Hộ Chiếu CHXHCN Việt Nam Nhục + Khó = Tốn Tiền
NHỮNG CON NGƯỜI KHỐN KHỔ.
Ai c̣n mang theo ḿnh pasport Cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt nam ở mấy nước Đông Âu này, người đó mới thấy nỗi nhục nhă khi bị đối xử không thân thiện của người sở tại. Khi cần phải thay đổi mới biết thêm sự khốn nạn của tụi sứ quán Việt nam, hay tụi dịch vụ của người đồng hương. Chảy máu ḷng khi phải trả số tiền cho 1 cái hộ chiếu không dưới 300 usd (VTV 4 nói chỉ có 20 usd) c̣n bị hành bởi các nhân viên được nhà nước CS VN gửi đi để phục vụ đồng bào xa tổ quốc.
Hành tŕnh khốn khổ của cái hộ chiếu CHXHCN VN.
Để có 1 cái hc ấy, công dân may mắn của nước CHXHCN VN bị hành từ công an xă, cho đến tỉnh, chưa nói c̣n bị đe dọa- không cấp v́ lư lịch không rơ ràng, hay người ta muốn biết đi đâu, và làm ǵ (biết rằng ra đi là đem dolar về xóa đói giảm nghèo cho dân ḿnh) Nhưng chúng thi nhau hành để những con người sống trong lo sợ phải - đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Có người để làm được cái quyền công dân ấy phải mất hàng năm, hàng triệu bạc có h́nh thằng tội đồ dân tộc.
Cầm cái hc ấy đến sân bay để rời đất nước thân yêu đi t́m dolar cứu quốc. Nhân viên sân bay cùng với đám chó công an thi nhau hành hạ những con người chân chất thôn quê, lần đầu tiên tới bến ga mà tiếng anh viết là -Airport. Chúng cố moi những bạc xanh cuối cùng có h́nh các tổng thống mà chúng vừa yêu mà sợ (cs yêu dolar nhưng không thích h́nh tổng thống Hoa kỳ) bằng những câu hỏi, hay luật lệ mà ngay như thủ tướng cs vn cũng không biết trả lời.
Đến bất cứ airport nào trên thế giới, những con người ngơ ngác, nhưng lưu manh ấy đều bị police ở sân bay dừng lại, xem sét kiểm tra. (Có phải pasport thiệt, hay người thiệt)
- Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhă khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam. Đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, linh mục Ngô Quang Kiệt :1*
Để vào được đất nước ḿnh đến, chỉ nh́n thấy hc CHXHCN VN là các nhân viên an ninh chỉ anh ra ngồi đợi để kiểm tra, trong con mắt thương hại những người đồng hành nhưng mang quốc tịch khác.
Đi bất cứ đâu, trên thế giới này nếu biết được người có tấm hc ấy, anh ta nhận được sự khinh bỉ, hay thương hại của đồng loại nhưng khác giống. Thí dụ tôi có bạn là người Nhật (Japan) khi thân nhau, tôi kể cho nghe về sự đối sử mà tôi hàng ngày nhận được. Cậu ấy thật thà kể: Đầu tiên cậu ta cũng nhận được sự đón tiếp không lịch sự lắm (ví đối với người tây Chinese, vieetnames korean hay japanese giống nhau), nhưng khi biết cậu là người Nhật th́ thái độ ứng sử của người ta thay đổi ngược lại.
Khi đi chơi với nó, tôi cũng quen với nỗi buồn mà tôi không tự làm ra. Khi chưa kịp giới thiệu, người ta tự hỏi vui vẻ:
- Bạn là người Japanese?
-Không. Tôi lắc đầu
- Korean?
Tôi lắc đầu tiếp.
- Là ǵ? Họ ṭ ṃ.
- Việt nam.
-À, à và họ cười lịch sự như có thể.
Trong khi ngồi chuyện phiếm, thằng bạn tôi được quan tâm, hỏi han tất cả mọi vấn đề từ cuộc sống bên nhà, rồi nơi đây. C̣n tôi thấy may mắn, khi họ không hỏi tôi: - Cậu bán ở chợ nào? Có hàng nhái rẻ không?
Khi không may mất, làm hư, hoặc hết hạn phải đổi, ai cần cái hc ấy từ những sứ quán Việt nam nơi xa tổ quốc này. Chen lấn xô đẩy với đồng hương cùng cảnh ngộ, hay đám dịch vụ như sói đói lâu ngày để gặp mặt thiên sứ thời cs để yêu cầu quyền công dân của ḿnh.
- Mất hả? Đợi đó! Tôi phải hỏi lại bên nhà. ... anh kê khai lư lịch, tôi giải quyết sớm khi có thể.
-Hỏng à? Khó đây, mờ hết tên tuổi, không đọc được. Sao ẩu thế? Bộ mặt quốc gia mà làm thế này à? Để tôi kiểm tra lại.
- Đổi à? Máy tính hỏng rồi, không in được,. Đợi nhé!
Anh bạn tôi làm ướt hc quí giá ấy. Đến đổi ở 297 Rolnicka làng Vajnory Bratislava Slovakia mùng 5 hàng tháng, các thiên sứ nhiệt t́nh từ Wienna sang làm thêm nhưng chui (không thông báo nước sở tại) .
Trước mặt đồng hương các thiên sứ nói chuyện qua mobil;
- A hả? Ừ.... Đi đâu? Có dâu ngô không? Tốt! tốt. Cái thằng ấy sợ vợ, đừng cho nó đi. Ha ha... hô hô... h́ h́...
Quay lại hỏi thần dân:
- Trước ở Kuwayt à?
...
- Chưa hót đủ đô, sao mà sang đây?
-Tới đây lâu chưa?
- Hái nhiều chưa?
Anh bạn tôi phải nộp 4800 crown= 250 usd = 80 giờ lao động độc hại để tháng sau có hc mới để kịp gia hạn.
Tháng sau, tại địa chỉ ma ấy.
- Chết rồi. Sao ḿnh lại đoảng đến thế! Đă để ra ngoài mà c̣n quên không đem theo.
-Tháng sau nhé! Ḿnh nhớ cho vào cặp luôn. Yên chí.
V́ cần gấp anh bạn phải nhờ anh T trong ban cộng đồng (nhưng làm dịch vụ) sang Wienna lấy, phí dịch vụ 50 usd.
5 giờ chiều (sau giờ làm việc). Anh T gọi mobil cho anh bạn tôi.
- Thằng V không đưa hc cho ḿnh.
- Sao vậy? Em đă gọi cho anh ta, nói là anh đến lấy cho em. Anh ta đồng ư rồi mà?
- Th́ nó nói, không đưa.
- Sao anh không gọi cho em lúc ở đó?
- Anh quên.
Bạn tôi gọi mobil lại cho V .
- Làm ǵ có T nào hôm nay ở đây! Cậu muốn th́ tự đến lấy nhé!
Vậy là anh bạn bỏ mất ngày lao động (mất 30 usd) để sang Wienna lấy hc cùng anh T.
Anh T khuyên:
-Nó đ̣i hỏi ǵ, phải chiều. Không căi được đâu. Kiện hả? Ai sử cho ḿnh! Thằng này mới, anh không cùng dây.
Tại sứ quán. V tỉnh bơ vênh váo.
- Hộ chiếu của anh mờ quá, không đọc được.
- Chỉ có ảnh là mờ, tôi c̣n sống đây. Có ǵ mà khó?
- Anh phải nộp thêm phí 50 đô nữa.
Không nghe câu hỏi của anh bạn tôi, V đưa tay chờ lấy tiền. Nhớ lời anh T dặn, anh bạn tôi móc 1200 crown ra ném xuống bàn, và nhận tấm pasport đắt hơn vàng mà mồ hôi sức lực đi lao động anh cật lực kiếm ra.
5640 skk = 282 usd
Tụi đó mất nhiều tiền để làm cái chức đó ở mấy nước đông Âu này, để hút máu những con lừa tha phương, những con lừa đă quen bị đè đầu bóc lột 60 năm nay, nên không biết kêu ai. Nên tụi đỉa đói (sứ quán + dịch vụ) thi nhau kiếm tiền từ những nô lệ thời nay nơi xứ lạ.
Ai cũng tự hào ḿnh là ai dù dân tộc ḿnh không ra ǵ trong con mắt thiên hạ. Nhưng để có cái pasport chứng tỏ ḿnh là Con rồng cháu Hồ mới khốn khổ làm sao? Có ai tự hào đem cái pasport CHXHCN VN ấy ra khoe với bạn bè bốn phương?
Vũ Văn
1* --
Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều, chúng tôi rất là nhục nhă khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam. Đi đâu cũng bị soi xét, chúng tôi buồn lắm chứ, chúng tôi mong muốn đất nước ḿnh mạnh lên. Làm sao như một anh Nhật nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi, không ai xem xét ǵ cả. Anh Hàn Quốc bây giờ cũng thế. C̣n người Việt Nam chúng ta th́ tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết, thật sự tốt đẹp, để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng. Thế nhưng chúng ta không phải chỉ có t́nh cảm mong muốn là được mà phải có lư luận xây dựng thật là vững chắc trền nền tảng pháp lư. Một lần nữa chúng tôi xin hết sức cám ơn ông chủ tịch và Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội dă dành cho chúng tôi một buổi tiếp đón thật là trân trọng và thân t́nh và hứa hẹn những trao đổi khác th́ chúng tôi thấy hy vọng như thế chúng ta hiểu nhau hơn và mới có thể làm cho Thành Phố Hà Nội chúng ta nói riêng, tiến đến kỷ niệm ngàn năm Thăng Long được vui vẻ, xứng đáng là một thành phố ḥa b́nh và trong ḥa b́nh th́ có công lư và làm cho đất nước chúng ta càng ngày càng phát triển.