Giải Nghiệp Báo Phật Giáo Việt Nam
Nguyên
Phương Hoàng Minh
Cao
trào tranh đấu Phật giáo 1963 đă
vươn tới một đỉnh điểm cuối cùng là
cuộc đảo chánh lật đổ nhà Ngô. Ngày
ông Ngô Đ́nh Cẩn bị xử tử h́nh, ba
tôi bỏ cơm ba ngày không ăn, chỉ
uống nước trà và nước lạnh. Ông lập
đi lập lại hoài câu hỏi: “Tại sao
thầy Trí Quang không cứu Ngô Đ́nh
Cẩn. Tại sao?!” Ba tôi từ Huế vào
Sài G̣n làm việc ở sở bưu điện đă về
hưu. Ông là một Phật tử thuần thành,
xuất thân Tây học nhưng lại thích
Nho học. Thuở ấy mẹ tôi và con cái
trong nhà không ai giúp ba tôi trả
lời câu hỏi đó. Một câu hỏi cứ ám
ảnh tôi hoài cho đến bây giờ. Một
câu hỏi thuộc về lương tri nên sách
vở và tài liệu trong nước cũng như ở
Mỹ cũng chẳng giúp ǵ.
Học ngành thuốc nhưng tư tưởng Phật
học giúp tôi rất nhiều. Tôi tin vào
thuyết nhân quả và duyên nghiệp.
Những năm gần đây tôi liên tưởng tới
số phận của Việt Nam trong nửa thế
kỷ qua là quả báo của hành động tiêu
diệt Chiêm Thành. Số phận của Phật
giáo Việt Nam là quả báo của sự bạo
động đă thay cho tinh thần từ bi hỷ
xă. Máu lệ đă đổ quá nhiều. Nghiệp
chướng tạo ra do thân, khẩu, ư. Từ
1963 trở về sau này, trong các phong
trào Phật giáo nhập thế Phật tử xuất
gia cũng như tại gia đă tạo ra
nghiệp chướng v́ sự bạo động về
thân, khẩu, ư. Bạo động trong quan
niệm Phật giáo không chỉ là giết
chóc, bạo loạn mà c̣n là thân tâm ư
bất tịnh, làm 4 điều dữ, đó là tứ
ác: làm điều dữ, nói điều dữ, nghĩ
điều dữ và gần gũi với bạn dữ.
Sau 1975, TT.. Trí Quang bị giam giữ
chung thân tại chùa. TT Thiện Minh
bị ám sát. TT Tuệ Sĩ, Trí Siêu bị tử
h́nh (sau giảm án). HT. Huyền Quang,
Quảng Độ bị giam cầm bức hại. Phật
giáo trong nước bị biến thành quốc
doanh. Giới phàm tăng trở thành công
cụ tôn giáo của nhà nước chuyên
quyền phá đạo. Giới chân tăng bị bịt
miệng, giam lỏng tại chùa. Cộng sản
VN không c̣n âm mưu mà đang lộ bộ
mặt thật chia để trị Phật giáo.
Những nhà sư quốc doanh đang làm
những cán bộ tuyên truyền thuyết
giảng “Đạo Phật là một tôn giáo duy
vật vô thần.” Thêm vào đó CSVN đang
tung ra một chiến dịch độc ác nhằm
biến đạo Phật thuần túy thành một
thứ tôn giáo đồng bóng, bùa chú, mê
tín dị đoan gọi là “tôn giáo Dân
Gian”! Bởi vậy, ra Hà Nội, vào các
chùa vang bóng một thời như Trấn
Quốc, chùa Hương, chùa Thầy, chùa
Đậu, người Phật tử thuần thành sẽ
khó mà không nhăn mặt khi nh́n thấy
tượng Phật và Bồ tát ch́m khuất sau
những tượng thần thánh quá ư phức
tạp. Người Cộng sản muốn ǵ ở đạo
Phật? Họ muốn Phật giáo biến thành
một loại tôn giáo Kác Mác duy vật vô
thần nằm trong cái guồng máy tổ chức
đă lỗi thời của họ: đó là Mặt Trận
Tổ Quốc Việt Nam!
CSVN sợ hăi Phật giáo v́ Phật giáo
đă thấm vào ḷng dân tộc đă mấy
ngh́n năm. Trong lúc chủ nghĩa Cộng
sản chỉ như mưa rào phớt qua chưa có
ǵ đáng kể. Phật giáo không có Giáo
Quyền, Giáo Hội, Giáo Phái nhưng
Phật giáo có mặt khắp nơi. Do đó,
CSVN phải tạo ra một tổ chức giáo
hội công cụ gọi là “Giáo Hội Phật
Giáo Việt Nam” với công an, mật vụ
khoác áo tu hành đứng kiểm soát mọi
hành tung của các Tăng Ni và Phật tử
thuần khiết. Mục đích sau cùng của
họ là để tiêu diệt Giáo Hội Phật
Giáo Việt Nam Thống Nhất đă được
thành lập ngày 31-12-1963 do HT Tịnh
Khiết làm tăng thống và TT Tâm Châu
làm Viện trưởng Viện Hóa Đạo. Thời
Việt Nam Cộng ḥa 44 tỉnh thành được
Giáo hội chia thành tám miền, đặt
tên theo các vị cao tăng Việt Nam:
1. Miền Vạn Hạnh: Bắc trung nguyên
Trung phần, trụ sở ở Huế 2. Miền
Liễu Quán: Nam Trung Nguyên Trung
Phần, trụ sở ở Quy Nhơn 3. Miền
Khuông Việt: Cao nguyên Trung phần,
trụ sở ở Ban Mê Thuột 4. Miền Khánh
Ḥa: Miền Đông Nam Phần, 5. Miền Huệ
Quang: Miền Tây Nam phần Tiền Giang
6. Miền Khánh Anh: Miền Tây Nam phần
Hậu Giang 7. Miền Vĩnh Nghiêm: Phật
tử Miền Bắc di cư 8. Miền Quảng Đức:
Thủ đô Sài g̣n, trực thuộc Viện Hóa
Đạo
Từ khi nhà cầm quyền Việt Nam thành
lập “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam”
(năm 1980), Giáo Hội Phật Giáo Việt
Nam Thống Nhất liên tục bị đàn áp.
Ḥa Thượng Thích Quảng Độ bị đày ra
một ngôi chùa nhỏ ở miền Bắc, Ḥa
Thượng Thích Huyền Quang bị đày đến
một ngôi chùa nhỏ hoang phế ở huyện
Nghĩa Hành, tỉnh Quảng Ngăi. Dù vậy,
các ngài vẫn tiếp tục đấu tranh với
sự hậu thuẫn của chính phủ và Quốc
Hội nhiều quốc gia. Nhờ vậy, Ḥa
Thượng Thích Quảng Độ được cho về
lại Sài G̣n và Ḥa Thượng Thích
Huyền Quang bị đưa về ở tu viện
Nguyên Thiều ở B́nh Định và bị giam
lỏng ở đó cho đến ngày viên tịch.
Theo nguyện vọng chung của Phật giáo
đồ, căn cứ vào những sự kiện học hỏi
được từ trong lịch sử tôn giáo, muốn
có một Phật giáo Việt Nam lành mạnh,
vươn ḿnh qua những cơn thống khổ
của lịch sử nhất thiết phải duy tŕ
và suy tôn một Giáo Hội Phật Giáo
Việt Nam Thống Nhất. Nhưng duy tŕ
và suy tôn trên căn bản nào?
Trong nước, GHPGVNTN đă bị đảng Cộng
sản độc tài ngăn chận và đàn áp để
cho cái giáo hội PG Quốc Doanh làm
chủ.
Tại Hải Ngoại, quyền tự do tín
ngưỡng và tự do lập hội quá rộng
răi, nên bất cứ ai cũng có thể tự
đứng ra lập riêng một giáo hội.
GHPGVNTN nguyên thủy đang bị chia
năm xẻ bảy thành những tổ chức nhỏ.
Mỗi tổ chức đều có đại hội thường
niên ra thông cáo, lên diễn đàn, làm
tuyên cáo nói toàn những điều hay ho
về giáo lư nhà Phật và về tổ chức
ḿnh. Nhưng tất cả đều có một điểm
chung mà tinh thần Phật giáo cấm kỵ:
Đó là tinh thần CHẤP NGĂ, CHẤP
TƯỚNG, CHẤP TA, CHẤP NGƯỜI. Mỉa mai
thay, mỗi nhóm phái đều nhân danh
cái TA của ḿnh mà KHÔNG HỀ NGHE CÁC
NGÀI NÓI CHUYỆN NGỒI LẠI VỚI NHAU
TRONG MỘT TINH THẦN LỤC H̉A CỦA PGVN
THỐNG NHẤT!
Đă có nhiều Phật tử lên tiếng về
hiện tượng nầy gần đây và nhận định
rằng: Phật giáo Việt Nam đang trải
qua thời kỳ TĂNG NẠN.
“ Thời mạt pháp, tăng sĩ và ma vương
đổi áo cho nhau. Người có tín tâm bị
lừa dối giữa hư và thật, nên phải
biết lấy Tam Pháp Ấn mà đo, mà nh́n:
Khổ, Vô thường, Vô ngă là căn bản
hướng Phật. Bất cứ ai, dẫu trong màu
áo tu sĩ hay phàm nhân, mà c̣n lấy
vọng động làm thường, lấy h́nh tướng
làm ngă sở, lấy địa vị thế tục làm
hư danh th́ những kẻ đó dẫu cho đang
ở hàng nhiếp môn, hội chủ, trụ tŕ
cũng là hàng ma vương tà đạo.” Đức
Phật đă dạy như thế khi hàng đại đệ
tử hỏi Ngài phải làm sao để biết đâu
là Chánh Pháp, đâu là tà đạo sau khi
Phật nhập Niết Bàn.
Ngày nay, Phật giáo Việt Nam đang
trải qua một thời kỳ thoái trào
nghiêm trọng v́ sự lẫn lộn giữa ma
vương, phàm nhân và chân tăng như
thế.
Thử nh́n lại để nhận biết chúng ta
đang đứng ở đâu?
Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống
Nhất – GHPGVNT – là một tổ chức
thống nhất do mồ hôi, nước mắt và kể
cả xương máu của tất cả Phật tử xuất
gia và tại gia, gồm các bộ phái,
tông môn và khuynh hướng khác nhau
mà thành. Thế nhưng trong nước đang
bị đàn áp, ngoài nước đang bị phân
hóa cùng cực. GHPGVNTN đang bị lợi
dụng và khuynh loát bởi nhiều tham
vọng và mưu mô hoàn toàn Phi Phật
giáo Nhưng kể từ Giáo chỉ số 9 của
đức tăng tống Thích Huyền Quang ban
hành ngày 8.9.2007 nhằm thiết lập
Văn pḥng II Viện Hóa Đạo và kiện
toàn GHPGVNTN tại hải ngoại theo lập
trường, đường hướng của Giáo hội
trước t́nh thế mới, bỗng xuất hiện
một số chư Tăng và Cư sĩ nổi lên
chống đối Giáo chỉ số 9 v́ họ cho
đây là âm mưu của một nhóm tăng ni
và cư sĩ của một thế lực độc tôn,
độc quyền và bóp méo sự thật. Đây
mới chính là thời điểm xuất hiện QUẢ
BÁO CỦA PHẬT GIÁO VIỆT NAM tại xứ
người.
Sau Giáo chỉ số 9, t́nh h́nh tăng ni
Phật giáo Hải Ngoại đă rơi vào t́nh
trạng “thập nhị sứ quân”. Một số
tăng ni vẫn tuyên bố trung thành với
GHPGVNTN do HT Huyền Quang Quảng Độ
lănh đạo, nhưng cực lực phản đối GS.
Vơ Văn Ái và bốn vị cầm đầu GHPGVN
tại Hoa kỳ mà họ cho là “Tứ Độc”. Bộ
phận các Tăng Ni từng sinh hoạt sống
chết với giáo hội PGVNTN đă bị Giáo
chỉ số 9 (mà họ cho là văn bản giả
mạo) đẩy ra, phân hóa thành nhiều
nhánh phái như: GHPGVNTN Hải Ngoại,
GHPGVNTN Hoa Kỳ, GHPGVNTN Liên Châu,
Giáo hội Phật giáo Về Nguồn… Thượng
tọa Thích Bổn Đạt ở Canada, Ḥa
thượng Thích Như Huệ, Ḥa thượng
Thích Bảo lạc, Thượng tọa Thích
Quảng Ba, v.v... tại Úc châu – Tân
Tây Lan, và Hoà thượng Thích Minh
Tâm tại Châu Âu tuyên bố trên văn
bản hay trong hoạt động không khâm
tuân Giáo chỉ số 9 v́ cho đó là sản
phẩm “lộng giả thành chân” xuất phát
từ Pḥng Thộng Tin Phật Giáo của GS.
Vơ Văn Ái và nhóm chủ trương chứ
không phải ban hành từ đức cố Đệ tứ
Tăng thống Thích Huyền Quang. V́ vậy
họ không tuân hành các Thông bạch,
Thông tư của Viện Hóa Đạo (của văn
pḥng 2). Nhưng vẫn tiếp tục tuyên
bố trung thành với GHPGVNTN. Sự kiện
này gây hoang mang dư luận trong
Cộng đồng Người Việt Hải ngoại nói
chung và Cộng đồng Phật giáo nói
riêng.
Nói tóm lại là hiện nay, Phật giáo
trong nước không có giáo quyền v́
mọi quyết định đều nằm trong tay
đảng CSVN. Phật giáo Hải ngoại phân
hóa trầm trọng, mỗi nhóm tự quản như
là một giáo hội độc lập. Hoàn toàn
vắng bóng một h́nh thức tổ chức hay
giáo quyền có thực lực. GIA Đ̀NH
PHẬT TỬ CẦN CÓ SỰ LỰA CHỌN. Nếu thế
hệ Phật tử đàn anh, gồm chư tăng ni,
cư sĩ và Phật tử tại gia không c̣n
cách nào để hóa giải, nhằm hàn gắn
và đoàn kết lại một PGVN Thống Nhất
th́ mong rằng quư vị hăy phát tâm từ
bi và trí tuệ giúp cho thế hệ trẻ
Phật tử Việt Nam đoàn kết lại. Nếu
quư vị đă tạo Nghiệp và đang trả
Nghiệp th́ xin nương tay đừng gây
thêm chướng Nghiệp cho con em ḿnh.
Đó là việc lôi kéo Gia Đ́nh Phật Tử
phải chia rẽ, phân hoá theo khuynh
hướng độc chiếm, độc tôn của quư vị.
Các con em chúng ta c̣n trong sáng.
Chúng chưa tạo nghiệp th́ đừng nên
bất công bắt các em trà Nghiệp báo
theo quư vị.
Đă đến lúc lực lượng Gia Đ́nh Phật
Tử Việt Nam phải phát huy tinh thần
Bi, Trí, Dũng mạnh dạn đứng lên TỰ
CỨU M̀NH mà cảm thông, chia sẻ, nối
dây thân ái để ngồi lại với nhau.
Tuổi trẻ GĐPTVN không thể buông tay
cho VÔ MINH LÔI KÉO chia thành những
đơn vị trung thành với Thầy Tổ của
ḿnh một cách yếu đuối và phi lư như
hiện nay. GĐPTVN muốn tồn tại và
phát huy phải đứng ra ngoài ṿng
phân hóa và tranh chấp của chư tôn
đức và các thế lực huynh trưởng.
Trong thời đại mới và trước hoàn
cảnh mới, GĐPTVN không cón cách lựa
chọn nào là cùng dang tay đón nhận
và ngồi lại với nhau. Lịch sử Phật
Giáo đă chứng minh rằng: Mục Liên
Thanh Đề tạo Nghiệp ác phải vào địa
ngục th́ cần phải có Mục Kiền Liên
t́m phương cứu vớt. GĐPTVN phải phát
huy tinh thần Mục Kiền Liên đối với
thế hệ Phật tử đàn anh đang đối diện
với Nghiệp báo. Thời gian và tuổi
già không đợi ai. Ước mong các anh
chị huynh trưởng phải sáng suốt bắt
tay ngay vào việc CHẤN HƯNG VÀ HIỆN
ĐẠI HÓA GIA Đ̀NH PHẬT TỬ VIỆT NAM
trước khi quá muộn màng.
Nguyên Phương Hoàng Minh