Hội đồng Giám mục Việt Nam trước vấn
đề truyền giáo
Tôi là LM Chân Tín, DCCT,
xin kính gửi các Đức Cha một
vài ư nghĩ về việc truyền
giáo.
Kính chúc các Đức Cha tràn
đầy ơn Chúa để lănh đạo Giáo
Hội.
Mỗi năm, vào cuối tháng 10, Giáo
Hội Việt Nam cử hành lễ truyền
giáo. Có thánh lễ long trọng. Có
bài giảng thuyết về vấn đề
truyền giáo. Có quyên tiền giúp
việc truyền giáo. Rồi chấm hết!
Có vẻ là Giáo Hội Công Giáo Việt
Nam hiện nay coi việc truyền
giáo như đă chấm dứt với các vị
thừa sai ngoại quốc và với việc
lập hàng giáo phẩm Việt Nam, chứ
không đẩy mạnh việc truyền giáo
cho hơn 85 triệu người Việt Nam,
mặc dù Công Giáo chỉ chiếm 6 – 7
triệu người. Tuy chỗ này chỗ kia,
nhất là đối với anh chị em sắc
tộc thiểu số, vẫn có những nhà
thừa sai tiếp tục truyền giáo,
nhưng đối với phần lớn anh em
người Kinh, h́nh như không c̣n
truyền giáo. Thực tế cho thấy:
h́nh như Giáo Hội tổ chức các
giáo phận, các giáo xứ, các hội
đoàn… là để phục vụ người Công
Giáo. Mỗi giáo phận, mỗi giáo xứ
có những hội đoàn, nhưng thường
không có hội đoàn nào chuyên lo
truyền giáo. Các anh chị em giáo
dân, ví dụ như Hội Legio, th́
làm việc tông đồ chung chung và
thỉnh thoảng cũng giúp ít người
theo Đạo, nhưng chưa phải là một
tổ chức chuyên lo truyền giáo.
Trong hoàn cảnh của chúng ta hiện
nay, để việc truyền giáo được đẩy
mạnh cho 85 triệu dân Việt Nam, tôi
đề nghị :
1. Gây ư thức về nhu cầu truyền giáo
thường xuyên cho toàn thể Giáo Hội
Việt Nam
Việc đầu tiên là phải gây ư thức nhu
cầu truyền giáo liên tục, chứ không
chỉ tổ chức khánh nhật truyền giáo
qua loa, mỗi năm một lần, đôi khi
c̣n sơ sài, không bằng lễ bổn mạng
của cha xứ, hay các hội đoàn. Phải
gây ư thức liên tục tại nhà thờ, nơi
các hội đoàn. Cần gây ư thức về sự
cấp bách phải truyền giáo, nhất là
v́ thời kỳ này là thời kỳ cộng sản
truyền bá thuyết vô thần duy vật phá
tôn giáo. Nhờ được gây ư thức, người
Công Giáo, bằng cách này cách khác,
sẽ luôn luôn chú ư đem Tin Mừng của
Chúa cho những con người và những
gia đ́nh ở gần họ.
2. Thành lập một trường chuyên lo
huấn luyện truyền giáo
Để các linh mục, tu sĩ, giáo dân có
những hiểu biết về tâm lư, tôn giáo,
phương pháp truyền giáo…, Hội Đồng
Giám Mục phải tổ chức những trường
huấn luyện truyền giáo cho linh mục,
tu sĩ, giáo dân. Trong đó, những
hiểu biết đầy đủ và đúng đắn về các
đạo làm người ở Việt Nam (như Đạo
Phật, Đạo Khổng, Đạo Cao Đài, Đạo
Ḥa Hảo…), là quan trọng, giúp các
nhà truyền giáo có thể tế nhị và cởi
mở mà nói về Chúa và Hội Thánh cho
những anh chị em chưa biết Chúa.
Tôi xin kể một kinh nghiệm. Hồi tôi
bị cộng sản quản chế 3 năm ở Cần
Giờ, tôi đă làm việc truyền giáo ở
xă An Thới Đông. Khi ấy, ở An Thới
Đông chưa ai theo Đạo Chúa, đa số
theo Đạo Cao Đài. Nh́n thấy Bàn
Thiên của các gia đ́nh đó, tôi nhớ
gương thánh Phaolô giảng đạo cho
người Hy Lạp xưa khi ngài nh́n thấy
bàn thờ kính thần vô danh của họ.
Tôi cũng lợi dụng Bàn Thiên thờ Trời
trong mỗi gia đ́nh ở An Thới Đông để
nói về Chúa Trời cho anh chị em ở
đó. Nhờ vậy, tôi đưa họ về với Chúa
nhưng không bỏ cái tốt cái đẹp của
đạo làm người mà họ đă có từ xa xưa.
Trong 17 năm (1993-2010), An Thới
Đông đă từ chỗ không có ai theo Đạo
Chúa đến chỗ có hơn 600 tân ṭng.
Hiện nay, cứ theo phương pháp đó,
anh em DCCT vẫn tiếp tục truyền giáo
ở đây, và mỗi năm có thêm hơn 60
người tân ṭng theo Chúa, theo cả
gia đ́nh chứ không phải một vài
người theo Đạo để cưới hỏi như đa số
người học Đạo v́ hôn nhân trong các
xứ đạo khác.
Đó là chưa có huấn luyện truyền giáo
đặc biệt. Nếu chúng ta có trường
chuyên huấn luyện truyền giáo, chắc
công việc truyền giáo sẽ hiệu quả
hơn, và sẽ có nhiều người tự nguyện
theo Đạo Chúa.
3. Về Uỷ ban Truyền Giáo
Hội Đồng Giám Mục Việt Nam có Uỷ ban
Truyền Giáo, nhưng v́ nhiều lư do,
Ủy Ban này chưa thực hiện được việc
truyền giáo cho cả Giáo Hội Việt
Nam. Trong các lư do đó, tôi nghĩ có
vấn đề nhân sự.
Ủy ban Truyền Giáo do một giám mục
làm Chủ tịch. Nhưng có nhất thiết
phải như thế không? Các Đức Cha đều
rất bận bịu trong việc quản trị và
phục vụ giáo phận được trao phó cho
các ngài làm chủ chăn, nên rất khó
toàn tâm toàn trí lo việc truyền
giáo cho cả Giáo Hội. Ngay cả những
Đức Cha tận t́nh và thành công trong
việc truyền giáo cho người Thượng
như Đức Giám mục Kontum, th́ việc tổ
chức truyền giáo cấp toàn quốc cũng
là một nhiệm vụ khó khăn, v́ ngài
phải lo việc truyền giáo cho người
Thượng ở giáo phận của ngài. Nay
nhiệm vụ Chủ tịch Ủy ban Truyền Giáo
được trao cho Đức Cha Giuse Nguyễn
Năng, Giám mục Phát Diệm, nguyên
Giám đốc Chủng Viện, h́nh như ít có
kinh nghiệm lăn lộn trên các vùng
truyền giáo, nên tôi nghĩ chắc ngài
sẽ phải vất vả hơn rất nhiều.
Vấn đề không phải là Đức Cha nào
đứng đầu Ủy ban Truyền Giáo. Tôi
thiết nghĩ Hội Đồng Giám Mục có thể
đề cử một linh mục, Triều hay Ḍng,
có kinh nghiệm truyền giáo, đứng đầu
Uỷ ban Truyền Giáo của Giáo Hội Việt
Nam, với đầy đủ quyền hành để tổ
chức việc truyền giáo cho toàn thể
Giáo Hội Việt Nam. C̣n nếu chức vụ
Chủ tịch Ủy ban Truyền Giáo nhất
thiết phải do một giám mục đảm nhận,
th́ chúng ta vẫn có thể xin Ṭa
Thánh phong chức giám mục cho một
linh mục có nhiều kinh nghiệm truyền
giáo, có khả năng tổ chức trường
huấn luyện người truyền giáo, tổ
chức trong các giáo phận những nhóm
người làm truyền giáo v.v. Vị giám
mục ấy không bận coi một giáo phận,
mà chỉ chuyên lo việc truyền giáo,
th́ chắc rằng việc truyền giáo sẽ có
nhiều kết quả tốt.
Trên đây là vài ư nghĩ đă nung nấu
con tim tôi rất nhiều. Nhân lễ
truyền giáo năm nay, tôi xin bày tỏ
nỗi ḷng tha thiết của tôi vào cuối
cuộc đời hơn 90 năm làm người và hơn
61 năm làm linh mục. Mong Hội Đồng
Giám Mục Việt Nam ngày càng ư thức
sứ mạng truyền giáo của Giáo Hội hôm
nay, v́ bản chất Giáo Hội là truyền
giáo. Tôi nghĩ chúng ta phải dành
nhiều nhân lực và tài lực để lo việc
truyền giáo hơn là xây cất những toà
giám mục đồ sộ và những nhà thờ nguy
nga…
Lm Chân Tín, DCCTSố