Nguyễn Tấn Dũng bịt miệng cả nước
Ngô Nhân Dụng
Hôm qua có một bản tin đưa ra trên mạng
lưới, đọc qua thấy là một tin đùa cợt. Bản tin nói rằng ông bộ trưởng Bộ
Văn Pḥng Chính Phủ gửi một cái thông báo “nội bộ” về “tin đồn 150 triệu
đô la” dính đến ông Nguyễn Tấn Dũng. Đọc xong th́ thấy đây chắc là anh
chị em nào muốn đùa chơi. V́ theo lời lẽ trong thông báo nội bộ này, một
là, hai là... cho tới năm là, bao nhiêu điều biện hộ cho ông Nguyễn Tấn
Dũng, không có một chỗ nào xác định rằng “Ông Nguyễn Tấn Dũng không nhận
150 triệu đô la nào để cho khai thác bô xít ở Việt Nam cả.”
Người viết bản tin đùa cợt trên cốt ư nhắc
nhở bà con đến cái tin đồn ông Dũng và vụ 150 triệu đô la mà thôi. Nhiều
người đem cái tin trên chuyển đi khắp nơi cho bạn bè, lối xóm đọc, cho
thấy người ta tin rằng đây là tin có thật. Hoặc ít nhất, họ tin rằng vụ
150 triệu là có thật! Nếu bây giờ các ông trong nhà nước Nguyễn Tấn Dũng
mắc bẫy, viết một bản thông báo mới để phủ nhận tin đồn trên, th́ mới
thật là khôi hài. Thí dụ, ông bộ trưởng văn pḥng chính phủ có thể viết
rằng rằng trong mấy ngày qua ông không hề viết bản một “thông báo nội bộ”
nào với nội dung bác bỏ tin đồn ông Nguyễn Tấn Dũng được hối lộ 150
triệu đô la cả. Do đó, ông xác nhận các tin đồn mới đưa ra nói rằng ông
đă ra thông cáo phủ nhận tin đồn 150 triệu đô la là hoàn toàn bịa đặt
của những kẻ xấu! Liệu chuyện khôi hài này có thể xẩy ra được không? Có
thể lắm. Chính quyền Nguyễn Tấn Dũng có khả năng làm nhiều chuyện c̣n
buồn cười hơn nữa, nhiều chuyện có thể gọi là “cực kỳ hài hước!”
Thí dụ, khi người ta hỏi ông yêu thích cái
ǵ nhất, th́ thay v́ nói như người b́nh thường rằng ḿnh yêu vợ, yêu
con, yêu đảng, yêu nước, vân vân, ông Nguyễn Tấn Dũng lại tuyên bố rất
hùng hổ rằng ông chỉ yêu có “sự thật” thôi! Ngầm hiểu rằng ông yêu cái
gọi là “sự thật” hơn cả yêu vợ, yêu con, yêu tổ tiên, yêu đảng, vân vân.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, Nguyễn Tấn
Dũng lập tức ra lệnh bắt mấy anh nhà báo đưa ra ṭa! Mấy ông kư giả nghe
lời ông thủ tướng hăm hở đi t́m sự thật trong những vụ tham nhũng tầy
trời, đùng một cái bị tóm, ngẩn người ra không biết tại sao!
Tiếp theo, một quan lớn làm việc thông tin
trong chính quyền ra lệnh báo chí phải đi đúng lề bên phải, không được
đi qua bên trái. Lúc đó mới hiểu có những “sự thật” ở cả hai bên đường
nhưng đảng và nhà nước chỉ cho phép ngó vô những “sự thật lề bên phải”
mà thôi! Nhưng trên đường có người đi ngược, người đi xuôi, bố ai biết
lề đường bên nào mới thật là lề bên phải?
Cách tốt nhất là nhắm mắt không nh́n, không nghe, không nói một “sự
thật” nào nữa! Cái óc hài hước của ông Nguyễn Tấn Dũng đă phát triển lên
hàng “cao cấp” khi ông kư một cái quyết định số 97, áp dụng kể từ ngày
15 Tháng Chín, 2009, tức là tuần sau.
Nội dung quyết định này
nhằm lập hàng rào cản ngăn cấm không cho người dân tự do “phản biện.”
Đặc biệt là những người trong các tổ chức khoa học và công nghệ, họ
không được nhân danh tổ chức của ḿnh mà công bố các ư kiến “phản biện”
đối với những đường lối, chủ trương, chính sách của đảng và nhà nước
Cộng Sản. Vậy người dân Việt Nam nghe các đường lối, chính sách của đảng
rồi muốn “phản biện” th́ họ phải làm ǵ, cho đúng khẩu hiệu “Đảng lắng
nghe Dân”? Theo quyết định số 97 th́ ai muốn “phản biện” cái ǵ th́ hăy
đem các ư kiến đó nộp cho các cơ quan nhà nước! Đọc bản tin trên phải
bật buồn cười. Tuy nhiên, đây không phải là một bản tin đùa cợt như câu
chuyện 150 triệu đô la. V́ tin tức này được đăng trên tạp chí Pháp Luật
xuất bản ở Sài G̣n, với những bài phỏng vấn và ư kiến b́nh luận kèm
theo. Tức là cái quyết định số 97 của ông Nguyễn Tấn Dũng là có thật. Và
nội dung của quyết định này đúng như báo Pháp Luật đă đưa ra, là có
thật.
Một điểm hài hước đầu tiên là cách dùng
hai chữ “phản biện.” Đó là hai chữ gốc cũng từ Trung Quốc đưa qua, mặc
dù không dính dáng ǵ tới chuyện khai thác Bô xít cả. Hai chữ này có
nghĩa rất rộng, cho nên cũng trở thành trừu tượng. Thế nào là phản biện
các đường lối, chủ trương, chính sách của đảng và nhà nước? Theo lối
b́nh dân th́ ta nói là “góp ư kiến với,” hoặc mạnh hơn, nói là “phản
đối,” hoặc là “bắt bẻ,” hay “phản bác,” vân vân. Một người góp ư kiến
với các đường lối, chủ trương, chính sách của đảng và nhà nước trong đó
hoàn toàn ủng hộ nhưng chỉ có một điều coi là sai, cũng là “phản biện.”
Tại sao phải dùng một từ trừu tượng, có nghĩa rất rộng như vậy, khi muốn
kư một cái quyết định ra lệnh dân chúng phải “phản biện đúng lề đường
bên phải?” Không phải v́ các ông nhà nước thích chữ Hán, không phải họ
tin tưởng rằng “Chữ Hán c̣n th́ người Hán c̣n.” Nhưng dùng những chữ Hán
với nghĩa rộng răi để viết một quyết định th́ sau này các ông dễ xoay
xở, lúc nào muốn gọi cái ǵ là “phản biện,” theo luật phải cấm, hay là
không phải “phản biện,” không bị cấm, cũng được hết! Xưa nay ở cái nước
“Cộng Ḥa xă hội chủ nghĩa” này nhà nước vốn đă có quyền cấm ǵ th́ cấm,
cho ǵ th́ cho, phải bầy đặt rắc rối như vậy làm ǵ không biết!
Ví thử bây giờ chúng ta dịch hai chữ “phản
biện” là “đóng góp ư kiến,” th́ tính hài hước của cái quyết định 97 mà
Nguyễn Tấn Dũng mới kư càng rơ rệt hơn.
Cái ông thủ tướng tự xưng ḿnh là người
yêu sự thật ra lệnh cho dân rằng ai muốn “góp ư kiến với những đường
lối, chủ trương, chính sách của đảng và nhà nước” th́ phải đưa ư kiến
của họ cho các “cơ quan có thẩm quyền” mà thôi.
Như vậy th́ giữa hai thằng dân đi ngoài
đường, không ai được “phản biện” với nhau bất cứ điều ǵ về những đường
lối, chủ trương, chính sách của đảng và nhà nước cả! Thí dụ có một thằng
dân nghe báo nghe đài loan tin một công ty Trung Quốc đang đưa hàng ngàn
công nhân người Trung Quốc vào nước ta khai thác bô xít, và ông thủ
tướng tuyên bố chính sách bô xít là đường lối, chủ trương lớn của đảng
và nhà nước, thằng dân thắc mắc về nhà hỏi vợ: “Bô xít là cái ǵ, má
thằng nhỏ có biết không?” Làm như vậy là vi phạm quyết định số 97! Bởi
v́ má thằng nhỏ không phải là “cơ quan có thẩm quyền” để nói chuyện bô
xít, bô xịt ǵ hết! Mà không cứ chuyện bô xít, bất cứ cái ǵ được “đường
lối, chủ trương, chính sách của đảng và nhà nước” đụng vào đều bị cấm
hết! Không được góp ư kiến nào với ai cả, ngoài việc bẩm báo với đảng và
nhà nước! Đó là mục tiêu của quyết định số 97! Nhưng quyết định 97 của
Nguyễn Tấn Dũng không nhắm vào những thằng dân b́nh thường, mà nhắm vào
giới trí thức, trong đó có các nhà khoa học và kỹ thuật gia ở trong nước!
Cho nên trong quyết định có cả những đoạn dài nói riêng về những người
này. Gần đây đă có phong trào bàn tán về việc khai thác bô xít. Hàng vạn
người đă góp ư kiến với nhau, đă thảo luận công khai trên mạng lưới.
Trong đó có những nhà văn, nhà nghiên cứu, các khoa học gia, và cả những
cựu tướng lănh. Lại có một phong trào bàn tán về chủ quyền đất nước ở
biển Đông. Các ông ḥa thượng, các ngài linh mục, giám mục, các sử gia
cũng đem ra bàn tán và bầy tỏ ư kiến công khai. Những hoạt động đó đều
có thể gọi là “phản biện” được cả.
Bây giờ quyết định số 97 cấm hết. Ai muốn
“phản biện” từ nay phải làm đơn nộp cho các “cơ quan có thẩm quyền” cứu
xét. Cái ông thủ tướng “yêu sự thật” này muốn bắt mọi người dân chỉ được
đi t́m sự thật trong các “cơ quan có thẩm quyền.” Bên ngoài “cơ quan có
thẩm quyền” th́ không có sự thật nào cả! Có khác ǵ bịt mồm bịt miệng cả
nước, không cho ai nói hay không? Cho nên, đọc qua nội dung cái quyết
định số 97, ai cũng phải bật cười. Chỉ có ông Nguyễn Tấn Dũng chắc không
cười, cho nên ông ta mới kư!
Nhưng một cái quyết định như vầy nó sẽ gây
ra những hậu quả lớn, rất lớn, không thể lường trước được.
Ví dụ bây giờ ông bí thư xă ra lệnh xung
công ruộng đất của bà con để cho Hàn Quốc làm sân cù, cho các đồng chí
lớn và các nhà tư bản đỏ tập chơi golf với người ngoại quốc. Nếu các
nông dân muốn góp ư kiến phản đối th́ sao? Theo quyết định số 97, bà con
được tự do phản biện, nhưng chỉ được phản biện với “cơ quan có thẩm
quyền” mà thôi. Các nhà khoa học công nghệ cũng vậy. Hăy đi t́m những
“cơ quan có thẩm quyền” mà phản biện. Và cái “cơ quan có thẩm quyền” ở
đây chính là ông bí thư! Trong một bài trước, chúng tôi kể chuyện các
công nhân ở tỉnh Cát Lâm bên Trung Quốc đă giết chết một giám đốc xí
nghiệp. Con người ta ai cũng muốn làm ăn sinh sống b́nh thường, không ai
muốn giết người cả. Cùng quẫn lắm mới đi phạm tội giết người. Cùng quẫn,
là v́ nói không được, v́ không được nói. Cả một xă hội bị bịt mồm, bịt
miệng, báo chí không có tự do, Quốc Hội là Quốc Hội gật, đi tới đâu cũng
phủ bênh phủ, huyện bênh huyện. Những nỗi phẫn uất không biết “phản biện”
vào đâu, tích tụ lại bao nhiêu năm làm sao giải tỏa được?
Phẫn uất quá, những con người hiền lương bỗng
nhiên trở thành một bọn sát nhân. Ông Nguyễn Tấn Dũng nên suy nghĩ về
hiện tượng đó mà rút lại cái quyết định bịt mồm bịt miệng này đi.