Điệu ru của Qủy
Thương cho đồng bào,
Khóc cho Đồng Chiêm,
Tởm cho đồng chí!
Rồi người ta sẽ nói ǵ về Đồng
Chiêm?
Rằng: Trên núi cao kia, Cây Thánh
Giá vẫn muôn đời đứng giang tay ra
che chở Công Lư và ban An B́nh cho
người nghèo khó?
Rằng: Măi măi duời chân đồi ấy vẫn
có muôn lời ru của Qủy?
Đêm ấy, khi lớp sương dày đă phủ kín
dương gian, tôi một ḿnh đi lên trên
đồi cao. Lúc đến nơi, tôi thấy về
phía bên tay trái của lối đi là đoàn
ngựi như ngợm với những khuôn mặt,
và những cái tên cực kỳ vĩ đại mà
mọi người đều biết, đang ôm nhau
nhảy múa bằng một điệu múa cực kỳ
man rợ của qủy. Gọi đây là điệu múa
man rợ là vi từ những cái tên mang
theo những khuôn mặt hung bạo, cho
đến những ánh mắt, miệng lưỡi chúng
đều ánh lên một màu đỏ. Màu đỏ giống
như màu đỏ của ánh lửa chập chờn,
ghê rợn trong những đêm hội, được
người đời viết, kể lại theo những
câu chuyện tưởng chừng hoang đưởng
về những bữa tiệc ăn thịt ngườ́ ở
rừng ǵa Phi Châu, hay bắc Mỹ vào
thế kỷ thứ 16, 17 trước kia!
Nhưng hôm nay đă qua thập niên đầu
của thế kỷ thứ 21 rồi, điệu múa man
rợ trên đường minh u ấy lại tiếp tục
xảy ra trên một đất nước nghèo nàn
khốn khổ. Khởi đầu tiếng đồng vọng
rất dũng, mạnh nổi lên. Nó nỗ́ lên
như lời minh triết, làm phiêu diêu
cho hồn người bị trói đặt bên đống
lửa sắp tàn kia quên đi thực tại.
Quên đi những ghê rợn khi những cái
lưỡi dài, cái búa, cái liềm, cái mă
tấu của bầy ma trơi chập chờn chờ
lệnh bổ sập xuống, rồi tranh nhau
uống lấy màu, cắn xé, ăn hết thịt
xương của người dân vô tội được chọn
làm lễ vật cho bữa tiệc trong đêm
hội nghị của chúng.
Trong khi đó, xa xa về phía bên tay
phải, tôi thấy một đoàn ngựi khá
đông đảo, gồm cả nam phụ lăo ấu, đầu
đều chít khăn tang. Những khuôn mặt
đăm nước mắt mà đôi mắt như không
ngừng nh́n về hướng có đoàn người
như ngợm đang nhảy múa cuồng loạn
kia. Mà lạ lắm, những ánh mắt ấy
h́nh như không có sẵn sự căm thù,
trái lại, như vẫn ngời sáng lên một
điều ǵ thật khó hiểu. Nh́n họ, tôi
có cảm tưởng họ như một đàn chiên
lạc, quy tụ bên nhau, cùng chia xẻ
với nhau nỗi niềm sống, nhưng hầu
như không có lấy một phương cách nào
để tự vệ trước những tiếng ḥ hét
điên cuồng, hay trước những âm thanh
man rợ của đoàn người phía đối diện!
Càng đi tôi càng thấy lạ. Bên th́
khóc, bên th́ cười. Người cười hẳn
là có lư do, nhưng bên khóc thế nào?
Tôi nh́n măi, không t́m ra vật chứng
như là cái quan tài ở gần đó để bảo
rằng họ tiền đưa người chết. Chẳng
lẽ họ khóc thương cho cảnh bơ vơ.
lạc lơng giữa bầy ma quái hay là
khóc thương cho “ nạn nhân “ của bữa
tiệc thịt người sắp diễn ra do phía
đối diện thực hiện chăng? Tự nghĩ
thế, thay v́ đi về phía ngựi đang
khóc để hỏi thăm, tôi lại đi về bên
có ánh lửa chặp chờn của đoàn múa.
A! Tôi thấy rồi đây. Th́ ra, chúng
vui mừng nhảy múa trong điên loạn là
v́ nhờ ḿn trung cộng, chúng đă hạ
được Cây Thánh Gía từ trên đồi cao
đổ xuống. Do chính sự kiện “đổ
xuống” này, một bên th́ vui mừng
nhảy múa, c̣n một bên khác th́ tiếng
khóc thống khổ từ trong ḷng bộc
phát ra!
Chuyện Cây Thánh Gía đổ xuống và
người dân tôi chết v́ Cây Thánh Giá
ấy, không phải đến nay mới có. Nhưng
thật ra, trong thời phong kiến, giáo
dân Công Giáo Việt Nam cũng đă từng
bị vua quan nhà Nguyễn phúc Ánh,
nhân danh tàn bạo độc ác dưới ba
triều Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức
chém đầu, và tùng xẻo, không phải
một vài trăm, một vài ngàn người mà
có đến hàng trăm ngàn người. Tuy
nhiên, chuyện ấy đă thuộc về thời
phong kiến, cứ tạm cho là một tiên
kiếp bất hạnh, nhưng đă qua.
Đến khi bước vào kỷ nguyên của cao
trào dân chủ, của giải phóng dân
tộc, giải phóng con người, tận diệt
phong kiến, người ta những tưởng
rằng những loại độc ác, vô đạo ấy
không c̣n cơ hội xảy ra nữa và con
ngựi được sống cho ra kiếp sống với
đầy đủ những quyền căn bản để làm
người. Nhưng xem ra dân tôi đă lầm,
và có lẽ c̣n lầm về chúng cho đến
chết!. Bởi lẽ, Lê thị Công Nhân, một
luật sư trẻ tranh đấu cho quyền làm
người của dân tộc Việt Nam đă xác
minh cái bản chất thật của cái chế
độ ấy như sau::
“Họ xuất phát từ một cái văn hoá
(tôi muốn nói đây là CSVN) thấp kém,
một phương pháp đấu tranh hoàn toàn
phi nhân đạo, phi nhân bản, là
chuyên chính, bạo lực, vô sản để đàn
áp, để trấn áp con người với một mục
tiêu hoàn toàn phi đạo lư, vô chính
trị và có thể nói là phi pháp nữa”.
Thật vậy, chẳng một ai có thể phản
bác về sự nhận định dúng đắn này.
Trái lại, c̣n có nhiều người tuyên
bố rơ ràng hơn về cái bản chất thật
của chế độ cộng sản này là “gian dối,
là tạo ra gian dối” ( bà Angela
Markel, thủ tướng Đức). Theo dó.
không phải có một ḿnh tôi, nhưng là
mọi người đều xác minh rằng: Đó là
nguyên nhân chính yếu đă đầy toàn bộ
sức sống của một dân tộc có đầy đủ
nhân bản tính, có đạo đức luân lư xă
hội như dân tộc Việt Nam tụt xuống
thiên đường khốn cùng nhất, trong
các loại khốn cùng của xă hội mà
Việt cộng gọi là thiên đường cộng
sản. Chúng đă, đang đày đọa dân tôi
bằng một thứ văn hóa ngu dốt tột
cùng ở giữa thời đại dân chủ, làm
người. Một loại văn hóa mà cả xă hội
loài người đă lên án. Mỉa mai thay,
chúng lại ôm ấp như một bảo vật
không rời! Thật đáng buồn!
Tôi nén hơi thở dài, toan bước quay
lui. Nhưng rồi, lại làm ngược với ư
định trở lại. Tôi đến rất gần đám
đông đang nhảy múa kia, xem chúng
tán tụng nhau những ǵ. Giữa lúc tôi
chăm chú quan xát h́nh ảnh Cây Thánh
Gía bị đập tan nát ra v́ những nhát
búa, nhát dao của loài man rợ. Có
một vật ǵ như là một bàn tay khẽ
đặt lên vai tôi. Tôi rùng minh, gai
ốc nổi lên khắp ngựi. Tôi quay lại,
chẳng nh́n thấy một bóng ma nào. Tự
nhiên, trống ngực tôi đập mạnh và
hơi thở như đứt quăng. Hoang mang
chiếm lấy tôi, nhưng bàn tay ấy cũng
vừa dừng lại, không ấn thêm xuống
vai tôi nữa. Thay vào đó là một thứ
âm thanh khá nhẹ nhàng, nói như ru
vào ḷng:
- Có phải người Công Giáo thường gặp
khổ đau không? Tôi trà lời vào hư
không:
- Tôi chưa hiểu rơ câu hỏi!
- Có phải cây Thập Tự kia là biểu
tượng cho sự đau khổ của nhân loại
chăng?
- Phải! Nhưng cũng là biểu tượng của
vinh quang!
- Vậy khi ta hạ đổ xuống là có ư lấy
đi sự đau khổ cho nhân lọai. Giải
phóng con người khỏi những khổ đau.
Tại sao người Công Giáo lại tự làm
khổ ḿnh, đến đây mà than khóc? C̣n
vinh quang ư? Một tử tội bị treo
trên thập tự thế kia mà lại là vinh
quang ư? Rồi các anh nữa, kéo nhau
đến đây tụ họp tranh chấp để phạm
luật, để bị bắt, bị giam cầm mà gọi
là vinh quang hay sao?
- Họ không đến để tranh chấp. Họ đến
đây để bảo vệ niềm tin và làm chứng
cho sự thật!
- Sự thật à? Sự thật là gi?
- Là… là không được sống gian dối.
Có nói có, không bảo không! Không
được giết người, không được trộm
cướp của người, không dược tà dâm…
Lại phải giữ luật công bằng trong xă
hội và phải tôn kính cha mẹ nữa!
- Sao mà các anh “ kiêng” nhiều thứ
qúa! Đă thế, toàn là những vật cản
trên đường tiến của bác, cũng như
của vua chúa thời phong kiến xưa
kia. Như thế, chính các anh tự chuốc
khổ vào thân, chả trách ai được. Này
nhá:
1, Chuyện gian dâm
Ai cũng biết, “ bác” vô đạo, không
biết đến đạo vợ chống, không biết
Nhân, Lễ, Nghĩa là ǵ. Thích th́
lấy, chán th́ bơ, rồi lệnh cho đàn
em giết vợ, từ con. Các anh lại bảo
không được gian dâm, gian dối! Vậy
là các anh, tuy không mở ra phiên
toà công khai, nhưng thực ra là kết
tội bác phạm tội và kết tội đảng đă
đi theo đường lối bất nhân bất nghĩa
của bác! Làm thế, các anh chưa bị
chém đầu, chưa bị tùng xẻo là một
may mắn nhớn đấy. May v́ bác, đảng
hết đời hy sinh phục vụ nhân dân,
không giống bọn vua quan thời phong
kiến xưa, chúng chỉ biết hoang dâm
vô độ với cung tần mỹ nữ. Khi các
anh đưa thuyết cấm tà dâm, đem đạo
lư làm người một nam một nữ b́nh
quyền vào đây, có khác ǵ các anh
chống lại chúng. Chúng ngồi yên sao
được?
2.Việc giềt người
Vua quan th́ rất thích giết người.
Giết v́ ghen tương, giết v́ thù hận
và giết người để khủng bố, để bảo vệ
lấy cái ngai vàng cướp được của
thiên hạ. Vua là bạo chúa. Các anh
lại đến dạy giỗ và cấm giết người!
Dạy người ta sống đạo qúa chân thật,
lương thiện. Tuy là việc tốt, nhưng
thật ra là các anh làm cho họ bị
chết oan v́ tay cha con Minh Mạng,
Thiiệu Trị, Tự Đức. Phần bác và đảng
phải bảo vệ tổ quốc chủ nghĩa xă
hội, phải đấu tố cường hào ác bá trừ
hại cho dân, các anh lại kết án là
độc ác tàn bạo mà không bị nấu trong
vạc dầu sơi cũng c̣n may chán! Hơn
thế, bác, đảng cũng không xử chết ai
với lư do họ là người có đạo. Trái
lại, khi họ tụ họp bất hợp pháp, cố
ư làm mất trật tự công cộng như ở
Thái Hà, Tam Ṭa, nhà nước cũng chỉ
xử phạt nhẹ. Chủ yếu là giáo dục rồi
tha về. Các anh vẫn chưa hài ḷng
hay sao?
- Cái lối lư luận ấy quả đúng như
lời của Lê thị Công Nhân đă nói!
- Anh c̣n mang cái cô con gái dở hơi
ấy ra mà nói à? Đảng dạy phải noi
theo gương “bác hồ” để được nhà cao
cửa lớn lại không nghe. Đi nghe theo
ba cái ông cố đạo giảng dạy, nghe
theo lư luận tây phương để đ̣i nhân
quyền, tự do rồi vào tù. Làm thế có
đáng không?Có học, cũng bằng không!
Cụ Mao đă bảo rồi ” Trí thức như thế
không bằng cục phân bỏ gốc cây!”
Phần người đi theo bác, theo đảng
th́ chả cần phải học hành ǵ, chẳng
cẩn biết về lịch sử. Chẳng cần biết
Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức tài
giỏi ra sao. Chỉ thấy sách ghi lại
công lao họ giết gần hai trăm ngàn
người có đạo. Tê hơn thế, giết xong
c̣n ghép cho những người này cái tôi
“ phản quốc theo tây dương”. Kết
qủa, tên tuổi họ vẫn lưu danh trong
sử sách, vẫn được dùng để đặt cho
các đường phố trên cả nước. Như thế
là xă hội cũng chứng nhận việc làm
của họ là đúng, nên mới cho ghi lại
tên trên đường, phố để cho hậu thế
noi gương. So với bác, những kẻ này
c̣n độc ác hơn nhiều. Sao các anh
không rủ nhau đi mà chống?
- Tại v́ “ nước tôi không thuộc về
thế gian này”!
- Hay lắm, nước các anh không thuộc
về thế gian này và giáo lư của các
anh cũng dạy là không được tham (
lấy, trộm, cướp) của người. Nhưng
đảng là nước, tài sản ở đây thuộc về
nhân dân và do đảng quản lư. Không
ai có quyền tư hữu riêng, việc sử
dụng đất cát phải v́ ích lợi của
nhân dân và do đảng trách nhiệm. Như
thế, tại sao, khi bác ra lệnh tiếp
thu một số ruộng, đất của nhà chung,
của nhà thờ như TKS, Thái Hà, Tam
Ṭa, Loan Lư… để làm tài sản cho
nhân dân hưởng dụng th́ các anh lại
phản đối. Gọi bác là tên dă nhân?
Khi đảng ra lệnh cưa đổ vài cây Thập
Tự xuống cho “ tốt đời đẹp đạo”, cho
lương cũng như giáo vui vẻ th́ các
anh lại bảo là áp bức tôn giáo. Nếu
bác độc ác như những kẻ phong kiến
kia, các anh có sống được không? Đă
không biết cám ơn bác, lại c̣n lên
án bác, đảng là thế nào? Có ngồi tù
cũng chẳng oan ức ǵ!
- V́ Công Lư họ ngại ǵ việc đi tù!
- Giời ạ, c̣n bảo là đi t́m công lư!
T́m ở đâu? Ai cho? Ông Giời à? Ai
theo, ai ủng hộ? Viết th́ ai đọc,
báo đài, truyền h́nh nào đăng? Anh
không nghe đồng chí chủ tịch cả nước
đă bảo với thế giới là Công lư là ở
trong tay tập thể. Đảng là nước, cán
bộ là cha mẹ của nhân dân. Bác bảo
thế th́ cứ thế mà theo. Đảng dậy
theo gương bác th́ cứ thế mà học.
Cần ǵ, muốn ǵ cứ xin, nhà nước sẽ
cứu xét. Tập họp đàn đúm thế kia là
phạm luật, làm mất an ninh công
cộng…
- Thôi, anh nên nghe tôi, thực tế
động viên đồng bào vui vẻ mà về tham
gia lao động xây dựng xă hội chủ
nghĩa th́ hơn. Bởi v́, cả nước nào
phải chỉ có một xứ đạo Đồng Chiếm.
Cả nước nào phải chỉ có một TGP Hà
Nội. Nhưng có mấy xóm đạo theo Đồng
Chiêm? Cả nước có hơn ba mươi vị
Giám Mục công giáo, nhưng có mấy
người theo vị ở Hà Nội? Công lư là ở
trong tập thể. Khi cả nươc đứng bên
Đồng Chiêm. Tất cả các Giám Mục đứng
lên ủng hộ DC Hà Nội th́ dĩ nhiên
nhà nước phải giải quyết theo nguyện
vọng của nhân dân. Theo đó, trong
các vụ việc như TKS, Thái Hà, Loan
Lư, Tam Ṭa …là các anh phạm luật,
phạm sai lầm, nên chỉ có thế lực thù
địch ở ngoài nước ủng hộ các anh
bằng mồm. Trong khi đó, cả nước, cả
giáo hội công giáo, các Giám Mục đều
yên lặng, đống t́nh với phương cách
giải quyết của nhà nước. Đó là lư do
để một số vị được lĩnh huy chương
mang tên bác!
- Dĩ nhiên, chẳng phải các vị ấy có
công giúp đảng, giúp nhà nước hoàn
thành kế hoạch “ Tốt Đời, Dẹp Đạo”,
nhưng họ được thưởng theo chính sách
“tự do” Tôn Giáo của đảng. Khi đă có
kế hoạch, chẳng ai dám từ chối. Mấy
năm trước nhà nước phát thử vài huy
chương thấy có kết qủa tốt. Năm nay,
mừng Thăng Long lên một ngàn năm sẽ
có thêm mấy vị được tưởng thưởng huy
chương nữa. Anh xem, các Giám Mục
đeo huy chương là đeo h́nh ảnh bác,
tôn thờ bác, đẹp biết mấy, vinh dự
biết mấy. Giáo dân đến đây la hét,
kể tội bác bất nhân, đảng bất nghĩa
nghe thế nào dược? Chả lẽ… Ha..
ha,,, ha….
Tiếng cười của nó làm tôi giật ḿnh,
dựng tóc gáy. Tôi vùng hét lên:
- Hỡi Satan… hăy lui di.! Các người
độc ác qúa… Hăy im đi
- Hả …. hả ….. hả,,,,,,,,
Nhưng tôi hét măi không thành tiếng,
toàn thân tôi như chết cứng trong
cái lạnh mà mồ hôi ướt đẫm áo. Tôi
vùng vẫy, mở bừng đôi mắt ra. Trước
mặt tôi chỉ là một căn pḥng đang
ch́m trong bóng đêm. Tôi thở mạnh
một hơi. Tôi dần t́nh trong khung
cảnh quen thuộc, nhưng h́nh ảnh vừa
rồi vẫn bám chặt lấy tôi. Tôi hoang
mang, chưa tin vào chính tôi. Tôi co
một chân lên, lấy tay đập mạnh trên
đùi rồi nắm thật chặt lại để t́m cảm
giác.
Tôi biết, tôi đă ngủ mơ. Và trong
cơn mơ ấy tôi đă nghe được điệu ru
của qủy. Nhưng ngay khi biết ḿnh
vừa mơ, tôi lại bàng hoàng lo sợ
hơn. Sợ một sự thật đă và sẽ xảy ra
như trong lúc mơ. V́ sách lược vô
tôn giáo, triệt hạ tín ngưỡng, giết
chết niềm tin trong ḷng ngựi,
chúng sẽ trao tặng thêm cho các Giám
mục Việt Nam những tấm huy chương
mang tên ác qủy. Mà mỉa mai thay,
người nhận có khi không hiểu, hoặc
giả, biết rơ mưu dồ trong tṛ chơi
gían ác của nhà nước, nhưng lại
không thể từ chối không nhận. Kết
qủa, những tấm huy chương ấy hoàn
toàn không có lợi cho cá nhân người
nhận cũng như giáo hội công giáo.
Trái lại, nó sẽ xé nát HDGMVN và xé
nát niềm tin cuối cùng của người
giáo dân đặt vào HD. Tệ hơn thế, nó
có khả nằng “ mua đứt” những nơi xảy
ra tranh chấp về đất đai giữa tôn
giáo với nhà nước.
Như thế, chắc sẽ không c̣n cảnh nào
khốn khổ hơn sự việc: Con chiên sắt
son, liều thân v́ Niềm Tin v́ Sự
Thật v́ Công Lư, trong khi các Đấng
yên lặng, và bị kẹt vào cái huy
chương trong tṛ chơi : “Tốt Đời,
Dẹp Đạo”của nhà nước. Có lẽ, chẳng
ai trách ai, chỉ thấy nhĩng cánh
chim ngày một xa đàn!
Vậy, hướng đi nào cho Đồng Chiêm,
Thánh Giá nào cho dân tôi?
Chỉ c̣n một con đường, tôi nghĩ thế:
Có nhà nước thi không có Tự Do. Có
Tữ Do th́ không có nhà nước Việt
cộng.
Nam Hải