Màu Sắc Chính Trị trong Phim Mê Thảo
Chúng
ta chắc đă một lần nghe qua một Trần Dần bị bỏ
tù chỉ v́ chữ “Người” trong bài thơ “Nhất Định
Thắng”: “ ...Ôi ! Xưa nay Người vẫn thiếu tin
Người. Người vẫn thường kinh hoảng trước tương
lai...”, một Hoàng Cầm với bài “Lá Diêu Bông”
không thể hiện nặng mùi châm biếm lại được giới
trẻ ưa chuộng như một tâm thức lăng mạn, cả đời
đi t́m chiếc lá nhưng không bao giờ gặp. Trong
vài thập niên gần đây, chúng ta nghe nhiều đến
nhà viết kịch Lưu Quang Vũ và vợ con của ông đă
bị nhà nước cộng sản sát hại bằng một tai nạn
lưu thông chỉ v́ ông đă sáng tác ra “Hồn Trương
Ba Da Hàng Thịt.”
Nói sơ qua như thế để thấy, sống dưới chế độ hà
khắc cộng sản, người ta không thể giải toả tâm
tư của ḿnh một cách chân thật qua lời nói hay
trên chữ nghĩa, mà phải dùng một dạng khác qua
h́nh ảnh, đối thoại, hay bối cảnh v.v..
Mê Thảo ra đời không b́nh thường như bao nhiêu
phim khác, và có lẽ nhà đạo diễn nữ Việt Linh đă
chọn con đường không bằng phẳng này trước khi
dứt nghiệp với hăng phim “SGP” sau rất nhiều năm
cộng tác.Bà phải nộp đơn xin nghỉ việc khá lâu
trước khi chính thức được "cho phép" nghỉ. Phim
ra đời 2002 sau 10 năm dài ra công thực hiện.
Nhà nước cộng sản Việt Nam cấm không cho phép
phim dự trong các chương tŕnh Liên Quan Phim
Quốc Tế và cấm chiếu tại Việt Nam một năm đầu.
Có tật giật ḿnh chăng? Sau đó vài năm th́ Mê
Thảo được phép cho công chúng xem và được thế
giới ngợi khen, được 2 giải thưởng của Ư và Pháp,
cũng như nhiều người nh́n nhận phim có giá trị
nghệ thuật cao.
Nhận xét là của riêng từng cá nhân khi xem phim,
nhưng đă có hiện tượng “Hồn Trương Ba Da Hàng
Thịt” xảy ra ở Việt Nam trong chế độ kiềm kẹp
nên chúng ta có quyền phân tách nếu thấy rằng
phim có những ẩn khuất đằng sau. Hơn nữa, nhà
nước nh́n phim với cặp mắt khác thường trong nỗi
lo sợ nên cấm chiếu. Khi được phép chiếu th́ có
bị cắt đoạn nào không, và điều đó ngoài tầm hiểu
biết của chúng ta.
Có quan niệm cho rằng đây là phim phóng tác từ
tiểu thuyết Chùa Đàn của Nguyễn Tuân mà đă đi
quá xa nội dung của tác giả, không thấy chỗ nào
trong phim về cái không khí thần bí, quái rợn
tại Chùa Đàn. Có người nhận xét Việt Linh đă
biến nó thành một chuyện phim t́nh ái vô duyên.
Lại có người thấy ra Mê Thảo ẩn chứa trạng thái
tâm linh, triết lư Phật Giáo (nhóm Giao Điểm)
v.v.. Người khen kẻ chê đó cũng là chuyện b́nh
thường.
Ở đây chúng tôi xin tŕnh bày quan điểm của ḿnh
qua khía cạnh lịch sử. Xem qua một lần không thể
nhận biết hết những ẩn dụ trong phim mà đạo diễn
đă xử dụng như: năm, biểu tượng, lời nói, bối
cảnh. Tất cả hàm chứa đầy màu sắc chính trị. Dĩ
nhiên nghệ thuật không thể chứng minh như khoa
học một cách hoàn toàn chính xác. Dừng lại ở một
điểm nào đó để tŕnh bày hết mọi vấn đề th́ cái
sáng tạo của con người chắc không c̣n nữa, mà
hết sáng tạo là hết sức sống.
Truyện ngắn Chùa Đàn ra đời năm 1946. Năm 1946
phải nói là năm vô cùng quan trọng trong lịch sử
cận đại của đất nước Việt Nam. Hồ Chí Minh đă
mang Pháp về hợp tác với mục đích bảo vệ quyền
lợi của tập đoàn mà ông là lănh đạo qua Hiệp Ước
Sơ Bộ ngày 6/3/1946. Sau đó, 9/1946, hai bên trở
thành thù địch khi nước Pháp đă không nương tay
với Hồ Chí Minh, một thành viên quan trọng thuộc
khối Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản.
Nguyễn
chủ ấp Mê Thảo khởi đầu phim mặc quần áo kiểu
Tây phương, ăn chơi sang trọng. Phim hiện rơ
cảnh trẻ em cầm lồng đèn ra đường chứng tỏ vào
giai đoạn mùa thu 1946 trùng hợp với sử liệu ghi
trên. Ít ngày sau th́ người yêu của Nguyễn chết
trên một chiếc xe do Pháp chế tạo nên Nguyễn đăm
ra rối loạn và trở nên thù ghét Pháp. Người yêu
của Nguyễn có tên là Út mà Nguyễn hay kêu tưởng
nhớ rất nhiều lần trong phim. Út là ai? Út chưa
bao giờ xuất hiện trong phim dù một cảnh quay cũ
hai người có kỷ niệm với với nhau. Nguyễn say mê
đến độ tượng h́nh người yêu bằng khúc gỗ để ái
ân. Không những hôn khúc gỗ Út mà c̣n âu yếm cả
con chuột bạch đựng trong một hộp đỏ ḷm. Ông
Nguyễn không thể hiện tâm thức yêu thương chân
thật hay bằng tâm hồn lăng mạn, cũng không thấy
đam mê rạo rực của t́nh yêu, mà thấy khí sắc
máu, ích kỷ, hận thù, ẩn chứa một cái ǵ trong
nội trạng mà ông chưa giải toả được.
Tên thật của Lenin là Vladimir Ilyich
Ulyanov. Vậy có phải Út là cách đọc tắc của
Ulyanov? C̣n con chuột? Nếu từ tiếng Nga Việt
Linh cho ra tiếng Việt th́ cũng có thể từ tiếng
Anh Mouse (chuột) thành tiếng Mao, đảng trưởng
Trung Cộng?
Ông
Tam v́ “hoàn cảnh” mà phải theo ông Nguyễn về
làm cai quản ở ấp Mê Thảo. Ông chủ ấp Nguyễn
hành hạ dân làng, tàn phá tất cả những ǵ có
trước đó kể cả phong tục tập quán ngàn đời của
tổ tiên để lại. Ông ra lệnh đốt kinh sách, và
tất cả những ǵ gọi là văn minh. Một bà mẹ đang
dệt vải than phiền “ Cơ khổ thế này buôn bán làm
sao được, đi tới không muốn chỉ muốn lùi..” Một
bà già khác chạy sau lưng các chú người làm của
ông Nguyễn la to đ̣i lại đồ vật thờ cúng “Ối
trời ơi, các chú ơi, nhà tôi có mỗi bộ đồ thờ để
cúng ông bà...” Một ông cụ nói “Này chú coi,
sách này có phải sách Tây Tàu ǵ đâu...” Một ông
đang cuốc đất chôn rượu than: “Cứ nước này chẳng
bao lâu nữa, Mê Thảo sẽ trở thành nghĩa địa bao
la...Nhiều người đă bỏ đi...Ai đời đang buổi văn
minh lại kéo nhau về thời xưa cổ...” Ông Tam:
“Nhưng cậu chủ có nỗi niềm riêng!” “Đành thế,
nhưng đừng đem nỗi riêng đổ trên vai ngựi
khác...” Một ông cụ khác than với ông Tam: “Từng
này tuổi tôi chưa thấy ai quay ngược bánh xe mà
trường tồn được.”
Chỉ có chủ nghĩa cộng sản mới chủ trương giật
lùi, ngu dân. Dẹp bỏ bàn thờ nằm trong chính
sách vô tôn giáo. Đốt hết sách vở có giá trị để
thay thế bằng những sách dạy những giáo điều
không tưởng, những tư tưởng sáo rỗng. Đi ngược
lại hết văn hoá và văn minh nhân loại th́ không
thể tồn tại lâu dài mà chứng minh hùng hồn nhất
là cộng sản Đông Âu và Liên Sô đă sụp đổ.
Ông Tam cũng đă phải thét “Ông nhân danh t́nh
yêu mà làm hại biết bao nhiêu người!” T́nh yêu
của ông Nguyễn ở đây chính là chủ thuyết Lenin
mà hằng triệu cuốn sách của Đảng là bằng chứng.
Ông Nguyễn này chính là Nguyễn Tất Thành, Nguyễn
Ái Quốc và 1946 cũng là Nguyễn với tên giả khác
là Hồ Chí Minh. Chỉ có Hồ Chí Minh mới nhân danh
chủ nghĩa cộng sản và cài đặt vào đầu vào cổ dân
tộc Việt Nam những điều ngoại lai vong bản, nhân
danh chủ nghĩa Marx Lenin để tự tung tự tác, độc
tài toàn trị . Trong lịch sử gần năm ngàn năm,
chưa một nhân vật lănh đạo nào “nhân danh t́nh
yêu” có phải vậy không? Phim lăng mạn hay ái dục
không thể có thứ “ngôn ngữ chính trị” như thế.
“Em chưa nh́n được món quà cưới của ta kia mà?
Nàng không thể chết!” Thật vậy, Hồ Chí Minh đang
trong khí thế bừng bừng làm bằng mọi giá tiến
lên “xă hội chủ nghĩa.” Món quà cưới đó có phải
là mảnh đất Việt Nam bị nhuộm đỏ để dâng cho
quốc tế cộng sản? Chủ nghĩa cộng sản không thể
chết trong lúc này, sau lưng ông c̣n cả khối
cộng sản Liên Sô và Mao. Sau thế chiến thứ hai,
cộng sản và quốc gia tách rời trong thế cộng sản
bành trướng càng lúc càng mạnh bạo.
Với nét mặt hung tợn, một cách nhanh chóng,
Nguyễn vươn súng bắn con búp bê nằm trong đống
đồ vật sắp đốt tíc tắc sau khi cô Câm tḥ tay
muốn lấy. Trẻ con khóc la um sùm. H́nh ảnh đó
cho thấy cái vô cùng ác của ông Nguyễn, con búp
bê là món đồ chơi dễ thương mà ông c̣n nhẫn tâm
đến thế. Ông bắt dân làng nộp hết thóc gạo, trâu
ḅ, tất cả những ǵ có đều mang ra khai báo. Đó
là nằm trong những ǵ mà chủ nghĩa Lenin đề ra
khi áp dụng “cách mạng” nghĩa là thay đổi tất cả
những ǵ đă có trước đó, mọi người đều nghèo
ngang nhau, đem tài sản, của riêng dâng cho "hợp
tác xă." Bởi vậy ông Nguyễn Chí Thiện có thơ
rằng “...bàn thay thực dân hoá ra êm ả” khi sống
dưới chế độ của “chủ tịch Hồ Chí Minh.”
Đến 1946 phải ghi nhận Hồ Chí Minh đă hoạt động
theo đường lối cộng sản hơn 26 năm. Ông đă từng
được huấn luyện ở Nga trong trường Đảng và say
mê chủ thuyết Marx Lenin, đến nỗi các đồng chí
nước ngoài cũng phải cho ông cái danh là “saint”
of communism, c̣n nghĩa đen Stalin gọi Hồ là “a
communist troglodyte.” Lúc này ông thấm nhuần và
quyết theo mục tiêu đă đề ra. Ở Pháp vào tháng
9/1946, trước khi về Việt Nam, Hồ Chí Minh đă
tuyên bố với Jean Sainteny và Marius Moutet:
“Nếu các ông đánh th́ chúng tôi chấp nhận đánh,
nhưng các ông giết chúng tôi 10, chúng tôi giết
các ông 1, và cuối cùng các ông là những người
mệt mỏi...” Điều này cho thấy bản chất tàn bạo
của ông Hồ. V́ tham vọng điên cuồng của cá nhân
ông mà ông đă bất chấp hậu quả, mặc cho dân
chúng ta thán, ông sẳn sàng dùng chính đồng bào
của ḿnh làm con vật hy sinh dẫn đường cho ông
đạt tới mục đích tối hậu. Ông dùng mục đích để
biện minh cho phương tiện.
Phải nói vai chính bên nữ là nhân vật cô Câm.
Câm được nặn ra để nói lên vai tṛ người dân
dưới chế độ cộng sản. Cô Câm nói không được
nhưng biết hết những ǵ ông Nguyễn làm. Cô
thường lo lắng săn sóc ông Nguyễn, thầm yêu ông
Nguyễn, nhưng ông ta lúc nào cũng Út Út...
Chủ
ấp Nguyễn c̣n ra lệnh cho dân chuyên chở
cây phượng đỏ từ xa về trồng tại ấp. Việc làm này vô cùng cực
nhọc. “Cây mất rễ sống sao được...nghe bảo trước
đây mợ chủ rất thích cây này, nhân lễ trăm ngày
cậu muốn tỏ ḷng thương nhớ..,.” Một người khác
tiếp: “Đấy đấy, một người muốn thương, trăm
người vất vả...” Phượng đỏ là biểu tượng cộng
sản. Gốc cây phượng lại đắp bằng những cánh bèo
do dân làng đổ xuống hàm ư chủ nghĩa không thể
tồn tại lâu dài. Thật vậy, sau đó cây phượng
rụng lá khô dần rồi chết...
Ông
Nguyễn buồn năn khi nh́n thấy con
chim bồ câu
mà ông yêu quư nằm lăn ra chết. Chim bồ câu
cũng là biểu tượng cộng sản mà họ hay dùng tuyên
truyền các nơi. Cộng sản luôn kêu gọi hoà b́nh
trong tư thế chiến tranh, đàn áp, khủng bố.
Vụ
đèn trời trong phim là một bối cảnh lư thú dễ
cho người xem thấy ẩn ư của người làm phim. Ông
Nguyễn nhất định đốt đèn trời mặc dù những cụ
già hiểu phép tắc phong tục khuyên can không nên
làm. Các cụ bảo đèn của ông đốt lên mà vội tắt
th́ vận mệnh ông sẽ bị xui. Cuối cùng th́ đèn
trời thật to có mảng đỏ vừa đốt lên một chút đă
bị rơi xuống liền, trong khi nhiều đèn trời màu
xanh khác của dân chúng vẫn tiếp tục bay lên
trông rất đẹp. Mảng đỏ chính là cờ đỏ..
Cô
Câm một ngày nọ lén đánh cắp khúc gỗ tượng h́nh
Út. Cô cột dây lôi đi quăng xuống sông. Câm đă
bị ông chủ ấp trừng phạt bằng cách “bỏ rọ
trôi sông.” Bỏ rọ trôi sông là h́nh thức
khủng bố và giết người thường xảy ra dưới thời
lănh tụ Hồ Chí Minh mà ông Hoàng Văn Chí có đề
cập trong “Từ Thực Dân đến Cộng Sản.”
Đến
lúc bệnh hoạn và tinh thần quá suy nhược th́ ông
Nguyễn lại muốn Tam đưa ông về Nam Định để nghe
lại tiếng hát cô ả đào tên Tơ.
Nhà
cô Tơ nằm ngay giữa gịng sông có một đường ngăn
như giữa Nam và Bắc mà cô là người của phía Nam.
Ngoài sân có bàn ông Thiên, có con c̣ trắng.
H́nh ảnh bàn thờ ông Thiên với nải chuối và con
c̣ trắng người xem cảm nhận ngay khung cảnh miền
Nam. Hai bên bờ đá ngăn chia gịng nước, những
cánh phượng đỏ rụng rơi tản mác trên sông xuôi
chảy về Nam. Có phải ngụ ư ḍng sông Bến Hải?
Hai em bé là người láng giềng của cô Tơ đang
ngồi bên sông. Khi ông Tam nói ông cũng là người
cùng xóm th́ cô bé nói ngay:" Ông nói điêu, ở
đây chỉ có hai nhà thôi." Có phải hai nhà đây là
một bên Bắc, một bên Nam.
Ông
Nguyễn được khiêng trên một cái vơng đỏ
đi trên đường rừng núi có lối ṃn. Tại sao lúc
nào ông cũng kêu tên nàng Út mà gần chết th́ lại
nhớ tiếng hát cô Tơ? Trước đây ông đă có lần
cùng ông Tam và cô Tơ đàn ca ngâm xướng, cũng là
nơi mà ông Nguyễn trở thành ngựi ơn của ông Tam
v́ một tai nạn mà ông Tam có thể bị Pháp bắt.
“Ta thèm nghe cô ấy hát, thèm như bị khát...”
Ông Nguyễn thèm như bị khát chớ không phải nhớ!
Cái ước muốn vô cùng trước khi chết. Thèm như
khát thể hiện cái đ̣i hỏi của vật chất, không
phải là cái ham muốn cuồng nhiệt trong t́nh yêu
trai gái khi muốn gặp cô Tơ. Không ai phủ nhận
là Hồ Chí Minh trước khi chết bằng mọi cách phải
dốc toàn lực tấn công miền Nam v́ ông “thèm”
miền Nam lắm. Kết quả của hành động thèm này là
có hàng ngàn dân miền Nam đă bị sát hại năm Mậu
Thân, nhất là tại Huế.
Cô
Tơ đă nói với ông Tam (hai ngựi trước kia là
t́nh nhân) là nếu người nào dùng cây đàn của
chồng cô đàn cho cô hát th́ sẽ bị hồn thiêng của
chồng làm cho chết, nhưng ông Tam bất chấp. Tam
cho rằng thà chết bên cô Tơ c̣n ư nghĩa hơn bên
ông Nguyễn. Hát v́ ông Nguyễn yêu cầu, nhưng Tơ
hướng ḷng về Tam với những giây phút cảm động
tuyệt vời. Ông Nguyễn nằm bên trong nghe cô hát
với nét mặt đầy suy tư... Cô ngâm những câu thơ
tiền chiến gói ghém trọn tâm t́nh. ..”Anh hăy đi
đi... chân cứng đá mềm...” có phải nói lên cái ư
chí ǵ đó? Cuối cùng th́ ông Tam gục chết bên
cây đàn! Diễn tả thật xuất sắc của Tơ và Tam
trong màn chót mà số đông khán giả ngoại quốc
ghi nhận.
Sau
khi Tam chết, trên đường về Mê Thảo, ông Nguyễn
thấy dân làng cùng ngựi Pháp xây đường rầy xe
lửa. Họ ca hát nhảy muá. Nguyễn gục chết nơi
những b́nh rượu bốc cháy. Trước khi chết, ông tỏ
ra có một chút nhân bản khi nói với số người c̣n
trung thành sát cánh bên ông: “Mọi sự mê muội
phải trả giá. Bóng tối làm ra địa ngục. Nhưng
ánh sáng cũng không luôn luôn đồng nghĩa với
thiên đường.”
Một kết thúc có hậu mà một ngựi đạo diễn giỏi
phải như thế. Nhưng cái ǵ trong vài giây phút
chót của phim để lại trong tâm trí người xem? Đó
là h́nh ảnh cô Câm đứng với cái nh́n c̣n đau
khổ! Có phải ngày nay sau khi ông Hồ đă chết gần
40 năm, nước Việt Nam vẫn c̣n có hơn 80 triệu cô
Câm? Có phải vẫn c̣n có những bà mẹ uất ức không
làm ǵ được chỉ biết vả đít con? Có miệng mà như
câm, nói không được những điều ḿnh muốn nói.
Chuyện phim được hư cấu với những t́nh tiết để
đưa lên những ư nghĩa đằng sau nên về thời gian
tính không thể cho thấy một cách mạch lạc được,
nhưng dù sao cái mốc chính vẫn là 1946.
Phim được giới thiệu ra mắt tại Việt Nam và Đơn
Dương đă không được mời tham dự. Có những tin
tức cho rằng Đơn Dương bị nhà nước cộng sản ghép
vào tội “phản quốc” khi cũng vào năm 2002 “We
Were Soldiers” ra đời trong đó Đơn Dương đóng
với tài tử Mỹ Mel Gibson. Bị ghép vào tội này vỉ
Đơn Dương cầm lá cờ Hoa Kỳ một cách trân trọng.
C̣n tội của Đơn Dương trong phim Mê Thảo th́ sao
mà họ không cho Đơn Dương xuất hiện? Sau đó lại
cho công an đến chỗ làm của Đơn Dương hạch sách
hăm doạ đến nỗi người tài tử này phải nhờ đến
Mel Gibson giúp để được bốc ra khỏi Việt Nam cấp
tốc 2003. Trong một cuộc phỏng vấn gần đây nhất,
Đơn Dương có nói: "Câu chuyện của tôi, trong một
lư do nào đó, phía bên Việt Nam kết án tôi, và
tôi phải từ bỏ sự nghiệp điện ảnh của tôi."
Đơn Dương trong vai Tam giống như người đứng
giữa? Tam v́ hoàn cảnh mà phải theo ông Nguyễn
và phải làm theo lệnh của ông ta. Vai tṛ Tam có
phải ví như ông Nguyễn Tường Tam? Vào 5/1946 ông
Tam cùng Phạm Văn Đồng qua Pháp dự hội nghị tại
Fontainebleau. Sau khi về Việt Nam Nguyễn Tường
Tam đă tỏ ra không c̣n liên kết với Hồ Chí Minh
và làm việc với phe quốc gia, nhưng có khi ông
c̣n bị nghi ngờ. Ông nằm trong “chính phủ liên
hiệp” (có quốc gia có cộng sản) cũng v́ trong
cái thế bắt buộc mà thôi.
Có thể nói Dũng Nhi trong vai ông Nguyễn đă thể
hiện gần như trọn vẹn vai tṛ vô cảm độc ác, một
ước muốn khao khát chưa giải toả được ông Nguyễn
đă phải mang về gặp Út ở cơi âm ty. Giờ chót sắp
ra đi ông Hồ viết di chúc “f̣ng khi tôi sẽ đi
gặp cụ Mao, Mac, cụ Lênin...” Ông Hồ yêu các ông
tổ cộng sản đó đâu khác ǵ ông Nguyễn trong Mê
Thảo yêu Út (Ulyanov) một cách “cực kỳ” điên
loạn.
Về
đạo diễn Việt Linh. Một người phụ nữ thông minh,
tài trí. Khi hiểu sơ qua tiểu sử của bà chúng ta
mới nh́n thấy rơ hơn cái thông điệp bà để lại
trong phim. Theo tin báo cộng sản trong nước qua
các bài phỏng vấn, bà chánh gốc miền Nam. Năm 16
tuổi mẹ bà bỏ chồng, bà theo cha vào “khu kháng
chiến.” Cha bà là một “cán bộ chủ chốt của điện
ảnh miền Nam.” Từ 1979-1985 bà du học tại Liên
Sô với khoa đạo diễn. Bà có nói rằng lúc nhỏ khi
biết mẹ bà bỏ chồng, bà rất oán ghét mẹ, nhưng
về sau hiểu ra bà vô cùng ân hận. Tuyên bố này
có phải đồng nghĩa với việc cho rằng người cha
theo cộng sản nên mẹ bỏ cha là phải.
Một điểm đặc biệt nữa đáng nói về Việt Linh là
báo chí trong nước nói chung rất tán thưởng ca
ngợi bà về tài năng; tuy nhiên, xét về nội dung
th́ họ hay b́nh luận cho rằng đa phần những phim
bà làm ra hay có “vấn đề,” nhất là tờ “Đoàn Kết”
bên Pháp, tờ báo của “Việt kiều yêu nước.” Lên
án bà thẳng thắn th́ cũng kẹt v́ tất cả phim đă
kiểm duyệt trước khi ra mắt. Nếu sau đó duyệt
lại thấy có “vấn đề” th́ hại bà kiểu Lưu Quang
Vũ cũng không phải dễ v́ bà đi đi về về hai quốc
gia Pháp và Việt Nam. Gánh Xiếc Rong, 1988, là
chuyện phim châm biếm chế độ và một vài phim
khác. Bà cũng hay viết bài đăng trên báo chỉ
trích du học sinh con của những đảng viên giàu
có, và những bất công trong xă hội Việt Nam ngày
nay. Bà từ chối không trả lời phỏng vấn trên các
đài truyền thông hải ngoại có lẽ cũng dễ hiểu.
Cái kinh dị của Chùa Đàn khác xa cái dị thường
trong Mê Thảo, nhưng khi hỏi con trai của Nguyễn
Tuân, Nguyễn Xuân Đào, th́ ông này lại cho rằng
rất đúng ư của Nguyễn Tuân. Được biết truyện
ngắn Chùa Đàn được điều chỉnh vài lần sau này
trước khi công chúng tiếp nhận một cách công
khai, và trước đó bị cấm tại miền Bắc sau lần in
đầu tiên 1946 với lư do “duy tâm phản động.”
Bút Sử
7/2009