C̣n các ông chống đối,
cũng tự xưng là chống cộng, nhưng
chỉ chống cộng qua kiểu “đánh vơ
mồm” ở hải ngoại, nơi hậu phương, an
toàn tuyệt đối, hẳn là loại Chống
Cộng “rổm” rơ ràng c̣n ǵ! Chống
cộng “rổm” thấy chống cộng “xịn” th́
ghen tức; Ghen tức th́ phải t́m cách
nói xấu, bôi bẩn, có ǵ lạ đâu!
Trường hợp thứ ba th́ có người đă
nói hộ tôi rồi. Đó là Người Quan Sát
(NQS) với bài “Chiến dịch bôi
nhọ của Cộng sản” đă đăng trên
“TroiNam.net” tháng 6, 2009. Tôi vốn
không ưa chuyện “chụp nón cối” lên
đầu người khác, thủ đoạn thường được
dùng nơi hải ngoại, nhưng cũng có
những ngoại lệ, và đây là một trường
hợp có nhiều tính cách khả tín.
Tới đây, tôi xin nói thẳng đến mấy
ông chống đối Tô Hải và “Hồi Kư của
một thằng hèn” cùng bài viết của các
ông ấy. Tôi sẽ đề cập đến 3 vị có
bài mà tôi đă được đọc. Trước hết,
là hai ông Duyên Lăng Hà Tiến Nhất
và ông Đỗ Văn Phúc.
Bài viết của Duyên Lăng Hà Tiến Nhất
có cái tên là “Bức chân dung tự
họa”. Ngay ở ḍng đầu, chưa chi
ông đă gọi những nhà văn, nhà thơ,
nhà báo, … tham dự buổi ra mắt tác
phẩm của Tô Hải là “Ông B́nh Vôi”,
“Nhà Tu Hú”, “Nhà Dơi”, “Nhà Chuột”.
Chưa thấy ông cắt nghĩa tại sao lại
gọi là như vậy, lại có lối so sánh
như thế? Tiếp câu sau, ông viết,
“Thú thực, tôi chưa đọc hồi kư của
ông Tô Hải nên không dám lạm bàn
rộng răi”. Tôi nghĩ rằng ông đă “thú
dối” chứ không phải “thú thực”, bởi
v́ nếu không đọc th́ sao ngay bên
dưới ông lại kể ra dài ḍng được
những điều Tô Hải đă “chính ông viết
ra”, “ông thú nhận”, “ông c̣n nói”,…
Chưa đọc th́ làm sao biết Tô Hải
viết những ǵ để vô cớ gọi các người
đến tham dự buổi ra mắt sách bằng
những từ ngữ đầy tính cách miệt thị.
Nói rằng “không dám lạm bàn rộng
răi”, vậy mà họ Hà lại để ra cả
trang để nói hết chuyện này đến
chuyện kia về tác giả hồi kư. Đó là
cung cách của một tên ăn gian, nói
dối, và đó mới là thằng hèn đích
thực.
Tô Hải đă nhận ḿnh là hèn và đă giải thích tại sao lại hèn và hèn lâu đến như vậy. Rồi ông lại cắt nghĩa:
Viết hồi kư xong từ năm 2000, nhưng chưa dám cho ra mắt, trước hết là v́ vẫn c̣n “sợ”, sau nữa là v́ thấy vẫn chưa dám nói lên hết để vạch trần những sự thực dưới chế độ Cộng sản cho nên ông phải viết đi, viết lại, viết thêm cho đầy đủ.
Như thế mà Hà Tiến Nhất cứ đem cái
chữ “hèn” ra để kết tội, hỏi c̣n ǵ
vô lư cho bằng? Bây giờ tôi giả dụ
có một tên trước kia đă hành nghề
móc túi ở chợ, có nghĩa là ăn cắp,
chỉ v́ quá nghèo đói, không có miếng
ăn. Nhưng sau tên đó đă hoàn lương
và viết một cuốn sách có tên “Hồi kư
của một thằng ăn cắp” trong đó hắn
đă vạch trần những mánh khóe, những
cách thức móc túi như thế nào. Hồi
kư này được nhiều người đón đọc, v́
nhờ nó mà người đi chợ đă biết để
tránh nạn bị móc túi được phần nào.
Hồi kư của một thằng ăn cắp có ích
lắm chứ! Vậy giả dụ người ta cứ bảo
Hà Tiến Nhất là tên ăn cắp này, rồi
nếu có ai cứ tiếp tục sa sả mắng Hà
Tiến Nhất là tên ăn cắp th́ ông Hà
Tiến Nhất nghĩ sao?
Thôi, xin tạm ngưng chuyện ông họ Hà
với “bức chân dung ông Hà tự hoạ ông
Hà” để chuyển sang nhân vật thứ hai
là ông Đỗ Văn Phúc.
Ông Đỗ Văn Phúc viết một bài có tên
là “Nhạc sĩ Tô Hải, Hèn hay
Không Hèn?” Khác với ông Hà
Tiến Nhất, ông Phúc có đọc Hồi kư Tô
Hải. Đọc và có vài ư kiến, nhưng
không phải ư kiến về những ǵ Tô Hải
viết trong hồi kư mà về cá nhân Tô
Hải.
Ông viết: “Ông gia nhập đảng Cộng
sản rất sớm, và từ đó đến nay đă hơn
60 năm ông đă liên tục phục vụ đắc
lực chế độ như một đặc công văn nghệ
… cho đến năm 65 tuổi mới chịu về
hưu”. Ông Phúc v́ nôn nóng muốn “hạ”
Tô Hải nên đă viết mà thiếu suy
nghĩ. Ông tố cáo Tô Hải đă hơn 60
năm liên tục phục vụ đắc lực chế độ.
Rồi ông cho biết ngay là Tô Hải 65
tuổi mới chịu về hưu, có nghĩa là về
dưỡng ǵa, là thôi không c̣n phục vụ
nữa. Vậy ra Tô Hải đă phục vụ ngay
từ lúc ông mới có 5 tuổi, cộng thêm
60 năm liên tục phục vụ, tức là về
hưu năm 65 tuổi! Trong mục đích gây
cho tội của Tô Hải nặng hơn, ông Đỗ
Văn Phúc đă lư luận một cách thiếu
thông minh như thế đó!
Thêm nữa, ông Phúc có hiểu thế nào
là đặc công không? Thời c̣n chiến
tranh Việt Nam, Việt Cộng có những
đơn vị gọi là đặc công, những đơn vị
từ một vài người cho tới một vài
chục người có nhiệm vụ vào vùng do
VNCH kiểm soát để đặt ḿn khủng bố
phá hoại, đột nhập vào các căn cứ
quân sự đánh lén, đánh trộm, rồi mau
chóng rút đi. Tô Hải suốt đời sống
trong vùng Cộng sản kiểm soát, nếu
là đặc công th́ để tự phá hoại chế
độ sao? Chính quyền Việt Nam hiện
nay chắc chắn có những đặc công văn
nghệ chúng gửi ra hải ngoại đễ mai
phục t́m cơ hội gây chia rẽ trong
cộng đồng. Đó mới là đặc công. Gán
cho Tô Hải hai chữ “Đặc công”, Đỗ
Văn Phúc đă chứng tỏ sự dốt nát của
ḿnh, của hạng người “Dốt hay nói
chữ”.
Ớ một đoạn sau, Đỗ Văn Phúc tố giác
tiếp một cách rất vu vơ, “Rồi
chính Tô Hải đă từng viết ra nhiều
bản nhạc ca tụng tên đồ tể Hồ Chí
Minh”. Nếu ông Phúc có thể nêu
ra tên vài bản nhạc ca tụng này, cho
biết lấy ở đâu ra, và làm sao mà
biết là do Tô Hải sáng tác th́ mới
chứng tỏ điều ông nói là có giá trị,
Nói một cách chung chung như thế này
th́ ai chả nói được và chỉ những ai
thiếu đầu óc suy nghĩ mới tin theo
được. Sự tố giác thiếu lương thiện
này có được kể là “hèn” không?
Tôi chỉ nêu ra vài trường hợp để
chứng tỏ bài viết của Đỗ Văn Phúc có
giá trị như thế nào, và do đó những
chi tiết khác ông nói trong bài có
tin được không?
Tuy nhiên, ở cuối bài, ông đă công
nhận rằng:
“Hồi kư của một Thằng Hèn có thể được coi là một chứng cớ xác thực để buộc tội một chế độ dă man, đểu cáng. Mọi người Việt Nam đều cần đọc để hiểu thêm về những phương cách trấn áp con người của cộng sản. Nhưng hăy xin trả lại cái danh xưng ‘thằng hèn’ mà tác giả đă tự nhận.”
Ông Đỗ Văn Phúc ít nhất cũng có được
một nhận xét xác đáng. Nhưng rồi đọc
câu cuối th́ lại thấy ông nói ǵ mà
lạ vậy! Muốn Tô Hải phải “trả lại
cái danh xưng “thằng hèn” th́ ông
chỉ việc chứng minh là Tô Hải đă
không hèn là xong ngay. Mà trả lại
danh xưng “thằng hèn’ cho ai? Chắc
là cho ông Đỗ Văn Phúc chứ c̣n ǵ!
Đỗ Văn Phúc quả đă có dị ứng nặng
với hai chữ “thằng hèn” của Tô Hải
mà tôi đă có dịp nói tới ở phần dầu
bài viết này. Bỏ đi hai chữ này,
biết đâu Tô Hải lại chẳng được Đỗ
văn Phúc tung hô lên tận trời xanh!
Sở dĩ tôi nói cùng một lúc về hai
ông Hà Tiến Nhất và Đỗ Văn Phúc là
v́ ở cuối cả hai bài, hai ông đều
nhắc đến chuyện “Đập Mả Bố” mà có
người đă kể ra và được hai ông tin
theo rồi lặp lại trong bài viết một
cách chi tiết với những nhận xét
theo khuynh hướng cho là có thực.
Trong khi ông Hà Tiến Nhất cho biết
nguồn tin “Đập Mả Bố” là do “đọc
trên báo chí” th́ Đỗ Văn Phúc nói rơ
hơn là từ bài của ông Thiết Trượng
đăng trên Đặc San Ức Trai, phát hành
tại California mùa xuân 2009, trang
254-255. Để hiểu rơ cội nguồn, tôi
đă t́m đọc bài của ông Thiết Trượng.
Câu chuyện, theo lời kể trong bài
của Thiết Trượng, tóm lược như sau:
“Sau 30 tháng 4 năm 1975, Tô Hải được ‘điều’ vào Nam. Người nhà dẫn Tô Hải ra mộ viếng cha. Đọc trên mộ bia thấy hàng chữ nội dung ‘Hiền tề Trung Tướng LQT lập mộ’, Tô Hải la hét to tiếng và ra lệnh đàn em đập nát bia mộ có tên người em rể là một ‘tướng ngụy’ … sau đó hội đồng gia tộc trong họ đă họp lại và nhất quyết khai trừ khỏi họ hàng ‘thằng con mất dạy’.”
Ông Thiết Trượng cũng chỉ nghe
chuyện này do một người bạn thuật
lại, mà ông tạm gọi tên là
“Thằng Thời (xin dấu tên thật).
Thằng Thời này cho biết thêm “trong
họ tao là vai anh của nó (Tô Hải).”
Mặt khác, trong một bức thư trần
t́nh, bà Tô Ánh Tuyết, em gái ông Tô
Hải, đă kể rằng:
“Năm 1971, khi thân phụ tôi qua đời được an táng tại nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, chính thân mẫu tôi là người xây mộ cho cha tôi. Sau năm 75, nghĩa trang MĐC đă bị bọn Cộng sản giải tỏa. Mẹ tôi phải gửi tiền về nhờ mấy đứa cháu c̣n kẹt lại lo việc bốc mộ đem thiêu, tạm gửi vào chùa rồi sau đó ít lâu chuyển nắm tro tàn qua Mỹ cho chúng tôi hương khói.”
Như vậy, khi t́m hiểu sự thật trong
vụ “Đập Mả Bố” của các ông từ Thiết
Trượng cho đến Hà Tiến Nhất, Đỗ Văn
Phúc, v́ mộ phần, gồm cả tấm mộ bia,
là những vật chứng nay không c̣n
nữa, cho nên chỉ c̣n có thể dùng lư
luận để biện giải cùng dựa vào nhân
chứng.
Trước hết, về mộ bia có hàng chữ
“Hiền tế Trung Tướng Lâm Quang Thi
lập mộ.” Năm 1971, ông Lâm
Quang Thi c̣n là Thiếu Tướng. Không
lẽ ông Lâm Quang Thi khi lập bia mộ
đă tiếm cấp bậc, tự cho ḿnh lên cấp
Trung Tướng sao? Nội chi tiết này
cho thấy bia này là bia thật hay chỉ
là tấm bia giả, do bạn ông Thiết
Trượng là “Thằng Thời” chế tạo ra
cho màn kịch “Đập Mả Bố” cũng do
chính ông Thiết Trượng đạo diễn.
Đúng là dấu đầu ḷi đuôi!
Theo phong tục Việt Nam th́ con trai
có bổn phận phụng dưỡng cha mẹ, con
rể thường được coi là người ngoài.
Song thân Tô Hải, ngoài Tô Hải, c̣n
có 3 con trai ở miền Nam. Khi thân
phụ Tô Hải qua đời, một người con là
Tô Tiến Phát đang công tác, không
phải tại Đà Nẵng, Nha Trang, hay
Biên Hoà, Cần Thơ, mà măi tận bên
Hoa Kỳ. Tuy chưa hết nhiệm kỳ, anh
Phát đă phải cố gắng xin về Việt Nam
để chịu tang cùng gia đ́nh. Như thế
đủ thấy cái t́nh gia tộc nặng như
thế nào, cái gia phong được tôn
trọng ra sao. Hơn nữa, các con trai,
người là giáo sư trung học, người là
sỹ quan cấp tá, không thiếu thốn
túng kém ǵ mà phải nhờ đến con rể
lo việc tang ma, mộ phần.
Truy đến tận gốc th́ nhân chứng duy
nhất trong vụ “Đập Mả Bố” này chỉ có
một người, được ông Thiết Trượng dấu
tên và ông chỉ tạm gọi là “Thằng
Thời”. Và v́ thế cũng chỉ ông Thiết
Trượng mới biết bộ mặt thật và tung
tích nhân chứng này với vài chi tiết
được kể ra như “Thằng Thời” tự nhận
có họ và là vai trên của Tô Hải, đă
chứng kiến vụ “Đập Mả Bố”, và c̣n
cho biết là hội đồng gia tộc đă họp
và khai trừ Tô Hải ra khỏi ḍng họ.
Chuyện này, nếu muốn đưa ra ánh
sáng, rất dễ! Chỉ cần Thiết Trượng
tiết lộ nhân vật “Thằng Thời” là ai
cùng tên tuổi, gốc tích,… Đem nhân
vật “Thằng Thời” này ra đối chất với
các em Tô Hải hiện c̣n sống ở Hoa Kỳ
(3 em gái và em trai út) th́ biết
đây có phải là ông anh họ hàng thực
không và biết là hội đồng gia tộc đă
khai trừ Tô Hải mà “Thằng Thời” kể
ra đó là hội đồng nào và gồm những
ai?
|
Thằng “Thời” |
Tôi có thể nói thẳng ngay rằng nếu
Thiết Trượng không dám ‘bạch hóa’
cái tên “Thằng Thời” th́ nhân vật
này chỉ là một “bóng ma” do chính
Thiết Trượng chế tạo ra để bịa
chuyện phỉ báng, bôi nhọ Tô Hải mà
thôi. Phải chăng “Thằng Thời” cũng
chính là tên Thiết Trượng? C̣n hai
ông Hà Tiến Nhất và Đỗ Văn Phúc
không lẽ cũng thiếu sáng suốt đến
nỗi nhắm mắt viết theo Thiết Trượng
mà không cần kiểm chứng về lai lịch
của nhân chứng? Bây giờ giả dụ nếu
có tờ báo loan tin rằng một anh xin
dấu tên thật và tạm gọi là “Kèo”.
Anh này tự xưng là anh họ Duyên Lăng
Hà Tiến Nhất, trước kia ở Sài G̣n đă
từng thấy Hà Tiến Nhất nhiều lần
hành nghề ở khu Ngă Ba Chú Ía. Vậy
ông Duyên Lăng Hà Tiến Nhất nghĩ
sao, có đ̣i tờ báo phải cho biết tên
“Kèo” thực sự là ai không? C̣n ông
Đỗ Văn Phúc th́ cũng giả như có
người tạm gọi tên là “Cột” đă tố cáo
rằng thời gian trong trại cải tạo,
Đỗ Văn Phúc là một cây ăng-ten đă
tận t́nh theo dơi lời nói và hành
động của anh em trong pḥng để báo
cáo lên quản giáo, cán bộ an ninh
khiến cho nhiều bạn bè đồng tù bị
hành hạ tàn tệ. Ông Đỗ Văn Phúc có
đ̣i phải được biết lư lịch của cái
tên “Cột” đó để đối chất không?
Ông Hà Tiến Nhất c̣n có lối suy luận
khác thường. Ông viết: “Không biết
Tô Hải có đập mả bố thiệt không. Kẻ
nói có người nói không, biết tin ai.
Nếu ông không chứng minh được kẻ nói
có là nói láo th́ cái chân dung
“thằng hèn” mà ông tự vẽ e rằng sẽ
biến thành “thằng cuội” mất. Thực là
ngược đời! Trong vụ “đập mả bố”, Tô
Hải là người bị tố cáo. Người khởi
đầu đứng ra tố cáo có bổn phận phải
đưa ra bằng chứng cụ thể, có thể tin
được, không phải là cái nhân vật
“ma” là “thằng Thời” mà lai lịch,
tên họ bị dấu kín, do đó không có
giá trị ǵ. Chừng nào ông Hà Tiến
Nhất đưa ra được nhân chứng khả tín
th́ Tô Hải mới cần phải phản biện.
Đúng là phường dốt nát, không hiểu
ǵ về phương thức tranh luận!
Tóm lại các ông Thiết trượng, Hà
Tiến Nhất, Đỗ Văn Phúc, trong khi
đua nhau “Đập Mả Bố”, đă để lộ chân
tướng của những kẻ mà bà Tô Ánh
Tuyết, em gái nhạc sĩ Tô Hải, đă lên
án là “bất nhân, thất đức”. Như thế
cũng chưa đủ, c̣n phải gọi đó là
những kẻ không những vô liêm sỉ mà
c̣n “ngu” nữa. Vô liêm sỉ v́ đă dựng
đứng câu chuyện để xúc phạm đến danh
dự người khác, và “ngu” là v́ đă chế
tạo ra những điều vu vơ, ấu trĩ, mà
người đọc có chút suy nghĩ cũng thấy
là bịa đặt cho một mục đích vu cáo
hèn hạ.
Nhân vật thứ ba trong nhóm “tam nhân
bang” hùa nhau “đánh” Tô Hải là một
nhân vật có nhiều lai lịch hơn hai
ông Hà Tiến Nhất và Đỗ Văn Phúc. Ông
này, khi sang Mỹ viết văn, thường
xưng là “Công Tử Hà Đông”. Ông Công
Tử này vào Nam trước năm 1954. Vào
những năm giữa thập niên 1950, ông
viết phóng sự bằng một lối văn nham
nhở, chuyên về pḥng trà và tiệm
nhảy, nghĩa là rất thành thạo về các
cô ca sĩ và ca-ve. Ông c̣n viết
phóng tác từ các truyện ngoại quốc,
rồi khi Mỹ sang th́ trở thành nhân
viên sở Mỹ. Tháng 4, 1975, tuy làm
cho Mỹ nhưng chạy đôn chạy đáo vẫn
không t́m được cách đi, ông đành ở
lại. Sau 1975 mấy năm, ông bị bỏ tù
v́ cái tội chuyển bài viết ra ngoại
quốc, nhưng cũng nhờ vậy mà năm
1994, ông được sang Mỹ trong danh
sách “tù nhân chính trị” và ông coi
đó như là một “thành tích chống
cộng” rực rỡ. Ông viết lách trở lại,
vẫn cái lối văn nham nhở và c̣n dơ
dáy thêm nữa, như trong bài viết về
Tô Hải và “Hồi kư của một thằng Hèn”
có nhan đề là “Thằng Hèn Hà Nội”
ngày 20 và 24 tháng 6, 2009.
Vẫn nhằm vào đối tượng là tác giả Tô
Hải theo cái công thức dựa trên hai
chữ “thằng hèn”, nhưng ông Công Tử
cũng đưa ra được mấy nhận xét về
cuốn hồi kư. Và ông Công Tử đă nhận
xét ra sao?
Trong hồi kư trang 203, Tô Hải
viết: “Nhưng tôi chủ trương ‘nằm im
chờ thời cơ thoát hiểm’ nên theo
gương Phù Sai nuốt hết những thứ khó
ngửi, khó nghe ấy cho xong chuyện”.
Công Tử phê là “Tác giả viết sai sử
Tàu: Câu Tiễn nếm phân, không phải
Phù Sai nếm phân”. Đúng lắm! Nhưng
từ đó, ông lại tán rộng ra để chê
bai Tô Hải là “hăng say hơn
trong việc ca tụng chế độ. Dù giả vờ
hăng say cũng là hăng say, người giả
vờ hăng say c̣n hèn hơn người hăng
say v́ sai lầm, v́ không biết mà
hăng say”. Rơ là lư luận của
anh dốt hay nói lư! Vậy tôi cũng có
thể nói, đặc công văn nghệ Việt Cộng
giả vờ chống cộng để trà trộn vào
hàng ngũ quốc gia cũng là người
chống cộng thực sự hay sao? Phải có
lư do nào đó người ta mới phải ‘giả
vờ’ chứ! Tô Hải đă phải ‘giả vờ’
hăng say làm những bài ca tuyên
truyền, ca tụng chế độ để được sống
mà viết cho nên bây giờ mới có quyển
hồi kư chống cộng này. Tô Hải đă ở
tuổi trên 80, ông có nhớ lầm chuyện
sử cách nay hàng ngàn năm cũng là
điều thường. Ông Công Tử nhỏ hơn Tô
Hải năm bảy tuổi, chuyện sờ sờ ngay
trước mắt mà ông cũng nhớ sai mới là
chuyện lạ. Trong bài, ông viết:
“Ông (Tô Hải) gặp và lấy bà vợ thứ hai ở Sà́ G̣n, bà này trẻ hơn ông 2 con giáp, tức kém ông 24 tuổi”.
Tất nhiên là ông lấy tin này từ
trong sách của Tô Hải. Nhưng trong
Hồi kư, chính Tô Hải cho biết bà vợ
sau của ông nhỏ hơn ông 29 tuổi
“…dám lấy một người hơn cô 2 con
giáp + 5 làm chồng” (trang 497). 29
tuổi viết là 24! Vậy ông Công Tử hăy
sờ lên gáy ḿnh mà xem trước khi lên
giọng chê bai người khác là viết
sai, nhớ lầm.
Để “hạ” Nhạc sĩ Tô Hải, ông Công Tử
đă “đội” Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện lên
đến trời xanh:
“Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện hơn tất cả những Thi Sĩ Chửi Cộng trên Thế Giới. Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện là Thi Sĩ Duy Nhất kể từ ngày Loài Người Mắc Nạn Cộng sản và Loài Người có Những Thi Sĩ làm Thơ Kết Tội Bọn Cộng: Sống trong ḱm kẹp Cộng sản mà dám đưa Thơ Ḿnh Chửi Cộng ra ngoại quốc dù biết làm việc ấy ông có thể bị bọn Cộng giết chết, bỏ tù đến chết”.
Tả Nguyễn Chí Thiện khí phách đến như thế, bất khuất đến như thế, vậy mà ngay trong đoạn sau, ông lại lập tức xuống giọng, đổi hướng để chê là:
“Thi sĩ Nguyễn Chí Thiện, có lẽ v́ sợ bị người Việt quên ông nên ông hay xuất hiện ké trong đám nọ vụ kia ở Cali, ông tham dự ké và ông phát biểu ké vài câu không ra làm sao cả”.
Nguyên do tất cả chỉ v́ Nguyễn Chí
Thiện lại ‘dám’ tham dự buổi ra mắt
“Hồi kư của một Thằng Hèn” của Tô
Hải. Nguyễn Chí Thiện gặp một người
đồng điệu, cũng chống cộng mạnh mẽ
như ḿnh, th́ lên tiếng phát biểu cổ
động để tiếng nói chống Cộng được
lan truyền rộng răi, có ǵ mà ông
Công Tử phải cay cú để thốt ra những
lời hằn học mai mỉa. Vừa “tôn” người
ta là “Thi sĩ duy nhất” rồi ngay sau
đó lại “mỉa” là “Phát biểu ké không
ra làm sao cả”, hạng “Công Tử” nào
mà có cái thái độ trở cờ, lật mặt
nhanh như vậy?
(C̣n tiếp)