KHÍ THẾ CHO TÂY NGUYÊN
Ḱa Tây Nguyên!
Như vết cắt, không bao giờ lành lặn
Bô-xít đào, ô nhiễm thấm vào tim
Nỗi đau thương, cả dân tộc bị d́m
Ôi chua xót, cho việt gian bất lực
Ḱa Tây Nguyên!
Tàu đào xới, dân Nam buồn căm tức
V́ việt cộng, dân tộc mới khổ đau
Nghe âm vang, máy nổ xé da đầu
Nghĩ mất nước, mà sầu đau, kinh hăi
Ḱa Tây Nguyên!
Đất đau buồn, nh́n quê hương thảm hại
Bán quê hương, cho đảng quỉ huyênh hoang
Mau đứng lên, ta phất ngọn cờ vàng
Cứu vận nước, khỏi u minh đen tối
Ḱa Tây Nguyên!
Dân đứng lên, đảng hoảng sợ, bối rối
Bị bức tử, dân trỗi máu hùng anh
Xô ngă đi, loài quỉ ác, bạo hành
Toàn dân đứng, biển đất ta lấy lại…
Ḱa Tây Nguyên!
Muôn người đứng! Mà không hề sợ hăi
Các tôn giáo, trong khí thế hiên ngang
Các đảng phái…,chẳng khuất phục đầu hàng
Cùng đấu tranh, cho đến giờ phút cuối…
Ḱa Tây Nguyên!
Ta nhận ra, lũ việt cộng gian dối
Đày đọa dân, cho đến chết tả tơi
Dân giáo oan, đă khốn khổ tơi bời
Nay phải đứng, để t́m ra lẽ sống
Ḱa Tây Nguyên!
Với khí thế, bừng bừng lên sống động
Như thác lũ, cuốn đồng bọn ra khơi
V́ tổ quốc, ta đứng lên đổi đời
Cho công lư, bừng lên trên đất Việt
Lê Dân Việt
V̀ TÂY NGUYÊN ĐẤU TRANH
Người dân Việt, nh́n quê hương tủi nhục
Khi Tây Nguyên, bị tàn phá hăi hùng!
Bao đất đai, qui hoạch kể đă xong
Nh́n Tây Nguyên, mà ḷng đau chất ngất
Nh́n việt gian, mà giận ḷng quay quắt
Bán giang sơn, c̣n bố láo phân bua
Chẳng lẽ sống, gian dối cứ lọc lừa
Bợ đít Tàu, không ngượng ngập mưu chước
V́ đảng cộng, đành buôn dân, bán nước
Bán núi đồi, bán biển, bán quê hương
Khủng khiếp quá! Cả một đảng láo lường
Theo ngoại bang, đày đọa cả dân tộc
Nh́n Tây Nguyên, toàn dân đă bật khóc
Nay quyết tâm, v́ tổ quốc lên đường
Toàn dân Việt, đứng lên khắp muôn phương
Tay nắm tay, thề quyết sẽ đổi thời
Thời khốn nạn, thời đảng hèn mất dạy
Theo đảng Tàu, trấn áp cả dân tôi
Toàn dân đứng, đẩy cộng sản đi thôi
Đất nước Nam, v́ cộng đă tàn rồi
Hăy đứng lên, quỉ vương, ta trị tội
Dẹp phản bội, đồng ḷng ta xông tới
Với trái tim, nối lại triệu trái tim
Đ̣i lại tất, đất, biển quê hương ta
Giữ giang sơn, v́ máu cha ông đổ
Không thể nào, để quân Tàu nhuộm đỏ
Dù quê hương, đất nước ta cỏn con
Nhưng v́ non, đồng tâm ta giữ nhé!
Sống quyết tử, v́ tổ quốc quyết sinh
Bằng mọi cách, để bảo vệ quê ḿnh
Cho dù đời có tan nát, tan thây
Tám mươi triệu, không hèn nhát nhu nhược
Để việt gian, Tàu cộng cứ phá nước
Ta đứng lên, cùng anh linh ngày trước
Bảo vệ nước, muôn ḷng phải ghi nhớ
Đuổi chủ, tớ, ta xây lại nước Nam
Lê Dân Việt
TÂY NGUYÊN VỚI SỨC M̀NH
Đất Tây Nguyên, tan tành rồi bạn nhỉ!
Đời dịu êm, đă theo khói mây trời
Đất tan hoang, c̣n đâu ngày xưa cũ
Ôi quê hương! Theo lũ Tàu cuốn trôi
Chất độc hại, theo ngày tháng nhân đôi…
Dân Việt chết, bởi cái đảng ươn hèn
Củng cố đảng, mà mờ cả tâm trí
D́m dân tộc, xuống tận hố bùn đen
Người thiểu số, trong khốn khổ, sầu đau
Chỉ biết cúi, cho những giọt lệ sầu
Trong bất lực, vươn lên t́m lẽ sống!!!
Mặc cho đảng, đày đọa đời bể dâu
Cả chất độc, ngấm vào máu thịt sâu
Trong hoảng loạn, t́m đâu những êm đềm
Trong quẫn bách, yếu mềm nuôi hy vọng
Đuổi cuồng vọng, là xua tan bóng đêm
Cho đất Việt, lại tái tạo hồi sinh
Cứu đất nước, bằng tất cả sức ḿnh
Chứ không ngồi, chờ ngoại nhân tới giúp
Cho đất ta, nhờ họ mà tái sinh
Lê Dân Việt