Mùa xuân nghĩ về những người tù.
Lê Trần Luật
												Mùa 
												xuân là mùa của cảm xúc. Mùa 
												xuân là mùa của t́nh yêu. Mùa 
												xuân là mùa của đoàn tụ và xum 
												họp. Mùa xuân là mùa của hy vọng 
												về tương lai. 
												Có 
												những người đón mùa xuân trong 
												tâm trạng ngập tràn niềm vui. Có 
												những người đón mùa xuân trong 
												nổi cô đơn buồn tủi. Có những 
												người không biết mùa xuân đến từ 
												bao giờ.
Không biết có ai nghĩ về những người dấn thân cho công lư đang đón mùa xuân ở trong chốn lao tù hay không. Họ đă hy sinh nhiều mùa xuân của ḿnh để hy vọng dân tộc thực sự có một Mùa Xuân. Tôi đă nghĩ về họ theo trật tự thời gian trong những trải nghiệm của ḿnh.
												
												
												Người tù số một- blogger Điếu 
												Cày.
												Tôi 
												chưa từng gặp anh bao giờ, nhưng 
												anh là khởi sự đầu tiên của tôi 
												cho cuộc đấu tranh v́ công lư. 
												Tôi ngưỡng mộ ḷng yêu nước của 
												anh. Dù không được là luật sư 
												cho anh nhưng tôi luôn tin chắc 
												rằng anh vô tội. Hoàng sa, 
												Trường sa măi măi là của anh, 
												của mỗi người dân Việt chúng ta. 
												Hết mùa xuân này anh sẽ trở về 
												trong ṿng tay thương yêu và 
												kính trọng của mọi người.
												
												
												Người tù số hai- kư giả Trương 
												Minh Đức
Tôi là luật sư của anh. Tôi được nói chuyện nhiều lần với anh ở trại giam Cầu ván- Kiên giang. Anh có đôi mắt đầy kiên quyết. Một ḿnh anh 3h sáng đi rải tryền đơn từ cầu B́nh triệu đến cầu Khánh hội. Anh viết phóng sự về những vụ án oan sai ở Kiên giang. Anh giúp dân oan làm đơn khiếu kiện. Anh đă gọi Ṭa án là “Tà án”, Viện kiểm sát nhân dân là “Viện cố sát nhân dân”. Tại ṭa anh đă mạnh dạn hô to: “ Đả đảo cộng sản”. H́nh ảnh anh bị lôi lên xe cảnh sát cho đến bây giờ vẫn ám ảnh tôi. Tôi nghiệm ra rằng đấu tranh cần có những người kiên cường như anh. Trong trại giam Cầu ván anh đă giúp một người bạn tù tên Vượng thoát khỏi bản án oan sai đến 15 năm. Người đó bây giờ được tự do vẫn hay gửi quà thăm nuôi “bố Đức”. Anh bị kết án 5 Mùa xuân.
												
												
												Người tù số ba- kỹ sư Phạm Bá 
												Hải
												Tôi 
												gặp anh ở trại giam B34- Bộ Công 
												an. Tóc anh đă điểm bạc nhưng 
												đôi mắt vẫn toát lên sự thông 
												minh sáng ngời. Tôi nói với anh: 
												“ Anh phải thấy hành động của 
												anh là không phạm tội th́ tôi 
												mới làm luật sư cho anh được”. 
												Anh nói:“ Đúng, đúng, tôi đang 
												cần một luật sư như vậy”. Hai 
												hôm sau tôi trở lại trại giam để 
												bàn với anh về bài bào chữa của 
												tôi. Anh tỏ ra là một nhà lư 
												luận khá sắc sảo. Anh là người 
												phân tích cho tôi thấy đa nguyên 
												đa đảng đơn thuần chỉ là một 
												khoa học về chính trị. Anh phải 
												hy sinh 5 mùa xuân cho cái gọi 
												là khoa học về chính trị.
												
												
												Người tù số bốn- dân oan Lương 
												Văn Sinh
Tôi gặp anh vào một ngày nắng gắt ở trại giam Hàm tân. Anh thấp người nhưng rắn chắc. Anh bị chuyển từ tội danh : “ Lợi dụng các quyền tự do dân chủ” sang tội “ Gây rối trật tự công cộng”. Anh nói anh bị lừa nhận tội và bị đe dọa nếu kháng cáo sẻ tăng h́nh phạt. Tại ṭa anh đưa ra h́nh ảnh hết sức sinh động: “ Con chim bị phá tổ c̣n kêu la thảm thiết huống chi tôi là con người bị mất hết nhà cửa, đất đai mà bảo tôi đừng khiếu nại, hay biểu t́nh”. Ṭa lạnh lùng đáp: “ Người không được so sánh như chim”. Kết quả anh bị tuyên 2 mùa xuân, không biết khi về anh có tổ ấm nào để nương thân không.
												
												
												Người tù số năm- người tù đặc 
												biệt Phan Văn Sào
Sở dĩ tôi nghĩ anh là người đặc biệt v́ không biết gọi anh như thế nào. Anh không phải là những nhà đấu tranh, cũng không phải là dân oan. Anh khiếu kiện v́ một mảnh đất của một người hảo tâm hiến tặng cho Nhà Nước để làm Trường mẫu giáo. Một phần mảnh đất này bị một gia đ́nh chức sắc địa phương chiếm làm của riêng- vị bí thư xă. Anh cực kỳ thông minh và sắc sảo trong lập luận dù anh ít học. Do sợ bị phát hiện, nên anh đă đo chiều dài của mảnh đất bị chiếm dụng bằng cách chạy xe từ đầu này sang đầu kia của mảnh đất. Sau đó tính ṿng quay của bánh xe và nhân với chu vi. Tại Ṭa anh đă làm cho Viện kiểm sát nhiều lần“ bí” v́ khả năng lập luận hết sức lo-gich của ḿnh. Trước khi bị kết tội “ Vu khống” anh bị cho là “có dấu hiệu tâm thần” và buộc phải “chữa bệnh”. Đây là mùa xuân thứ hai anh không được về với vợ con ḿnh.
												
												
												
												Người tù số sáu – Nhà văn Nguyễn 
												Xuân Nghĩa
												Tôi 
												gặp anh trong vụ kiện biểu t́nh. 
												Anh trầm ngâm và hay suy tư. 
												Suốt chặng đường đi cùng anh từ 
												Hải Pḥng đến Hà Nội, anh chỉ 
												nói đôi câu. Anh bảo sau này anh 
												sẻ viết một tác phẩm văn học để 
												nói lên “thực trạng” xă hội hiện 
												nay (xin thay đổi chữ dùng của 
												anh ). Sau đó anh bảo phải hành 
												động cụ thể chứ viết lách không 
												ăn thua ǵ. Vâng! Anh đă hành 
												động rất cụ thể bằng cách treo 
												biểu ngữ trên cầu Lạch tray và 
												cầu Lai cách. Anh bị mất 5 mùa 
												xuân cho hành động cụ thể của 
												ḿnh.
												
												
												Người tù số bảy- sinh viên Ngô 
												Quỳnh
												Khi 
												hay tin em được trả tự do sau 
												chín ngày bị giam giữ. Tôi lập 
												tức có mặt ở Hà Nội để gặp em. 
												Em gầy, đẹp trai và rất thư 
												sinh. Em kể tôi nghe sự việc và 
												những ngày trong tù. Tôi lại 
												nhận định sai lầm là Quỳnh sẻ 
												không bị khởi tố. Tối hôm đó em 
												ngủ lại khách sạn với tôi. 
												Chiều 
												hôm sau tôi hay tin an ninh của 
												Bộ Công an đang xét nhà và đọc 
												lệnh khởi tố em. Đó là lần đầu 
												cũng như lần sau cùng tôi nh́n 
												thấy em- tác giả của những chiếc 
												bong bóng nhân quyền cho Việt 
												
												
												Người tù số tám- nữ chiến sỹ can 
												trường Phạm Thanh Nghiên.
												Có 
												quá nhiều kỷ niệm với con người 
												này, tôi không biết phải viết ǵ. 
												Nghe nói Viện kiểm sát đă rút 
												lại một phần cáo trạng truy tố 
												về hành vi tọa kháng tại nhà của 
												em, nhưng nếu đúng như thế th́ 
												chắc chắn phiên phúc thẩm sắp 
												tới sẽ có nhiều điều thú vị. Em 
												bị mất bốn mùa xuân nhưng em măi 
												măi là mùa xuân trong ḷng mọi 
												người.
												
												
												
												
												Người tù số chín- thiên tài Trần 
												Huỳnh Duy Thức.
Tôi nói với bạn tôi: “Anh Thức có dấu hiệu của một thiên tài” . Bạn tôi bảo: “ Đó thật sự là một thiên tài rồi chứ c̣n dấu hiệu ǵ nửa”. Anh phải mất mười sáu mùa xuân cho hành động kiên cường không nhận tội của ḿnh. Nhưng nếu đúng như nhận định của anh về “năm tận” “năm vong” th́ tôi hy vọng anh chỉ mất chưa đến một nửa trong số đó.
												
												
												Người tù số mười- người tù vĩ 
												đại nhất của lịch sử hiện đại 
												Việt 
												
												Chẳng biết Cha đă mất bao nhiêu 
												mùa xuân rồi nữa. Chỉ thầm cầu 
												nguyện cho Cha được b́nh an 
												trong chốn lao tù.
												
												C̣n 
												biết bao nhiêu người đấu tranh 
												đang đón mùa xuân trong bốn bức 
												tường , tôi chợt nhớ đến câu: 
												“Mỗi người dân Việt