Cuối Năm 2009, Nh́n Lại
Vi Anh
Năm 2009 là một năm cuộc đấu tranh
cho tự do, dân chủ nhân quyền VN
được thêm lửa. Do Trung Cộng quăng
thêm bổi lấn đất, lấn biển, lấy đảo
của VN vào lửa đấu tranh chống CS Hà
nội để giành lại quyền sống của
người VN. Cuộc đấu tranh của người
dân Việt bắt đầu thành cuộc cách
mạng quốc gia dân tộc chống Tàu Cộng
xâm lăng và Việt Cộng măi quốc cầu
an, cầu vinh.
Thực vậy, Nga cứ bán cho CS Hà nội
máy bay, tàu lặn "hiện đại" của Nga.
Mỹ cứ t́m cách bắt rễ quân sự để có
mặt lại ở Đông Nam A. Tàu cứ việc
canh chừng đàn em CS Hà Nội không
được gần gũi Mỹ. Người Việt trong
ngoài nước Việt không c̣n chọn lựa
nào khác.
Người dân Việt cứ Đường ta ta cứ đi,
cứ đấu tranh tới cho tự do, dân chủ,
nhân quyền Việt Nam và cho chủ quyền
của đất nước. Đó là kết tinh của bao
nhiêu nỗi nhục da vàng, nỗi buồn
nhược tiểu, bao nhiêu kinh nghiệm
máu, nước mắt mồ hôi của người Việt,
ở Bắc, ở Trung, ở Nam, và ở hại
ngoại. Hơn một phần ba thế kỷ người
Việt trong nước mất quê hương ngay
trên quê cha đất tổ của ḿnh, phải
sống trong cảnh nhà tù lớn là xă hội
Việt Nam bị CS Hà Nội thống trị. 35
năm người Việt Hải ngoại thất quốc
sa bang, phải định cư nơi đất khách.
35 năm người dân Việt trong ngoài
nước đau khổ suy tư, rụng từ sợi tóc
về lẽ thăng trầm của vận mạng nước
non nhà trong bàn cờ quốc tế.
Một chân lư sáng ngời hiện ra như
nắng ấm mặt trời giữa mùa đông. Đó
là không có ai thương dân Việt hơn
người Việt. Đó là nội lực dân tộc
Việt là thành đồng vách sắt bảo vệ
nước non, là sức mạnh của Phù Đổng
Thiên Vương chống ngoại bang, không
thế lực ngoại bang nào ngăn cản được.
Nhưng cũng chính người Việt ḿnh lại
hay gây chia rẽ, kích động căm thù
nhau, và mang các chủ nghĩa ngoạị
lai về phá hoại dân tộc ḿnh.
Nên chi, mặc kệ Nga, Tàu, Pháp, Mỹ
muốn làm ǵ th́ làm. Đường người dân
Việt chúng ta, chúng ta cứ đi. Đường
ta ta cứ tiến tới v́ không có người
Mỹ, người Nga, người Tàu, thế lực
ngoại bang nào mạnh hơn thế lực dân
tộc Việt, ngay trên đất Việt, về
chuyện nước, việc dân Việt.
Cái chết của chế độ CS Hà nội đă bắt
đầu khi tóm thâu được Miền Nam. Đúng
như lời tiên đoán của Tướng Do Thái
Moshe Dayan hồi tháng 3.1975, sau
khi thăm chiến trường Việt Nam về Do
Thái nói, "Ngày CS Bắc Việt chiếm
được Sài G̣n, họ sẽ bắt đầu thua
cuộc". Quá thua đi, 35 năm CS Hà Nội
thống nhứt được giang sơn, con tàu
Thống Nhứt đi hàng vạn chuyến mà
ḷng dân không xích lại gần Đảng
được một ly nào. Quá thua, cán bộ
đảng viên đă mất tinh thần cách
mạnh, mất "tính đảng" là yếu tính
tồn vong của một chánh đảng. Thay
vào đó đảng viên sanh suy b́, kèn
cựa v́ quyền lợi cá nhân, tự tư, tự
lợi và bè phái, địa phương Nam Bắc.
Đảng phân hóa lập trường, chia rẽ
khuynh hướng, kỳ thị Bắc Nam. Phe
hay người nào có cơ hội nắm quyền
hành, việc đầu tiên là lo "thu vén
cuối đời".
Chết nên "vô cảm" đáng sợ trước cái
nghèo khổ của người dân, và sự lạc
hậu của đất nước. Trong lịch sử
VN, chưa bao giờ tham nhũng trở
thành quốc nạn như thời CS. Chưa bao
giờ con gái Việt Nam phải đi làm nô
lệ t́nh dục cho Miên, cho Xiêm, cho
Tàu, cho Đại Hàn như bây giờ.
Cái chết của chế độ CS là một qui
tŕnh không thể đảo ngược được nữa..
Chết từ thập niên 1990. Cái nôi của
CS, cả một đế quốc của CS đă chết
tươi, chết yểu sau khi Liên xô và
các nước CS Đông Âu chư hầu đột quị
kinh tế chánh trị và nhân dân nổi
dậy. Hai nước lớn ở Á Châu c̣n sót
lại với chế độ CS phải đổi màu kinh
tế mà họ gọi là đổi mới, đúng ra là
trở về hệ kinh tế cũ lấy tự do kinh
doanh và quyền tư hữu làm gốc.
Cái chết của chế độ CS v́ CS Hà Nội
là cả một tập đoàn cầm quyền vô tài,
bất tướng, phi chánh nghĩa. Đúng như
lời vị Tổng Thống đầu tiên của đảo
quốc Đông Timor, một thuộc địa sau
cùng trên thế giới giành được độc
lập, nói, những người du kích giỏi
không phải là những người lănh đạo
quốc gia giỏi.
Cái chết của chế độ CS Hà Nội v́
chính cái độc tài đảng trị toàn diện
của CS giết CS Hà Nội. Độc tài là mẹ
đẻ sanh ra vô vàn cán bộ đảng viên
và địa phương tham nhũng, quan liêu,
cửa quyền, dối trên lừa dưới, vô kỷ
luật, vô tổ chức, vô chánh phủ làm
rối beng, lũng đoạn guồng máy điều
hành quốc gia. Loạn và nhiều đến mức
nếu thẳng tay trừng trị th́ Đảng
chẳng c̣n ai mà xài. Loạn và nhiều
đến mức sửa đầu này ḷi đầu kia,
càng sửa càng sai v́ những thứ bịnh
ấy đă nhập lư từ trên xuống dưới từ
dưới lên trên từ trong ra ngoài và
từ ngoài vào trong rồi.
Lịch sử đă chứng minh, thông thường
người dân chỉ chịu đựng đến mức nào
thôi. Phong trào người dân Việt
chống CS Hà Nội đă trở thành một qui
tŕnh không thể ngăn cản, không thể
đảo ngược nữa. Trong hàng ngũ lănh
đạo CS cũng biết, cố gắng trấn áp để
xoay sở thu vén cuối đời trong 20
năm nữa. CS Trung quốc, tài phiệt Mỹ
Nga, không một thế lực thực dân mới
nào có thể ngăn cản được. Thật là
không tưởng những người Mỹ, những
người Tây hy vọng dùng kinh tế để
chuyển hóa CS Hà Nội.
Người dân Việt thực tế hơn, đă tự
rèn luyện vượt qua nỗi sợ không rời
của dân Ba Lan đối với CS trước khi
Đức Giáo Hoàng về nước khuyên người
dân Ba Lan đừng sợ nữa. "Diễn tiến
ḥa b́nh" của tự do, dân chủ, nhân
quyền của người dân đă diễn tiến
không c̣n ḥa b́nh nữa, mà trở thành
bất tuân hành dân sự, khiếu tố, biểu
t́nh, đ́nh công, lăng công, có nơi
đánh đập Công An CS. Phong trào nhân
dân chống Cộng đang phát triển từ
điểm đấu tranh tôn giáo sang diện
đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân
quyền Việt Nam. Hố sâu ngăn cách
thành thị nông thôn, giàu và nghèo -
điều mà Đảng CS Trung quốc sợ là sẽ
biến cuộc cách mạng nổ bùng; hố sâu
đó ở VN sâu rộng hơn ở TC. 99,6%
dân số VN là dân chúng chỉ chiếm
được 30% tài nguyên quốc gia, trong
khi 0.4% dân số là cán bộ, đảng viên
chiếm tới 70% tài nguyên quốc gia.
Lửa cách mạng chánh trị chông phi
nhân quyền, phi dân quyền, xă hội
bất công, bóc lột, áp bức đó đang
ngún ở Việt Nam mà Hà Nôi không có
đủ khôn ngoan và cũng không biết
giải quyết - trừ việc trấn áp. Lại
bị Tàu quăng thêm bổi vào qua hành
động Tàu lấn đất, lấn biển, lấy đảo
của VN. Cơn băo đấu tranh đang tiến
dần thành cách mạng nhân dân mang
màu sắc quốc gia dân tộc, chống xâm
lăng Tàu và tay sai của TC - là Việt
Cộng.
VI ANH