|
Carl Robinson
Nhà bất đồng chính
kiến trường kỳ Bác
sĩ Nguyễn Đan Quế
chắc chắn đang tận
hưởng vài khoảnh
khắc thích thú được
sự quan tâm của thế
giới. Lấy cảm hứng
từ những sự kiện tại
Trung Đông, vị bác
sĩ đă đăng một bài
xă luận trên tờ
The Washington Post
tuần trước, kêu gọi
chính quyền cộng sản
ngoan cố Hà Nội biến
đổi theo hướng “dân
chủ và tự do.” Ngay
lập tức, công an đă
bắt giữ ông và buộc
tội kêu gọi lật đổ
chính quyền. Nhưng
chỉ vài ngày sau, rơ
ràng là nhờ những
tiếng nói từ
Washington, ông đă
được tại ngoại và
được phép về nhà tại
Thành phố Hồ Chí
Minh, Sài G̣n cũ.
Người đàn ông 68
tuổi này chắc hẳn
rất vui khi đă chọc
vào tổ ong ṿ vẽ của
Hà Nội – và dường
như chẳng bị hề hấn
ǵ. (“Hăy xoá bỏ Bộ
Chính trị” và “tụ
họp trên đường phố,”
ông đă tuyên bố trên
Internet gần đây,
theo nguồn tin của
AFP.) Ông đă đấu
tranh cho nhân quyền
và chính trị đa đảng
từ năm 1978, ba năm
sau miền Nam Việt
Nam sụp đổ. Ông đă
bị bắt giam bốn lần
và trải qua 20 năm
trong tù. Năm 1998,
Bác sĩ Quế được ân
xá với điều kiện
phải di cư sang Hoa
Kỳ. Nhưng ông đă từ
chối. Rất ít người
Việt nào lại từ chối
một đề nghị như thế.
Nhưng chính quyền
cộng sản Việt Nam có
phải quan tâm nhiều
đến ảnh hưởng ở
Trung Đông đang bất
th́nh ĺnh dấy lên
trong nước? Nói cho
cùng, ưu thế chính
trị của họ đă được
hiến pháp bảo đảm.
Vào đầu tháng Giêng,
Đại hội Đảng Cộng
sản Việt Nam đă tái
xác nhận uy quyền
này và cam kết sẽ
không bao giờ chấp
nhận chính trị đa
nguyên. Hà Nội luôn
bị Washington lên
lớp về nhân quyền và
các tổ chức như Giám
Sát Nhân quyền và Ân
xá Quốc tế theo dơi
chặt chẽ những nhà
chống đối trong đó
Ân xá Quốc tế đă
“bảo lănh” một số
người trong họ, bao
gồm cả Bác sĩ Quế.
Sau khi thăm viếng
rộng khắp Việt Nam
trong 18 tháng qua,
tôi có thể báo cáo
rằng Hà Nội không
cần phải lo lắng
nhiều. Đơn giản là
chính quyền Việt Nam
sẽ không đi theo
Tunisia, Ai Cập và
có lẽ Libya để có
thể sụp đổ trong
thời gian ngắn. Và
lư do là ǵ? Ngược
ngạo thay cũng chính
là cái lư do khiến
Nam Việt Nam ngày
xưa bị sụp đổ vào
năm 1975 trước sự
cứng rắn những người
cộng sản miền Bắc,
không bao giờ muốn
thoả hiệp. Chẳng ai
muốn chiến đấu cả.
Họ bận tâm về những
chuyện khắc.
|
Họ bận tâm với những chuyện khắc |
Sau gần 60 năm cai
trị của Đảng Cộng
sản ở miền Bắc và
hơn 35 năm ở miền
Nam, toàn bộ Việt
Nam ngày nay cực kỳ
vị kỷ. Thay v́ theo
đuổi một mục đích
chung và đoàn kết
th́ mọi người đều
chỉ lo cho bản thân,
cái tâm lư sauve
qui peux (mạnh
ai nấy lo cho bản
thân) đă dẫn đến sự
sụp đổ th́nh ĺnh
của miền Nam và sau
đấy là những chuyến
vượt biên trong
tuyệt vọng của những
Thuyền Nhân. H́nh
ảnh so sánh rơ rệt
nhất là quốc gia này
giống như một trường
ḍng nội trú, nơi
luật lệ đề ra để
được tuân theo hoặc
bị phá vỡ bởi những
người khác chứ không
phải là tôi. Nơi mọi
người được đối xử
như trẻ con và
thường xuyên được
dạy dỗ những bài học
tín ngưỡng dưới h́nh
thức hàng loạt các
khẩu hiệu, lễ kỷ
niệm và những ước mơ
hoành tráng. Khi tôi
than phiền với một
nhóm người Việt tại
một thành phố duyên
hải về những âm
thanh khó chịu vào
buổi sáng sớm từ
những chiếc loa
tuyên truyền, một
người cười và trả
lời, “Chỉ là những
tiếng ồn chính trị.
Tôi chẳng nghe thấy
ǵ cả!”
Cơ bản là người Việt
đang đủ thoả măn
trong số phận của
ḿnh với mức thu
nhập trung b́nh đang
tăng trưởng đều đặn
hướng đến mức 2.000
đô la một năm. Đúng
là lạm phát ở mức
12% đang là một khó
khăn, nhưng ba năm
trước nó cũng từng
đạt đến mức gần 30%.
Mọi người đều t́m
cách xoay trở, giật
gấu vá vai, và bon
chen nhiều hơn tại
sở làm. Chẳng ai
quên được cuộc sống
khó khăn dường nào
sau 1975. Thử nghiệm
thất bại về kinh tế
xă hội chủ nghĩa của
Hà Nội ngày nay đă
chuyến sang nền
“kinh tế thị trường”
tự do cho mọi người
và chẳng ai dám mạo
hiểm đánh tráo những
ǵ họ đang có được.
Con cái của họ hoàn
toàn bị mê hoặc bởi
chủ nghĩa vật chất
và ăn chơi. Đơn giản
là tôi không thể
tưởng tượng được bất
cứ hoàn cảnh nào
khiến người Việt sẽ
nổi dậy và lật đổ
chính quyền cộng
sản.
Đương nhiên, chẳng
ai thật sự ưa thích
chính quyền. Trên
thực tế, người dân
rất đồng thuận trong
thái độ ghét bỏ
chính quyền, tạo
thành một nguồn cảm
hứng vô tận cho các
cuộc tán gẫu hoặc
chuyện đùa trên bàn
cà phê, cả hai là
những thứ không
thiếu trong cuộc
sống người Việt.
Giới trẻ dễ dàng
vượt tường lửa để
truy cập Facebook và
viết những lời ngớ
ngần không khác ǵ
giới trẻ cùng lứa
phương Tây. Với
những thử thách liên
tục trong việc quản
lư một đất nước đa
dạng với hơn 80
triệu dân hiện nay,
so với chỉ 30 triệu
khi chiến tranh chấm
dứt, chính quyền là
một mục tiêu dễ dàng
để châm chọc trong
đời sống b́nh thường
của người dân.
Tham nhũng thật sự
là một vấn nạn
nghiêm trọng và,
trong chừng mực nào
đấy, cũng là một chủ
đề mà giới truyền
thông nhà nước được
phép khai thác.
Những vụ tai tiếng
bùng nổ thường
xuyên. Nhưng trong
đời sống thường ngày
của ḿnh, mọi người
đều là kẻ đồng loă,
bắt đầu với việc hối
lộ 15 đô la để tránh
bị phiếu phạt quá
tốc độ hay những thứ
được dùng lót tay
nhằm giúp việc cấp
giấy phép nới rộng
nhà được nhanh hơn.
Đồng tiền lại xoay
ṿng khi những quan
chức tham nhũng
trên, những người
với mức lương trung
b́nh chỉ khoảng 150
đô la một tháng, đến
kéo ghế tại những
nhà hàng địa phương
để tiêu xài những
đồng tiền hối lộ khó
kiếm của ḿnh. Ai
cũng đang tham gia
một mánh khoé nào
đấy. Với quá nhiều
doanh nghiệp tư
nhân, nạn trốn thuế
đang lan tràn. Bên
ngoài những con số
thống kê ảm đạm,
Việt Nam vẫn có một
nền kinh tế phụ
khổng lồ đang hoạt
động mạnh bằng đô la
Mỹ và vàng thỏi.
Và cứ thế, các nhà
đối lập tại Việt Nam
tiếp tục được báo
chí nước ngoài quan
tâm. V́ chính quyền
lẫn nhóm kinh doanh
thiếu vắng tính minh
bạch, nên các
blogger tiếp tục
kháo chuyện dựa trên
những đồn đăi. Nhưng
mọi việc đều xảy ra
dưới đôi mắt và đôi
tai soi mói của an
ninh Việt Nam. Thỉnh
thoảng, họ lại làm
một cú bắt giữ –
nhưng luôn luôn có
lựa chọn, quan tâm
đặc biệt đến những
cựu đảng viên cộng
sản đă rời bỏ hàng
ngũ và kêu gọi đa
nguyên và dân chủ.
Người dân đă hiểu
được thông điệp.
Đương nhiên, có một
người tù chính trị
cũng là quá nhiều.
Nhưng trên thực tế,
Việt Nam có ít hơn
100 tù nhân đối lập
hiện bị giam giữ
hoạc bị quản thúc
tại gia. Ít ai nghe
đến việc tra tấn có
hệ thống như những
chính thể tàn bạo
khác. Thêm vào đó,
chính quyền đă có
thể xuất khẩu những
ai có tiềm năng
chống đối, đầu tiên
như là những Thuyền
Nhân và, để trả giá
việc b́nh thường hoá
quan hệ với Hoa Kỳ
trong những thập
niên 90, hàng ngh́n
cựu sĩ quan quân đội
miền Nam Việt Nam
từng bị giam trong
trại cải tạo sau năm
1975 đă được cấp
chiếu khán. Một cái
giá khác mà
Washington đ̣i hỏi
là quyền tự do đi
lại, và ngày nay,
người Việt có thể đi
ra nước ngoài. Một
số đă không bao giờ
trở lại, nhưng
thường là v́ lư do
kinh tế hơn là chính
trị.
Khi mạnh mẽ kêu gọi
chống lại chính
quyền cộng sản, Bác
sĩ Quế đă chỉ ra
trong
bài viết trên tờ
Washington Post
rằng “Hà Nội cần
Washington hơn là
Washington cần Hà
Nội,” đặc biệt là
khi căng thẳng dâng
cao trước sự bành
trướng của Trung
Quốc trong vùng biển
Đông và những tranh
chấp giừa hai quần
đảo Hoàng Sa và
Trường Sa. Hà Nội
cực lực phản đối khi
Washington đưa ra
vấn đề nhân quyền,
đặc biệt là trong
bản báo cáo hằng năm
của Bộ Ngoại giao.
Nhưng Việt Nam sau
đó thay đổi thái độ,
đặc biệt là với vấn
đề tự do tôn giáo.
Nh́n chung, Việt Nam
đă cởi mở hơn và bớt
khắt khe hơn nhiều
so với 15 năm trước.
Những sự việc xảy ra
tại Việt Nam có
chiều hướng thay đổi
chậm răi hơn là
nhanh chóng là.
Ngoại trừ một vài
yếu tố khủng khiếp
và không lường
trước, tôi tin rằng
Việt Nam sẽ tiếp tục
đi theo con đường
thay đổi chậm răi.
Quốc hội vốn từ lâu
là một cơ quan dễ
bảo đă bắt đầu khoe
cơ bắp trong những
năm qua, ngăn chặn
một dự án đường sắt
cao tốc Bắc-Nam v́
lư do chi phí và
cũng đă lên tiếng về
dự án khai thác
bauxite do Trung
Quốc vận hành. Việc
lựa chọn ứng cử viên
trong đợt bầu cử năm
tới sẽ rất thú vị để
theo ḍi. Chính
quyền cũng đă đặc
biệt quan tâm đến ư
kiến người dân, ví
dụ như việc huỷ bỏ
sự kiện bắn pháo hoa
khổng lồ trong lễ kỷ
niệm 1000 năm ngày
thành lập Hà Nội vào
tháng Mười năm ngoái
sau khi một cơn lũ
lớn tàn phá miền
Trung Việt Nam. Và
khi người dân nổi
giận đến mức kéo cả
ra đường, ví dụ như
cái chết của một
người đi xe hai bánh
bị công an bắt giữ ở
Đông Bắc Việt Nam
vào năm ngoái, chính
quyền đă có phản
hồi. Sau những biến
động ở Việt Nam
trong 60 năm qua,
một cuộc cách mạng –
thậm chí một cuộc
nổi loạn – đơn giản
là khó ḷng xảy ra.
Carl Robinson
World Policy
Blog
Diễn Vy
chuyển ngữ
<<trở về đầu trang>>