Video Tài Liệu Audio Tài Liệu Nhạc Tin Tức & Thời Sự B́nh Luận

 

CSVN Thoát Hiểm Bằng Cách Bôi Nhọ Kitô Giáo

CSVN Thoát Hiểm Bằng Cách Bôi Nhọ Kitô Giáo
MỘT SÁCH LƯỢC THÂM ĐỘC CỦA CỘNG SẢN


Người ta không rơ chính xác thời điểm cuộc chiến trên diễn đàn ảo (thư điện tử) về tôn giáo đă bắt đầu từ bao giờ, nhưng có thể nói là những khiêu khích tôn giáo tái diễn khởi đi mạnh mẽ sau khi trận chiến bằng thư điện tử về Nguyễn chí Thiện đă lắng xuống. Khi phe tấn công Nguyễn Chí Thiện gồm những nhân vật “ảo” như Triệu Lan, Việt Thường, Trần Thanh, lôi cuốn thêm một vài nhân vật “thực” trong cộng đồng như Đặng Văn Nhâm và Đốc tờ Nguyễn Thị Thanh... đă không c̣n thêm lư lẽ thuyết phục rằng Nguyễn Chí Thiện là giả, là “con mồi” của cộng sản Việt Nam nữa, th́ đột nhiên một vài bài phê b́nh về Công Giáo viết bởi Tiến Sĩ Trần Chung Ngọc và Giáo sư Nguyễn Mạnh Quang lại tiếp tục xuất hiện ào ạt trên diễn đàn điện tử.
Đọc những bài viết loại nầy, một số người Công Giáo nhiệt t́nh đă phản ứng bằng cách phổ biến các bài giảng về Chúa, về các Thánh, về giáo lư CG. Tuy giới bảo vệ đạo Chúa không dùng những ngôn từ “đấu tranh” để chống lại những bài viết kia nhưng những tác giả khiêu khích Tôn Giáo lợi dụng sự chân thành và thiếu kinh nghiệm của phe bảo vệ, mà t́m cách bôi lọ Công Giáo thêm. Từ đó, cuộc chiến (ảo) dần dần leo thang. Phía khiêu khích bắt đầu viết những lời mạ lị thực sự đến các Đấng mà người Công Giáo tin là Thượng Đế như Chúa Giêsu, và Đức Mẹ Maria. V́ bất măn với tính cách lăng mạ quá đáng ấy, một vài người Công Giáo nổi nóng và bắt đầu dùng ngôn từ “chợ búa” để đối lại (dĩ nhiên vẫn trên các diễn đàn “ảo”). Kết cuộc, các Đấng được thiên hạ thờ kính đều bị bôi lọ hết, kể cả Phật Bà Quan Âm hay Đức Mẹ Maria.
Sự kiện chia rẽ nầy làm đau ḷng những người quan tâm đến sự đoàn kết cộng đồng, kể cả người không theo một tôn giáo nào. Tuy không đến nỗi đánh nhau đổ máu trên thực tế, nhưng cũng làm giảm đi sức mạnh đoàn kết đáng kể. Người nhạy cảm có thể chú trọng đến yếu tố tôn giáo nhiều hơn trong các chương tŕnh chung và hoài nghi những người tích cực khác trước khi bắt tay vào các công việc phải có nhiều bàn tay góp sức. Nhận xét về nguyên nhân của những bài khiêu khích tôn giáo của Trần Chung Ngọc và Nguyễn Mạnh Quang, chúng ta thấy sự việc không đơn giản.
a) Giả thiết thứ nhất: Những bài viết về tôn giáo giải toả được những thắc mắc về lịch sử:
Một số người cho rằng những bài nghiên cứu của TS Trần Chung Ngọc là có cơ sở khoa học, nhằm vào việc giải tỏa các khúc mắc lịch sử. Lư luận nầy được đặt ra từ lâu, nhưng thực tế không đúng trong trường hợp hiện tại. Người có mục đích nghiên cứu tôn giáo phải là người nghiên cứu và có học vị về tôn giáo. Một khi muốn nghiên cứu bất cứ vấn đề ǵ, nhất là vấn đề tôn giáo, người nghiên cứu thực sự phải luôn áp dụng nguyên tắc Khách Quan và Trung Thực. Ở đây các bài viết về Thiên Chúa Giáo (Công Giáo, Tin Lành) do các tác giả đăng đều không có tính nầy mà hoàn toàn là chủ động “tấn công” Thiên Chúa Giáo với những chủ quan của họ, khi xử dụng ngôn từ mạ lị nhiều hơn đồng thời dẫn chứng lệch lạc những nguồn khảo cứu. Có lẽ cả trăm năm nay, người Công Giáo không hề nhận ḿnh là theo đạo “Catô”, “Da Tô” hay “Gia Tô”, nhưng theo Trần Chung Ngọc, Nguyễn Mạnh Quang, Nguyễn Kha và Trần Văn Kha-những người viết về Công Giáo đều xử dụng những chữ nầy, như một sự mạ lị gián tiếp, đôi khi nhóm Trần Chung Ngọc c̣n coi người Công Giáo là “bè lũ Vatican”, gọi Cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm và chế độ Đệ Nhất Cộng Hoà là nhóm “dâng Việt Nam cho Vatican”, trong khi ai cũng biết là dưới chế độ Ngô Đ́nh Diệm, hầu hết mọi chức vụ quan trọng (An Ninh, Quốc Pḥng, Ngoại Giao. Nội vụ, Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Đội...) đều nằm trong tay các vị lănh đạo là Phật Tử. Ngay cả người thân tín nhất, 24 giờ đều có mặt bên Tổng Thống, người mà biết hầu hết mọi hoạt động của Tổng Thống và có thể “giết Tổng Thống” dễ như trở bàn tay, lại là một người phật Giáo thuần thành, Đại Úy Đỗ Thọ, cháu ruột của Đỗ Mậu, người điều hành mạng lưới An Ninh của chế độ. Bên cạnh đó, người thân tín thứ hai, vẫn luôn hiện diện với Tổng Thống là cụ Cao Xuân Vỹ, cũng là một Phật Tử. Cho đến ngày nay, sau hơn 40 năm cách biệt hai thế giới, người Phật Tử ấy vẫn hằng năm, tổ chức lễ giỗ Tổng Thống Diệm một cách trang trọng. Cụ sẽ tổ chức măi cho đến ngày Cụ về với người bạn quư của Cụ, Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm. Chưa hề có việc Công Giáo được đặt thành Quốc Giáo. Các trường tư không đọc kinh. Với Việt Nam, th́ Vatican vẫn chỉ giữ vai tṛ khiêm nhượng y như các quốc gia khác. Vậy, những lư luận của Trần Chung Ngọc, Nguyễn Mạnh Quang và những người cùng phe gán ghép Tổng Thống Diệm dâng nộp đất nước cho Vatican đều chứng tỏ họ rất chủ quan để hung hản “tấn công, mạ lị, và xuyên tạc lịch sử”, chứ không phải là nghiên cứu lịch sử.
b) Giả thiết thứ hai: Đây là sách lược chia rẽ tôn giáo của Cộng sản, nằm trong nghị quyết 36:
Như đă viết ở trên, từ nhiều năm nay, việc dùng bút mực để tấn công Thiên Chuá Giáo (Công Giáo, Tin Lành và tất cả những ai theo đạo Thiên Chúa) được tiến hành đều đặn, bền bỉ, và càng ngàng càng gia tăng cường độ với những bài viết đi sát với thời sự, như việc Giám Mục Ngô Quang Kiệt trả lời Đảng, vụ Thái Hà biểu t́nh đ̣i đất gần đây. Trong số những tác giả của việc tấn công nầy, Trần Chung Ngọc và Nguyễn Mạnh Quang là những tiên phong xung kích dữ dội nhất. Nguyễn Kha và Trần Văn Kha trước đây tham gia tích cực vào trận chiến nầy, nhưng bây giờ có vẻ không hoạt động mạnh bằng Trần Chung Ngọc và NM Quang. Diễn đàn chính mà các tác giả chống Thiên Chúa Giáo nầy là tờ báo điện tử “Giao Điem online”. Một vài bài của TC Ngọc và NM Quang lại được đăng trên báo Công An Nhân Dân Thành Phố Hồ Chí Minh với những lời lẽ ngợi khen của Công An về “sự trung thực của các tác giả”.
Những đề tài chống đối Công Giáo đại loại gồm có: “Catô giáo trong ḍng lịch sử, Có thể tha thứ bẩy núi tội lỗi của Giáo Hội Công Giáo không? Công Giáo Hắc Sửu (từ 1 đến 6), Di hại của nền đạo lư Thiên La Đắc Lộ, Hiểm Hoạ Ki Tô là có thực, Linh Mục là ai? Mary trong Catô giáo Rôma, Đ̣i đất? Đất nào? Đất của ai? Lột mặt nạ Catô giáo...”Nội dung của những bài nầy đều nhằm việc bôi lọ Thiên Chúa Giáo một cách kinh hoàng, khích động hận thù giữa Phật Giáo và Công Giáo, và từ đó tấn công luôn chế độ Việt Nam Cộng Hoà - Từ Cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm đến Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.
Trong khi đó, Trần Chung Ngọc lại đứng dựa trên vai tṛ một người có ḷng với Chủ Nghĩa Xă Hội, viết thư yêu cầu Nhà Nước trừng trị những người dân đ̣i quyền sở hữu tài sản của họ:
“Tuy những điều tui tŕnh bày ra đây có thể hơi khó lọt tai của một số dân Catô cuồng tín; nhưng tui tin rằng có bộ máy công quyền của Nhà Nước Việt Nam c̣n biết nhiều bí mật động trời hơn nữa. Mong là Nhà Nước Việt Nam đă có nhiều khôn khéo chính trị từ trước đến nay với “khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng” th́ ba cái lẻ tẻ cắc ké như vụ Tổng Kiệt chỉ là tṛ chơi trẻ con thôi. Chúc Nhà Nước Việt Nam sớm dẹp yên đám giặc cỏ để dồn hết trí lực cho việc đối đầu với tham nhũng và ngoại xâm. Nhưng Chúa nói bậy, đồng tiền của dân gian tiêu dùng đâu có phải là của César, César chỉ có cái h́nh trên đó, và Chúa th́ có cái ǵ? Khi chết chỉ có cái khố rách mang trên ḿnh đeo tọng ten trên cây thập giá. Vả chăng Chúa đă nói thế giới nầy không phải của ta. Nhà Nước có ăn cướp Thiên đường của Chúa đâu mà trả cho Chúa?”
Sau khi đă ca tụng cộng sản “kẻ thù nào cũng đánh thắng”, Trần Chung Ngọc tấn công Tin Lành. Tuy với Tin Lành TC Ngọc mạ lị ít hơn, nhưng cũng không kém phần thủ đoạn. Trần Chung Ngọc cho rằng “chỉ những kẻ ít học, ngu dốt mới theo Tin Lành”. Trần Chung Ngọc viết:
“Tin Lành cấy vào đầu tân ṭng mặc cảm tội lỗi, và để có thể vào trong cộng đồng Tin Lành, người tân ṭng phải tin rằng ḿnh sinh ra trong tội lỗi [ở đây chúng ta cần hiểu, tội lỗi đây là tộ tổ tông], và v́ cái bản chất tội lỗi đó con người không thể làm điều ǵ tốt.”
C̣n Nguyễn Mạnh Quang tha thiết hơn. Trong khi viết thư khẩn cầu Nhà Nước Cộng sản áp dụng biện pháp mạnh mẽ với giáo dân Thái Hà là những kẻ gây rối loạn trị an, Nguyễn Mạnh Quang ca ngợi Cộng sản và chê bai người Quốc Gia, lá Cờ Vàng và Chính Nghĩa dân tộc:
“Từ cuối thập niên 20, Đông Dương Cộng Sản Đảng có cấp tiến hơn trước. Đảng nầy đề ra 3 mục tiêu để theo đuổi:
1- Đánh đuổi Liên Minh Xâm Lược Pháp-Vatican để giải phóng đất nước.
2- Thực hiện một cuộc cách mạng chính trị bằng cách khai tử chế độ quân chủ bất kể là theo mô thức trung ương tập quyền (absolute monarchy) hay quân chủ lập hiến (constitutional monarchy) để giải quyết cho nhân dân những tệ trạng phong kiến lỗi thời làm cản trở những tư tưởng tiến bộ của loài người.
3- Tiến hành cách mạng xă hội, đặc biệt nhất là cách mạng ruộng đất để san bằng những bất công về kinh tế trong nông thôn do chính quyền bảo hộ Pháp-Vatican tạo nên như đă tŕnh bày ở trong phần II của sách này. Sau nầy, vào những năm 1954-1975, ở miền Nam Việt Nam, Giáo Hội cũng vẫn xử dụng quái chiêu nầy với các tín đồ Da-Tô Ngô Đ́nh Diệm và Nguyễn Văn Thiệu do Liên Minh Mỹ-Vatican đưa lên nắm quyền tổng thống, chỉ khác một điều là vào những năm nầy, Giáo Hội được Mỹ để cho tự do quản lư nhân dân với những khoản tiền viện trợ Mỹ và vô cùng hào phóng. Nhờ vậy mà Giáo Hội có thể tha hồ dùng bạo lực nhà nước để cưỡng bách nhân dân phải theo đạo Da Tô, sát hại những người không chịu khuất phục, ra công cướp đoạt tài sản quốc gia, tận t́nh bóc lột nhân dân, dùng cả trăm phương ngàn kế ăn chặn tiền viện trợ Mỹ, làm kinh tài bất chính, và dùng chính sách ngu dân và nhồi sọ biến người dân miền Nam thành những người bị điều kiện hoá giống như người Tây Ban Nha trong thời Trung Cổ
Tóm lại, những thứ như chính quyền Quốc gia, chính nghĩa quốc gia, lá cờ vàng ba sọc đỏ, nhân vật Ngô Đ́nh Dỉệm và Việt Nam Cộng Ḥa đều do bàn tay đạo diễn của Giáo Hội La Mă tạo dựng nên.Như vậy, tất cả những thứ nầy đều là công cụ của Giáo Hội La Mă và cũng là biểu tượng cho quyền lực của Vatican tại Việt Nam.”
Hai đoạn văn mẫu trên đă cho người đọc thấy rơ chỗ đứng của hai nhân vật nầy ở đâu. Và cũng v́ sự khiêu khích quá lộ liễu cho nên những bài viết của nhóm nầy không được phổ biến ở bất cứ phương tiện truyền thông chính thống nào, ngoại trừ website của chính nhóm Giao Điểm, Sách Hiểm, và báo Công An Nhân Dân.
Từ những cuốn sách, bài phiếm luận trên, đột nhiên trên diễn đàn điện tử lại xuất hiện nhiều tên nặc danh, chuyển tiếp các bài viết của Trần Chung Ngọc và Nguyễn Mạnh Quang, đặc biệt nhắm vào ngựi Công Giáo và Vatican. Những người tiếp tay phổ biến loạt bài nầy có thể là những nhân vật từng đăng những bài ca tụng cộng sản như “duyên dáng trinh, hoà b́nh, chế trung hiếu. chế trung thành, vương vũ...”, hoặc là các chuyên viên đánh phá trên diễn đàn như aladin, lỗ trí thâm, bernard chang, hay, một vài nhân vật mới xuất hiện như “hoàng thục an, thiên lư”. Dĩ nhiên, những tên trên đều là biệt hiệu tự chọn của những nhân vật nào đó, và những tác giả nầy lợi dụng tính “ảo” của diễn đàn điện tử mà tung hoành, viết rất mạnh mà không sợ ai khám phá ra chân diện của ḿnh. Nhóm “tiếp hơi“ nầy chỉ biết đăng lại những bài viết trên rồi chú thích bằng những câu bôi bác, diễu cợt, hay chửi bới tục tỉu (đ.m. Chúa, thằng Phao lô là thằng đ. nào?)
Khi người Công Giáo viết lời tranh luận ngược lại, nhóm nầy liền chuyển qua giai đoạn căi lộn, dùng những danh từ “mày, tao, ông nội mày...”và những danh từ rất thấp kém. Người kư tên là “Lyletran” hay “lê trần” c̣n tự xưng là một kẻ “Vô Thần” và gởi lên diễn đàn một bài viết chống Công Giáo được sáng tác bởi một tên cộng sản trong Nhà Xuất Bản Khoa học Xă hội vào năm 1965 tại Bắc Việt. Bên cạnh việc đăng các bài viết của cộng sản chống Công Giáo, “Lelytran” c̣n mạ lị CốTổng Thống Ngô Đ́nh Diệm một cách hạ cấp. Những kẻ khác, xử dụng nhiều phương cách khác nhau để bôi lọ những người theo đạo Chúa. “ThienLy” lại có hai khuôn mặt, lúc th́ đăng lên những bài giảng đầy Phật tính, lúc lại làm thư chửi bới Công Giáo, bôi lọ Đức Mẹ Maria. Sau khi các bài viết nầy bị phản bác, một độc giả ở Canada cho biết Thiên Lư là một ông sư có vợ, và có thương mại ở Việt Nam. Độc giả này đă chuyển một thư của vị “ḥa thượng” này từng viết thư cho bà và kư tên Thiên Lư. Dưới tên c̣n có địa chỉ chùa đàng hoàng. Sau tiết này, nhân vật Thiên Lư biến mất.
Trong một hệ thống thư điện tử của một hội ái hữu đồng môn khá uy tín, có chi nhánh trên nhiều quốc gia, từ nhiều tháng nay, đă xuất hiện những cái tên giả như “Tamika Ito, luudanset, noiong, luumanhtrang, KBS30475, bovu...”Những tên nặc danh này chuyên bôi lọ quá khứ của các thành viên cộng đồng, nhưng trên hết, chúng xử dụng một đ̣n rất độc là chụp mũ Công Giáo, Kitô cho những Phật tử để những người này nổi sùng lên, miệt thị Kitô giáo tối đa. Với đ̣n “một ná, hai chim” này, chúng đă thành công một phần trong mục đích chia rẽ các hội ra làm nhiều nhóm nhỏ, v́ không ai muốn tên ḿnh bị đưa ra trước mặt mọi người và bị “làm thịt”, mặc dù ai cũng biết những lời tố cáo đó hoàn toàn vô căn cứ. Lịch sử chứng minh rằng Cộng sản luôn luôn sợ bị mất vai tṛ khống chế, đè đầu cưỡi cổ dân đen, luôn sợ mất cơ hội vơ vét, “đầu đội, tay xách, nách mang”, ôm hết quyền lợi của thiêu hạ vào trong tay, thực hành đúng châm ngôn và mục tiêu của Cộng sản quốc tế: “Đặc quyền, đặc lợi vào ngay tay ḿnh” (Quốc Tế Ca). Do đó, họ rất sợ sự đoàn kết toàn dân, mà dân Việt lại trọng tíng ngưỡng, nên họ phải làm mọi cách “chia để trị” Tôn Giáo. Bên cạnh việc t́m cách mua chuộc, cho địa vị, tặng ân huệ với vài lănh đạo các tôn giáo khác, họ tấn công Công Giáo liên tục. Lư do: đạo Công Giáo có một hệ thống hành chánh rất khít khao, cho nên mua chuộc th́ dễ bị nhận diện. Trường hợp các linh mục Phan Khắc Từ, Trương Bá Cần, Đa minh Thiện Cẩm... nhận ân huệ của Cộng sản, lập tức bị tín hữu tẩy chay, bị các linh mục khác né tránh. Do đó, chỉ c̣n việc tấn công mạ lị Công Giáo và Vatican một cách hùng hổ. Trần Chung Ngọc và những kẻ “tiếp hơi” như Lê Lư Trấn, Y Hoàng, Chế trung Hiếu, Chế trung Thành...liên tục t́m ra những bài bôi lọ Công Giáo viết bởi những tay Cộng sản cuồng tín ở khắp nơi
Chúng căm thù Vatican, v́ nếu không có Vatican, không có cuộc Cách Mạng Xanh ở Ba Lan, lật đổ bạo quyền Cộng sản; sẽ không có toàn bộ Cộng sản Đông Âu biến thành đống tro tàn; và Nga Xô hiện nay vẫn c̣n là Liên Xô, thống lĩnh gấn 1/3 thế giới. Nếu không có Vatican, Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn tung hoành dữ dội hơn bây giờ. V́ thế, việc chống Công Giáo và Cố Tổng Thông Ngô Đ́nh Diệm nằm trong sách lược của Cộng sản, muốn người nọ nghi ngờ người kia, trước khi muốn gia nhập một tổ chức nào, sẽ có những thắc mắc: “Ê, thằng cha này đạo ǵ vậy?” Từ đó, các tôn giáo tranh đấu với nhau, mất sự đoàn kết, để Cộng sản yên tâm mà cai trị dân đen. Nhất là khi vụ Thái Hà, vụ Bauxít Tây Nguyên, vụ Hoàng Sa, Trường Sa, bán đất, dâng biển... đang là những vấn đề đau đầu của nhà cầm quyền Cộng sản, họ phải tạo ra hoả mù để dư luận tập trung vào việc khác mà quên đi hiện tại. Lôi kéo được một số người “căi lộn” về tôn giáo, Cộng sản rất vui mừng, v́ như thế, sự đoàn kết của cộng đồng hải ngoại cũng như trong nước sẽ bị chia rẽ, cuộc đấu tranh cho một Việt Nam Tự Do, Dân Chủ sẽ bị trở ngại. V́ thế, việc cần làm của người hải ngoại là chỉ tập trung vào vụ Bauxit Tây Nguyên, Hoàng Sa và Trường Sa, cùng với việc Đảng Cộng sản Việt Nam bán nước cho kẻ thù Trung Cộng để đổi lấy đặc quyền, đặc lợi cho nhóm cầm quyền tham nhũng, thối nát phản quốc này. Tương lai của ngàn thế hệ Việt Nam sau này đang nằm trong tay những người dân yêu nước, hải ngoại và trong nước.
Xin đừng mắc mưu Chia Rẽ của Cộng sản mà hăy tiếp tay lên án việc bán nước, làm hại đến dân tộc. Hăy cất tiếng kêu gào cho cả thế giới thấy Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nông Đức Mạnh đang bán đất của Tổ Tiên. Hăy kêu gọi sự giúp đỡ của các chính khách quốc tế và Hoa Kỳ để đặt Cộng sản Việt Nam trở lại danh sách cần Quan Tâm Đặc Biệt (CPC), và yêu cầu họ chấm dứt ngay hành động bán nước để khỏi ngàn năm ô nhục.

Chu Tất Tiến.


<< trở về đầu trang >>
 free counters