Thư Gửi Nữ Ca Sĩ Như Quỳnh
|
Như Quỳnh trong ṿng tay "Đoàn Kết" của văn công Việt Cộng Đàm Vĩnh Hưng |
Cái Giá của Tự Do th́ quá đắt, nhưng cái danh th́ quá rẻ..
Ở cái mùa 30 tháng 4 này, kỷ niệm 35 năm của tháng Tư Đen. Khởi đi từ ngày ấy
của 35 năm trước, thế gian biến cải vũng nên đồi, sự tang thương đả đến cả một
dân tộc, một nửa nước Việt c̣n lại bị nhuộm đỏ và trở thành nhà tù.
Cũng kể từ ngày 30 tháng 4 ấy, việc giổ kỵ đến cho rất nhiều gia đ́nh, một ngày
giổ chung cho cả nước. Có biết bao gia đ́nh đă có thân nhân đă chết trong những
ngày đó.
Ngày đó … chắc chắn không biết bao nhiêu người đă biết chắc chắn.
Và tất cả cũng chỉ phỏng chừng …
Nó cũng không khác những ngày Tết của Mậu Thân 1968 tại Huế.
Thân nhân họ đă chết đích xác ngày nào, giờ nào …nào có ai hay.
Họ chỉ biết thân nhân của người dân xứ Huế bị CS bắt đi trong đêm.
Và ngày đó là ngày chết để giổ kỵ cho cả người dân xứ Huế.
Ngày 30 tháng 4 cũng thế …
Người có thân nhân mất, chết, gục ngă trên con đường từ Trung vào Nam của 35 năm
trước…nào ai nhớ đích xác.
Tháng Tư Đen…. Ngày giổ kỵ của cả một dân tộc.
Và cũng từ ngày đó …. mỗi năm, vào dịp Tết, và vào dịp 30 Tháng 4….có bao gia
đ́nh đă dùng hương khói để tưởng nhớ những người thân đă mất “trong một ngày giổ
không biết ngày!”
Nhưng ….nó không dừng lại ở đó…
Tháng Tư Đen đă khởi đầu cho cái chết oan nghiệt của nửa triệu người Việt trên
con đường t́m tự do. Chết bờ, chết bụi, chết sông, chết biển, chết trong rừng…v.v..
Những cái chết đó …..thân nhân họ cũng không biết ngày !!!
Cái ngày Vợ Chồng, Con, Cha Mẹ… chia tay để ra đi ….
Cái ngày “con lạy tạ Cha Mẹ … con đi! cũng là ngày cuối cùng gặp mặt, và chẳng
c̣n gặp lại…
Ngày Vợ Chồng chia tay để bước xuống thuyền, kẻ đi, người ở lại và hẹn gặp lại
trong t́nh nghĩa xưa …. để rồi kẻ đi biền biệt không về, người ở lại ngón trông.
Đến bây giờ ….trên dưới nửa triệu người Việt đă vùi thây trên biển cả hay trong
rừng sâu.
Và ngày giổ của những người mất ấy, cũng chỉ là ngày gặp mặt lần cuối.
Con số nạn nhân ấy có ít chăng!
Những cái chết ấy vô nghĩa chăng!
Quả thật nó quá đắt giá, khi để đánh đổi cho được hai chữ Tự Do.
Ấy thế lại không ít kẻ xem thường cái Tự Do họ đang có, quá khứ họ đă phải trả
giá như thế nào.??? nếu họ vượt biển lội rừng để t́m cái tự Do trong cái chết.
Thử hỏi c̣n mấy ai có can đảm làm lại chuyến Vượt Biển t́m Tự Do lần nữa của 35
năm trước chăng? Chắc chắn con số đi sẽ ít hơn nhiều.
Thực Sự nếu biết nghỉ cái Giá của Tự Do không rẻ ǵ … th́ chẳng có bao nhiêu
người “quay đầu về thú tội với Bác và Đảng ! Ở những ngày nhổ nước bọt ra, bây
giờ th́ liếm lại.
Những kẻ này đều là kẻ vô thức lẫn vô tâm.
Vô Thức với chính họ.
Vô Tâm với chính những người đă chết lẫn c̣n sống, đặc biệt là đối với người c̣n
sống trong nước.
Những con người có một thời quyền cao chức trọng, danh vọng, tên tuổi như Nguyễn
Cao Kỳ, Phạm Duy .v.v….để rồi chết v́ cái hỉm, chết v́ cái ăn, cái bả…hư danh.
Ở cái thời mà chính họ ngồi chiếu trên chiếu dưới trong chính quyền hay trong
giới văn học nghệ thuật, bây giờ ….. được nhhững tên CS cho ngồi chiếu rách bởi
từ những thằng thất học, đáng tuổi cháu chắt, đưa cho … mà vẫn cất tiếng cám ơn.
Quả thật …. Mua danh ba vạn, bán danh ba đồng.
Tiết tháo chẳng có!
Sĩ diện chẳng biết!
Vô Thức cũng từ đấy!
Vô tâm cũng từ đấy!
So với Cố Thi Sĩ Hữu Loan, một ngọn Thái Sơn cao sừng sửng, thà cả đời c̣ng lưng
đội đá vá trời hơn là cúi đầu để người ta đạp… th́ hạng giun dế kia sao sánh
bằng.
Không thấy nhục, đó là vô thức.
Không thấy cái đau của người khác đó là vô tâm.
Nh́n lại những thành phần khác của ǵới Tị Nạn năm xưa !!
Nào Ca Sĩ, Hài Sĩ, Văn Sĩ….và cả Binh sĩ…cũng nổi vài khuôn mặt tráo mặt thay
ḷng. Cái nổi cộm nhất là ǵới ca sĩ … chết v́ lời ca nhưng quên tiếng khóc của
người khác.
Những trang Web gần đây đă liệt kê những khuôn mặt này. Từ Lệ Thu, Giao Linh,
Elvis Phương cho đến Như Quỳnh, Thanh Hà, Quang Minh, Hồng Đào…v.v...
Cũng một thời vượt biển…
Cũng một thời cha đi tù, con bỏ học
Cũng có một thời ăn độn ăn khoai …
Nay … cũng chết v́ cái ăn, cái đồng tiền…. để rồi đốn củi ba năm đốt trong một
giờ.
Những khuôn mặt này không c̣n có thể “ngụy biện” được … dù là ǵ đi nữa, v́ cuộc
sống nhờ tiếng ca, lời hát, v́ cuộc sống chăng!
Họ không phải ở Việt Nam Cộng Sản v́ nghèo đói mà phải bán thân như những cô gái
đáng thương khác c̣n trong nước.
Họ không phải ở Việt Nam Cộng Sản v́ nghèo đói, nên phải bán con, bán vợ, qua
Campuchia để chổng mông nuôi gia đ́nh.
Họ đang ở Mỹ, Âu, Úc…..họ không phải là những kẻ nghèo đói, hay thất nghiệp để
mà kiếm tiền bằng bất cứ mọi giá. …kể cả bán cả cái danh của ḿnh chỉ …. vài
ngàn đô.
Việc làm của giới ca sĩ này nó đến từ cái Vô Thức giống như những hạng Phạm Duy,
Cao Kỳ như trên, khi lời ca tiếng hát của họ được trả bằng những đồng tiền máu
của dân đến từ tay quan chức CS hay đến từ đám buôn lậu, trồng cần sa, buôn
người như tại Berlin ở Đức vừa qua chẳng hạn.
Quả thật tiếng hát của họ trước đám Côn Đồ Cầm Quyền trong nước có át hay làm
quên đi được tiếng khóc của người dân oan, hay tiếng than của đám dân bị hại, bị
gài bẩy trong nước chăng !
Chắc chắn là không !
Dù có hát hay cho mấy, cũng không át được tiếng nói của Lê Thị Công Nhân, của
Trần Khải Thanh Thủy, Của Phạm Thanh nghiên, của Lê Thị Kim Thu hay của Tạ Phong
Trần .v.v.. Mà ai nghe đều thấy cảm phục và kính nể. Cả một dân tộc đang cần
những tiếng nói và nhiều tiếng nói như những vị “anh thư “trên.
Dân tộc Vietnam không cần những tiếng hát như của Như Quỳnh, Thanh Hà, Dương
Triệu Vũ .v.v.. không có cũng không ai chết.
Không ai đ̣i hỏi những loại ca sĩ như Như Quỳnh phải làm chính trị cả …. Nhưng
ít ra phải có lập trường chính trị của ḿnh, nhất là trong quá khứ của chính họ
cũng đă có vết thương đó như mọi người.
Chính họ đă tự xé vết thương đó.
Chính họ hại lấy bản thân họ …
Một sự vô thức và vô tâm đối với chính bản thân họ và đối với những người khác.
Sự vô thức chính là sự khởi đầu cho cái chết dần ṃn của danh tiếng. Đó là cái
chết của đám ca sĩ tự bán cái tên của ḿnh với giá “bèo” …. Ba đồng.
Kẻ “Vô Tâm” chẳng bao giờ sống lâu cả !
Nguyen Tran
----------------------------------------
Nhạc Hội tháng 4-2010 - Như Quỳnh và Văn Công Việt Cộng Đàm Vĩnh Hưng tại Berlin