Tôi khuyên các vị hăy chuẩn bị bắn tôi ngay giữa ṭa
Nguyễn
Thanh Giang
Nguyễn Thanh Giang |
Tôi lại đang bị công an Việt Nam tra vấn. Đợt tra vấn này đă kéo dài ba ngày, từ thứ Tư (17/3) đến thứ Sáu (19/3/2010). Tôi phàn nàn già yếu và mệt mỏi. Họ đồng ư cho nghỉ thứ Bẩy, Chủ nhật. Tuần sau lại tiếp tục. Đây là lần thứ chín thứ mười ǵ đó, tôi bị công an triệu tập để hạch hỏi.
Như giấy triệu tập đă ghi rơ, nội dung tra xét đợt này là về tờ tập san Tổ Quốc. Điều kỳ lạ là, suốt mấy ngày qua, vẫn những câu hỏi đă hỏi từ các đợt tra vấn cuối năm 2008 và cuối năm 2009. Người hỏi không phải ở các bộ phận khác mà vẫn chỉ là thượng tá Ngô Quang Du. Phải chăng họ đang thực hiện phương sách đàn áp mềm mà dai dẳng làm tinh thần tôi suy kiệt, ḥng đẩy tôi vào cái bẫy độc ác của họ?
Đại khái các câu hỏi như sau:
Tờ báo tên ǵ? Thành lập ngày nào? Tôn chỉ, mục đích là ǵ? Ai là người chủ trương? Khi ông ghi tên những người vào danh sách Hội đồng Cố vấn và Ban Biên tập, ông có hỏi ư kiến người ta không? Biết ǵ về nhân thân những người này? Nguồn kinh phí nhận từ đâu? Tại sao lúc đầu không có Chủ nhiệm, Tổng Biên tập mà sau hơn một năm mới có, rồi bây giờ lại không? Tiến tŕnh vận hành để h́nh thành một bản báo? Phương thức phát hành? V.v…
Tôi trả lời thẳng thắn, trung thực đối với những câu có thể trả lời được. Với thái độ ḥa nhă, chân t́nh và có phần lễ phép, dù ông thượng tá ngồi trước mặt tôi chỉ hơn tuổi con trai tôi không nhiều.
Tôi dứt khoát từ chối trả lời những câu hỏi sâu về nhân thân người khác và các câu hỏi kiểu như: Đă trang bị máy photocopy, máy tính, máy in cho những ai? Đă tặng quà biếu (thay nhuận bút) cho những người nào? Ai đă nhận trách nhiệm tán phát tập san cho ông? V.v…
Đôi khi, không ḱm giữ nổi bản thân, tôi đă đập bàn quát lớn đến mức một số cán bộ làm việc ở các pḥng gần đó phải đẩy cửa chạy sang xem sự cố ǵ. Đấy là khi tôi cứ bị đay đi đay lại những câu hỏi liên quan đến tiền nong do bọn xỏ lá muốn dựng lên để bôi bẩn và chọc tức tôi. Dẫu sao, hay nổi nóng chính là một điểm yếu, một thói xấu của tôi.
Cuối buổi làm việc ngày thứ ba, người thẩm vấn hỏi tôi: Ông có thấy việc phát hành tờ Tập san Tổ Quốc của ông là vi phạm pháp luật không?
Tôi trả lời:
“Trả lời câu hỏi này tôi sẽ bảo không, c̣n ông bảo có. Ra ṭa, luật sư và tất cả những người có tinh thần khách quan đều bảo không, trong khi chánh án phải kết luận là có. Bởi v́ ṭa án phải làm theo lệnh của Đảng Cộng sản Việt Nam! Cho nên tôi đành trả lời câu hỏi này của ông bằng triết thuyết sau đây:
Nhận thức của tôi và những người yêu nước đều cho rằng hăy v́ dân v́ nước mà duy tŕ cho được tập san Tổ Quốc. Đặc biệt trong t́nh h́nh hiện nay cần có tiếng nói phản biện đủ sức thuyết phục để góp phần ngăn chặn nguy cơ người ta đang âm mưu đưa Việt Nam vào ṿng đô hộ của ngoại bang và duy tŕ những chủ trương đường lối cố cựu sai lầm (ngày xưa, sai lầm là do cuồng tín ngây thơ, ngày nay người ta cố t́nh sai lầm để duy tŕ cho được quyền lợi của những cá nhân, những tập đoàn này nọ).
Sở dĩ họ âm mưu đưa đất nước vào ṿng đô hộ của ngoại bang v́ trông cậy ở đấy một lực lượng bảo vệ vững chắc cho những cái ghế của họ (Nếu xẩy ra những biến động lớn th́ khả năng huy động quân đội và công an Việt Nam tắm máu nhân dân Việt Nam như kiểu Thiên An Môn là rất khó, nên họ đành trông cậy ở những đội quân đă từng có kinh nghiệm, lại khác máu tanh ḷng.)
Sở dĩ họ cố t́nh duy tŕ những đường lối sai lầm là để tiếp tục cướp đất cướp ruộng của nông dân, thí cho những người khốn khổ này vài trăm ngàn rồi bán lấy hàng chục triệu để trở thành tỷ tỷ phú. Họ dư tiền mua sắm đất đai, biệt thự ở Mỹ, ở Pháp, ở Úc… để khi đất nước đă tàn tạ quá, họ sẽ đưa con cháu họ sang sống xa hoa, phè phỡn ở nước ngoài.
Duy tŕ tập san Tổ Quốc là sứ mệnh rất cao cả và thiêng liêng của những công dân như chúng tôi. Nếu có thứ luật pháp nào ngăn chặn chúng tôi thực hiện sứ mệnh đó th́ đấy là thứ luật pháp phản động và buộc ḷng chúng tôi phải đạp qua nó.
Nếu các ông cứ ngang ngược buộc tội chúng tôi về vấn đề này th́ xin cứ đưa tôi ra ṭa. Trong trường hợp ấy, tôi khuyên các vị hăy chuẩn bị bắn tôi ngay giữa ṭa th́ mới có thể kịp ngăn những lời buộc tội đanh thép đầy sức thuyết phục của tôi đối với Đảng Cộng sản Việt Nam trước nhân dân Việt Nam và thế giới.
Tôi bỗng liên tưởng tới những ḍng sau đây trong “Thư gửi các bạn cùng hoạt động ở Pháp” của Nguyễn Ái Quốc kư tên Chú Nguyễn in trong cuốn Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch:
“Công việc của chúng ta, Hội Liên hiệp Thuộc địa và tờ báo Người cùng khổ (Le Paria) đă có những kết quả tốt. Nó đă làm cho nước Pháp, nước Pháp chân chính hiểu rơ những việc xẩy ra trong các thuộc địa. Làm cho nước Pháp hiểu rơ bọn cá mập thực dân đă lợi dụng tên tuổi và danh dự của nước Pháp để gây nên những tội ác không thể tưởng tượng được. Nó đă thức tỉnh đồng bào chúng ta.”
Tập san Tổ Quốc của chúng tôi cũng “đă có những kết quả tốt” như thế (không phải ở Pháp mà ở Việt Nam). Nhờ Trời Phật phù hộ nó đă tồn tại được hơn ba năm và ngày càng được độc giả trân quư. Điều ấy chứng tỏ chúng tôi đang làm điều thiện rất cần thiết.
4 giờ sáng ngày 20 tháng 3 năm 2010
© 2010 Nguyễn Thanh Giang