|
Hồ Phú Bông
Nhiên liệu là máu luân lưu trong
cơ thể kinh tế. Hai đại cơ thể
kinh tế Hoa Kỳ và Trung Quốc mà
bị thiếu máu th́ tai biến khôn
lường sẽ xảy ra. Cuộc tranh
chiến về nhiên liệu không chỉ
xảy ra ở Trung Đông. Nó sẽ xảy
ra ở bất cứ nơi nào giàu nhiên
liệu và nguyên liệu c̣n tiềm ẩn.
Trong lúc chiến trường ở Trung
Đông ngày một gay gắt, hao tổn
và nguy hiểm, cả nhân mạng, tiền
của, tài nguyên th́ biển Đông
đang nổi cộm như là một vùng c̣n
“hoang sơ” lại hứa hẹn tiềm ẩn
dồi dào về tài nguyên quư hiếm
th́ dĩ nhiên phải là trọng tâm
của những “cơ thể” đói khát dầu!
Hơn hai thập kỷ qua Trung Quốc
đă lặng lẽ tăng cường sức mạnh
quân sự cũng chỉ với mục đích
làm bá chủ vùng biển “sân nhà”
nầy! Họ tin tưởng là hiện Trung
Quốc đă đủ mạnh để phô trương
bản đồ h́nh “Lưỡi Ḅ” như báo
chí đă mô tả. Nhưng lưỡi con ḅ
chỉ ăn cỏ, c̣n lưỡi con người
mới biết liếm dầu! Ở đây là uống
dầu, do đó nên gọi là “Lưỡi Tàu”
cho dễ hiểu.
Ngày trước, người “anh-em” “môi
hở răng lạnh” với Cộng sản Việt
Nam đă từng bước, từng bước xâm
thực Việt Nam. Cứ nhân danh
“cộng sản anh-em” mà xử sự (!)
Ngay cả bây giờ hai bên cũng vẫn
c̣n tung hứng “16 chữ vàng” và
“4 tốt”! Khi Cộng sản Việt Nam
c̣n là một đứa bé cần được ẵm
bồng th́ ông anh cả Trung Quốc
đă bảo bọc, lo cho từng “tấm tả
lót” với tầm nh́n xa trông rộng.
Tay “ẵm em” mà mắt th́ đau đáu
cả vùng biển Đông, vùng biển gia
sản của đứa em dài đến cả 2.000
cây số! Đứa em th́ cả nể, v́
biết ḿnh c̣n yếu, nếu bị đàn
anh bỏ rơi chắc sẽ chết sớm
trước “đế quốc Mỹ xâm lược và
tay sai” nên mới âm thầm nhượng
tài nguyên đất nước, kể cả thành
văn bản như chữ kư của Thủ tướng
Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa Phạm
Văn Đồng, vụ đảo Hoàng Sa!
Khi Hoa Kỳ đi đêm thành công với
Trung Quốc vào năm 1972 th́ cho
dù có ba, bốn đời Tổng thống của
Hoa Kỳ đă hứa hẹn đủ điều với
Việt Nam Cộng Ḥa cũng không c̣n
giá trị! Cả tỉ người Tàu lục địa
lúc đó đang sống trong nghèo đói
khốn cùng là “biển bạc” cho kinh
tế Hoa Kỳ! V́ thế biển Đông tạm
bị bỏ lơ!
Năm 1974, Hoa Kỳ làm ngơ để Việt
Nam Cộng Ḥa mất Hoàng Sa vào
tay Trung Cộng, là biển đảo của
đất nước Việt Nam nhưng Cộng sản
Việt Nam lúc bấy giờ không dám
có nửa lời phản ứng! Đến đời
Tổng Bí Thư Lê Duẩn mới loay
hoay t́m cách rời nách Trung
Cộng, ngă theo Liên Xô, th́ bị
ông anh cả ra roi năm 1979! Vào
thời điểm đó th́ Đảng “ta” tung
hê hết cỡ công suất truyền thông
phản đối Trung Quốc là “bọn bành
trướng bá quyền Bắc Kinh” để sau
đó lại quay về thần phục như
trước, và phải ngoan ngoăn hơn!
Lịch sử cận đại đă như vậy th́
liệu Chính phủ Cộng sản Việt Nam
hiện tại cựa quậy ra sao trước
diễn biến ngày một công khai
trắng trợn vi phạm chủ quyền
Việt Nam của Trung Quốc?
Bây giờ thí dụ Đảng “ta” có cho
phép báo/đài ra rả chửi thẳng
Trung Quốc, kể cả xuống đường,
chắc cũng khó có thể hùng hổ hơn
thời 1979! Đảng “ta” có cố nhoài
người ra với tay đến Hoa Kỳ,
chắc cũng chưa thể nhận được cam
kết ǵ nhiều hơn thời Hoa Kỳ đă
cam kết với Việt Nam Cộng Ḥa!
Chỉ khác nhau là thời Việt Nam
Cộng Ḥa là thời chiến tranh do
miền Bắc chủ xướng. Lúc đó tư
bản chưa có cơ hội “ăn nên làm
ra” tại miền Nam như hiện tại
nhờ “đục nước béo c̣” của chế độ!
Nắm được tư bản đă đầu tư, đang
kẹt ở Việt Nam trong hơn hai
thập niên qua mà c̣ cưa, làm giá
ǵ đó để tư bản sợ mất cả vốn
lẫn lời nên phải ủng hộ chế độ
đương thời cũng chưa chắc giúp
được ǵ nhiều trong tiến tŕnh
“chống Trung Quốc”!
Quay lại lịch sử Việt Nam!
Cả ngàn năm dân tộc vẫn bất
khuất trước nạn xâm lăng từ
phương Bắc! Việt Nam luôn ở thế
yếu trước một Trung Quốc khổng
lồ nhưng tổ tiên người Việt vẫn
“dĩ nhu thắng cương”! Dùng yếu
thắng mạnh. Yếu v́ nước nhỏ
nhưng thắng mạnh nhờ điểm tựa
duy nhất vào sự đoàn kết dân tộc!
Những anh hùng như Trần Hưng Đạo,
Lê Lợi, Lư Thường Kiệt, Nguyễn
Huệ... thắng Tàu, ngoài tài thao
lược là nhờ vào yếu tố hào khí
“Hội nghị Diên Hồng”, “Nam quốc
sơn hà Nam đế cư. Tiệt nhiên
định phận tại thiên hư..” để
thống nhất được ḷng dân, điều
mà đảng Cộng sản Việt Nam hiện
tại hoàn toàn không có!
Khi nhà nước Việt Nam hiện tại
càng cố t́nh chia rẽ t́nh tự dân
tộc quốc nội/hải ngoại chỉ cốt
để bảo vệ quyền lợi riêng cho
đảng Cộng sản th́ tai ương cho
đất nước sẽ không c̣n xa nữa!
Khi nhà nước vẫn khư khư độc
đảng, độc tài cai trị và bắt
giam những con dân ưu tú tranh
đấu cho tự do, dân chủ bằng thứ
ṭa án gian trá, bất kể cả luật
bất thành văn truyền thống trong
dân gian, là lương tâm, th́ cho
dù Đảng có cố t́nh khơi gợi làn
sóng “chống Trung Quốc xâm lược”
cũng chỉ là bánh vẽ, không c̣n
lừa bịp được ai, đặc biệt là đối
với lớp người trẻ đủ tri thức
trong thời đại internet!
Những bản án nặng nề dành cho
những người tranh đấu chống
Trung Quốc xâm lược, chống bất
công, chống tham nhũng, chống
giáo dục nhồi sọ phải được dỡ bỏ!
Cửa nhà tù nhốt các tù nhân
chính trị phải được mở ra. Khi
chính các tù nhân, là những
người con ưu tú của dân tộc,
được tự do, sẽ là minh chứng cho
nhịp cầu hàn gắn lại những tai
ương, đổ vỡ do hậu quả chế độ
cộng sản hà khắc gây ra th́ mới
có thể cùng nhau hiệp lực chống
kẻ bá quyền!
Hơn lúc nào hết nhà nước phải
hành động, không phải bằng lời
nói suông, v́ lịch sử đảng Cộng
sản Việt Nam là lịch sử nói một
đàng làm một nẻo!
Lấy lại được Hoàng Sa đă khó,
nếu không muốn nói là “không thể”
nhưng mất thêm Trường Sa th́ rất
dễ và đang xảy ra! Kinh nghiệm
“băo cát” ở Trung Đông th́ phe
nào cũng trầy vi trốc vảy cho
nên Hoa Kỳ và Trung Quốc sẽ hợp
tác chia chác quyền lợi từ biển
Đông và thân phận nhược tiểu của
các nước trong vùng vẫn có thể
bị hy sinh!
Cường quốc bao giờ cũng có nhiều
thứ để “nhân danh” nên sóng biển
Đông chắc chắn sẽ không như “băo
sa mạc”! C̣n chúng ta? Chỉ có
một thứ duy nhất để nhân danh,
đó là tinh thần yêu nước!
Chỉ có đoàn kết chống ngoại xâm,
như tổ tiên đă làm, mới hy vọng
tồn tại và bảo vệ được đất
thiêng của tổ quốc! Đây là cơ
hội tốt để đảng Cộng sản Việt
Nam thực hiện ḥa hợp, ḥa giải
dân tộc. Dứt khoát không có “thế
lực thù địch”, cũng “không có
diễn biến ḥa b́nh”, mà chỉ có
người Việt Nam với nhau!
Không ai thương Việt Nam bằng
chính người Việt Nam.
<<trở về đầu trang>>