Mối Tương Quan Mất Dạy
Đinh Tấn Lực
Adolf Hitler không thực sự để lại cho đời một gương sáng nhân bản nào, nhưng
vẫn truyền thừa đó đây một vài câu nói bất hủ, lắm khi c̣n đúng cho cả nửa
thế kỷ sau, ở một xứ sở xa lơ xa lắc: “Thật may phước cho nhà cầm quyền nào
có đám nhân dân không biết suy nghĩ!”.
*
Ngay cả một tay lướt/kiểm mạng, dù không hiển thị chức tước/hàm vị trên Net,
chỉ ghi nick là nguyen huy tuong, cũng gắng sức chứng tỏ bản chất trung
thành với giẻ rách trong một câu c̣m về bài viết của người khác: “Cha Ông ta
có câu : Con không chê cha mẹ khó, Chó không chê chủ nghèo. Nếu ai đó hoàn
cảnh nhà nghèo, có đứa con trai quư tử chạy sang nhà hàng xóm nói rằng :
‘Tôi rất nhục nhă khi là con trai ông bà ấy’ th́ họ sẽ nghĩ sao? và hàng xóm
sẽ nghĩ sao?. Và con chó đang tự nhiên quay lại sủa vào mặt chủ th́ số phận
con chó ấy sẽ như thế nào chắc mọi người đều có thể đoán ra…!”.
Chó Đá Vẫy Đuôi
Không ai rơ anh hàng xóm của gia đ́nh cậu quư tử đó phản ứng ra sao. Người
ta chỉ có thể, nhân chuyện “con chó đang tự nhiên quay lại sủa vào mặt chủ”,
mà liên tưởng ngay đến một anh hàng xóm lựa khựa to xác từng tận tâm tận lực
dạy cho VN một bài học Giáo Trừng, với biết bao “Chiến Hữu Trùng Phùng”
trong lửa đạn, đă chớp nhoáng san bằng 6 tỉnh biên giới của ta chỉ vỏn vẹn
trong ṿng 1 tháng để chuẩn bị di dời cột mốc. Bấy giờ, những tiếng gầm gừ
của ta càng vang dội, đến nay vẫn c̣n âm vọng như những tiếng rên.
Măi hơn chục năm sau, sau khi Quốc Tế III tan ră, giới lănh đạo anh hùng và
thần thánh không thua ǵ Lê Văn Tám của ta …bỗng dưng muốn khóc, v́ chỉ
trong nháy mắt mà mất hết kinh viện lẫn quân viện từ Mát-xcơ-va, cũng không
c̣n một điểm chống lưng nào cho ra hồn, mới lật đật điều chỉnh các sách giáo
khoa sử địa, rồi đàn đúm nhau qua Bắc Kinh khấu kiến, bái lănh một hơi 16
chữ vàng, tăng cường phụ trội thêm cả 4 chữ tốt.
Hóa ra, cái mối tương quan Cha-Con/Chủ-Chó đó không chỉ giới hạn ở tầm
đảng-dân trong nước, mà c̣n vượt cả biên cương, vươn ra biển rộng, như một
ngọn hải đăng tư tưởng chỉ đạo đối ngoại có ảnh hưởng sâu sắc và sinh tử đến
vận mệnh cả đảng.
Lại có người nghĩ ngược. Chính cái tâm thức Cha-Con/Chủ-Chó có sẵn trong
ḷng lănh đạo (theo ḍng sự kiện) từ đận nhập cảng chủ nghĩa, rập đúng quy
luật mà dân Tây vẫn gọi là “đứa nào trả tiền, kẻ đó chỉ huy”, cộng thêm một
mớ “Khổng trộn Lăo” (chư hầu lệ thuộc vương triều/thần dân lệ thuộc vua quan/nhân
viên lệ thuộc thủ trưởng…) nhặt nhạnh trên đường về, nó mới biến tướng/quay
ngược/cô đọng/kết tủa lại một cách sáng tạo và đậm đà màu sắc dân tộc thành
bản đề cương vắn tắt về mối tương quan Cha-Con/Chủ-Chó cực kỳ tiện dụng cho
một nền chính trị “chăm lo – tuân phục” vô cùng cần thiết cho quy tŕnh
thống trị trong nước.
Không tin ư? Cứ đọc lướt một vài chương đầu của bộ lô-can toàn tập (do Nhà
xuất bản Chính trị Quốc gia ấn hành năm 2000), tất rơ cái tâm thức đội trên
đạp dưới đó rời Bến Nhà Rồng khi nào và bằng cách nào.
Vẫn chưa tin ư? Xin chịu khó đọc thêm quyển tự truyện duy nhất và để đời của
tác giả Trần Dân Tiên (xuất bản lần đầu năm 1948 tại TQ, lần gần nhất vào
tháng 4 năm 2005 bởi nhà xuất bản Trẻ, kích thước: 14×20 cm, trọng lượng:
170 gram, số trang: 159 trang, giá bán 18.500 đồng/cuốn), nhớ đặc biệt chú ư
các trang 56, viết về mẫu quốc, và trang 113-114, viết về bối cảnh của một
bài diễn văn lịch sử. Hoặc đọc thêm đoạn giữa Phần Năm của một quyển sách
mỏng phiếm b́nh quyển tự truyện vừa nói, khắc biết.
Hệ quả ra sao? Chí ít đă có 7 sách lược được đề ra (nhưng không nhất thiết
là …thất sách):
Một là: Cụm từ “con dân”, lẽ ra phải tương ứng với “tổ quốc” hay “đất nước”,
th́ đă bị bóp méo đi cho đúng theo định hướng cần thiết là phải tương ứng
với “lănh tụ” (cá nhân), với “lănh đạo” (nhóm cá nhân), hoặc là với “đảng và
nhà nước” (tập thể).
Hai là: Nhân dân không được chọn chính quyền/nhà nước, theo đúng quy luật
vĩnh hằng của tạo hóa là không một con cái nào được quyền chọn cha mẹ, cũng
không một chú chó nào có quyền được chọn chủ nhà.
Ba là: Chính quyền không có chức năng phục vụ nhân dân, nên chẳng có trách
nhiệm ǵ. Ngược lại, nhân dân có đầy đủ nghĩa vụ phải tuân thủ chính quyền
vô điều kiện, nếu không muốn bị trừng trị. Bởi v́: Ṇng súng đẻ ra quyền lực,
c̣n chính quyền th́ đẻ ra nhân dân. Không có chính quyền XHCN này th́ không
thể có nhân dân XHCN này!
Bốn là: Yêu nước là yêu CNXH, tất yếu là phải yêu luôn cả tập đoàn có công
lao thần thánh nhập khẩu CNXH. Muốn yên thân, hăy yên chí và yên lặng mà yêu
tất. Cấm căi! Đồng chí sống sót của những liệt sĩ thời chiến, cho dù có trở
thành các kẻ cướp thời b́nh, vẫn c̣n nguyên đó mọi hào quang xương máu của
đám đông đồng đội liệt sĩ. Phải yêu họ. Kể cả bố mẹ liệt sĩ cũng phải yêu họ.
Cấm căi!
Năm là: Phải bảo vệ đảng và nhà nước XHCN như bảo vệ con ngươi của chính
ḿnh/cha mẹ ḿnh (luận văn tốt nghiệp, đề tài học tập các cấp, trên mặt báo,
trên truyện tranh, trên loa phường, trên truyền h́nh…).
Sáu là: Bất kỳ ai đ̣i có ư kiến, đ̣i quyền kiến nghị, đ̣i minh oan, đ̣i nhà,
đ̣i đất, đ̣i trường sở, đ̣i chỗ tu hành, đ̣i nơi thờ phượng, thậm chí đ̣i
làm người… đều đương nhiên và đích thị là thuộc thành phần con, cháu hỗn láo,
bướng bỉnh. John Stuart Mill từng bảo “sự tệ hại của việc d́m nhốt một ư
kiến chính là sự đánh cắp đối với loài người và với nhiều thế hệ…”. Đảng ta
từng tự hào đă cướp chính quyền, th́ sá ǵ tiếng ăn cắp?
Bảy là: Như Voltaire từng nói: “Con người, càng hiểu biết th́ càng tự do”,
cho nên, đối sách với trí thức tất yếu có khác với thành phần công nông vốn
dĩ ít chịu suy nghĩ sâu xa. Tuy nhiên, vẫn phải khẩn cấp xử lư thích hợp/thích
đáng/thích nghi đối với mọi trí thức “lợi dụng chức năng phản biện” và có
những phát biểu ngoài lề/ngoài luồng/thiếu tinh thần xây dựng/hỗn láo/bướng
bỉnh, bất kể là ở Viện nào, bất kể là đă bị giải thể hay tự giải thể.
Đầu Dê – Móng Chó
“Lấy theo ư riêng của một người hay là của một triều đ́nh mà trị nước, th́
cái nước ấy không khác nào một đàn dê, được no ấm vui vẻ hay là phải đói rét
khổ sở chỉ tùy theo ḷng của kẻ chăn”. Cụ Phan Chu Trinh, từ thế kỷ trước,
đă từng tiên liệu/mường tượng/h́nh dung ra một VN đổi mới như thế.
Nay, vẫn Tôn Nữ Thị Ninh, trong một dịp hỏi-đáp khác, đă trần t́nh: “Điều mà
chúng tôi biết, chúng tôi đang t́m một nền kinh tế thị trường với bộ mặt
nhân bản, chú tâm đến chuyện công bằng xă hội, văn hóa và phát triển về mặt
nhân văn… C̣n chuyện khi nào chúng tôi mới t́m đến đó được, tôi cũng không
rơ”.
Chẳng phải chỉ ḿnh người trần t́nh không rơ. Cả cái đang t́m mặt mũi ra sao
c̣n chưa biết, giống như loại thuốc tiên trường sinh bất lăo mà các đạo sĩ
Tàu măi miết đi t́m hàng ngh́n năm qua chưa thấy, th́ sao lại hỏi khó nhau
là chừng nào t́m ra? Đă bao lần đại hội ngũ niên rồi mà các TBT lẫn ủy viên
các thứ của đảng ta vẫn c̣n ṿ đầu bứt tai th́ sá ǵ Thị Ninh với chả Thị Nở!
Cụ Tây Hồ lỡ mà sống lại, có thắc mắc “bao giờ cho đến tháng Mười”, th́ cũng
sẽ bị khẩn cấp xử lư thích hợp/thích đáng/thích nghi, và lắm khi là thích
thú nữa, y hệt như t́nh h́nh các trí thức thuộc đẳng cấp cây đa cây đề cả
nước trong cái think-tank IDS vừa Tự Giải Thể và sắp sửa chuyển sang chế độ
chính thức và chính xác Bị Giải Thể, căn cứ theo kết luận triển khai QĐ97
vừa mới đưa vào sử dụng.
Lư do?
1. Nhân dân không có quyền đặt câu hỏi về đường đi, điểm đến hay bao giờ đến.
Nhân dân Liên Xô và Đông Âu cũ có bao giờ đặt những nghi vấn hoàn toàn thiếu
tinh thần xây dựng thế đâu?
2. Think-tank các loại, dù ở cấp chiến lược cũng vậy, cũng chỉ được nghiên
cứu trong lề, theo đúng những quy hoạch ưu việt của trên, và thể hiện rơ
tính minh họa, sao cho có tiềm năng đẻ ra/chiêu dụ/khuyến măi/thu hút các đề
án nhiều tỷ USD, chứ không phải là để thực thi/lạm dụng/vượt ngưỡng quyền
phản biện để làm rơ hay nêu cảnh báo mọi điểm ưu/khuyết/đúng/sai/lợi/hại của
đường đi/điểm đến/khi nào đến. Nguyên tắc cốt lơi của mọi nghiên cứu là phải
đề cao ưu tiên ổn định chính trị lên trên các tiêu chí khác. Phản biện cần
kư duyệt là bởi thế! C̣n ngoài ra, đất nước có đi thụt lùi, hay mọi thiệt
hại đường dài chỉ là những thách thức đen của các thế hệ sau này, không liên
can ǵ đến các nghị quyết đậm tính thời cơ vàng hôm nay.
3. Mọi phản biện lớn/nhỏ/trắng/xám/đen/vàng/đỏ… đều phải được đảm bảo trọng
thị sự an toàn của tiến tŕnh “công bố công khai”, tức là, trước khi qua
khâu xét duyệt, không một ai được dựa trên sự thật cùng kết quả nghiêm chỉnh
mà tùy tiện tuyên bố ngang ngược/ngang ngửa/ngang dọc/ngang nhiên/ngang phè/ngang
bướng/ngang tàng/ngang ngạnh… Quan trọng nhất là phải đảm bảo cho chúng nằm
gọn trong khuôn khổ đạo đức cách mạng. Nguyên tắc cốt lơi của đạo đức XHCN
là không được phạm húy/phạm thượng/phạm giới. Đặc biệt là không được làm
hoen ố/nḥe nhoẹt/vấy bẩn/rạc rài 16 chữ vàng và 4 chữ tốt trời ban.
4. Không có bất kỳ một Viện nghiên cứu nào, hay bất kỳ một cá nhân ở trong
hay ở ngoài bất kỳ Viện nghiên cứu nào, có quyền/có thể công khai/kê khai/phân
tích/vạch trần/phê phán/phơi bày/thách đố mọi đặc tính vi hiến/vi luật/sỉ
nhục quốc thể đối với mọi văn bản của bộ chính trị, TƯĐ, ban bí thư, ban
tuyên giáo, các ban ngành khác của đảng, chính phủ, văn pḥng chính phủ, các
bộ hay các cấp dưới bộ, không loại trừ nội dung các trang mạng của đảng hay
của các bộ, nhất là bộ Công Thương. Kể cả việc chỉ trích những lỗi nặng/nhẹ
các cỡ của các “cậu đánh máy”, “cậu chỉnh h́nh”, hay các “cậu pốt bài”.
5. Không một cá nhân/tổ chức/đoàn thể/câu lạc bộ/hiệp hội/hội/nhóm/viện nào
có quyền đặt lănh đạo đảng/chính phủ/mặt trận/đoàn/ủy ban/hội đồng… vào t́nh
trạng đuối lư/mất mặt/sỉ diện/nhục nhă… bằng những phản biện/ư kiến/tranh
luận/phát biểu bất kể là đủ hay thiếu tinh thần xây dựng. Lại càng không thể
tự ư/tự tiện cướp/đoạt/giành/chiếm/xóa mất cơ hội trừng trị của lănh đạo
đảng/chính phủ/mặt trận/đoàn/ủy ban/hội đồng… bằng cách tự giải thể.
6. Không một tổ chức/đoàn thể/câu lạc bộ/hiệp hội/hội/nhóm/viện nào, kể cả
trong hay ngoài quốc doanh, kể cả nội vi hay ngoại vi, có quyền tự giải thể/giải
tán/giải nhiệm. Bởi trong chính thể bao cấp/bao biện/bao che của CHXHCN,
hành động tự giải thể/giải tán/giải nhiệm đó đích thực và dứt khoát là một
sự sỉ nhục toàn diện/toàn thời/toàn phương vị cho toàn đảng từng được lịch
sử giao phó sứ mệnh lănh đạo toàn quân/toàn dân với niềm tự hào là quang
vinh muôn năm.
7. Mọi cá nhân/tổ chức/đoàn thể/câu lạc bộ/hiệp hội/hội/nhóm/viện đều phải
nhất thiết quán triệt, hănh diện và nhiệt liệt hoan hô nền “dân chủ độc đảng”
ưu việt của ta. Qua đó, đảng ưu việt quang vinh muôn năm của ta đă/đang/sẽ
cáng đáng toàn bộ hoạt động ch́m/nổi mọi ban ngành ưu việt về lập pháp, hành
pháp và tư pháp một cách có hệ thống, có liên hệ hữu cơ và thống nhất xuyên
suốt. Có nghĩa là không một ai có quyền đặt vấn đề về những hệ thống độc lập,
kể cả một hệ thống pháp luật độc lập hay những Viện Nghiên Cứu độc lập.
Xuống Chó – Lên Voi
Rơ ràng, các thứ Nghị định 31CP, Chỉ thị 37Ttg, Pháp lệnh Tôn giáo, Điều
luật 88, Quyết định 97… đều tự thân là những bước thụt lùi tụt hậu của đất
nước và con người VN, nhưng lại cực kỳ cần thiết cho sự ổn định của một
chính thể độc tài toàn trị như chế độ CHXHCNVN.
Nó càng cần thiết hơn bao giờ hết trong thời đại liên mạng toàn cầu ngày
nay. Bởi qua đó, lượng thông tin thời đại tràn như lũ, nhanh như chớp, đă
giúp mọi người cùng rơ từ đâu năy ṇi cái mối tương quan mất dạy Cha-Con/Chủ-Chó
đó.
Người ta hiểu do đâu nó được kéo dài, tất nhiên, sẽ nắm bắt ngay v́ sao nó
cần được chấm dứt. Nếu muốn đất nước VN cất cánh và con người VN thăng hoa.
Và người ta mừng là nó được xóa bỏ, chính thức và chính xác kể từ ngày Hội
Đồng Viện Nghiên Cứu Chiến Lược IDS tuyên bố giải thể.
Người ta mừng là nó c̣n xóa cả cái dấu chấm hết mà đảng và nước đă từng ưu
ái cài tặng vào nhân cách của người VN, thông qua việc tiếp thu thụ động cái
mối tương quan mất dạy Cha-Con/Chủ-Chó đó trong nhiều thập kỷ qua.
Người ta mừng là bởi biết rằng từ nay phải chủ động xóa sạch cái mối tương
quan mất dạy Cha-Con/Chủ-Chó đó c̣n sót lại trong mọi sinh hoạt đời thường
hàng ngày, kể cả trên truyện phiếm hay trong chuyện diễu.
John Gardner từng bảo: “Chính những người Công Dân phải đưa thể chế chính
trị và bộ máy Chính Quyền lại gần với thực tại cuộc sống, buộc nó có trách
nhiệm và phải chịu trách nhiệm, đồng thời giữ cho nó trung thực. Không ai
khác có thể làm được điều này”.
Những Công Dân của IDS cũ đă đi được bước đầu của những chuyển đổi, để khởi
động cho cả nước cùng nhau làm được điều này.
Có thể không có nhiều người nhớ đến ngày hội tụ khai trương IDS. Nhưng
14/9/2009, với quyết định của IDS tự giải thể, để biểu thị thái độ dứt khoát
của Hội Đồng Viện trước QĐ 97, quả xứng đáng được tuyên dương là Ngày lịch
sử minh định mối tương quan Công Dân-Chính Quyền.