|
Không biết từ bao
giờ công viên Lê Nin cả
tháng nay cứ vào sáng
chủ nhật lại trở thành
nơi để các lực lượng
công an, dân pḥng, cảnh
sát cơ động đặc quyền...
tụm năm tụm sáu và đi
dạo. Đến hôm nay th́ cả
quăng vỉa hè trước bảo
tàng quân đội cũng thuộc
đặc quyền của họ.
Thậm chí khi bố con anh
Nguyễn Quang Thạch ra
chụp ảnh họ cũng đuổi
bảo ngày mai cho cháu ra
chơi, c̣n bây giờ th́
không. Tôi căi: ngày
nghỉ người ta mới ra
chơi chứ ngày thường
phải đi làm th́ ra làm
ǵ? Tôi biết thừa họ
chẳng bao giờ thèm căi
lại tôi. Cái trái nó cứ
nằm trên cái phải như
thế đấy. Người ta cứ
không cần giải thích
đấy, cứ không trả lời
đấy, dân cứ việc nói mỏi
mồm.
Tôi lấy làm bực, sao họ
không nói trắng ra là
không được biểu t́nh
chống Trung Quốc cho rồi,
mất công căi cùn về
chuyện cấm chẳng nói lư
do để cho dân ta cứ phải
ấm ức măi rồi đâm ra suy
diễn, đánh giá này nọ
cho phức tạp.
Cái công viên rộng răi
đẹp là thế được xây bằng
tiền đóng thuế của dân
lại chỉ để cho mấy anh
mặc sắc phục độc quyền
tụm năm tụm sáu và đi
dạo là sao? Thú thực
nh́n cái h́nh ảnh ấy nó
“h́nh sự” lắm, nó phản
cảm lắm trong thời b́nh
này. Hỏi th́ họ cứ bảo
đây là khu vực bảo vệ,
dân hỏi bảo vệ cái ǵ
th́ họ chẳng thể “giả
nhời”, hẳn họ cũng thấy
ngượng mồm, không thể
cất nên lời.
Có người bảo của dân đâu
mà của dân, của nhà nước
xây đấy chứ. Tôi tức
ḿnh bảo: bác thật ngu
dốt quá thể, nhà nước
nào làm ra tiền? tiền
của dân cả, ông nhà nước
chỉ là tay quản lư thôi,
có nhà nước nào tồn tại
được mà không có dân,
thế bác tưởng cái ngân
sách đấy nó từ đâu ra hử?
Chuyện đời nó cứ oái oăm
thế. Cấm hẳn th́ không
dám mà lại chỉ cấm định
kỳ vào sáng chủ nhật
thôi. Tôi rất muốn viết
thư hỏi cái vị nào ra
lệnh cấm này xem vị ấy
căn cứ vào điều luật nào
để cấm như thế.
Phương Bích
<<trở về đầu trang>>