Kính chuyển xin
phổ biến
Xin chuyển đến
Quư Vị,
Câu chuyện cảm động và cần sự giúp đở của Quư Vị...
Cha, Mẹ ly thân. Mẹ mất sớm. Ba Anh, Chị, Em vượt biên ..tàu Mỹ vớt...đến Mỹ ..1985. Anh lớn phải tự túc...hai cô em c̣n nhỏ (minors), được ở với gia đ́nh cha, mẹ nuôi (foster parents) , hết gia đ́nh này qua gia đ́nh khác, thế mà hai chị em vẩn thương yêu đùm bọc, d́u dắt lẫn nhau thành tài : hai nử Bác Sĩ...
Thật đáng khâm phục.
Thấ nhưng, không may, cô em là Bác sỹ Việt Lâm hiện sống ở San Francisco năm nay 37 tuổi, đă bị bệnh ung thư máu (Non- Hogkin Lymphoma), rất hiểm nghèo và đang cần sự giúp đở của quư vị.
Cơ thể của bác sỹ Việt đang cần một người có tủy tương thích để ghép tủy th́ mới hy vọng sống sót. V́ bác sỹ Việt là người Việt Nam nên hy vọng t́m được tủy tương thích chỉ có thể t́m thấy trong cộng đồng Người Việt.
Xin Quư vị vui ḷng giúp đở và phổ biến rộng rải lời kêu gọi này, để mong rằng may mắn Bác Sĩ Việt Lâm, sẽ t́m được người giống tủy và hy vọng sống c̣n.
Chân thành cám ơn.
BMH
Washington, D.C
- Người Việt Cứu Người Việt: Chỉ có quư vị mới cứu được bác sỹ Việt Lâm
Hăy Hiến Tủy Để Cứu Mạng Sống
Bác sỹ Việt Lâm sống ở San Francisco năm nay 37 tuổi, mắc phải cơn bệnh ung thư máu (Non- Hogkin Lymphoma) rất hiểm nghèo và đang cần sự giúp đở của quư vị. Cơ thể của bác sỹ Việt đang cần một người có tủy tương thích để ghép tủy th́ mới hy vọng sống sót. V́ bác sỹ Việt là người Việt Nam nên hy vọng t́m được tủy tương thích chỉ có thể t́m thấy trong cộng đồng Người Việt. Hăy cứu lấy bác sỹ Việt! Hăy ghi danh hiến tủy để cứu mạng sống!
Các bạn có thể giúp đở bằng cách tiếp tục giới thiệu câu chuyện của Việt Lâm đến mọi người bằng cách Đăng kư email để được cập nhật thông tin về website của cô:
http://www.caringbr idge.org/ visit/vietlam
Hoặc đăng kư vào trang facebook của cô tại: http://www.facebook .com/group. php?gid=26507953 3176
Hoặc vào website sau đây để t́m hiểu về việc hiến tủy: http://www.marrow. org/TRANSLATIONS /VIETNAMESE/ index.html
Xin cám ơn quư vị đă theo dơi và xin ghi danh hiến tủy ở các địa điểm sẽ được thông báo trên các phuơng tiện truyền thông trong cộng đồng.
Những người bạn của Việt Lâm
Điện thoại liên lạc: 408-691-6786
Nhân đọc lời kêu gọi của BMH (Washington DC) tôi có đôi lời kính đề nghị quư đồng hương các nơi tại hải ngoại và trong nước tích cực tham gia các công tác Hiến Máu hay Tế Bào Gốc Tuỷ Sống. Việc Hiến Máu và Hiến Tế Bào Gốc Tuỷ Sống (stem cell) c̣n rất xa lạ trong tập quán của cộng đồng chúng ta. Người ta sợ sức khoẻ ḿnh bị ảnh hưởng.
Việc Hiến Máu cho các Ngân hàng Máu ở nước ngoài được tiến hành rất khoa học và chúng ta được bảo đảm quy tŕnh hoàn toàn không gây nguy hại cho sức khoẻ, nếu không muốn nói là có lợi. Tuy nhiên nếu thấy e ngại và không quen quư đồng hương có t́nh nguyện hiến máu đều đặn mỗi năm 2, 3 hay 4 lần, tuỳ ḿnh lựa chọn.
Tại các Trung tâm Hiến Máu, trước khi mỗi lần hiến máu quư đồng hương sẽ được kiểm tra máu rất kỹ lưỡng. Các Trung tâm này sẽ thông báo cho quư đồng hương nếu Trung tâm t́m thấy máu quư vị không "khoẻ" (thiếu Vitamin, có kháng thể bệnh nguy hiểm ...). Trong các trường hợp này, quư vị sẽ được cố vấn miễn phí những biện pháp thích hợp để máu "khoẻ" trở lại.
Việc hiến Tế bào gốc (stem cell) ngày nay được tiến hành rất khoa học.
Trưoơc đây người ta chích vào tuỷ sống. Nhiều người rất ngại. Ngày nay máu được chuyển qua một máy lọc. Máy sẽ tách tế bào gốc. Tế bào gốc sẽ được đưa vào Ngân hàng Tế bào gốc và có hồ sơ lưu trữ. Khi nào có người cần tế bào gốc, các Ngân hàng này sẽ liên lạc nhau, nếu t́m được Tế bào gốc thích hợp, người ta sẽ chuyển đến nơi yêu cầu để cung cấp cho người bệnh.
Việc sử dụng tế bào gốc để trị các bệnh hiểm nghèo, nhất là trường hợp ung thư máu, rất được phổ biến.
Kính đề nghị quư đồng hương nên tham khảo thêm với Bác sĩ gia đ́nh để chúng ta cùng ghi danh Hiến Máu và Hiến Tế Bào Gốc. Việc làm này thể hiện ḷng từ bi, bác ái, xả kỷ cao độ mà chúng ta nên cùng thực tập, nhất là các Phật tử đang hành những hạnh nguyện Bồ Tát vị tha và thường xuyên Bát Quan Trai Giới.
Dù xây chín bậc phù đồ
Không bằng làm phước cứu cho một người.
Rất mong nhận được ư kiến bổ sung thêm.
TRẦN ĐÔNG
[Tỵ Nạn Việt Nam]
Dưới đây là câu chuyện của bác sỹ Việt Lâm:
For those of you who do
not know Viet, I'd like
to take this opportunity
to share with you a
little about her. As
mentioned previously,
Viet rarely draws
attention to herself and
always thinks of others
and their needs before
hers.
My name is Linh Lâm and
I am Viet's older sister.
Viet is my true "best
friend for life", and
one I am with utmost
admiration and adoration.
We were born in Vietnam
and lived in a very
small fishing village
approximately 120 miles
(200Km) north of Ho Chi
Mich City. (This area
has recently turned into
a tourist mecca of
Vietnam .)
Our parents were
separated. An older
sister, Viet and I lived
with our mother, who
was an angel, literally
and figuratively, and
Viet inherited many
of her wonderful traits.
When Viet was nearly
four, our mother died,
and our older sister
took over to care for
us. She had to work
multiple jobs to provide
for us. As a result,
Viet and I spent all of
our time together,
taking care of each
other and wandering
wherever our curiosity
or needs took us. Our
perspective was limited
and we always thought
our childhood was
wonderful, with complete
freedom and no
expectation from anyone!!!
When our sister did not
come home some nights,
the intermittent going
to sleep on empty
stomach or hiding under
the bed always seemed to
come to an end when dawn
arrived, with promises
of a new day.
A few years after
mother's death, our
older brother, who lived
with our father, came to
live with us. (Our
eldest sister also lived
with our father). He
brought us some books,
encouraged us to study
and have BIG dreams. He
had a vision of
providing a better life
for us. After numerous
thwarted attempts, he
successfully smuggled us
on a small boat with him,
defecting Vietnam .
Nothing could ever
prepare us for our
journey across South
China Sea , during her
stormy monsoon season,
but miraculously, we
made it when our boat
was picked up by an
American ship, days
later. We lived in the
refugee camps in
Singapore and Indonesia
. Our brother was
required to attend "cultural
education" while we were
not, so the two of us
once again, roamed
freely. We grew
exceptionally close as
life was filled with
fears and uncertainties.
In 1985, we arrived in
Michigan . Our brother
did not meet the age
requirement for foster
homes and decided to
leave Michigan to join
national job corps to
learn trades and find
ways to support
himself. Viet and I
lived in one foster home
after another. This
period of our lives
consolidated our love
for each other. No
matter how many new
friends we made, we were
always each other's best
support and friend.
We attended the same
university and were
shortly separated when
Viet was in medical
school and I completed
medical school and left
Michigan for residency.
As soon as Viet
completed medical
school, we reunited.
Viet had a very brave,
courageous, and kind
soul, always willing to
try new things and to
help others. She had an
amazing sense of humor
and can make anyone
laugh. Her beautiful
smile was contagious.
She spent countless
hours with children with
disability and found
joys and beauties in
spending time with
them. She taught me so
much about humanity and
myself. Very often, she
and I would laugh
ourselves to pain, over
nothing in particular.
We called ourselves
"idiodic mutants". We
loved each other
dearly. There was
nothing I would not do
for her and vice versa.
Our relationship grows
even deeper as we age.
Viet has been my true,
constant, and brightest
guiding light. Her
light has always warmed
my heart, spirit, and
soul.
As I look back to share
with you about her, I am
in awe of the mysteries
of life. As
individuals, our lives
were so insignificant
that if terminated in
Vietnam , in the sea, in
the regugee camps, or in
foster care, that would
had been it and not much
would come out of it.
Yet, somehow, our lives
continued... and through
all of our journeys, I
usually had the ability
to provide her needs,
but now that she has
achieved so much and is
a vital part of many
others, she desperately
needs something neither
my blood nor body can
provide. This breaks my
heart.
Like everyone else, our
lives have been filled
with ups and downs,
trials and tribulations,
yet something has always
remained constant, our
deep love for each other
and our appreciation for
humanity and so many
people who have helped
us along our
journeys. We
both deeply desire
helping others, in their
times of needs. Prior
to Viet's relapse, we
seriously considered
joining medical
volunteering work.
Thank you. We are
forever in your debt.
Linh