Ông chủ tịch nghĩ... và nói...
	
												Bùi Tín
												 
													
													
	Mới đây một số báo trong nước và 
												nước ngoài đưa tin kể lại lời 
												ông Nguyễn Minh Triết nói về mối 
												quan hệ giữa Việt Nam và Cuba, 
												rằng "khi Cuba thức th́ Việt 
												Nam ngủ, khi Cuba ngủ th́ Việt 
												Nam thức, hai nước anh em thay 
												phiên nhau bảo vệ hoà b́nh thế 
												giới". Lời nói kỳ quặc, ngộ 
												nghĩnh ấy làm nhiều người bật 
												cười, v́ nó là lạ, vô duyên, c̣n 
												ngô nghê, ngớ ngẩn nữa.
												Thật ra đây chỉ là một câu học 
												lỏm, vay mượn, nhắc lại không 
												đúng lúc, chẳng đúng chỗ, nhiều 
												khả năng là do một trợ lư, một 
												cố vấn tuyên huấn hay đối ngoại 
												nào đó thầy dùi, ghi vào giấy 
												cho ngài chủ tịch tuyên đọc.
												Thầy và tṛ xứng đáng với nhau. 
												Cùng một bản chất, một tŕnh độ. 
												Thấp!
												Câu này do ông Hồ Chí Minh nghĩ 
												ra. Nó có cơ sở thực tế về hoàn 
												cảnh và thời gian. Hồi ấy là vào 
												những năm 1965, 66 ǵ đó. Phe xă 
												hội chủ nghĩa đă h́nh thành từ 
												Âu sang Á, sang tận châu Mỹ và 
												bén đến cả châu Phi. Ông "anh cả" 
												Liên Xô phong cho Việt Nam và 
												Cuba là hai "tiền đồn của phe xă 
												hội chủ nghĩa", là hai "trạm 
												tiền tiêu", có khi c̣n gọi là 
												hai "lính gác bảo vệ toàn phe 
												XHCN".
												Bộ chính trị của ĐCS Việt Nam 
												luôn lấy đó là niềm tự hào, vinh 
												dự, và luôn tuyên truyền trong 
												nhân dân rằng chiến đấu giải 
												phóng miền Nam cũng là nhiệm vụ 
												quốc tế bảo vệ toàn phe XHCN và 
												bảo vệ hoà b́nh thế giới (!).
												Với cái tự hào hăo huyền, với 
												niềm vinh dự hư ảo ấy, đảng đă 
												thôi thúc hàng triệu con em ở độ 
												tuổi tràn đầy sinh lực dân tộc 
												vào ḷ lửa chiến tranh, theo 
												lệnh của hai ông anh Cả và anh 
												Hai cầm đầu phong trào Cộng sản 
												Quốc tế, nhằm thoả măn cuồng 
												vọng cộng sản hoá toàn cầu của 
												họ.
												
												Cuba suưt chết theo đúng nghĩa 
												vào năm 1963 v́ cái danh hiệu "tiền 
												đồn" dỏm ấy, khi Liên Xô liều 
												lĩnh bí mật đưa tên lửa mang đầu 
												đạn hạt nhân sang đặt tại Cuba. 
												Chuyện ấy bị phát hiện, tổng 
												thống Kennedy kiên quyết đ̣i 
												Liên Xô rút bỏ các tên lửa ở 
												Cuba. Tàu chiến hai nước hướng 
												thẳng để đâm vào nhau, cuối cùng 
												tàu Nga phải đổi hướng, Liên Xô 
												chịu rút hết tên lửa, Mỹ cũng 
												rút tên lửa khỏi Thổ và Hy Lạp, 
												giải toả cuộc khủng hoảng tên 
												lửa nghiêm trọng nhất.
												Câu nói của ông Hồ hồi ấy là dựa 
												vào hoàn cảnh thực tế nói trên. 
												Nh́n lại, đó là một lầm lẫn 
												khủng khiếp, một sai lầm lịch 
												sử, buộc dân ta phải trả giá 
												kinh hoàng về sinh mạng, tài 
												nguyên và thời gian không có ǵ 
												bù đắp nổi, để đảng CS đến nay 
												c̣n dựa vào niềm kiêu hănh hăo 
												huyền ấy mà duy tŕ độc quyền 
												cai trị, tước đoạt mọi quyền tự 
												do của công dân.
												
												Rơ ràng, ông Triết tỏ ra là một 
												con người quá kém hiểu biết 
												chính trị và lịch sử, không hề 
												nghĩ rằng phe XHCN đă tan vỡ tan 
												hoang không c̣n tồn tại. Nhắc 
												lại chuyện thay nhau canh gác ở 
												2 tiền đồn, ở 2 đầu quả đất ở 
												phương Đông và phương Tây, là 
												nhắc đến một thất bại thê thảm 
												của phong trào CS quốc tế mà 
												đảng CS Việt Nam đă dại dột, tự 
												nguyện làm một con tốt đen, gây 
												tổn thất vô vàn cho dân tộc và 
												đất nước, đến nay hậu họa vẫn 
												c̣n ngổn ngang ở nhăn tiền.
												Ông chủ tịch nước đem chuông đi 
												đấm nước người, tưởng là nghĩ và 
												nói ra những câu thâm thúy. Hỡi 
												ôi, tầm nghĩ lời nói sao mà 
												thấp, lạc lơng, mà lẩm cẩm đến 
												vậy!
												
												Nói những lời chê trách một cá 
												nhân thực ra không phải là ư 
												định của tôi, mà chỉ muốn nhân 
												đây suy nghĩ về cách thức tuyển 
												chọn nhân tài ở nước ta lâu nay. 
												Ông Đặng Quốc Bảo có lần kêu 
												trời rằng đây là cái tệ 
												thuộc về hệ thống của đảng 
												CS, không có phương pháp tuyển 
												chọn người tài, cứ đến đại hội 
												đảng là vội vă "vơ bèo vạt tép" 
												kiểu nông dân, thắp đuốc bắt 
												ếch, ếch béo không thấy đành bắt 
												tạm ễnh ương!
												Chính ông Đặng Quốc Bảo mới đây 
												lại than rằng năm 2008, cái tội 
												lớn của đoàn thanh niên cộng sản 
												Hồ Chí Minh là đă giới thiệu vào 
												đảng 150 ngàn thanh niên, 
												toàn là kẻ cơ hội, không 
												thuộc tinh hoa của dân tộc và 
												đất nước. Vậy th́ ông chủ tịch 
												Triết - do đảng CS tuyển chọn 
												thay cho toàn dân - nghĩ và nói 
												như anh lẩn thẩn trên đây là có 
												nguyên nhân sâu xa vậy! Thật 
												đáng suy nghĩ, đúng vào lúc đảng 
												CS chuẩn bị đại hội XI, lại vẫn 
												kiểu chọn người như thế để ép 
												toàn dân ta cam chịu măi được 
												chăng!
												
												Bùi Tín 
												Paris 7-1-2010