Cộng Đồng Người Việt Tự Do và
những vấn đề cần nh́n lại
Cao Việt, Hội Cựu Sinh Viên VN Úc
Châu
(Những vấn đề được nêu ra dưới đây
phần lớn phản ảnh trung thực nơi tôi
cư ngụ, nhưng chắc cũng phần nào nói
đến hiện t́nh của các CDNVTD khắp
nơi trên thế giới, hy vong là những
băn khoăn trăn trở này sẽ được sự
chia xẽ và góp ư của quí anh chị em
khắp nơi. Thân kính)
Có một hôm thằng bé con tôi lúc mới
học mẫu giáo về nhà bí bô kể tôi
nghe chuyện phải làm ǵ khi nhà
cháy. Lúc đầu tôi không để ư lắm,
nhưng từ ngạc nhiên này đến ngạc
nhiên khác, thằng bé vừa nói vừa làm
động tác, khom người nằm sát xuống
đất ḅ ra cửa t́m cách thoát thân
sau khi kêu cứu ầm ỷ y như thật.
Thằng bé mới gần 6 tuổi, nói năng
chưa rành nhưng sau có thể nhận thức
được những chuyện như vậy? Sau khi
t́m hiểu tôi biết được là cháu bé
vừa học được ở trường, được tổ chức
và huấn luyện bởi các nhân viên cứu
hỏa đến tận từng lớp.
Đây quả là một trong những cái hay
của người Tây Phương. Họ rất sáng
tạo trong phương pháp giáo dục, luôn
quan tâm đến những điều cơ bản thực
tế nhất, những điều mà có thể xảy ra
hàng ngày, không mơ hồ, không lư
thuyết suông.
Câu chuyện nhỏ như thế th́ có ǵ
liên quan đến những vấn đề to lớn
tầm cỡ như việc cộng đồng? Xin thưa,
vấn đề là ở chổ đó, người Việt ḿnh
xưa nay có khuynh hướng hay quan
trọng hóa vấn đề và do thế đôi lúc
thiếu thực tế mà kết quả là có những
dự tính, những chương tŕnh “xa tầm
tay với”. Trong khi có những điều
xem qua rất đơn giản nhưng thật ra
lại đóng một vai tṛ hệ trọng trong
công cuộc xây dựng một cộng đồng
vững mạnh và có uy tín lại không
được quan tâm và đầu tư đúng mức.
Có dịp tham gia sinh hoạt với cộng
đồng trong mấy thập niên qua, tôi
được nghe những bài diễn văn hùng
hồn của bao nhiêu bậc thức giả kêu
gọi đấu tranh cho quê hương giải
phóng đất nước và xa hơn nữa là
những kế hoạch nhằm xây dựng lại quê
nhà trong thời hậu CS, hay những đại
hội, phong trào với đẳng cấp thế
giới. Cao cả thay những tấm ḷng hy
sinh và đóng góp đó! Đáp ứng lại
những lời hiệu triệu, bao nhiêu hội
đoàn đoàn thể đă ra đời và phát
triển mạnh trong những thập niên 80,
90.
Trong những năm gần đây, các thế hệ
nói trên đă bắt đầu có tuổi, phần
phải lo hội nhập vào xă hội mới, một
số vị cũng đă ra đi, phong trào có
vẻ như chậm lại. Lẽ ra những công
cuộc đấu tranh đầy ư nghĩa đó phải
được tiếp nối bằng những thế hệ kế
thừa! Buồn thay tre tàn th́ măng mọc
nhưng trong trường hợp này tre tàn
muốn hết rồi mà măng cũng chẳng thấy
mọc bao nhiêu!
V́ sao như thế, nguyên nhân nào đưa
đến việc khủng hoảng nhân sự kể
trên?!
Thưa quí vị, sau đây là những nhận
xét riêng cá nhân tôi có thể đúng và
cũng có thể sai, xin thành thật đón
nhận ư kiến đóng góp sửa sai của quí
vị.
Thế th́ vai tṛ và trách nhiệm của
CĐNVTD là ǵ? Theo tôi th́ CĐNVTD là
cơ cấu đại diện cho tập thể người
Việt tỵ nạn yêu chuộng tự do ngoài
trách nhiệm tranh đấu cho nhân quyền
đ̣i hỏi tự do ấm no cho đồng bào
trong nước, chúng ta cần phải quan
tâm nhiều hơn đến việc xây dựng một
cộng đồng vững mạnh có uy tín tại
địa phương, lại càng phải quan tâm
nhiều hơn đến các phong trào thanh
niên sinh viên để đầu tư vào những
thế hệ kế thừa.
Với phần lớn những chương tŕnh qui
mô, những kế hoạch “xa tầm tay với”
cùng sự hy sinh và đóng góp của biết
bao nhiêu con tim và khối óc, nhưng
xin thử nh́n lại kết quả th́ chúng
ta vẫn chưa áp dụng được ǵ vào công
cuộc xây dựng và phát triển cộng
đồng hiện tại, vào sự đoàn kết trong
nội bộ mà ngày càng rời rạc, các
phong trào thanh niên trẻ ngày càng
yếu đi.
Thiết nghĩ, nếu muốn xây dựng một
tiền đồn vững chắc để khả dĩ đương
đầu với những biến cố sắp xảy ra. CĐ
cần rất nhiều sự hậu thuẫn của tơàn
dân hầu tạo nên một thế liên kết và
có uy tín vững mạnh. Nhờ đó, về mặt
đối ngoại chúng ta không hoàn toàn
bị động, không phải chật vật đối phó
với những âm mưu hiểm độc của bè lũ
CS bán nước mà nguy hiểm hơn nữa là
phải đối đầu với tập đoàn Trung cộng
đang mưu toan nuốt chửng mănh đất
thân yêu mà cha ông đă bao đời hy
sinh ǵn giử. Ngoài ra, sự đoàn kết
tất yếu đó sẽ giúp cho CĐ tránh khỏi
những tranh chấp nội bộ, những mâu
thuẫn sâu sắc của những thành viên
vốn đă từng là những “chiến hữu” năm
xưa nay trở nên trầm trọng kéo theo
cả báo chí và luật pháp, điều này
làm cho đồng bào hoang mang, phân
hóa, lớp trẻ mất niềm tin và dần dần
xa lánh.
Nhân đây, trước cái thảm họa diệt
vong gần kề tôi mạn phép xin gởi
những lời nói thiết tha này đến quí
vị, xin quí anh chị hăy đặt quyền
lợi của đất nước lên trên mà cùng
nhau tạm thời gác lại những mâu
thuẫn cá nhân để cùng mưu t́m một
hướng đi cho CĐ và đặt biệt là cho
những người trẻ, thế hệ kế thừa có
được niềm tin. Ngày xưa, trước thảm
họa xâm lăng của giặc phương Bắc,
Đức Trần Hưng Đạo v́ nợ nước quên
thù nhà, nhờ vào quyết định sáng
suốt của Người mà quân dân đồng ḷng
giết giặc nhờ thế mà mảnh giang sơn
gấm vóc đó c̣n được đến ngày nay,
th́ bây giờ tại sao chúng ta không
tạm gác những dị biệt cùng nhau ngồi
lại để làm một chút ǵ? Có thể chúng
ta có những khác biệt về chính kiến
hay quan niệm cá nhân, nhưng tôi tin
rằng bất cứ ai c̣n nặng ḷng với quê
hương điều có chung một tấm ḷng son
sắt mong muốn bảo vệ quê hương. Xin
đừng chờ đến lúc Việt Nam trở thành
một Tây Tạng, một Tân Cương th́ lúc
đó đă quá muộn!
Vậy th́ phải xây dựng CĐ và đầu tư
vào tuổi trẻ như thế nào? Đây là
những vấn đề quá lớn đối với chúng
ta, nhưng hăy học những bài học của
tiền nhân để lại và áp dụng vào
phong cách làm việc thực tế của
người tây phương để giải quyết vấn
đề biết đâu chừng chúng ta c̣n có
được một hướng đi.
- Đối với những vị đă và đang hy
sinh th́ giờ quí báu và hạnh phúc
riêng tư mà đứng ra đảm đương công
việc CĐ, xin hăy lắng nghe ư kiến
của dân. Ông bà ta có câu: Ư dân là
ư trời và muốn biết được ư dân th́
không c̣n ǵ hơn là tạo cơ hội để
người dân lên tiếng qua việc tổ chức
những buổi hội thảo về mọi vấn đề có
liên quan đến CĐ, chấp nhận cải tổ.
Cha ông chúng ta từ ngàn xưa đă luôn
vận dụng yếu tố ḷng dân để ǵn giữ
nước non, bây giờ tuy là một CĐ nhỏ
bé lưu vong nơi xứ người nhưng tôi
vẫn tin là ḷng dân luôn là cái gốc
là nền tảng của mọi xă hội.
- Ngoài việc lắng nghe ư kiến của
dân, chúng ta cần phải tôn trọng và
trung ḥa tiếng nói của thông tin
báo chí. Vận dụng được sự hỗ trợ của
tiếng nói công luận là CĐ có thể
phần lớn đương đầu với những âm mưu
những thủ đoạn giựt dây gây chia rẽ
trong CĐ. Vận dụng được hay không
th́ c̣n tùy thuộc rất nhiều đến
phong cách làm việc của CĐ. Hy sinh
gánh vác việc chung thật ra chưa đủ
nếu chỉ biết làm việc một chiều. Cần
có đối thoại, tôn trọng những ư kiến
đối lập và luôn đặt quyền lợi của
đất nước lên trên quyền lợi của phe
nhóm. Nghĩ lại cái xứ sở này cũng
hay, chỉ mới mấy trăm năm lập quốc
mà có nhiều điều chúng ta cần học
hỏi. Tôi c̣n nhớ kỳ bầu cử gay gắt
và quyết liệt giữa hai vị thủ lănh:
Paul Keating của đảng Lao Động và
John Howard của đảng Tự Do ngày nào.
Vào ngày cuối cùng của cuộc bầu cử
điều mà tôi nhớ măi là phong cách
cao thượng và hào hiệp của họ. Paul
Keating sau khi chấp nhận thất cử đă
gởi lời chúc mừng đến đối thủ của
ḿnh và trân trọng mời John Howard
đến tư dinh để bàn chuyện quốc sự.
John Howard mặc dù là kẻ chiến thắng
nhưng cũng lập tức vui vẻ nhận lời
và thân hành đến họp với Paul
Keating. Đối với họ, đây là lúc phải
tạm gác lại những mâu thuẫn, những
khác biệt giữa cá nhân và đảng phái
mà chỉ đặc quyền lợi của đất nước
lên trên.
- Việc đầu tư vào các phong trào trẻ
là yếu tố sống c̣n mà từ lâu bị bỏ
quên hay bị lạm dụng. Đây là một vấn
đề nan giải chúng ta cần có những
bước cải cách thật cấp thiết. Hăy
tạo cơ hội cho những người trẻ làm
việc, tổ chức những buổi sinh hoạt
chung như cắm trại, những hoạt động
từ thiện có ư nghĩa hướng về quê
hương, những phong trào thể thao
lành mạnh hay những buổi hội thảo
một cách cởi mở, thân thiện, tạo
điều kiện cho các đoàn thể trẻ ngồi
lại làm việc gắn bó nhiều hơn với
cộng đồng và có những ưu tư về đất
nước. Hơn thế nữa chúng ta cần phải
tạo cơ hội những anh chị em du học
sinh tham gia để họ có dịp trau đổi
về tinh thần tự do dân chủ, biết đâu
trong đó sẽ có những người trẻ trở
về thực hiện một cuộc cách mạng tại
quê nhà. Biến cố Thiên An Môn cũng
đă từng làm lung lay Trung Cộng và
góp phần rất nhiều vào công cuộc cải
cách tại đất nước này.
Tôi có một người bạn mà lúc c̣n sống
anh đă cống hiến rất nhiều cho CĐ và
tuổi trẻ VN mặc dù cơ thể yếu đuối
và bịnh hoạn triền miên. Bạn tôi,
anh Văn Xuân An lúc ấy có nói với
tôi rằng:
“Đừng đ̣i hỏi nhiều những anh chị em
làm việc CĐ, những ai đă hy sinh
thời giờ, hạnh phúc riêng tư của
ḿnh đứng ra gánh vác chuyện chung
là quí lắm rồi! Hăy trân quí sự đóng
góp của họ và chỉ khi nào ḿnh cùng
săn tay áo vào lo việc chung th́
chúng ta mới có quyền hy vọng là
cộng đồng c̣n tồn tại”
Giờ đây, suy gẫm lại những lời anh
nói tôi thấy có lư, và hẳn nhiên là
bạn và tôi sẽ không muốn bị lâm vào
hoàn cảnh của những người Tây Tạng,
Tân Cương đă và đang chứng kiến dân
tộc và đất nước của họ dần dần bị
hủy diệt. Có thể những ư kiến trên
đây có phần nào thẳng thắn, xin quí
vị thông cảm và sửa sai cho, nhưng
tôi biết được rằng sau khi ngưng
bút, tôi sẽ ôm thằng con vào ḷng
tôi sẽ nói cho nó nghe:
“Con ơi! Căn nhà của ông bà tổ tiên
đang dần dần bị thiêu hủy, phần lớn
cũng là lo lỗi của ba, đă không hết
ḷng chăm lo ǵn giữ. Hăy tha thứ
cho ba!