|
Tôi gặp Điếu Cày vào
khoảng tháng 9/2009 tại Phân
trại số 2, trại giam Xuân
Lộc. Anh vừa chuyển về từ
trại giam ở Cà Mau. Anh bị
giam chung với các tù thường
phạm, c̣n chúng tôi bị giam
tại khu giam riêng mà mọi
người hay gọi là khu chính
trị. Khu chính trị biệt lập
nên không một tù nhân thường
phạm nào được đến, ngoại trừ
các tù nhân là trật tự, y tế,
canteen...giúp việc cho trại
giam mới được vào trong khu.
Một buổi chiều, nhân tiện
xuống trạm xá xin thuốc, anh
tạt qua chỗ chúng tôi. Tôi
không biết anh, c̣n anh chỉ
giới thiệu là Điếu Cày. Anh
kể cho chúng tôi nghe về các
cuộc biểu t́nh chống Trung
quốc, chống rước đuốc Thế
vận hội Bắc Kinh...diễn ra
2007 - 2008. Anh kể chuyện
hăng say, nhiệt thành, v́
anh biết chúng tôi rất "đói"
tin tức. Tính cách lạc quan
của anh thắp lên niềm hy
vọng cho chúng tôi, anh như
ngọn lửa có thể bùng cháy
lên bất cứ nơi nào anh ghé
qua. Và cũng v́ tính cách
đó, anh được trại giam chiếu
cố đặc biệt, anh thường
xuyên bị làm việc, bị chuyển
nơi giam giữ...
Anh lao động trong đội rau
xanh của trại giam, c̣n
chúng tôi th́ trại giam phân
cho một miếng đất và tự
trồng trọt để cải thiện,
chúng tôi trồng được rất
nhiều loại rau, trái cây...
có sản phẩm ngon chúng tôi
t́m cách gởi cho anh, khi
th́ bó rau, nắm đậu que, đậu
đũa, trái đu đủ, nải
chuối...chúng tôi san sẽ với
anh bằng t́nh thương của
chiến hữu, của những người
chung một con đường: làm sao
cho đất nước tốt hơn, có
nhân quyền, có dân chủ, có
tự do theo đúng nghĩa.
Những buổi chiều trước khi
cửa buồng giam đóng lại,
chúng tôi t́m cách đứng cao
hơn bức tường, nh́n về phía
buồng giam của Điếu Cày để
thấy anh đứng ngoài sân cũng
ngó về hướng chúng tôi, một
cánh tay giơ lên, một chữ V
giơ lên để động viên nhau.
Đôi khi đi lướt qua nhau,
cũng chỉ kịp nói: cố lên
nhe. Anh và tôi c̣n hẹn gặp
nhau ngoài "đời" vào cuối
năm 2010.
Tháng 10/2009, khu chính trị
tổ chức tuyệt thực, phản đối
trại giam, giam giữ hà khắc
và vi phạm những quyền lợi
mà người tù được hưởng. Điếu
Cày chiều nào đi lao động
về, anh ra sân ngó về khu
giam chúng tôi như chờ đợi
một tin tức nào đó, chúng
tôi đang bị cô lập "nội bất
xuất, ngoại bất nhập", anh
t́m cách chuyển thông điệp
đến cho chúng tôi để ủng hộ
cuộc tuyệt thực, có khi chỉ
là một lời nhắn từ một người
tù thường phạm. Tinh thần
đồng đội của Điếu Cày mạnh
mẽ có lẽ anh đă từng là
người lính, anh sống đơn độc
một ḿnh, xung quanh không
chiến hữu. Anh phải đối phó
với những sự nhũng nhiểu,
ngược đăi, nhưng anh bất
chấp, anh luôn lên tiếng
bênh vực cho người tù, anh
luôn ủng hộ những người anh
em của ḿnh. Điếu Cày có bản
lĩnh, dũng khí của một người
thủ lĩnh.
Gần tết âm lịch năm Tân Măo,
mọi người đang chuẩn bị lo
đón Tết, th́ cũng là lúc
chúng tôi nhận được tin Điếu
Cày chuyển trại giam. Chúng
tôi không bất ngờ, nhưng
buồn. Thế là, không được c̣n
thấy dáng người cao gầy mặc
bộ đồ tù giống như hươu cao
cổ hay được nghe giọng nói
Hà Nội đầy sự lạc quan, sôi
nổi. Cái điếu cày mang lại
cho con người sự thư giản,
cảm giác khoan khoái, thoải
mái. Anh Điếu Cày th́ mang
lại cho người bạn tù sự ấm
áp, thân thương và niềm tin.
Điếu Cày cái nickname b́nh
dị, dễ thương, nhưng con
người anh th́ thật sự là
không đơn giản. Anh chính là
người giữ lửa và truyền ngọn
lửa yêu nước.
Cuộc hẹn ḥ không thành sự
thật, anh bị giam giữ tiếp
tục với lời buộc tội khác.
Nhưng dù cho sự buộc tội nào
đi chăng nữa, cũng không che
dấu được cái "tội yêu nước"
của Điếu Cày. Đúng ra, anh
đă được gặp vợ gặp con từ
vài tháng nay, nhưng bổn
phận và trách nhiệm, anh
b́nh thản tiếp tục ngồi sau
song sắt nhà tù, v́ chỉ một
tờ cam kết, anh có thể ra về.
Tôi không biết trong hoàn
cảnh hiện nay, anh có biết
rằng gia đ́nh, đồng bào
trong và ngoài nước đang hết
sức quan tâm và lo lắng cho
sự an toàn của anh v́ gia
đ́nh không biết tin tức về
anh và gần đây chị Tân, vợ
anh Điếu Cày lại nhận được
tin xấu về anh. Với đức tin
của ḿnh, tôi cầu nguyện cho
anh được b́nh an.
Sài G̣n ngày 21/7/2011
Nguyễn Bắc Truyển
<<trở về đầu trang>>