|
Yêu nước là yêu nước, chấm. Nước là vạn đại, là thiên thu, hẵn nhiên là nếu nước c̣n đó tức không bị bán, bị trao đổi, hay bị nhà cầm quyền v́ mắc kẹt vấn đề riêng tư nào đó mà dâng cho ngoại bang kiểu “t́nh cho không biếu không”. Chủ nghĩa này chủ nghĩa kia chỉ là nhất thời. Chủ nghĩa có phúc th́ nước nhờ; chủ nghĩa vô phúc th́ nước khốn nạn. Chủ nghĩa xă hội là một chủ nghĩa vô phúc nên yêu nước lại càng không thể yêu CNXH, như người ta kêu gào, dí dao vào tim bắt yêu, đ̣i yêu.
Những ông chủ mới của Nước đang chờ bắt đám biểu t́nh đ̣i Nước (nguồn: DLB) |
Nói CNXH là thứ chủ nghĩa vô
phúc mà không cần phải mất
công chứng minh; cũng chẳng
ai c̣n đ̣i lư luận nó vô
phúc ở những chỗ nào nữa, v́
nó vô phúc toàn diện. Mặc
khác, “chân lư ấy” ngày nay
đă rơ như ban ngày, “biết
rồi khổ lắm nói măi”. Là thứ
vô phúc nên ngay tại cái nôi
sinh ra nó người dân đă nhất
tề đứng lên vặn cổ kéo đi
vứt ngoài băi rác. Là thứ vô
phúc nên đến khi thấm đ̣n
khốn nạn, ngáp ngáp chờ trút
hơi thở cuối cùng, những kẻ
ăn theo đă phải cấp thời họp
Đại Hội VI để “đổi mới tư
duy” quy hàng Kinh Tế Thị
Trường.
Nước đâu c̣n nữa để cho
người ta yêu khi “tôi dẫn
năm châu đến đại đồng” (Hồ
Chí Minh, chủ tịch nước);
khi cúi đầu cầm bút kư công
hàm thừa nhận Hoàng Sa
Trường Sa là của China (Phạm
Văn Đồng, thủ tướng); khi
“ta đánh Miền Nam là đánh
cho Liên Xô” (Lê Duẩn, tổng
bí thư); khi “Tiếng đầu ḷng
con gọi Xít Ta Lin... hay
Bên kia biên giới cũng là
anh em” (Tố Hữu, phó TT,
kinh tế)”; khi giặc đă vào
làm chủ rừng đầu nguồn, đất
trên cao; đặc quyền khai
thác băi biển Miền Trung;
khi “Trung Hoa Đại Phố” đứng
ngạo nghễ thách thức người
bản xứ trong tỉnh B́nh
Dương.
Cái đinh cuối cùng người ta nện vào quan tài Nước là phần đất cuối cùng, Miền Hậu Giang. Trong tuần qua đài RFA truyền đi khắp toàn cầu tin người láng giềng phương Bắc miễn Visa kéo đến đây “trồng khoai”. Chân lư “C̣n ai trồng khoai đất này” nay đă thay đổi, v́ biển đảo có thể và đă mất, đất liền có thể và đă biến vào tay láng giềng Mười Sáu Chữ Điếm Đàng và Bốn Bần Bẩn Bịp Bợm.
Ôi, Nước c̣n đâu của ḿnh
nữa mà xuống đường biểu t́nh
để bị cấm cản, hù doạ, đánh
đập, bắt bớ; lăng mạ, học
sinh sinh viên có lại c̣n bị
đuổi học, công nhân bị thôi
việc, bé đang bú sữa lạc mất
vú mẹ. Rồi hô hoán lên là
tại sao bày tỏ ḷng yêu nước
trong ôn hoà lại bị nhà cầm
quyền xử sự như đi cướp nước
của người ta...
Sao không hô “Hoàng Sa,
Trường Sa, China” xem người
ta có bắt không.
Nếu muốn hô “Hoàng Sa,
Trường Sa là của Việt Nam”
không bị nhà cầm quyền c̣n
làm khó dễ, nhưng c̣n được
khuyến khích tưởng thưởng
như công dân của bất cứ quốc
gia nào trên thế giới xưa
nay th́ chỉ c̣n cách độc
nhất là lấy lại nước về tay
ḿnh. Nước Việt Nam...
Người Yêu nước bị chủ mới
Nước bắt được khi cả gan
đ̣i... Nước tại “thủ đô của
phẩm giá con người “ ngày
17/7/2011
Nguyễn Bá Chổi
<<trở về đầu trang>>