|
Chiều hôm qua đang nấu cơm th́ điện thoai di động đổ chuông, một giọng phụ nữ trẻ lạ vang lên rất to:
Xin lỗi cho em hỏi chị
có phải là chị Bích
không ạ?
- Phải rồi
Những ngày này nghe cái
biệt danh đấy là tôi
biết ngay ai gọi tôi.
“Người ḿnh”- những
người cùng đi biểu t́nh
gọi nhau một cách thân
thương thế để nhận biết
những người đă cùng với
ḿnh dăi nắng suốt gần 2
tháng qua để phản đối
chính quyền Trung Quốc…
Nhưng giọng nói này lạ
lắm, tôi không đoán được
ngay đó là ai:
- Có chuyện ǵ thế?
- Bác ơi, em là mẹ 2
cháu hôm vừa rồi cùng bị
bắt về đồn với các bác
đấy ạ…
- À phải rồi, tôi có
biết, hôm đó nghe nói cả
ba bố con cùng đi cơ,
thế có chuyện ǵ vậy?
- Là thế này bác ạ, mọi
khi bố cháu đưa các cháu
đi, nhưng hôm chủ nhật
tới này, thằng bé nhà em
nó phải đi học, c̣n em
và nhà em cùng có việc
bận cả nên bố cháu không
đi được, chỉ có một ḿnh
con bé con là đi được
thôi, em nhờ các bác có
ǵ trông nom….
Thoạt đầu tôi cứ tưởng
là cô ấy trách móc v́ đi
biểu t́nh theo các bác
mà các con cô ấy bị bắt
nên giờ sẽ không cho đi
nữa, nhưng cô ấy mới nói
đến đấy là tôi đă hiểu
ngay. Khóe mắt tôi hơi
cay cay, không để cho cô
ấy nói hết, tôi vội cướp
lời :
- Tôi hiểu rồi, cứ yên
tâm, tôi sẽ để mắt trông
coi cháu, không chỉ tôi
mà cả các bác lớn tuổi
cũng sẽ để ư bảo vệ các
cháu nhỏ. Ừ, cả nhà bạn
thật quư hóa quá…
Giọng người phụ nữ trẻ
vẫn oang oang:
- Bác ạ, ở trường họ đều
gọi cả hai cháu lên gặp
đấy, họ dọa đuổi các
cháu, cấm không cho đi
biểu t́nh…
- Láo toét!
Tôi không ḱm được kêu
lên.
- Vâng, em mới bảo các
chị muốn đuổi con tôi
cũng được, cứ đưa cho
tôi văn bản nói rơ đuổi
học v́ đi biểu t́nh
chống Trung Quốc xâm
lược, tôi chấp nhận
ngay, cho con tôi hạnh
kiểm kém v́ đi biểu t́nh
chống Trung Quốc xâm
lược, tôi cũng chấp nhận
ngay, thằng bé nhà em nó
cứ đ̣i đi nhưng nó phải
đi học bác ạ
- Bạn giỏi quá…không sao
đâu, nhiệm vụ chính của
cháu là học mà…
Tôi không biết nói thế
nào để tỏ ḷng mến phục
những con người này. Họ
thật hạnh phúc v́ cả gia
đ́nh cùng đồng ḷng như
thế. Nghe trên mạng nói
h́nh như nhà họ ở tận
Yên Bái, sao lại có thể
tham gia biểu t́nh dài
hơi thế nhỉ, nghĩ vậy
tôi hỏi:
- Thế nhà bạn ở đâu?
- Dạ nhà em ở phố Huế
bác ạ, ở ngơ Yên Bái ấy.
Ôi chao, ở ngơ Yên Bái
phố Huế mà thành ra là ở
tỉnh Yên Bái !!!…hic…
hic..
Tôi rối rít động viên cô
ấy cứ yên tâm và hứa sẽ
để ư đến cô con gái nhỏ
của cô ấy. Mặc dù cô bé
đă 21 tuổi và rất cứng
cỏi nhưng thể chất của
cháu là rất bé nhỏ, nom
c̣n bé hơn cả cậu em 15
tuổi của nó.
Tắt máy rồi mà tôi cứ
nghĩ măi về cái gia đ́nh
4 người nọ, họ là dân Hà
Nội đấy, chỉ thiếu điều
cả bà mẹ cùng đi nữa
thôi. Trong số những
người đi biểu t́nh suốt
thời gian qua, có mấy
cặp bố con, vợ chồng
cùng tham gia như bố con
Lê Dũng, bố con Nguyễn
Quang Thạch, bố con cháu
Tố Uyên vừa nói ở trên,
vợ chồng bác giáo sư
Nguyễn Đông Yên, vợ
chồng cô giáo trẻ Vân
Anh và có thể c̣n nhiều
những gia đ́nh như thế
mà tôi chưa biết tên...
Không biết mọi người
nghĩ sao chứ tôi th́ tôi
thấy cảm động lắm. Rồi
lại buồn khi thấy có bao
nhiêu người đứng ngoài
nh́n chúng tôi với con
mắt thờ ơ và bàng quan.
Cứ như chuyện Trung Quốc
cướp bóc đánh đập ngư
dân nước láng giềng chứ
không phải nước ḿnh,
chuyện c̣n hay mất Hoàng
Sa hay Trường Sa cũng
chẳng liên quan ǵ đến
họ, chuyện những người
c̣n sống hay những người
đă chết của những người
sống chết với nghề biển
cũng vậy. Thế mà đọc
mạng tôi mới biết có một
người Việt, nhưng lại
không phải ḍng máu đỏ
da vàng – ông André
Menras lại lặn lội đến
với những ngư dân miền
Trung để t́m hiểu về
cuộc sống cực nhọc của
họ. Báo chí chính thống
th́ làm ǵ có những
thông tin này, họ chỉ
đăng ngư dân này trúng
đậm mẻ này, ngư dân nọ
trúng đậm mẻ kia thôi…
Một cô bạn tôi kể khi
lên bộ làm việc với một
tay vụ phó vụ Kế hoạch
đầu tư, một tay cũng c̣n
gọi được là tử tế, có
nói chuyện về việc một
chị ở cơ quan em (tức là
tôi đấy) chủ nhật tuần
nào cũng đi biểu t́nh
chống Trung Quốc, anh ta
ngạc nhiên lắm hỏi:
- Thật á? Đi biểu t́nh
á? Thế có bức xúc chuyện
cơ quan, chuyện chồng
con ǵ không?
Em bảo hoàn toàn không,
chỉ là bức xúc chuyện
Trung Quốc thôi. Dường
như anh ta không thể tin
được lại có chuyện như
thế.
Tóm lại cô bạn tôi bảo
đấy là loại người c̣n
được cho là sáng láng và
tương đối tử tế đấy,
cũng thường xuyên lướt
mạng chứ đâu phải loại
mù thông tin, cũng nước
ngoài nước trong đủ cả
đấy chứ.
*
Chiều nay th́ Minh Hằng
lại gọi điện cho tôi,
giọng hắn buồn ghê gớm.
Hắn hỏi tôi có biết trên
mạng họ chửi hắn là “man
rợ”, là “vô liêm sỉ” v́
chửi tục khi bị bắt lên
xe buưt một cách thô bạo
không. Tôi ngạc nhiên
bảo không v́ chỉ đọc mấy
trang chính đă không đủ
thời gian rồi. Hắn nói
tay Kami Ka miếc và tay
Đỗ nào đó chửi hắn như
vậy. Lúc này dường như
Minh Hằng trở về với con
người thật của hắn, rất
triết lư chứ không như
lúc lên cơn phẫn nộ. Hắn
nói cái tuổi của tôi và
của hắn đâu c̣n bồng bột
xốc nổi nữa chứ, chẳng
qua bị dồn vào cái thế
không vùng lên không
được, chúng nó sẽ đè đầu
cưỡi cổ ḿnh ngay. Mặc
dù dân mạng người ta
bênh vực hắn và chửi lại
2 gă kia nhiều hơn nhưng
hắn vẫn buồn đến mất
ngủ. Hắn hẹn hôm nào
rảnh sẽ ngồi nói chuyện
để tôi hiểu rơ con người
hắn không phải dung tục
xấu xa như thế.
Chao ôi Minh Hằng ơi,
sao tôi lại không hiểu
chứ? Có thể tôi không
biết rơ cuộc đời gian
truân của Minh Hằng như
thế nào, nhưng trực giác
của tôi cho biết là tôi
có thể tin vào Minh
Hằng. Hơn nửa cuộc đời
tôi sống gần như khép
kín, chỉ đến bây giờ mới
dũng cảm bước chân ra
ngoài xă hội mà c̣n dám
thét lên những lời căm
phẫn vào mặt những kẻ
đàn áp những người biểu
t́nh huống chi là Minh
Hằng? Người đàn bà “dung
tục” như Minh Hằng mà
c̣n biết đến “nợ nước”
trên vai th́ với tôi c̣n
cao sang hơn chán vạn
những kẻ khác đấy. Những
lời dung tục ư? Khối kẻ
c̣n dung tục hơn thế
nhiều mà có ai hé răng
phê phán câu nào đâu?
Những kẻ vừa đánh đập
người không có khả năng
tự vệ vừa chửi rủa họ
thô bỉ hơn thế nhiều th́
sao nhà Kami hay họ Đỗ
nọ không lên tiếng?
May mắn thay những kẻ
như Kami hay Đỗ không
nhiều. Tôi không cổ súy
cho việc chửi bới này nọ
nhưng trong nhiều hoàn
cảnh tôi ước ǵ những
lời chửi rủa hay nguyền
rủa đó có thể biến thành
sự thật, và tôi c̣n có
thể chửi rủa thậm tệ hơn
thế nữa cơ Minh Hằng ơi.
Trước cuộc xuống đường
cùng “người ḿnh” vào
ngày 24/7, hai cuộc điện
thoại làm cho tôi vui
nhiều hơn buồn. Tôi
không phải là người lạc
quan nhưng tôi vẫn hy
vọng vào những nỗ lực
của người dân tham gia
biểu t́nh chúng tôi sẽ
ít nhiều lay động nhiều
con tim hơn nữa. Chẳng
có một sự im lặng nào là
măi măi, chẳng có một
cuộc hành tŕnh nào là
không có cái đích.
Hà Nội ngày 23/7/2011
Phương Bích
Nguồn: Dân Làm Báo
<<trở về đầu trang>>