Ḥa B́nh Nào, An Ninh Nào Cho Phụ Nữ Việt Nam (?)
Hơn
30 năm trước, vào ngày 20 tháng 9
năm 1977, Việt Nam được chính thức
gia nhập Liên Hiệp Quốc An Ninh Nào
Cho Phụ Nữ Việt Nam (?)(LHQ). Cách
đây 2 năm, vào ngày 16 tháng 10 năm
2007, Việt Nam được bầu làm ủy viên
không thường trực của Hội Đồng Bảo
An (HĐBA) LHQ khóa 2008 - 2009.
Tháng 7 năm 2008, Việt Nam lần đầu
tiên đảm nhận cương vị Chủ tịch luân
phiên HĐBA. Mới đây, vào ngày 1
tháng 10, Việt Nam được đảm nhiệm
cương vị này của cơ quan quyền lực
nhất LHQ lần thứ hai. Những tin tức
này đă được toàn bộ chế độ CSVN đón
nhận bằng tất cả vui mừng.
Vào ngày 5 tháng 10, Phó Thủ tướng
và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Phạm Gia
Khiêm với chức vị Chủ tịch HĐBA đă
chủ tŕ cuộc thảo luận về chủ đề
“Phụ nữ với Ḥa b́nh và An ninh”.
Tin tức này cũng đă được mọi cơ quan
thông tin của đảng và nhà nước “hồ
hởi phấn khởi” đưa tin, từ Bộ Ngoại
Giao VN cho đến các tờ báo lớn như
Tạp Chí Cộng Sản, Công An Nhân Dân,
Người Lao Động, Thanh Niên...
Trong nước th́ vậy nhưng ở hải ngoại
và nhất là giới am tường về hoạt
động của tổ chức LHQ lại b́nh thản.
Tại sao vậy?
Trước hết, nói về cái ghế thành viên
không thường trực của HĐBA LHQ. HĐBA
là cơ quan chính trị quan trọng nhất
và hoạt động thường xuyên của LHQ,
chịu trách nhiệm chính về việc duy
tŕ hoà b́nh và an ninh quốc tế.
Những nghị quyết mà HĐBA thông qua
phù hợp với Hiến chương LHQ th́ bắt
buộc các nước hội viên của LHQ phải
thi hành. Hội Đồng gồm 5 thành viên
thường trực và 10 thành viên không
thường trực. Từ 1946 đến 1965, HĐBA
chỉ có 6 thành viên luân phiên. Con
số thành viên này sau đó được tăng
lên 10 với định mức cho mỗi khu vực
như sau: 2 ghế cho các khu vực châu
Phi, châu Á, châu Mỹ, và Tây Âu; 1
ghế cho Đông Âu, và ghế c̣n lại luân
phiên giữa châu Phi và châu Á. Các
nước thành viên luân phiên được chia
thành 2 nhóm với nhiệm kỳ 2 năm xen
kẽ nhau, tức mỗi năm có 5 thành viên
ra đi để nhường chỗ cho 5 bộ mặt mới.
Các thành viên hiện tại gồm Bỉ,
Indonesia, Ư, Nam Phi, Panama,
Burkina Faso, Costa Rica, Croatia,
Libya và Việt Nam, trong đó 5 nước
xếp đầu sẽ kết thúc nhiệm kỳ vào
cuối năm nay. Cuối năm 2007, sau bao
nhiêu nỗ lực vận động để các quốc
gia châu Á nhường chỗ, Việt Nam đă
chính thức trở thành thành viên
không thường trực của Hội Đồng.
Chuyện chẳng có ǵ mà ầm ĩ v́ thực
ra từ trước đến nay bao nhiêu nước
nhược tiểu Á và Phi ở trong cương vị
đó cũng đều làm được như vậy.
Thứ đến, bàn về việc VN chủ tŕ cuộc
thảo luận của HĐBA. Trong nhiệm kỳ
thành viên không thường trực, VN đảm
nhiệm chức Chủ tịch HĐBA LHQ lần thứ
2 đă chủ tŕ cuộc thảo luận về “Phụ
nữ với Ḥa b́nh và An ninh”. Về vấn
đề này, LHQ đă có 3 nghị quyết gồm
nghị quyết 1325 năm 2000, nghị quyết
1820 thông qua năm 2008 và nghị
quyết 1888 vừa thông qua trong tháng
9 năm nay. Các nghị quyết trước chủ
yếu tập trung vào vấn đề chống bạo
hành đối với phụ nữ. Dự thảo nghị
quyết mới được VN đưa ra thảo lụân
lần này với chủ đề “Đáp ứng nhu cầu
của phụ nữ và trẻ em gái thời kỳ hậu
xung đột và thúc đẩy sự tham gia của
phụ nữ vào các tiến tŕnh ḥa b́nh -
an ninh” nhằm đi xa hơn, với quy mô
và phạm vi rộng lớn hơn, cho phù hợp
với t́nh h́nh mới của cộng đồng quốc
tế trong vấn đề này. Tuy nhiên, việc
thảo luận cũng chỉ loanh quanh với
việc ngăn ngừa và giải quyết t́nh
trạng bạo lực t́nh dục, bảo vệ quyền
lợi của phụ nữ trong xă hội ở một số
nước cần phải quan tâm thế giới như
châu Phi chẳng hạn, chẳng ăn nhập
hay phù hợp với t́nh h́nh VN một
chút nào! Ḥa b́nh nào cho phụ nữ
VN, An ninh nào cho phụ nữ VN khi
biết bao nhiêu phụ nữ trong nước bị
bắt bớ giam cầm, bị sách nhiễu, bị
trù dập chỉ v́ họ là những nhà hoạt
động tranh đấu cho tự do dân chủ và
nhân quyền, v́ họ là những người bất
đồng chính kiến, là những nhà văn,
nhà báo, những cây viết dám bày tỏ
quan điểm đối kháng với nhà nước. Họ
là những phụ nữ VN b́nh thường, ở
mọi lứa tuổi, ở cùng khắp trên các
nẻo đường đất nước từ Nam chí Bắc,
và làm đủ mọi công việc từ luật sư
cho đến nhà văn, nhà báo, sinh viên
và cả đến dân oan. Họ là:
- Lê Thị Công Nhân (30 tuổi)
Sinh ở G̣ Công Tây tỉnh Tiền Giang
và sống ở Hà Nội. Là một nhân vật
bất đồng chính kiến, là thành viên
của Khối 8406 và đồng thời là đảng
viên của Đảng Thăng Tiến Việt Nam
đ̣i hỏi đa nguyên đa đảng. Lê Thị
Công Nhân đă từng viết tham luận,
nội dung tố cáo Tổng Công đoàn VN
hiện nay không bảo vệ quyền lợi của
người lao động, tố cáo Đảng CSVN vi
phạm nhân quyền và kêu gọi thế giới
hỗ trợ cả tinh thần lẫn vật chất để
lập ra những công đoàn độc lập cho
công nhân VN. Vào ngày 11 tháng 5
năm 2007, sau hơn hai tháng tạm giam,
cô bị kêu án 4 năm tù v́ bị kết tội
“hoạt động tuyên truyền chống nhà
nước Xă hội chủ nghĩa Việt Nam”.
- Trần Khải Thanh Thủy (49 tuổi)
Là một cựu giáo viên, nhà báo, nhà
văn và là một người bất đồng chính
kiến với chính phủ Việt Nam. Ngày 2
tháng 9 năm 2006 bà bị công an bắt
khi đang chuyển tài liệu ra nước
ngoài. Ngày 21 tháng 4 năm 2007 bị
Cơ quan An ninh điều tra Công an Hà
Nội bắt khẩn cấp cũng với tội “hoạt
động tuyên truyền chống Nhà nước
cộng ḥa xă hội chủ nghĩa Việt Nam”.
Từ đó đến nay bà luôn bị ŕnh rập,
bắt bớ và bách hại.
- Lê Thị Kim Thu (40 tuổi)
Tháng 11 năm 2008 đă bị bỏ tù 18
tháng v́ tội “gây rối loạn xă hội”
khi cô tham gia một cuộc biểu t́nh ở
công viên bên ngoài phủ chủ tịch v́
tranh chấp đất đai, phản đối nhà cầm
quyền CSVN. Cô đến từ Đồng Nai cùng
những nhà hoạt động khác đă căng
những biểu ngữ và bất chấp lệnh phải
rời công viên của cảnh sát.
- Phạm Thanh Nghiên (33 tuổi)
Nhà ở Hải Pḥng, là kư giả tự do,
một nhà tranh đấu và là một cây viết
có tài, đă bị bắt giữ cách đây hơn 1
năm. Vào năm 2007, cô bắt đầu hoạt
động tranh đấu cho dân oan bị cướp
đất và viết các bài kêu gọi dân chủ
và nhân quyền. Từ đó cô liên tục bị
công an hăm dọa, trù dập và khuấy
nhiễu. Phạm Thanh Nghiên là một cô
gái nhỏ nhắn nhưng lại rất kiên
cường đấu tranh cho lư tưởng tự do
dân tộc là trên tất cả. Cô đă bị nhà
cầm quyền cho công an đàn áp, tổ
chức đâm xe, cho côn đồ gây sự đánh
bị thương tích nhiều lần. Tháng 6
năm 2008, cô bị công an bắt giữ sau
khi đồng kư tên vào một lá thư gởi
đến Bộ Công An để xin phép tổ chức
một cuộc biểu t́nh ôn ḥa chống tham
nhũng. Vài ngày sau cô bị một đám
côn đồ tấn công và dọa tính mạng nếu
vẫn c̣n tiếp tục có “những hành động
thù nghịch” chống đối nhà nước. Vào
tháng 9 năm 2008, cô bị bắt và từ đó
đến nay bị giam tại trại giam B-14
Thanh Liệt Hà Nội.
Trớ trêu thay, cách đây mấy hôm vào
ngày 13/10 vừa qua, trong số 37 nhà
văn đến từ 19 quốc gia lănh nhận
giải thưởng nhân quyền cao quư
Hellman/Hammett của Tổ chức Giám Sát
Nhân quyền (Human Rights Watch) năm
nay có đến sáu nhà văn người Việt và
trong 6 nhà văn đó có Phạm Thanh
Nghiên.
- Phạm Đoan Trang (31 tuổi) và
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (31 tuổi)
Họ là những người yêu nước dùng nhật
kư điện tử (blog) để phát biểu quan
điểm đối kháng. Phạm Đoan Trang tức
blogger Trang Ridiculous là nữ phóng
viên của báo điện tử VietNamNet.
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là chủ trang
blog Mẹ Nấm. Hai bloggers này bị bắt
v́ bị coi là có dấu hiệu “xâm phạm
an ninh quốc gia”. Cả hai người bị
bắt đều đă có những bài viết lên án
Trung Quốc xâm phạm chủ quyền của
Việt Nam trên biển Đông và phản đối
dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên.
Danh sách này sẽ c̣n dài, dài nữa.
Đang có suy diễn trong giới quan
sát về một làn sóng trấn áp
những người bị cho là gây đe dọa
cho “an ninh quốc gia”. Không nhất
thiết phải là nam giới, dù chỉ là
một phụ nữ b́nh thường mà hễ ai đụng
đến “an ninh quốc gia” là chính
quyền CSVN không ngần ngại ra tay;
hết bắt bớ, giam cầm, bách hại đến
trù dập. Tất cả những nhà nữ tranh
đấu này đă thể hiện một phương pháp
đấu tranh trong ḥa b́nh, ôn ḥa bất
bạo động, và hai bàn tay họ không
một tấc sắt. Vậy mà lại bị chính
quyền coi là phản động, là an nguy
đến nước nhà! Họ là những phụ nữ
Việt Nam b́nh thường, những phụ nữ
nói lên tiếng nói cho Dân Chủ và Tự
Do đáng được vinh danh.
Ấy thế mà đại sứ Bùi Thế Giang, phó
đại diện Việt Nam tại HĐBA phát biểu
trong một phiên họp của Hội Đồng vào
ngày 7 tháng 8 dám khẳng định “Nhà
nước có trách nhiệm hàng đầu trong
việc bảo vệ người dân trước mọi bạo
lực” và “tăng cường thu hút phụ nữ
tham gia các cuộc đàm phán về hoà
b́nh”. Ở VN bạo lực ở đâu ra? Chưa
“tăng cường thu hút”, phụ nữ ở VN
chỉ tự phát và ôn hoà “tham gia các
cuộc đàm phán về hoà b́nh” mà đă bị
“bạo lực cách mạng” bắt nhốt hết rồi
kia mà. Phải chăng “đó là một phương
thức hữu hiệu để hỗ trợ nạn nhân và
giúp tăng quyền năng cho phụ nữ” VN
ở VN mà ông đại sứ đă “bố lếu bố
láo” trước HĐBA?
Mấy ngày vừa qua, từ ngày 6 đến ngày
10, ṭa án Hà nội và Hải pḥng đă mở
các phiên ṭa để xử và tuyên án các
nhà hoạt động tranh đấu cho tự do
dân chủ và nhân quyền. Có người bị
kêu 4 năm tù, có người bị kêu 10 năm
tù, tổng cộng là 39 năm tù giam và
35 năm quản thúc cho 9 người. Họ
phạm tội ǵ? Họ phạm tội yêu nước,
thương dân, xót xa v́ Tổ quốc mất
đất, mất biển, mất đảo, phẫn uất v́
chính quyền khuất phục bọn bành
trướng nên căng những biểu ngữ như
“Tham nhũng là hút máu dân”, “Kiên
quyết đấu tranh tiêu diệt bọn tham
nhũng”, “Yêu cầu chính phủ kiên
quyết bảo vệ giang sơn tổ quốc”,
“Yêu cầu ĐCSVN chấp nhận đa nguyên,
đa đảng”, “Bảo vệ toàn vẹn lănh thổ,
lănh hải, hải đảo Việt Nam”, “Dân
chủ, Nhân quyền cho nhân dân Việt
Nam”, “Đa nguyên, đa đảng cho Việt
Nam”. Họ làm như vậy là phạm tội, là
xâm phạm an ninh, là vu cáo bôi xấu
chế độ ư? Nếu nói như vậy th́ cả
nước phải đi tù!!!
Ở VN trong thời gian mấy năm vừa qua
nhà cầm quyền CS tuy có “cởi mở” một
chút tự do để được làm ăn nhưng về
phương diện sinh hoạt chính trị th́
không có ǵ được coi là cởi mở. Đối
với những nhà hoạt động đấu tranh tự
do dân chủ, họ đă dũng cảm gạt bỏ
việc mở mang kinh tế hoặc vinh thân
ph́ gia cho riêng ḿnh, cho gia đ́nh
ḿnh mà chấp nhận mọi khó khăn, kể
cả việc hy sinh tính mạng của ḿnh
để dấn bước trên con đường tranh đấu
dành nhân quyền cho toàn dân tộc.
Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự
và Chính trị của Liên Hiệp Quốc được
biểu quyết ngày 16/12/1966 mà CSVN
đă trịnh trọng xin gia nhập ngày
24/9/1982 và cam kết thực hiện có
Điều 19 ghi rơ “Mọi người có quyền
tự do ngôn luận; quyền này bao gồm
tự do t́m kiếm, tiếp nhận và phổ
biến mọi loại tin tức và ư kiến,
không phân biệt ranh giới, bằng
truyền miệng, bản viết hoặc bản in,
bằng h́nh thức nghệ thuật, hoặc
thông qua bất cứ phương tiện truyền
thông đại chúng khác theo sự lựa
chọn của ḿnh”. Hiến pháp nước
CHXHCN Việt Nam 1992 Chương V về
“Quyền và nghĩa vụ cơ bản của công
dân” Điều 53 có ghi: “Công dân có
quyền tham gia quản lư Nhà nước và
xă hội, tham gia thảo luận các vấn
đề chung của cả nước và địa phương,
kiến nghị với cơ quan Nhà nước”.
Điều 69 cũng đă ghi rơ: “Công dân có
quyền tham gia quản lư Nhà nước và
xă hội, tham gia thảo luận các vấn
đề chung của cả nước và địa phương,
kiến nghị với cơ quan Nhà nước”.
Có vậy mới biết “ĐỪNG NGHE NHỮNG G̀
CỘNG SẢN NÓI MÀ HĂY NH̀N NHỮNG G̀
CỘNG SẢN LÀM”.
Trần Việt Tŕnh (16 tháng 10, 2009)