Không nghe, không thấy, không biết, nên... không viết?
	
						Tô Hải
 
						
						Khi mới có ư định viết về cái chuyện “tế nhị” này, tớ 
						lập tức nghĩ ngay về những thời xa xưa, khi báo chí Việt 
						Nam đang c̣n nằm trong tay “đục bỏ” của những chính 
						quyền Pháp thuộc, Nhật thuộc… C̣n radio, phương tiện 
						truyền thông nhanh nhất th́ bị mang “tŕnh diện” để cắt 
						mạch short wave…Ai cố t́nh chống lệnh, một nhát gươm 
						Nhật sẵn sàng chia đôi con người thành hai phần đều nhau 
						từ đỉnh đầu tới hậu môn!
						Tớ cũng nghĩ tới câu nói nổi tiếng của Goebbels, Bộ 
						Trưởng Tuyên Truyền của chính phủ Đức Quốc Xă mà tớ 
						thuộc ḷng bằng tiếng Pháp:
						“mentir, mentir encore, mentir toujours…il en restera 
						quelque chose”, mà sau này, chẳng hiểu tiếng Đức 
						nguyên văn là thế nào, mà chuyển sang tiếng Việt th́ có 
						đủ kiểu dịch hoặc “tạm dịch”….theo thời, theo thế! C̣n 
						với tớ, thời đại @ này tớ xin phép dịch như sau: “Nói láo! nói láo nữa, suốt đời nói 
						láo…, sẽ c̣n lại một cái ǵ đó: kẻ suốt đời nói láo!” 
						(dịch là sáng tạo mà!).
						Goebbels không biết rằng: tiếp thu đường lối của hắn ta, 
						thời đại @ này, người ta cũng biết “nói dối, nói dối và 
						nói dối” nhưng nói dối có lư luận là nói dối v́… lư 
						tưởng, v́ lợi ích của cách mạng nên nói dối trở thành… 
						vơ khí hiệu nghiệm chống kẻ thù, và hôm nay đây chẳng rơ 
						kẻ thù là ai th́… hiện đại hơn là… nói dối để chống 
						những “lực lượng thù địch”, chống những “tư tưởng tự 
						diễn biến”! Chỉ xin cử ra đây hai ví dụ nói dối “lịch sử” 
						nhất:
						1. Hàng sư đoàn quân đội miền Bắc “tiến về giải 
						phóng miền Nam”, trong đó có một loạt văn nghệ sĩ cánh 
						tớ mà đứng đầu là đồng chí Lưu Hữu Phước (đổi tên thành 
						Huỳnh Minh Siêng, sau trở thành Bộ Trưởng chính phủ lâm 
						thời Cộng Hoà Miền Nam), cùng với những Phan Huỳnh Điểu, 
						Hoàng Việt, Nguyễn Quang Sáng, Anh Đức… và hàng trăm văn 
						nghệ sĩ khác hăng hái lên đường đi B… Một sự thật khổng 
						lồ hơn cả dăy Trường Sơn. Vậy mà… ngay trên bàn Hội Nghị 
						Paris, trên các Đài Phát Thanh, trước báo giới trong và 
						ngoài nước, các nhà phát ngôn có trách nhiệm nói dối” 
						vẫn hùng hồn “bác bỏ tin bịa đặt” quân đội miền Bắc xâm 
						nhập miền Nam!…Là…là... “Cách mạng miền Nam là do quân 
						dân miền Nam, không chịu được sự áp bức, ḱm kẹp… nên 
						vùng lên tiêu diệt Đế Quốc Mỹ và tay sai”. Nói dối kẻ 
						thù để… có lợi cho cách mạng”(?), lợi đâu chưa biết 
						nhưng đă làm đau ḷng hàng triệu người mẹ, người vợ có 
						chồng con đi B… mà chết hay sống cũng, ngay từ đầu, bị… 
						phủ nhận!
						2. Hàng loạt những “chiến thắng vĩ đại” mà điển 
						h́nh là cuộc “tổng tiến công và nổi dậy xuân 68”, “chiến 
						thắng cực kỳ anh dũng của đơn vị cố thủ thành Quảng Trị”, 
						cuộc “giải phóng Camphuchia khỏi nạn diệt chủng… đă thất 
						bại, đă phải đổi bằng hàng vạn sinh mạng để chỉ đạt được 
						mục tiêu chính trị th́, chính những người trong cuộc, 
						những tướng lănh, đă vạch ra sự “sai lầm cơ bản” mà 
						những kẻ khuếch đại chiến công sẽ phải trả lời trước 
						lịch sử… Tất cả đă được dần dần sáng tỏ, mà giới văn 
						nghệ cũng đă đang và sẽ góp phần, điển h́nh là bài thơ 
						“Ai? Tôi?” của Chế Lan Viên, tự sỉ vả ḿnh động viên 
						“3000 người xung phong nhưng chỉ c̣n có…30!” Gần đây 
						nhất là “Đất nước thời gian lao” của Nguyễn Việt Chiến 
						với những câu thơ thật sâu sắc như: “Chỉ c̣n lại 
						những ǵ… không c̣n lại”, hoặc “36 rẻo xương sườn/ 
						réo rắt tấu lên bản đàn tam thập lục /Người gảy đàn th́ 
						đau đớn /Mà bản nhạc viết cho đàn lại reo vui!...” 
						Và sẽ c̣n nhiều nhiều nữa những sách vở, lư luận, tiểu 
						thuyết, thơ ca… vạch dần ra cái sự noi gương Goebbels 
						này…
						
						Sự dối trá thời hiện đại
						Mặc dầu sự dối trá thời nay là KHÔNG THỂ, là vô hiệu do:
						a. T́nh h́nh dân trí ngày nay đă không dễ ǵ tin 
						ở “Đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thuỵ Sĩ”, hoặc 
						“Mặt trăng Trung Hoa tṛn hơn mặt trăng nước Mỹ”, 
						không dễ ǵ tin ở báo chí, Đài, Tivi là nói thiệt do bị 
						hố quá nhiều rồi qua hàng ngàn vụ “chống tham nhũng giơ 
						cao đánh khẽ”, hàng trăm vụ cướp đất, cướp nhà, cướp 
						tiền, cướp gạo, xà xẻo từng đồng bạc phát chẩn xoá đói 
						giảm nghèo, cứu trợ băo lụt, của nhân dân bị phanh phui 
						và được “xử lư” bằng “khiển trách”, “phê b́nh”, “đ́nh 
						chỉ chức vụ”, ”án treo”…
						b. Sự phát triển đến bùng nổ mạng thông tin toàn 
						cầu… trong giới có “cái đầu biết suy nghĩ và con tim 
						biết đập đúng nhịp thời đại” với ngàn, vạn tờ báo công 
						dân gọi là web, là blog… Đặc biệt là những 
						trang mạng của những người “luôn xía vô những chuyện 
						chẳng dính líu ǵ đến ḿnh”, th́ mọi thông tin kể cả 
						chính xác nhất đến bậy bạ nhất đều đến với mọi người dân 
						chỉ qua một vài động tác click chuột! Cứ bỏ đi 
						những trang mạng thành lập ra cốt để tự quảng cáo, 
						lăng-xê ḿnh, những trang mạng “chửi bới cả thế giới”, 
						“chống cộng cực đoan”, …th́ tớ cũng thấy được có hàng 
						trăm trang mạng thật bổ ích cho những người như tớ, một 
						lăo già bị “đóng đinh” trong căn hộ 52 thước vuông của 
						ḿnh. Tớ lại càng mừng khi thấy nhiều nhà trí thức, 
						nhiều văn nghệ sĩ, nhà báo đều có “tờ báo riêng” của 
						ḿnh để thông tin cho nhau và cho thế giới biết SỰ THẬT 
						về mọi vấn đề của đất nước và thế giới . Ở đó, họ tự cho 
						phép ḿnh được phát biểu thẳng thắn những nghĩ suy, 
						những băn khoăn thắc mắc, kể cả phản biện về mọi điều “nói 
						dzậy mà không phải dzậy” của đất nước. Điểm mặt 
						những trí thức, văn nghệ sĩ nước ta, tớ thật buồn khi 
						thấy đủ mặt anh tài chủ web, chủ blog nhưng trong giới 
						nhạc của tớ, trừ Tuấn Khanh th́… Internet chỉ là cái tṛ 
						chơi… mất th́ giờ! Có hai vị chủ blog Nguyễn Trọng Tạo 
						và Thuỵ Kha th́ tớ luôn coi họ là nhà văn, nhà thơ chứ 
						không đại diện giới nhạc sĩ trên mạng mặc dầu họ cũng có 
						một vài bài ca khúc giá trị nhờ ở tâm hồn thơ của họ. 
						C̣n lại? Từ trẻ đến già đều… không biết, không thấy, 
						không nói năng, phát biểu, bộc lộ tư tưởng, quan niệm ǵ! 
						Sự “lờ t́nh” này phải chăng chính là phù hợp với phương 
						châm mới của truyền thông trong nước ta mà tớ sẽ đề cập 
						đến sau đây:
						
						Giả vờ không hay, không biết, không có ư kiến 
						
						Đó là một chủ trương, đường lối rất phù hợp, rất “hiện 
						đại” và rất… hiệu quả đối với những ai không có một 
						nguồn thông tin nào ngoài hơn 700 tờ “báo lề phải” và 
						mấy chục cái Đài, Tivi nhà nước!… Mặc xác mấy anh cư dân 
						mạng, miễn là đại đa số quần chúng nhân dân không biết 
						là “ổn định” cả thôi! Đề cập đến những ǵ không cần cho 
						toàn dân biết th́ phải phản bác hoặc cải chính, hoặc phê 
						phán và càng làm cho nhiều người chú ư, t́m hiểu hoặc ư 
						kiến, ư c̣, lại càng thêm rối! Kinh nghiệm việc phản bác, 
						lên án Hồi kư của Nguyễn Đăng Mạnh làm hồi kư này càng 
						được t́m đọc ngày càng nhiều! Các trang “mạng phản động” 
						và “trung lập” nào cũng có lưu giữ và bấm vào đâu cũng 
						có! Một “Đi t́m cái tôi đă mất”, một “Lạc đường”… dù 
						chưa bị lên án, bị phê phán cũng đă phổ biến đến mức một 
						ông bạn già xưa nay “mũ ni che tai” cũng có trong tay 
						bản in đàng hoàng th́ khi lôi nó ra ánh sáng sẽ ra sao 
						đây? Tốt nhất là “Không thấy, không nghe, không biết”!
						Bởi vậy, tất cả các cơ quan truyền thông đều răm rắp im 
						hơi lặng tiếng. Một đường lối truyền thông kết hợp với 
						đường lối của Goebbels có thực sự hiệu quả trong thời 
						đại @ này không? Tớ xin có vài ư kiến “chất vấn vu vơ” 
						các vị chỉ đường lề bên phải mấy chuyện có thật 100% mà 
						cứ làm ra không nghe, không nhớ, không thấy, không biết 
						như sau:
						
						Những sự kiện quan trọng bị bỏ qua 
						
						Chỉ nêu ra những sự kiện quan trọng gần đây nhất mà báo 
						chí thế giới cũng như các trang web, blog có uy tín đă 
						nêu ra, b́nh luận đủ kiểu mà báo đài ta im thin thít 
						thôi:
						
						1. Đài, báo thế giới, kể cả của nước Tàu cũng đưa 
						ra sự kiện cực kỳ quan trọng là; Một phái đoàn quân sự 
						cao cấp do Thứ Trưởng Bộ Quốc Pḥng C.H.X.H.C.N Việt 
						Nam, Trung Trướng Nguyễn Chí Vịnh dẫn đầu đă thăm Trung 
						Quốc để “bàn việc hợp tác quân sự 
						chiến lược giữa hai nước”. Báo chí Trung Quốc c̣n 
						trân trọng giới thiệu: Từ ngày 1/3/2010, ông Vịnh đă hội 
						đàm với Bộ Trưởng Quốc Pḥng Trung Quốc Lương Quang Liệt 
						và sau đó ngày 3/3 là hội đàm cùng Tổng Tham Mưu Trưởng 
						T.Q Trần B́nh Đức… Tất cả đều được diễn ra ở ngay Toà 
						Nhà “Bát Nhất”, nơi đầu năo của quân lực TQ mà ít khi có 
						cuộc hội đàm nào được tiến hành. Nó cũng hiếm thấy khi 
						hai bên hội đàm không phải là… ngang cấp (thứ trưởng) 
						như đă từng thấy từ trước đến nay.Và nó càng gây dư luận 
						khi “đi không ai biết, về không ai hay”, không có “thông 
						cáo báo chí”, ”tuyên bố chung” ǵ xất! Thế là tứ tung dư 
						luận, phán đoán, so sánh với các chuyến đi trống rong, 
						cờ mở, quay phim, chụp ảnh, b́nh luận tùm lum về các 
						chuyến đi của Bộ trưởng quốc pḥng Phùng Quang Thanh 
						trong chuyến công du nước Mỹ, nước Pháp, nước Nga vừa 
						qua… Sự im lặng này mới thật là đáng sợ v́ nó mở đường 
						cho 1001 sự phán đoán, phân tích lợi ít hại nhiều về 
						chuyến công du bí mật với dân nhưng công khai với thế 
						giới của ông Thứ Trưởng mới bước qua được những kiến 
						nghị của hàng loạt tướng lănh kỳ cựu đứng đầu là Đại 
						Tướng Vơ Nguyên Giáp. Im lặng lúc này là vàng hay là 
						thùng thuốc nổ đây?
						
						2. Đầy dẫy trên các báo chí, nhất là báo Pháp, 
						các trang mạng là cuộc Hội Thảo về Biển Đông sẽ được tổ 
						chức ở Paris do Fondation Gabriel-Peri đăng cai tổ chức 
						vào 2 ngảy 27 và 28 tháng 2/2010 bị… “đ́nh hoăn vô thời 
						hạn” làm “tưng hửng” cả một phái đoàn hùng hậu của Việt 
						Nam đă có mặt tại Paris, đứng đầu là nguyên phó chủ tịch 
						nước Nguyễn Thị B́nh, và các thành viên gồm các tiến sĩ, 
						giáo sư và các nhà nghiên cứu tên tuổi như Trịnh Quang 
						Phục, Nguyễn Đ́nh Đẩu, Nguyễn Nhă, Hoàng Việt. Lư do 
						đ́nh hoăn không rơ ràng, nếu không vào blog Gabriel-Peri 
						để nghe trực tiếp một ôngTây có tên là André Menras và 
						tên Việt là Hồ Cương Quyết phát biểu. Ông Cương Quyết 
						này tuyên bố thẳng thừng bằng một thứ tiếng Việt tuy lơ 
						lớ nhưng “nghe được”, rằng: “Đây là áp lực của phía 
						Trung Quốc, không phải với Nhà Nước Pháp mà là áp lực 
						trực tiếp tới những tác giả có các bản tham luận không 
						có lợi cho Bắc Kinh, nên đến giờ chót các diễn giả này 
						đă xin… “rút lui để khi khác” nên cuộc hội thảo bị hủy 
						bỏ. Đúng? Sai? Chẳng có một lời nói, ḍng chữ nào của 
						báo chí lẫn phái đoàn đi dự hội thảo hụt!(trừ một vài 
						câu trả lời của t/s Nguyễn Nhă với một Đài Phát Thanh 
						phương Tây).
						
						3. Hai ngày 19/1/2010 và 17/ 2/2010 vừa qua lặng 
						lẽ trôi qua. Không một lời, một chữ nhắc nhở hoặc tri ân, 
						hoặc nói xa, nói gần đến hai sự kiện lịch sử đau thương 
						của đất nước. Đó là:
						a. Cuộc chiến “dạy cho Việt Nam một bài học” của 
						người đồng chí anh em. Nó chỉ, bắt đầu từ 17/2/79 
						và kết thúc ngày 18/3/1979 nhưng đă để lại những 
						hậu quả cực kỳ nghiêm trọng là 1/2 trong số 3 triệu rưởi 
						người dân 6 tỉnh biên giới mất hết tài sản nhà cửa, của 
						cải và ước tính 50.000 người Việt bị giết chết (theo báo 
						cáo chính thức của Tŕ Hạo Điền, phó Tổng Tham Mưu 
						Trưởng Quân Đội… bành trướng Trung Quốc (theo cách gọi 
						của báo ta thời ấy). Vậy mà chẳng được một ḍng chữ một 
						lời tưởng nhớ, một nén nhang cho những người ngă xuống, 
						thua cả một lễ hội chọi trâu một lễ đúc 1000 chuông đồng, 
						1000 con rồng cực kỳ h́nh thức, tốn kém và vô duyên! V́ 
						sao có sự im lặng đáng lên án này? Hỏi để được trả lời!
						b. Ngày 19/1/1974 hồi 14 giờ 52 phút, hải 
						quân Tàu chính thức tiêu diệt một bộ phận Hải Quân của 
						chính quyền miền Nam mà những tên tuổi như Nguỵ Văn Thà, 
						c̣n sống măi với hàng triệu người con đất Việt đang phải 
						lang bạt xứ người th́ nay ở Việt Nam, chỉ có một tiến sĩ 
						Cù Huy Hà Vũ dám lên tiếng trên mạng bôxit/info đề nghị 
						lập bia tưởng niệm cho cả các chiến sĩ hai miền đă hy 
						sinh v́ Tổ Quốc ở cả Trường Sa, lẫn Hoàng Sa… Trong khi 
						thế giới nơi nào có người Việt th́ nơi đó có kỷ niệm, 
						tri ân rất là long trọng và cảm động. C̣n ở ta? Một ḍng 
						chữ cũng không! Không nhớ? Không biết? Hay… sợ cái ǵ 
						đây? Hăy chờ xem ngày 14 tháng 3 tới xem trận chiến 
						“tiêu diệt toàn bộ lực lượng hải quân Việt Nam của hải 
						quân hùng mạnh Trung Quốc ở Đảo Trương Sa” với chiến 
						công đánh ch́m 3 tàu hải quân, tiêu diệt và “làm mất 
						tích” 70 “đồng chí vô ơn” (sau có trao trả được 6) xem 
						có ai được phép mở miệng nhắc tới những cái tên như Trần 
						Văn Phương, Nguyễn Văn Lanh, Vũ Phi Trừ, Trần Đức Thông, 
						Vũ Huy Lê… như những liệt sĩ hải quân đầu tiên đă hy 
						sinh v́ Tổ Quốc không? Năm ngoái th́…quên! Báo Tuổi 
						Trẻ mới anh dũng viết được hai bài về trận chiến 
						Hoàng Sa. Đang “c̣n nữa” th́… có lệnh… “chấm hết” ngang 
						xương! Năm nay chắc cũng sẽ… vờ quên đi là cái chắc!
	
						
						C̣n rất nhiều điều 5, 6, 7, 8… Nhưng thôi! Để dành cho 
						mọi người! Tớ xin chen hàng vào những sự kiện quan trọng 
						bị tảng lờ một số chuyện văn nghệ “tép riu” nhưng cũng 
						bị những tiếng nói chính thức phớt lờ, coi như những 
						chuyện chẳng một ly ảnh hưởng đến hoà b́nh thế giới:
						a. Chuyện tranh ăn, đấu đá nhau trong các vụ trao 
						giải bằng tiền bao cấp của Đảng-Nhà Nước. Sau vụ ông 
						tiến sĩ Mác Lê Nin giải A về thơ, vụ tác giả “Đất nước 
						một thời gian lao” tự giác làm đơn xin rút khỏi giải B, 
						nay lại thêm chuyện 
						
						“Trăng nghẹn” của Hoàng Tường Phong giải nhất thơ 
						của Đồng Bằng Sông Cửu Long (đă trót công bố) nhưng được 
						các nhà lănh đạo văn nghệ thành phố Cần Thơ… vận động 
						tác giả xin rút lui, nhưng… tác giả không đồng ư. Cuối 
						cùng, các nhà lănh đạo đă quyết định băi bỏ bài thơ khỏi 
						giải, mặc cho ban giám khảo (chủ tịch Phạm Sĩ Sáu) bị 
						“hố” với dư luận! Một lần nữa giới văn nghệ và nhân dân 
						đồng bằng sông Cửu Long lại có dịp nhắc lại những ǵ đă 
						xảy ra cho nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. Vậy mà, các cơ quan 
						truyền thông, đặc biệt là các tờ báo văn nghệ lề phải 
						vẫn im như thóc. Ai sai? Ai đúng? Kệ ai!
						b. “Hồi kí nói” của Hoàng Cầm được ghi 
						trên 53 băng cassete mà nhà thơ- nhạc sĩ Nguyễn Trọng 
						Tạo đă bỏ ra 60 giờ để đọc 11 cuốn, bỗng dưng… biến mất. 
						Nhà thơ Hoàng Cầm chẳng c̣n nhớ được ǵ, đưa cho ai để 
						“làm đĩa CD, tránh hư hỏng”, và hứa sau này sẽ in thành 
						sách. Có ứng tiền trước để nhận toàn bộ 53 cuốn băng đó. 
						Nhưng… chẳng ai biết “cái nhà văn biên tập” đó là ai, ở 
						đâu (kể cả tác giả nay đă quá lú lẫn) và số “bản thảo 
						nói” đó (nếu in ra giấy phải dày một gang tay), thế là 
						mất hút. Mọi người hô hoán, báo động rùm trời nhưng các 
						cơ quan truyền thông chính thức đều im lặng. Lại câm như 
						thóc, im lặng như cá chép! Chuyện vặt xảy ra với ông nhà 
						thơ giải thưởng nhà nước này có ǵ mà nói, mà công an 
						phải vào cuộc!
						Chuyện “không nghe, không nói, không biết, không viết” 
						c̣n dài dài theo năm tháng. Nhưng xin nhường cho các 
						blogger khác bổ sung và comment thật sâu sắc 
						hơn.
						
						Bái bài bai! 
						Tô Hải
						Nguồn: Blog Tô Hải, ngày 09/03/2010