Năm Dần nói chuyện Cọp: Cọp và tục săn cọp
												
												
												Người Việt ngày xưa, từ đồng 
												bằng lên mạn ngược, không lấy 
												việc săn bắn làm thú vui. Săn 
												bắt thú hoang là để tăng cường 
												lương thực, bảo vệ mùa màng và 
												gia súc, chứ không lấy đó làm 
												tiêu khiển như ở Âu Tây có 
												truyền thống săn bắn, c̣n phổ 
												biến ngày nay.
												
												
												
												
												
Khác 
												với những điển cố Trung Quốc, 
												vua chúa Đại Việt không có tập 
												tục và nghi thức săn bắn như các 
												triều đ́nh phương Bắc. Vua Tự 
												Đức có đi săn th́ cũng chỉ đi 
												bắn chim loanh quanh ở các vườn 
												thượng uyển.
												
												
												Từ đó, người Việt tộc, Kinh cũng 
												như Thượng không có tục săn hổ 
												như người Âu Tây. Sau này, từ 
												đầu thế kỷ XX mới có tục săn hổ, 
												là do người Pháp du nhập: một 
												trong những môn đồ đầu tiên có 
												lẽ là vua Bảo Đại khoảng 1930, 
												và hậu duệ sẽ là Ngô Đ́nh Nhu, 
												khoảng 1960, một tay sát thủ đă 
												từng hạ 13 con cọp tại vùng Đà 
												Lạt. Nói khác đi, việc săn cọp 
												tốn kém, khó khăn và nguy hiểm, 
												không nằm trong tầm tay của dân 
												gian, mà chỉ là tṛ tiêu khiển 
												của giới thượng lưu, quan chức, 
												quyền thế và giàu có.
												
												
												
												“Cọp Khánh Ḥa, ma B́nh Thuận”, 
												“hùm tha sấu bắt” là nỗi 
												hăi hùng của người Việt trên 
												đường Nam Tiến. Sợ th́ có sợ, 
												nhưng phải đối phó. Sơn Nam 
												(1926- 2008) đă ghi lại nhiều 
												chứng cớ về cọp ở Nam Bộ:
												
												“Hồi thế kỷ 17 và 18, Gia định 
												thành Thống chí (của 
												Trịnh Hoài Đức 1725-1825) ghi 
												rằng: 
												
												“trẻ con, đàn bà cầm liềm cắt cỏ, 
												cầm đ̣n xóc cũng chống cự và 
												đuổi được cọp. Thái độ của người 
												dân đối với cọp vừa kính nể, xem 
												như vị thần, nhưng cũng coi 
												thường, nếu cần th́ rủ nhau đi 
												săn bắn giết không nương tay”.
												
												
												Sơn Nam mô tả tâm lư về cọp
												
												“vừa sợ vừa kính nể xem như vị 
												thần, nhưng cũng coi thường”
												là đúng và tế nhị. Nơi 
												khác, ông bổ sung: 
												
												“v́ c̣n dấu vết mê tín cổ xưa, 
												đồng bào ta ít chịu tổ chức săn 
												cọp; khi nào gặp những con có nợ 
												máu th́ huy động cả xóm đi ví 
												khai hoặc bẫy hầm. Nhà nước 
												khuyến khích giết cọp nhưng 
												hương chức hội tề chỉ làm lấy lệ".
												
												
												
												
												
												
												“Nhà nước” đây là chính quyền 
												Pháp. Thậm chí, những đoàn thợ 
												săn Tây Phương muốn đi săn hổ 
												tại nước ta, thuê người địa 
												phương làm hướng dẫn th́ họ 
												không nhận, dù là người Kinh hay 
												Thượng; người săn phải thuê 
												hướng dẫn viên da trắng, hiệu 
												lực hơn.
												
												
												Năm 1770 hổ dữ xuất hiện tại chợ 
												Tân Kiểng, Sài G̣n, Trịnh Hoài 
												Đức tường thuật chính xác:
												
												
												“Người ta triệt hạ nốc nhà, làm 
												hàng rào vây quanh mấy lớp. 
												Nhưng cọp rất dữ ác, không ai 
												dám gần. Vây được ba ngày, có 
												thầy săi viễn phương hiệu 
												Hồng-Ân cùng đồ đệ Trí-Năng t́nh 
												nguyện vào bắt cọp. Hồng Ân đấu 
												với cọp hồi lâu, cọp bị côn đánh 
												đau, nhảy núp vào bụi tre. Hồng 
												Ân đuổi nà, cọp quay lại đấu nữa. 
												Hồng Ân thối lui, vấp chân ngă 
												vào mương nước, bị cọp vồ trọng 
												thương. Đồ đệ Trí Năng tiếp viện, 
												dùng côn đánh cọp trúng đầu cọp 
												chết nốt”.
 
														
														
												
												
												Tại miền Trung, người đánh hổ 
												nổi tiếng là một phụ nữ tên Trần 
												thị Quyền, thuộc huyện Bồng Sơn, 
												tỉnh B́nh Định, được Quốc Sử 
												Quán, đời Tự Đức ghi lại trong
												
												Đại Nam Nhất Thống Chííí và 
												phong “liệt nữ”.
												
												
												Tại Miền Bắc, nơi c̣n nhiều dấu 
												vết
												
												“mê tín cổ xưa” theo lời 
												lẽ của Sơn Nam, kỳ thật là có 
												tục thờ Thần Hổ theo niềm tin 
												nguyên thủy có từ thời Văn Lang, 
												người dân vẫn chống hổ, diệt hổ 
												để bảo vệ gia súc.
												
												
												Bên cạnh sử liệu và truyền 
												thuyết, chúng ta có tư liệu cụ 
												thể về tương quan hổ - người tại 
												Tây Nguyên, qua dân tộc Gia rai, 
												vùng Đắc Lắc, theo những công 
												tŕnh nghiên cứu chính xác, sâu 
												sắc và uyên bác của Jacques 
												Dournes:
												
												“cọp không phải lúc nào cũng chỉ 
												là con cọp”. Người Gia 
												Rai thường xuyên chung đụng với 
												cọp, có những quan hệ phức tạp. 
												Nói chung th́ người không săn 
												cọp, cả hai bên đều là thợ săn, 
												sống chung ḥa b́nh trong thỏa 
												ước tôn trọng lẫn nhau. Thần Hổ,
												
												yang ramung cũng là Thần 
												Rừng
												
												Yang dlei bảo vệ người 
												thợ săn mogap. Cũng có lúc người 
												buộc ḷng phải giết hổ, th́ xem 
												như là “án mạng” theo nghĩa giới 
												luật - hay pháp luật-, được xét 
												xử là “ngộ sát” và phải đền bù 
												bằng “giá mạng”: sinh mạng cọp 
												ngang giá với sinh mạng người, 
												ngang với mười lăm con trâu. Lễ 
												đền mạng phải bốn người chứng 
												giám và bảo lănh: hai chứng nhân 
												phía người, hai chứng nhân về 
												phía cọp, trong khi chủ tế 
												xướng:
												 
														
														
H́nh tư liệu về các cuộc săn hổ
“Hôm qua, hôm kia, con người đă giết ông. Hôm nay nó trả nợ. Việc như vậy là xong. Ông an nghỉ, đừng tức giận chúng tôi. Chúng tôi mang lễ vật đầy đủ. Đừng sát hại chúng tôi và con cháu chúng tôi”
*
	
												Tâm lư cổ sơ của người Việt, c̣n 
												phản chiếu trong nếp sống hay 
												truyền thuyết của các dân tộc ít 
												người, giải thích nhận xét của 
												Sơn Nam, là người Việt không có 
												tập quán săn cọp. Đến khi người 
												Pháp thiết lập vững vàng nền đô 
												hộ trên bán đảo Đông Dương, mới 
												có lớp người săn – không phải 
												thợ săn – da trắng săn giết cọp 
												vô tội vạ. Ngoài ra nhiều hăng 
												du lịch Pháp, thời 1930, đă bán 
												những chuyến sa-pha-ri (safari) 
												săn cọp cho du khách Âu Tây, bảo 
												đảm một vài con hổ cho “bảng 
												thành tích”. Thời điểm này, 
												nhiều người c̣n nhắc đến những 
												chuyến săn cọp của vua Bảo Đại 
												thời trẻ. Tài liệu sau này, có 
												lẽ là thuộc những chứng từ mới 
												nhất, là hồi kư săn cọp của 
												Huỳnh Văn Lang,
												
												Cọp cái ba con. Ông này 
												là Giám đốc viện Hối đoái của 
												chính quyền Sài G̣n, chủ nhiệm 
												tạp chí Bách Khoa từ 1957, một 
												tay săn cọp nổi tiếng. Ông kể 
												lại chuyến săn cọp vào trước Tết 
												1961, đă được báo
												
												Times of Vietnam đăng ảnh 
												như là một tin tức quan trọng. 
												Cuộc săn bắt đầu từ làng Pang 
												Xim, gần thị trấn Tùng Nghĩa, 
												cây số 270 trên đường lên Đà Lạt 
												là nơi nhiều cọp, nhất là giống 
												cọp “hoàng gia” lớn con, có bộ 
												lông rực rỡ. Hồi kư viết chi ly 
												về kỹ thuật săn cọp hiện đại, và 
												tâm trạng người săn cọp, từ ư 
												chí say sưa, đến niềm hoảng hốt 
												và khoái cảm.
 
														
														
Theo lư thuyết, bắn cọp phải nhắm ngay vào đầu, giữa trán, cọp mới chết ngay. Trúng đạn vào nơi khác cọp vẫn đủ sức lê thân h́nh đi chỗ khác, mà người đi săn khó bề t́m ra, chưa kể là nguy hiểm.