Chính quyền âm mưu bán trẻ em dân tộc thiểu số
EarthTimes News
‒
Thanh Khiêm dịch
http://www.earthtimes.org/articles/show/310711,vietnams-hill-tribe-children-stolen-for-adoption--feature.html1
|
Nhà sàn dân tộc Chứt |
Hà Nội- Trên vùng đồi núi đá
vôi cao chót vót phân ranh
biên giới Lào Việt, bà Cao
Thị Thu ngồi chồm hỗm trên
nền đá trong căn nhà của gia
đ́nh bà, van lơn: “Làm ơn
làm phước mang trả lại hai
đứa con gái của tôi.” Đă hơn
3 năm kể từ khi các viên
chức chính quyền đến bản
làng của bà Thu và đề nghị
một cơ hội cho hai đứa con
gái của bà - Cao Thị Lan, 3
tuổi, và Cao Thị Lương, 8
tuổi - được nuôi dạy tại
tỉnh lỵ. Nhưng không phải
vậy, chúng đă bị bán ra nước
ngoài làm con nuôi.
Ôm chặt các tấm h́nh của các
bé gái, mà vốn trớ trêu thay,
đă được chụp ngay tại nhà bà
nhằm gới đến cho các gia
đ́nh nhận con nuôi ở ngoại
quốc – nỗi đau chia ĺa của
người mẹ mất con hôm nay vẫn
c̣n nhói buốt như ngày cuối
cùng bà Thu được nh́n thấy
chúng.
“Tôi buồn và lo quá,” người
mẹ 35 tuổi than thở. “Tôi
không biết bây giờ chúng ở
nơi nào. Tôi không biết
chúng có sống gần nhau hay
mỗi đứa một ngă. Lẽ ra chúng
phải được ở đây với gia đ́nh,
thay v́ cả ngàn dặm xa xôi
với những người xa lạ.”
Bé Lan và Lương trong nhóm
13 đứa trẻ bị bắt đi từ một
bộ lạc nhỏ và lạc hậu nhất
tại Việt Nam - bộ lạc người
Chứt (c̣n gọi là Rục), miền
thượng du . Mấy tháng sau
chúng đă được bán làm con
nuôi cho các gia đ́nh tại Ư
và Mỹ, với số tiền lệ phí
khoảng 10,000 USD một đứa.
Công an đă mở một cuộc điều
tra khi nhận được khiếu nại
của cha mẹ các em, rằng con
cái họ đă bị cho làm con
nuôi mà không hề có sự đồng
ư của họ. Tuy vậy dân làng e
rằng đó chỉ là h́nh thức
nhằm bao che và xoa dịu, và
v́ vậy họ mong muốn các
chính phủ nuớc ngoài tham
gia vào cuộc. Cho đến nay
mọi lời thỉnh cầu đến các
nhà ngoại giao như rơi vào
khoảng không.
Vào tháng Chín năm 2006
những viên chức chính quyền
từ Đồng Hới, tỉnh lỵ của
tỉnh Quảng B́nh, đến thăm bộ
lạc nhỏ bé chỉ có khoảng 500
người này.
Gia đ́nh các em cho biết, họ
đă chọn 13 đứa trẻ, tuổi từ
2 đến 9, và hứa là sẽ nuôi
nấng các em tại một cơ sở xă
hội nuôi dạy trẻ em tại Đồng
Hới và sẽ trả các em về sau
khi hoàn tất việc học cũng
như huấn nghệ.
Các phụ huynh, tất cả đều
nghèo và mù chữ, đă đồng ư
và cũng được chở đi cùng với
các đứa trẻ đến Đồng Hới,
nơi họ đă kư giấy cam kết
bằng ḷng cho chính quyền
địa phương được quyền chăm
sóc con cái họ.
Bốn tháng sau, vào dịp Têt
Âm lịch năm 2007, bà Thu đến
thăm các con. “Chúng nó nom
khỏe mạnh nhưng chúng nhớ
tôi quá! Chúng nói, ‘Mẹ ơi,
hăy dẫn chúng con về,” bà
nhớ lại.
“Tôi không thể chịu nỗi khi
thấy chúng quá sức buồn, v́
vậy tôi quyết định đem chúng
về. Tôi bồng chúng trên tay
ra khỏi nhà trẻ và hướng về
phía bến xe – nhưng các nhân
viên bảo vệ đă chận tôi lại
và bảo rằng tôi không thể
đem chúng đi.”
“Các viên chức trong nhà trẻ
nói rằng tôi đă kư giấy tờ
thỏa thuận và buộc phải để
chúng lại cho họ nuôi dưỡng.
Tôi bật khóc và rất lấy làm
bất b́nh, tuy vậy v́ tin họ
nên tôi ra về một ḿnh.”
Một năm sau – chỉ thời gian
ngắn trước Tết năm 2008 – bà
Thu lại đến Đồng Hới để thăm
con. Khi đến nơi bà được cho
biết là cả hai đứa con gái
của bà đă được cho làm con
nuôi ra nước ngoài.
“Bọn họ đă lừa tôi, họ bảo
rằng các đứa trẻ sẽ trở về
bản làng khi xong việc học.
Nhưng họ đă bán chúng như
bán gia súc.” Bà Thu, người
c̣n có ba đứa con nữa, cho
biết.
Tin tức về số phận của các
đứa trẻ loan truyền nhanh
chóng tới các bản làng của
người Chứt khi các phụ huynh
khác cũng phát giác ra rằng
con họ cũng đă bị bán ra
ngoại quốc làm con nuôi.
Ngay cả vài gia đ́nh cũng
được trao các tấm ảnh của
con họ chụp với các cha mẹ
nuôi.
|
Trẻ em người Chứt |
Tại tỉnh lỵ Đồng Hới, bà Lê
Thị Thu Hà, giám đốc nhà trẻ
đă nuôi 13 đứa bé, xác nhận
rằng một cuộc điều tra của
công an đă được tiến hành
liên quan đến “vụ việc” các
trẻ em người Chứt bị bán làm
con nuôi ra nước ngoài.
Bà Hà, người mới vừa thay
thế cựu giám đốc Nguyễn Tiến
Ngữ - người trách nhiệm
trong vụ “con nuôi”, khăng
khăng cho biết: “Tất cả giấy
tờ pháp lư của vụ “con nuôi”
đều đúng thủ tục. Nó đă được
chấp thuận bởi sở tư pháp và
sở xă hội của tỉnh và các
giấy tờ đó đă được hoàn
thành với sự đồng ư của các
phụ huynh người Chứt.”
“Lực luợng công an địa
phương đă bắt đầu điều tra
trước đó vài tháng, khi các
gia đ́nh kiên tŕ khiếu nại.
Chúng tôi hy vọng cuộc điều
tra sẽ hoàn tất và kết quả
sẽ được công bố vào quí đầu
của năm 2010.”
Cho đến khi cuộc điều tra
hoàn tất, các đứa trẻ đă xa
cách cha mẹ của chúng hơn
bốn năm. Mặc cho những lời
kêu nài gởi đến trong ṿng
hai năm qua, cả hai ṭa đại
sứ Hoa Kỳ lẫn Ư đều không
cứu xét đến nỗi niềm của cha
mẹ các em.
Nhà nhân chủng học Peter
Bille Larsen, người từng làm
việc tại vùng biên giới, đă
khuyến cáo các ṭa đại sứ
vào đầu năm 2008 và đă gặp
trở ngại bởi sự ù ĺ. Ông ta
lư luận rằng các đứa trẻ nên
được trả về với gia đ́nh bất
kể thời gian lâu đến đâu đi
nữa.
“Tôi luôn ước ao gặp lại các
con tôi cho dù chúng bị đưa
đi đến tận chân trời góc
biển,” ông ta nói, gạt phắt
cái ư tưởng cho rằng các đứa
bé sẽ có đời sống tốt hơn
khi sống với các gia đ́nh
giàu có ở phương tây.
Khi được hỏi v́ sao các nhà
ngoại giao tại Hà Nội h́nh
như không có hành động nào
để giúp cho các gia đ́nh nạn
nhân, ông Cesare Bieller,
đại diện lănh sự quán Ư tại
Hà Nội nói rằng ṭa đại sứ
của ông không có thẩm quyền
trong việc điều tra sự vụ.
Tuy vậy, ông ta nói thêm,
“Chúng tôi ghi nhận tầm quan
trọng của công việc bạn đang
làm và chúng tôi hy vọng câu
chuyện của bạn sẽ được lưu ư
đúng mức với tầm quan trọng
của nó.”