|
Nguyễn Thanh Giang
Trong hương thơm
hoa nhài thoảng đưa từ Bắc Phi
và Trung Đông, nghe âm vang lời
kêu gọi dù lẻ loi nhưng rất dũng
cảm của bác sỹ Nguyễn Đan Quế,
bỗng nhớ đến cô gái Hải Pḥng
từng gửi đơn lên nhà nước Việt
Nam xin biểu t́nh. Và, chính cô
đă từng đi từ Hải Pḥng lên Hà
Nội, xuống đường biểu t́nh.
Thầy giáo Nguyễn
Thượng Long nhớ lại: “Tôi c̣n
nhớ vào hồi 19h 42 phút ngày
07/12/2007 trong lúc tôi đang
thả bộ trên đường Lê Văn Lương
th́ điện thoại của tôi nhận được
một tin nhắn của một số máy lạ
có nội dung: “Sẽ có cuộc biểu
t́nh trước đại sứ quán Trung
Quốc vào 9h ngày 9/12/2007”.[1]
Ngày ấy, h́nh ảnh
cô gái “mảnh mai, gầy yếu đeo
cặp kính trắng rất giản dị. Tôi
thấy mỗi lần cháu hô to: “Hoàng
Sa – Trường Sa!”, lập tức các
bạn cháu đồng thanh hô đáp lại:
“Việt Nam!” đă làm ông thấy “Từ
giây phút đó cảm hứng về Tổ
quốc, về Đất nước, về Dân
tộc…như bừng sáng, như rực cháy
… ”. Ngày ấy:
“Tôi nhớ tôi
đă lọt thỏm vào một đám đông
thanh niên, sinh viên và học
sinh đang vô cùng phấn khích
trước cổng đại sứ quán Trung
Quốc. …. Đứng gần tôi là một
cháu gái mảnh mai, gầy yếu đeo
cặp kính trắng rất giản dị. Tôi
thấy mỗi lần cháu hô to: “Hoàng
Sa – Trường Sa!”, lập tức các
bạn cháu đồng thanh hô đáp lại:
“Việt Nam!”. Tiếng gọi tên Tổ
Quốc vang lên từ những lồng ngực
trẻ nhanh chóng cộng hưởng thành
một trường âm thanh hào hùng lay
động, lan ra xa tắp. Bất ngờ
cháu gái đó nhận ra tôi, cháu
hét lớn: “Các bạn ơi! đưa mic
cho thầy Long đi!”. Tôi bỗng
quên cả tuổi tác, nhanh chóng
hoá thân tuyệt đối vào sinh hoạt
của các em. Từ giây phút đó cảm
hứng về Tổ Quốc, về Đất Nước, về
Dân Tộc… như bừng sáng, như rực
cháy trong tôi nhanh chóng đưa
tôi ch́m sâu vào trạng thái như
bị thôi miên đến nghẹt thở”.[2]
Theo Phạm Thanh
Nghiên: “Sự kiện ngày
9/12/2007 biểu thị cho quyết tâm
của người Việt Nam kiên quyết
bảo vệ sự toàn vẹn lănh thổ, hải
đảo của tổ quốc chúng ta. Nó
cũng gửi lời cảnh cáo đến những
kẻ bạc nhược trong chính quyền,
hy vọng họ có thái độ mạnh mẽ
hơn nữa với chính phủ Trung
Quốc, khiến họ phải dè chừng
trong mục tiêu lấy quyền lợi
chung của dân tộc hay quyền lợi
riêng của đảng thống trị đặt lên
hàng đầu trong mối quan hệ với
Trung Quốc. Nó cũng cảnh báo
rằng, bất chấp ngăn cấm, người
dân Việt Nam đă bắt đầu có ư
thức tham gia các sinh hoạt
chính trị thay v́ bỏ mặc, buông
xuôi cho chính phủ”.[3]
Cô lên án:
“Đảng cộng sản Việt Nam đă thành
công trong việc cấm đoán người
dân tham gia vào các sinh hoạt
chính trị, trong biểu t́nh.
Chính sách này đă làm cho người
dân thấp kém cả về dân trí lẫn
dân khí, đẩy cộng đồng vào tâm
thế ỉ lại, phó mặc”.[4]
Cô tiếp tục công
khai xin biểu t́nh v́ hiểu rằng:
“Biểu t́nh, là hành vi hợp
pháp, chính đáng của quần chúng
để tỏ thái độ phản đối một chủ
trương, chính sách đối nội hoặc
đối ngoại của nhà cầm quyền can
dự tiêu cực đến quyền lợi chung
của cộng đồng. Biểu t́nh đă được
thừa nhận trong Hiến pháp Việt
Nam và trong Công Ước Quốc tế về
quyền con người mà Việt nam đă
tham gia kư kết. ……điều 69 trong
Hiến pháp Việt Nam - 1992 ghi:
“Công dân có quyền tự do ngôn
luận, tự do báo chí; có quyền
được thông tin, có quyền được
hôi họp, lập hội, biểu t́nh theo
quy định của pháp luật”.[4]
Ngày 17 tháng 6
năm 2008, cô chính thức đệ đơn
lên chủ tịch Ủy ban Nhân dân
thành phố Hà Nội xin biểu t́nh.
Lời lẽ trong đơn thật rành rọt:
“Chiếu theo quy
định dưới luật trong Nghị định
38/CP, chúng tôi làm đơn này xin
tổ chức một buổi biểu t́nh. Mục
đích, ư nghĩa, thời gian và địa
điểm như sau:
1- Mục đích, ư
nghĩa: Yêu cầu Chính phủ có biện
pháp kiềm chế lạm phát (Các băng
rôn có những câu mang nội dung
trên)
2- Thời gian:
trong khoảng 13 h 30’ đến 15h
vào ngày 16/7 năm 2008
3- Địa điểm: Tập
trung để xuất hành trước cửa Bưu
điện Bờ hồ, sau đó đi ṿng quanh
bờ hồ Hoàn Kiếm
4- Thành phần
tham gia: Tất cà người làm công
ăn lương, trong đó có cán bộ
công nhân viên chức nhà nước,
lực lượng vũ trang v.v… (và bất
cứ cá nhân, tập thể nào có nhu
cầu).
5- Số lượng người
tham gia: Lúc cuộc biểu t́nh
h́nh thành và xuất phát sẽ có
khoảng 200 người. Sau này số
người tham gia không tính được
trước; v́ lạm phát ảnh hưởng đến
đời sống hàng triệu người dân.
6- Cuộc biểu t́nh
này diễn ra trên tinh thần ôn
hoà, chúng tôi không cho phép
người tham gia biểu t́nh do
chúng tôi tổ chức đập phá các
cửa hàng, nhà băng… như tại các
nước Âu, Phi, Mỹ Latinh, hoặc
Thái Lan khi Chính phủ quốc gia
họ bất lực trong việc kiềm chế
lạm phát và khủng hoảng kinh tế,
cũng không để xảy ra mất trật
tự, an toàn xă hội và giao thông
công cộng.
7- Chúng tôi đề
nghị cơ quan công quyền cắt cử
lực lượng cảnh sát giám sát và
bảo vệ cuộc biểu t́nh khi đó
“theo đúng quy định của pháp
luật”. Cương quyết trừng phạt
những cá nhân có hành vi ngăn
cản hoặc phá hoại cuộc biểu t́nh
[5].
Cô tố cáo sự tráo
trở: “Đảng cộng sản Việt Nam
khi chưa cầm quyền đă cổ vũ cho
quyền biểu t́nh của quần chúng
nhân dân. Lịch sử đảng cộng sản
Việt Nam đều ghi lại những cuộc
biểu t́nh do người cộng sản xúi
giục đ̣i “dân cày có ruộng”, đ̣i
“dân sinh dân chủ”, đ̣i “tăng
lương, giảm giờ làm”…
Nhưng khi đảng
cộng sản nắm được quyền hành
trong tay, dù khi thảo Hiến pháp
họ công nhận người dân có quyền
“đ̣i” nhưng thực tiễn th́ họ cấm
người dân đ̣i bất cứ điều ǵ.
Ngay cả đ̣i Trung Quốc ngừng
thôn tính lănh thổ, hải đảo của
tổ tiên để lại cho dân tộc ta,
trong đó có cả họ nữa” [4].
Thái độ đàng
hoàng như vậy, lư lẽ đanh thép
như vậy lẽ ra phải được nghiêm
túc tiếp thu hoặc tỏ thái độ
trân trọng, nhưng không, người
ta đă sai công an sách nhiễu,
trấn áp, đe dọa rất nhẫn tâm:
“…Ngoài hai lần tôi được mời lên
cơ quan công an th́ thỉnh thoảng
người của pḥng PA38 lại đến
nhà. Họ gặp riêng anh trai của
tôi, gần như chỉ thị anh trai
tôi phải giám sát tôi. Theo như
họ nói th́ họ phát hiện được âm
mưu các ông Nguyễn Thanh Giang,
Vũ Cao Quận, Nguyễn Xuân Nghĩa
cử tôi đưa tài liệu “phản động”
vào miền Nam cho ai đó…. Họ cảnh
báo chung cho cả gia đ́nh tôi
biết rằng những đối tượng “phản
động” kia nếu bị bắt th́ dù chỉ
có mối quan hệ dân sự, tôi cũng
bị liên đới. Anh trai tôi cũng
sợ, mẹ tôi lại càng sợ hơn. Từ
đó tôi như bị cầm tù tại nhà”
[3].
Không được biểu
t́nh tuần hành, cô biểu t́nh
ngồi. Cô tuyên bố: “Trong sự
ư thức về trách nhiệm của một
công dân Việt Nam, trong tinh
thần Tổ Quốc trên hết, tôi quyết
định sẽ toạ kháng ngay trước nhà
của tôi khởi từ ngày 14 tháng 9
năm 2008 trở đi để phản đối hành
động bán nước, dâng hiến Hoàng
Sa và Trường Sa” [6]
Cô tự ư thức:
“Giải giang sơn gấm vóc mà chúng
ta có được ngày hôm nay đă nhuộm
thắm mồ hôi, xương máu của biết
bao công dân Việt Nam đầy ḷng
ái quốc. Trong trách nhiệm của
một con dân Việt Nam, trong sự
biết ơn và trân quư những hy
sinh xương máu của tổ tiên, tôi
tự cho ḿnh có bổn phận phải
tiếp nối truyền thống bảo vệ và
ǵn giữ đất nước. Sự ǵn giữ và
bảo vệ không chỉ đơn thuần ở
từng mét vuông lănh thổ mà c̣n
là danh dự và niềm tự hào của
dân tộc Việt Nam. Sự ǵn giữ và
bảo vệ này nằm trong tinh thần
Tổ Quốc trên hết, đứng trên mọi
bất đồng về ư thức hệ, chính
kiến, tổ chức và đảng phái”.
[6]
Cô kư thác sứ
mệnh thiêng liêng ấy vào tất cả
chúng ta và tin tưởng: “Chúng
ta không thể buông xuôi. V́ mọi
sự thờ ơ và buông xuôi sẽ dẫn
đến những hành động bán nước
tiếp diễn trong tương lai. Chúng
ta, không những phải nỗ lực lấy
lại những ǵ đă mất, mà c̣n phải
ngăn chận những ǵ sẽ mất trong
tương lai. Một người, chúng ta
sẽ không thành công. Một ngày,
một tháng, một năm … Một ngày,
một tháng, một năm là quá ngắn
để đạt được mục đích. Nhưng với
nhiều công dân Việt Nam, bằng
trách nhiệm, lương tâm và ḷng
yêu nước, bằng chiều dài cuộc
sống của chúng ta, chúng ta sẽ
thành công trong việc tiếp nối
sự nghiệp cứu nước và giữ nước
của tiền nhân” [6].
Cô chỉ ngồi tọa
kháng trong nhà cô, thế mà người
ta đă huy động một lực lương
công an hùng hậu đông tới trên
dưới 20 người vây bắt cô. Tại
phiên ṭa, luật sư Trần Vũ Hải
đă tŕnh bày lư lẽ rất thuyết
phục: "…. chị Nghiên có trữ
một số tài liệu của một số nhà
hoạt động nổi tiếng như ông
Nguyễn Thanh Giang, ông cựu
chiến binh Vũ Cao Quận, cố trung
tướng Trần Độ – bài ‘Rồng Rắn’.
Họ cho rằng đó là những tài liệu
chống nhà nước. Phía Viện Kiểm
sát cho rằng những tài liệu đó
Bộ Văn Hóa - Thông tin cấm.
Chúng tôi đă kiểm tra lại và
thấy chỉ cấm lưu hành mà thôi,
không thấy nói ǵ về vấn đề nội
dung; không kết luận là những
bài viết đó có nội dung chống
nhà nước hay không. Có thể có
phê phán; nếu những bài viết đó
có nội dung chống nhà nước th́
phải chăng các tác giả cũng phải
chịu trách nhiệm; nhưng ở đây có
ai yêu cầu chịu trách nhiệm về
các tác phẩm ấy đâu!
Viện Kiểm sát
trong cáo trạng cũng chưa nêu rơ
các tác phẩm ấy chống nhà nước ở
điểm ǵ? Tôi lập luận là có
những tác phẩm của những nhà
hoạt động nổi tiếng cũng không
được lưu hành như hồi kư của ông
Đoàn Duy Thành nhưng không ai có
thể nói chống nhà nước XHCN
được, có thể có phê phán nhưng
không phải chống” [7].
Về phần Phạm
Thanh Nghiên, cô đă từng bộc
bạch tâm can: “Tôi mong các
anh hiểu rằng chúng tôi đấu
tranh để có nền Dân chủ thật sự,
để có một thể chế chính trị đa
nguyên đa đảng thay thế thể chế
chính trị độc đảng chứ không
phải để lật đổ đảng cộng sản. Và
khi có sự cạnh tranh lành mạnh
trên chính trường th́ đảng cộng
sản Việt Nam vẫn có thể lănh đạo
đất nước nếu thật sự xứng đáng
và được nhân dân tin tưởng. Cá
nhân tôi biết rằng trong hàng
ngũ đảng cộng sản Việt Nam có
nhiều những người tài giỏi và
đức độ. Và ngay cả những người
công an các anh cũng có những
người rất nhân hậu. Tôi không
đồng t́nh với ai đó cho rằng tất
cả những đảng viên đảng cộng sản
đều xấu. Hay phải xoá bỏ đảng
cộng sản, tôi không đồng t́nh
như vậy. Các anh có biết khi tôi
gặp gỡ các nhà Dân chủ, họ nói
với tôi những ǵ không? Họ luôn
muốn tôi ghi nhớ rằng, khi làm
việc với công an phải tỏ ra
khiêm tốn, lễ phép. Và nhất là
phải ghi nhớ công an cũng là
đồng bào ruột thịt của ḿnh,
phải thương yêu họ. Họ đă dặn
tôi phải như thế đấy, trong khi
chính những con người này đă bị
chính công an đàn áp chỉ v́ họ
dám lên tiếng đấu tranh, nhiều
ngườ́ trong số đó đă bị tù đày,
vậy mà họ vẫn nhắc nhở nhau điều
đó. Khi tôi tiếp xúc với những
người đấu tranh Dân chủ, tôi cảm
nhận được đó là những con người
rất nhân hậu, dũng cảm và có
nhân cách cao thượng. Chúng tôi
gặp nhau để cùng thăm hỏi, động
viên nhau, để nhắc nhau những
giá trị tốt đẹp trong cuộc sống
chứ không phải để bàn chuyện lật
đổ đảng cộng sản như các anh vẫn
gán ghép. Tôi mong các anh hiểu
được điều này. Và đó cũng là
cách hành xử rất khác nhau giữa
những người đấu tranh Dân chủ và
những người công an các anh.Tôi
ước mong một ngày các anh hiểu
ra điều ấy và đối xử với chúng
tôi như chúng tôi đă đối xử với
các anh” [8]
Thế mà họ vẫn
đang tâm kết án cô 4 năm tù giam
và 3 năm quản chế, để rồi cho
đến hôm nay, giữa những ngày
lạnh giá này cô vẫn co ro trên
sàn lạnh trại giam Ba Sao ở
Thanh Hóa mà hậu quả của nó
không chỉ hủy hoại sức khỏe của
cô, khống chế nghiệt ngă đời
sống vật chất của cô mà có thể
sẽ kéo dài đến vô tận số phận
đơn lẻ của một người phụ nữ nay
đă ba mươi tư tuổi!
Không biết cái
ông Nông Đức Mạnh, bây giờ nghỉ
việc, nhàn rỗi hơn, có lúc nào
lương tâm chợt tỉnh thức để nghĩ
đến một nạn nhân vô cùng oan
khuất dưới triều đại ông không?
Không biết ông có rùng ḿnh rợn
người trước khoảng thẳm sâu hun
hút giữa cái “thiên đường gian
dối” mà con trai ông đang chễm
chệ và cái “địa ngục oan khiên”
mà Pham Thanh Nghiên đang lê lết
không?
Nước mắt tôi giàn
giụa. Phạm Thanh Nghiên bé nhỏ,
gầy yếu quá!
Cách đây hơn 3
năm, trong nhập nhoạng tối,
Nghiên bước vào nhà tôi run lập
cập. Cháu nội của tôi vội đưa
quần áo của ḿnh, dẫn cô vào
pḥng tắm. Mặc dù Nga My mới có
11 tuổi nhưng Nghiên mặc quần áo
của cháu không chỉ vừa mà c̣n
đẹp nữa.
Hôm ấy, Nghiên kể
cho chúng tôi nghe một chuyến vi
hành gian nan, quả cảm như một
trích đoạn Đường Tăng thỉnh Kinh
trong Tây Du kư. Chuyện của
Nghiên hấp dẫn đến nỗi tâm tư
tôi như dập dềnh trở lại vùng
biển Lạch Trường nghèo khổ ngày
nào cùng những ngư dân từng phải
muối mặt khổ tâm nhận ruột tượng
gạo của tôi để nấu ăn cho tôi,
một cán bộ Đoàn được điều động
về địa phương ḿnh làm “Phát
động giảm tô”, trước cải cách
ruộng đất. Thuở ấy nghèo khổ đến
mức khi tôi hỏi một em nhỏ:
“Cháu ăn cơm chưa?” th́ cháu trả
lời: “Sao thầy hỏi dại thế!”.
T́m hiểu măi tôi mới biết hàng
ngày dân ở đây chỉ ăn khoai trừ
bữa. Ăn cơm tức là nhà có đám
ma, đám giỗ.
Mấy hôm sau, tôi
được đọc trên mạng bài viết của
Nghiên, kể lại:
“Khởi hành lúc
8 giờ từ Hà Nội, đúng 12 giờ
trưa, hai chúng tôi mới đến được
Thanh Hoá. Cho đến hôm nay, tôi
cũng khó lư giải tại sao một
người vốn mắc bệnh “say xe” như
tôi lại có thể ngồi ĺ trên ô-tô
hơn 4 giờ đồng hồ như vậy
…… Việc t́m
kiếm không mấy dễ dàng. Chúng
tôi chỉ được biết họ thuộc hai
xă Hoằng Trường và Hoà Lộc. Sau
khi ăn trưa tại một quán ven
đường, con trai người chủ quán
chở chúng tôi bằng xe tắc xi đến
xă Hoằng Trường với chặng đường
ngót ba mươi cây số. Số tiền
phải trả cho chuyến tắc xi gấp
gần ba lần số tiền đi từ Hà Nội
về Thanh Hoá. Đến Hoằng Trường,
hai người chúng tôi bắt đầu cuộc
hành tŕnh bằng đôi chân trên
con đường đất ghồ ghề gần 10km,
t́m tới nhà của các ngư phủ bị
nạn.
Càng đi sâu
vào làng, cái nghèo của làng
chài càng hiện rơ. Khác hẳn
những h́nh dung trước kia của
tôi về một phiên chợ tấp nập của
miền quê biển. Ở đây, chợ chiều
vắng ngắt, vài quán lá lụp xụp,
hàng hoá nghèo nàn…” [9].
Kư ức xưa mang
mang buồn trong tôi bỗng trào
sôi căm uất với những đoạn kể
tội ác của bọn giặc Trung Quốc:
“Thuyền ra
biển được hai ngày th́ gặp tầu
chiến Trung Quốc. Họ rượt đuổi
chúng tôi. Chúng tôi không hiểu
tại sao họ rượt đuổi. Đây là ngư
trường chúng tôi vẫn hành nghề
từ bao năm nay. Trước đó, họ
không bắn pháo hiệu hay có bất
cứ tín hiệu ǵ cảnh cáo trước,
càng không có bất cứ biểu hiện
ǵ để chúng tôi tin là họ sẽ tấn
công chúng tôi cả.”. Anh
Nguyễn Văn Dũng, một trong tám
người sống sót kể lại.
… “Hôm đó là
sáng ngày 8 tháng 1 năm 2005…”.
Trương Đ́nh Thái, kể với một tâm
trạng vẫn c̣n kinh hăi:
“Chúng bắn vào các đồng nghiệp
của em, sau đó xả hơi cay vào
các nạn nhân. Tám người chết,
c̣n em và chủ tầu bị thương”.
Khi tôi gặng hỏi để biết chi
tiết hơn, Tháí không thể nói ǵ
thêm: “Hồi em được chúng thả
về, thi thoảng em la hét, ai hỏi
em cũng nói không biết ǵ. Những
tràng súng bắn quá gần và xác
đồng nghiệp đổ vật xuống boong
thuyền khiến em bị chết lâm
sàng. Vết thương của em nặng,
gia đ́nh phải vay mượn tiền để
mang em ra Hà Nội mổ lại. Bây
giờ vẫn đau”.
Thật không dễ
quên đi quá khứ kinh hoàng,
không phải ai cũng đủ can đảm để
kể lại. C̣n đang bối rối th́ đột
nhiên Thái bất ngờ nói với tôi:
“Chị ơi, họ làm sống em chị
ạ”. Phút chốc tôi rùng ḿnh.
Nh́n gương mặt của Thái, tôi
linh cảm cụm từ “làm sống”
là thế nào.
“Sau khi thực
hiện tội ác, chúng trói những
người c̣n sống lại và cho tám
xác chết vào tám túi ni-lông”.
Anh Dũng kể thay cho Thái:
“Lúc tàu Trung Quốc đuổi th́ tôi
cũng biết, nhưng đang ở dưới
khoang thuyền. Khi tôi lên, cảnh
tượng thật hăi hùng, người chết,
người bị thương, người bị c̣ng
tay. Tôi là người cuối cùng bị
c̣ng”. Anh Dũng c̣n cho biết
thêm: Lên thuyền của các anh có
bảy tên lính hải quân Trung Quốc
cao lớn, tên nào tay cũng lăm
lăm một khẩu súng. Buổi chiều,
chúng đưa các anh về đảo Hải
Nam, cho mỗi người một tô ḿ,
sau đó nhốt mỗi người vào một
buồng riêng biệt. Hai ngừơi bị
thương th́ chúng “làm sống”, tức
là xử lư vết thương không dùng
thuốc gây tê. Sau một vài phút
để trấn tĩnh trở lại, Thái nói:
“Chúng dùng dao khoét vào đùi
em, lấy viên đạn ra; em bị bắn 2
phát, một phát vào đùi phải đau
đớn vô cùng. Khi chúng khoét
xong, cho em tô ḿ. Sáng hôm sau
chúng lôi em đi lấy cung”.
….. “Tháng 1
năm 2005, mười sáu con người
cùng đi đánh cá trên một chiếc
thuyền, tám người vĩnh viễn ra
đi, tám người c̣n lại trở về với
nỗi kinh hoàng tột độ” [9].
Đọc bài viết, tôi
bàng hoàng. Hờn căm sôi sục và
xúc động lặng người. Trong những
cô hồn tha phưong kia, trong
những người bị “làm sống” kia có
ai đă từng đổi khoai lấy cơm của
tôi rồi giúp tôi dán khẩu hiệu
trong đợt công tác “Phát động
giảm tô” ngày ấy?
Bài viết thật
xuất sắc. “Uất ức- biển ta ơi”
của Phạm Thanh Nghiên là một
phóng sự điều tra xứng đáng xếp
vào tuyển tập thể loại này của
Việt Nam. Nhưng, oái oăm thay,
chính v́ vậy mà người ta quá sợ
hăi và đă quyết định phải tống
con người tài năng này vào tù!
Với tinh thần
khoa học nghiêm túc, tôi chân
thành đề nghị mọi người hăy t́m
đọc lại và lưu giữ để khi có
điều kiện th́ kiến nghị Nhà nước
trao tặng giải thưởng lớn cho
bài viết và suy tôn tác giả.
Một trí thức yêu nước nổi tiếng đă viết: “Tôi không biết chị Nghiên và cũng chưa một lần đối diện hay đ́ện đàm cùng chị Nghiên, nhưng tôi theo dơi rất kỹ những việc chị Nghiên làm cho người Việt Nam trong nước, đặc biệt là ngư dân Việt Nam đánh bắt cá ở biển Đông. Năm 2005 lũ giặc cướp biển Đông tự do bắn giết ngư dân VN ta trong phần lănh hải thuộc về chủ quyền VN nhưng nhà nước … không dám mỡ miệng lên tiếng phản đối lũ giặc cướp man rợ phương Bắc. Chị Nghiên lặn lội đường xa đi từ Hải Pḥng về Thanh Hoá thăm hỏi, an ủi những gia đ́nh ngư dân VN bị bọn hải tặc biển Đông giết hại, chị Nghiên chụp h́nh, viết phóng sự “nóng hổi” phổ biến trên Internet toàn cầu tố cáo bộ mặt dă man của bọn bành trướng Bắc Kinh và đ̣i công lư, lẽ phải cho những ngư dân VN thấp cổ bé mồm. Nhẽ ra nhà nước CHXHCN VN phải trao tặng chị Nghiên huy chương vàng về tinh thần yêu nước, yêu nhân dân mới đúng lẽ nhưng lại ngược đăi trù dập chị Nghiên … Chị Nghiên đúng là một nữ anh thư thế kỷ XXI xứng đáng con cháu Bà Trưng – Bà Triệu. Và tinh thần yêu nước của nữ anh thư Phạm Thanh Nghiên bất diệt!!!” [10]
Hà Nội 15 tháng 3
năm 2011
Nguyễn Thanh
Giang
Số nhà 6- Tập thể Địa Vật lư Máy
bay
Trung Văn-Từ Liêm- Hà Nội
Điện thoại: ( 04 ) 35 534 370
[1] Nguyễn Thượng
Long – “Phạm Thanh Nghiên và
những kỉ niệm…”
[2] Nguyễn Thượng
Long, “Tôi đă khóc giữa trời thu
Hà Nội”
[3] Phạm Thanh
Nghiên – “Thư ngỏ gửi công an
pḥng PA38 Hải Pḥng, bạn hữu và
quư vị độc giả”
[4] Phạm Thanh
Nghiên – “Một cuộc thẩm vấn”
[5] Phạm Thanh
Nghiên, Vũ Cao Quận, Nguyễn Xuân
Nghĩa – “Đơn xin phép biểu t́nh”
[6] Phạm Thanh
Nghiên – “Tâm thư: Toạ kháng”.
[7] Trần Vũ Hải –
“Phạm Thanh Nghiên không phạm
tội chống nhà nước”
[8] Phạm Thanh
Nghiên – “Cho tôi gửi một lời
khuyên”
[9] Phạm Thanh
Nghiên – “Uất ức – biển ta ơi!”
[10] Văn Nguyễn – “Nữ anh thư Phạm Thanh Nghiên là ai???”
<<trở về đầu trang>>