Fax: +493046795841Email: thongtinberlin@gmail.comTel. +4917678132650

www.thongtinberlin.de - www.thongtinberlin.net - www.dvtnradio.com - www.dvtnradio.de

 

"Văn Phong" Cô Giáo "Rủa" Tṛ

''VĂN PHONG'' CÔ GIÁO ''RỦA'' TR̉

 

Click ► để nghe

 

Người viết: Đaminh Phan văn Phước

 

 

Nền Giáo Dục Hàng Đầu Thế Giới

Xem đoạn phim ''Học Tập Đạo Đức Hồ Chí Minh'' ở Trang Mạng ''Nữ Vương Công Lư'', tôi có cảm tưởng Cô Giáo c̣n dữ hơn tên khủng bố tâm thần của học sinh bởi v́ tất cả những lời thô bỉ mà Cô Giáo dùng để chà đạp nhân phẩm học sinh là điều chỉ có trong xă hội cộng sản ở Việt Nam !

Học Trường Sư Phạm ra, mà Cô Giáo không áp dụng nghệ thuật đắc nhân tâm, phương pháp đào tạo ''tài đức'' cho học sinh là rường cột tương lai của Đất Nước ! Học sinh giống như tờ giấy trắng để Thầy-Cô viết lên đó những ǵ tốt đẹp nhất của đời người. Thầy thuốc chữa bệnh sai, có thể giết chết một hay vài bệnh nhân, phải lập tức ngưng tay, bị xử lư theo Pháp Luật … ; c̣n Thầy-Cô mà dạy sai th́ làm hư biết bao nhiêu là thế hệ của Đất Nước.

Tôi có thể thông cảm phần nào tâm trạng của lắm em học sinh ''xă hội chủ nghĩa'' nói thế này: ''Nhiều Cô Giáo'' như ''cáo dô'' lớp học; nhiều Thầy Giáo không c̣n mẫu mực mô phạm bởi v́ ''Thầy Giáo'' đă ''tháo giầy'' để đi ''chân không'' đến lớp, tức là người chẳng c̣n chú ư đến phong cách đứng trên bục giảng.'' Có em chào Nhà Mô Phạm như sau: ''Thưa Thày !'', rồi cười khúc khích và nói nhỏ với bạn: ''Thưa thày'' là ''thay thừa''; ''Thay'' là ''thế''; ''thừa'' là ''dư''; ''Thế dư'' tức là ''thứ dê'' !

Xin tặng câu vừa nêu cho các thầy giáo đă mua dâm nữ sinh vị thành niên mà các mạng đă vạch mặt, chỉ tên. Xin tặng Cô Giáo trong đoạn phim đă nêu bài thơ viết về Cô và bài thơ thứ hai nói về Thầy-Cô đáng kính của chúng tôi trong chế độ mà Cô và Đảng gọi là ''ngụy'' để Cô và Đảng đối chiếu hai nền Giáo Dục khác nhau một trời, một vực: Nền Giáo Dục Hữu Thần và nền giáo dục vô thần, phi luân, phi nhân, phản Việt Đạo, nô lệ Bắc Kinh !

Đaminh Phan văn Phước 

 

             Bài thơ 1              ''VĂN PHONG'' CÔ GIÁO ''RỦA'' TR̉

 

''Văn phong'' Cô Giáo ''rủa'' tṛ

Là ''tràng áp đảo quanh co Chính Trường''! (1)

''Thụ nhân'' là phải nêu gương (2)

Dạy tṛ lễ độ, khiêm nhường, vị tha...

Thương tṛ th́ phải rầy la

V́ Cô thay mặt Mẹ-Cha của tṛ !

Nhà Trường như ''Chỗ Hẹn Ḥ'':

Lương Sư cùng với học tṛ ''tâm giao'' !

Lời Cô như mật ngọt ngào

Để tṛ nhận lỗi, thấy bao là t́nh

Nơi Nhà Mô Phạm điển h́nh:

Lời ăn, tiếng nói thấm t́nh thứ tha ...

Thầy-Cô thay mặt Quốc Gia

Cớ sao chưởi bới tṛ là ''du côn''?

''Kỷ sư của các tâm hồn''

Mà sao Cô lại chẳng khôn tí nào?

C̣n đâu t́nh nghĩa Đồng Bào!

C̣n đâu tục ngữ, ca dao dạy đời!

Phải chăng giờ đă hết thời

''Gương Thầy-Cô Giáo sáng ngời lưu danh''?

Phải chăng những nét ''đan thanh'' (3)

Không c̣n có nữa trong ''Ngành Thụ Nhân''?

Phải chăng ''Quốc nạn'' lan dần

Biến tṛ thành ''lũ vong ân, bạc t́nh''

Phải chăng Lănh Đạo u minh

Nghe tên xâm lược Bắc Kinh chỉ bày:

Chưởi tṛ, phải gọi bằng ''mày''

La to, hét lớn, vung tay, trợn trừng...?

Vinh quang của Bác sáng trưng (4)

Mà sao cháu Bác buồn bưng mặt mày?

Đảng ôi, hăy nhớ lời này:

''Học sinh khả úy sẽ thay thế ḿnh

Các em là những hoa xinh

Noi gương Tiền Bối Anh Minh: Lạc Hồng!''

 

                                                      Phan văn Phước

                                                                                       

 

                                                                                  

Ghi chú

 1. Theo nghĩa trong bài thơ, ''Chính Trường'' là Nhà Trường ''chính tông xă hội chủ nghĩa'' đă biến nơi ấy thành ''trường chính trị''. (kể cả lớp Mầm Non)

 2. ''Thụ nhân'' là đào tạo nhân tài, chứ không phải ''trồng người'' như Chủ Tịch Hồ Chí Minh đă diễn dịch bởi v́ ''thụ mộc'' mới có nghĩa là ''trồng cây'' .

 3. ''Đan thanh'' là nét vẽ khéo bằng màu đỏ và xanh.

 4. Đảng CSVN thường dùng chữ ''vinh quang, quang vinh'' cho Hồ Chủ Tịch và cho chính ḿnh. Có bài hát ca ngợi Bác như sau: ''Hồ Chí Minh, Ánh Thái Dương rực sáng bầu trời, nâng chúng ta lên cuộc sống làm người'' ! Như vậy, các Vua Hùng và các Vị Tiền Bối khác, kẻ cả Ông Bà Cố của tôi chưa được thành người.

 

                Bài thơ 2                                            ÂM HƯỞNG THẦY CÔ

                                                                                                          

Nhớ thời áo trắng thư sinh

Đến trường học tập cho ḿnh thành nhân

Líu lo chim hót vui sân

Lời thầy cô giảng thiết thân như là

Tiếng ḷng của mẹ, của cha

Của người xây dựng Sơn Hà xưa nay

Gió vờn, lùa suối tóc bay

Mực tṛ làm đổ dính tay, dính bàn...

Nhà trường là khoảng không gian

Của t́nh yêu mến nồng nàn, thanh cao

Thầy cô trân trọng bước vào

Tṛ liền đứng dậy, cúi chào nghiêm trang

Bài ghi lên bảng rơ ràng

Nết người: nét chữ từng hàng chân phương

Thầy cô dạy sống khiêm nhường

Khai tâm, khải đạo t́nh thương cho tṛ

Qua sông sử dụng cầu, đ̣...

Không thầy cô dạy, ḿnh ṃ sao ra ?

Thầy cô thay mặt mẹ cha

Là ''từ phụ-mẫu'' thật thà, trung kiên...

Thầy cô ngắm tuổi hoa niên

Nghe ḷng phơi phới, b́nh yên, nhẹ nhàng...     

 

                                                                                                             Phan văn Phước      


<<trở về đầu trang>>
free counters