|
Nguyễn Quang Lập
Hôm
qua, báo Thanh niên cho đăng bài:”
Lạng Sơn, những ngày tháng hai“,
một ghi chép (Không phải phóng
sự) rất hay.”Đây là lần đầu
tiên lễ kỷ niệm được tổ chức tại
chính Lạng Sơn, mảnh đất tiền
tiêu mà 32 năm trước đă diễn ra
những trận đánh ác liệt nhất của
quân và dân ta để giữ vững từng
tấc đất biên cương Tổ quốc… Với
nhiều đồng đội cũ, đây
là cuộc gặp gỡ sau hàng chục năm
xa cách. Người đă chuyển ngành,
người vẫn phục vụ trong quân đội
nhưng dường như mọi kư ức, t́nh
cảm của những người lính Quân
đoàn 14 vẫn c̣n vẹn nguyên như
ngày nào“. Từng là người
lính nhập ngũ trong thời ḱ
“Chống Trung Quốc xâm lược”, tui
rất cảm động. Nhiều đoạn rưng
rưng nước mắt.
Đến khi nh́n thấy bức ảnh:”Tấm bia kỷ niệm chiến thắng tại đầu cầu Khánh Khê” th́ sững sờ, rực lên một nỗi đắng cay. Tấm bia kỉ niệm chiến thắng mà tan nát thế này a? Bốn chữ ” Trung Quốc xâm lựơc” đă bị đục bỏ trắng trợn. Đỗ Hùng ( Báo Thanh niên) đă viết trong blog của anh: “Từ “Trung Quốc” đă bị xóa gần như hoàn toàn, từ “xâm lược” cũng thế. Tấm bia ghi chiến tích đánh Trung Quốc của quân đội Việt Nam trong cuộc chiến tranh biên giới 1979 đă bị đục nát như là bằng chứng cho sự khiếp nhược đă tới mức không thể diễn tả bằng lời“. (Ở TP.HCM, tôi thấy những tấm bia ghi chiến tích đánh Mỹ đặt trước Lănh sứ quán Mỹ, khách sạn Park Hyatt vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt).”
Ai đục bỏ mấy chữ kia? Đỗ Hùng không nói, báo Thanh niên cũng không nói, chỉ than thở nhẹ nhàng: “Những dấu tích của thời gian và con người đă xóa mờ một vài chỗ trên tấm bia”. Cái “con người” mà báo Thanh Niên nói, đó là ai? Tại sao lại phải đục bỏ mấy chữ kia? Bởi v́ một khi chủ trương đục bỏ bốn chữ ” Trung Quốc xâm lược“ trên tấm bia kỉ niệm chiến thắng tức là tự ḿnh đục bỏ ḷng yêu nước. Đỗ Hùng gọi đấy là sự khiếp nhược, quá đúng, sự khiếp nhược được che đậy bằng cái gọi là khôn khéo. Thảm hại thay!
Nguồn: http://quechoa.info/2011/03/07/ai-d%E1%BB%A5c-b%E1%BB%8F-long-yeu-n%C6%B0%E1%BB%9Bc/
<<trở về đầu trang>>