Video Tài Liệu Audio Tài Liệu Nhạc Tin Tức & Thời Sự B́nh Luận

 

Công an Hà Nội cúi đầu nhận tội vi phạm pháp luật và nhân quyền

Công an Hà Nội cúi đầu nhận tội vi phạm pháp luật và nhân quyền

 

Trần Khải Thanh Thủy

 

JPG - 10.8 kb

Chị Nguyễn thị Men

Trong hai ngày đầu tháng 7-2009, tám công an thành phố Hà Nội, dẫn đầu là ông Thắng tràn xuống huyện Chương Mỹ, sau đó cho người về xă Đông Phương Yên để mời chị Nguyễn thị Men- một cư dân đi kiện lâu năm của làng khiếu kiện Việt Nam, lên trụ sở công an huyện "làm việc"

Cùng có mặt trong đoàn là 80 công an huyện Chương Mỹ và một số công an tỉnh Hà Tây cũ (nay là cơ sở 2 của Hà Nội.) Tổng cộng gần 100 kẻ đầu trâu mặt ngựa quây lấy người đàn bà quê mùa khốn khổ, hỏi những câu hỏi sặc mùi đảng và nhà nước cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam, một nhà nước cai trị dân theo kiểu : Nói láo, nói dối, ăn cướp và sát nhân.

Cụ thể tên Thắng hỏi:

- Trong qúa tŕnh bao vây canh giữ nhà chị Trần Khải Thanh Thuỷ chúng tôi thấy chị liên tục ra vào nhà chị Thuỷ, vậy chị cho biết chị đến nhà chị Thuỷ làm ǵ ?

Đáp: -Tôi là người cùng quê với anh Tân, chồng chị Thuỷ, con tôi thất nghiệp, tôi định nhờ anh Tân xin cho cháu vào làm bảo vệ tại trường hoặc bất kỳ công việc nào

- Không đúng, tên Thắng sủa:- Chị là người đi khiếu kiện bao nhiêu năm, không lẽ chị không biết bà Thuỷ là người chuyên viết bài nói xấu đảng và nhà nước thông qua việc khiếu kiện của dân oan

Đáp:- Qua bà con ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, tôi biết chị Thuỷ, nhưng không có nghĩa biết là được gặp, được mời đến nhà, nhờ quen qua anh Tân mà tôi mới đến, khi nhà anh Tân chuyển về Hà Nội

Một tên chó săn mật vụ thường lảng vảng quanh khu vực nhạy cảm, từng bắt hụt chị Men , khi chị từ trong đó đi ra, chặn họng:

- Chính tôi đă nh́n thấy chị ở trong nhà chị Thuỷ và chị Thuỷ ra tận cửa tiễn chị, đúng không? Nếu chị chỉ đến gặp anh Tân, sao chị Thuỷ lại phải đứng dạy tiễn chị

Đáp: - Tôi không phải là chó, cũng không được đảng và nhà nước đào tạo thành chó săn chuyên nghiệp nên không thể trả lời câu hỏi ấy, v́ câu ấy thuộc phạm trù người, thuộc một đẳng cấp cao hơn

Gầm gừ trong cổ họng những tín hiện riêng của chó - mang nhăn hiệu đảng cộng sản Việt Nam, tên này nói: - Chị ăn nói cho cẩn thận, lấy tiền của bà Thuỷ bao nhiêu lần rồi , có biết tiền ấy là tiền xấu không?

- Ai cho th́ tôi lấy, c̣n xấu hay không phải hỏi các ông trước? Đồng tiền các ông nhận hàng ngày đă tốt đẹp, tử tế ǵ chưa ? Hay là cướp đoạt từ mồ hôi nước mắt của dân, do quan thầy chi trả ?

Biết làm căng không có lợi, những tên " dog" - made in police of Viet Nam hỏi lảng sang chuyện khác:

- Ai xui bà đi tị nạn chính trị, có phải bà Thuỷ không?

- Chả cần bà Thuỷ sui tôi cũng đi, 22 năm đi kiện nằm ngủ ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng, trong đó chẵn 12 năm ở ngay trước cửa nhà ông thủ tướng Phan văn Khải, con tôi thường xuyên bị muỗi đốt sưng giái lên...Chính tiếng khóc của nó từ hồi 5 tháng đă sui tôi phải đi khỏi nhà nước độc tài khốn nạn bất công này đấy

Quay trở lại chủ đề cũ, tên Thắng- chó già nhất trong đám chó săn của đảng có mặt trong trụ sở, bắt nọn:

- Chị đă từng kư trong sổ nhận tiền của chị Thuỷ, đúng không? Chính chúng tôi đă nh́n tên và chữ kư của chị trong cuốn sổ ấy

- Tôi đă nói rồi, ai cho tôi một hào, bảo tôi kư tôi cũng kư. Tôi đi kiện già nửa đời người , khi khát có người cho uống nước th́ tôi uống, đói có người cho nắm gạo th́ tôi xin, tôi không phải loại người đi ăn cướp như đảng và nhà nước này từng đào tạo các ông

Tạo hiện trường giả để dồn chị vào bẫy, nghĩ chị đă mắc mưu chúng, một tên trong bọn cất giọng bâng qươ:

- Nghĩa là đă từng kư nhận để lĩnh tiền rồi, vậy tổng cộng là bao nhiêu tiền, lĩnh mấy lần?

Đáp: - V́ là người đồng hương với chồng, nên bà Thuỷ không đuổi cổ tôi ra khỏi nhà là may rồi , làm ǵ bà ấy phải đưa tiền cho tôi ?

Không chờ đợi câu hỏi này từ người đàn bà nổi tiếng toàn tỉnh về thành tích khiếu kiện và chửi hết lượt lănh đạo từ tổng bí thư Nông Đức Mạnh, Phan văn Khải, Lê Khả Phiêu, Trương Mỹ Hoa, Nguyễn thị B́nh v.v.. Cả đám chó nhâu nhâu sủa:

- Ai là người đưa bà Thuỷ về Trường Yên viết bài và phát tán bài khắp xă hả?

Đáp: - Quê chồng bà ấy ở đây, bà ấy lại từng dạy học ở trường cấp III của huyện Chương Mỹ cả chục năm trời, nên bà ấy tự biết đường đi lối lại, không cần ai đưa

- Được, thế những lần bà Thuỷ về Trường Yên có vào nhà chị không? Có sai bảo, nhờ vả chị điều ǵ không?

- Các anh ăn lương của nhà nước, chuyên làm những việc lèm nhèm hèn hạ như thế, th́ tự đi mà điều tra lấy. Bà ấy xuống xă viết bài, không phải đi chơi nên không cần phải đến nhà ai cả

Lúc căng lúc trùng, mềm nắn rắn buông, cả trăm thằng hỏi, chỉ một người nói, nên chúng lại đổi đề tài, đánh lạc hướng chú ư của người đàn bà quê mùa:

- Nhưng quê anh Tân không phải ở Trường Yên, chị có dám đảm bảo dẫn tôi đến nhà anh Tân không? Chị quen biết anh Tân trong trường hợp nào:

Cả nước này quen biết nhau, huống hồ tôi với anh Tân là người cùng huyện, cùng tỉnh chỉ khác xă, cách nhau đúng một con đường, làm ǵ các ông phải hỏi?

- Làm ơn đi mà - một tên bỗng dưng thay đổi chiến thuật : Chúng tôi đi từ thành phố về đây gặp chị để tố cáo những việc làm xấu xa của bà ấy

- Tôi đă nói rồi, bà ấy chỉ cho tôi một lần 200.000 VND ở vườn hoa khi tôi bị sốt, và bảo tôi kư, c̣n tôi không được hân hạnh quen biết bà ấy nên không hề biết bà ấy là người như thế nào? Nếu đă xấu với đảng và nhà nước th́ chắc chắn bà ấy phải tốt với dân đen chúng tôi...V́ chỉ có nhờ đảng cộng sản và công an Việt Nam mà 50 năm qua cuộc sống của tôi và gia đ́nh mới bị đầy đoạ như thế này : Cả 3 chị em gái đi thoát ly bị chính quyền xă cướp mất trắng 9 sào ruộng, chồng bị giám đốc vu cáo, lừa gạt, phẫn nộ bỏ đi, khi con c̣n trong bụng mẹ, bản thân tôi bị giám đốc vu cáo, hăm hại, đuổi khỏi ngành từ năm 1987. Con 5 tháng tuổi đă theo mẹ đi kiện, đến bây giờ, em họ đi bộ đội chết 38 năm nay, từ khi giái c̣n chưa mọc lông, bị cắt toàn bộ tiêu chuẩn liệt sĩ, v́ lư do, chưa có vợ con, trong khi bố mẹ đă chết nên anh chị em không được hưởng... Xây một căn nhà lên để lấy chỗ thờ em th́ bị chính quyền xă sai người đến cưỡng chế hai lần, thu cả ảnh, cả bằng liệt sĩ. Cháu bị hẹp van tim cần tiền để mổ nhưng xă không chứng nhận hộ nghèo, không làm bảo hiểm y tế nên đành kéo nhau lên rừng xanh, núi đỏ để kéo dài sự sống được ngày nào biết ngày ấy...Tôi đi kiện 22 năm không nhà không cửa, không công ăn, việc làm, phải ở nhờ cái nhà rách của nó, cày thuê cấy mướn để sống qua ngày đây... Đảng tốt nhỉ? Công an sống trong ḷng đảng không biết hay sao mà c̣n phải hỏi ai xấu ai tốt ?

- Lè lưỡi, lắc đầu v́ cả bầy thú thua một người đàn bà khiếu kiện, những tên đầu đàn lại bảo:

- Chị ăn nói sắc sảo, bản lĩnh vững vàng lắm, chắc bị bà Thuỷ tiêm nhiễm đầu độc hả?

Chẳng cần đến bà Thuỷ nào hết, chính công an các ông phải bảo tôi trong những ngày đi kiện là " Ma chê, quỷ trách, ông bà ông vải khóc" kia. Nếu không bị lũ đầu trâu, mặt ngựa các ông đàn áp, việc ǵ tôi phải gào, phải thét lên như thế? Động đến ông bà ông vải là động đến cơi tâm linh. Chính ma chê quỷ trách, ông bà ông vải phải khóc v́ hành động sát nhân tàn bạo của lũ công an các ông mới đúng

- Thôi nào, trả lời vào thẳng câu hỏi đi: - Một tên đập bàn quát : - Lấy tiền của phản động bao nhiêu lần rồi, tổng cộng bao nhiêu đô la, khai ra?

Không một chút nao núng ,người đàn bà quát trả:

- Lấy một lần 50 đô ở vườn hoa, do một người nước ngoài cho, được chưa?

Giở lạị chiêu bài cũ rích, tên Thắng nắn gân:

- Chúng tôi đă bắt bà Thuỷ lên đồn làm việc rồi, chính bà ấy đă khai nhận tất cả, ngoài chị c̣n một số người nữa, chị đừng chối nữa, có cần tôi đưa chị Thuỷ ra đối chất với chị không?

- Th́ cứ đưa ra, động vào bà Thuỷ bao nhiêu lần, bị cả thế giới sát muối vào mặt, chưa biết xấu hổ, nhục nhă hay sao mà bây giờ lại định động vào bà ấy?

Im lặng bao trùm cả hội trường pḥng khách của huyện. Cả 100 kẻ th́ 99 kẻ đeo mặt nạ, đẽo lưỡi gỗ, chỉ sống sót một kẻ có lưỡi người, biết xấu hổ phải bỏ đi, 99 kẻ c̣n lại đeo lâu qúa cũng mỏi, cũng chán, đành phải xuống nước:

- Theo chị, đường đi của chị Thuỷ có đúng không, là xấu hay là tốt?

- Tôi chưa đủ tŕnh độ để đi chung con đường của chị ấy, nhưng tôi đủ bản lĩnh chính trị để nhận biết những ǵ xấu với đảng là tốt với dân, v́ đảng nói dối, th́ chị ấy nói thật, đảng ăn cướp th́ chị ấy xin tiền của Hải Ngoại giúp dân, đảng sát nhân th́ chị ấy lương thiện...

- Thế chị không biết chị Thuỷ mới làm cái nhà to lắm à, tiền ở đâu ra mà mua nhà cả tỉ bạc như thế?

- Chị Thuỷ có chồng làm giáo viên, ngoài dạy chính khoá c̣n dạy thêm các lớp năng khiếu, chị ấy lấy tiền ở đâu ra th́ cũng trong sạch, thánh thiện hơn đồng tiền cướp bóc, bẩn thỉu của các ông. Thử hỏi lương các ông có bằng 1/3 lương hải ngoại trả cho chị ấy không? Sao các ông cũng mấy nhà ở Hà Nội, sao lănh đạo Việt Nam, thằng nào cũng có cả tỷ đô la gửi ngân hàng thế giới ?

- Lại giọng kích động của bà Thuỷ rồi , tôi hỏi tŕnh độ đi kiện như bà làm sao biết được những chuyện ấy, có đúng đến nhà bà Thuỷ nhận tài liệu nói xấu đảng và lănh đạo không?

- Việc ǵ phải nói xấu, khi lănh đạo toàn một phường dối lừa, trộm cắp, đĩ điếm, sát nhân như thế

- Khai ra, chị Thuỷ từng đưa cho chị những tài liệu nào? Từng nhồi nhét vào đầu óc chị những ǵ, nói ra?

- Tôi không bao giờ nhận tài liệu ở chị Thuỷ, nhưng vườn hoa th́ đầy ra, có cần tôi nói rơ hơn không?

- Thôi được, thế chị có cung cấp thông tin cho chị Thuỷ không, có nhận đơn của bà con ở Trường Yên đưa ra nhà chị Thuỷ không?

- Ăn có mời, làm có khiến, các anh không thấy tôi chổng mông, chổng tĩ lên cấy thuê từ 4 giờ sáng đến 7 giờ tối, để lấy 100 ngh́n nuôi con đấy à? Các ông ngồi trong pḥng lạnh, đâu có biết đến nỗi khổ của người một nắng hai sương

Cả buổi sáng vẫn không đạt được ư đồ, chúng mắng át đi:

- Đừng quanh co nữa, chị đi kiện 22 năm, c̣n bà Thuỷ th́ chuyên nhận đơn để viết bài phản ảnh, nhất định chị là tay trong của chị Thuỷ, đưa tin tức cho chị Thuỷ rồi, đừng chối nữa.

Ngán ngẩm , khi công việc suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ quanh đi quẩn lại ngần ấy câu, lại nghĩ tới đám ruộng đang cấy thuê, chị Men bảo:

- Tôi chẳng tay trong , tay ngoài ǵ sất, ai cho tôi tiền th́ tôi đưa cả hai tay đón nhận và cám ơn. Miễn là tiền ấy không phải do bán đất, bán biển, cướp mạng sống của người dân như quan thầy các ông là được

Thấy chị cứ lem lém cái miệng như ngựa ăn bánh rán, một tên lấy lại phong độ - cốt cách của công an nhân dân Việt Nam, chuyên vi phạm luật pháp và nhân quyền bảo:

- Đề nghị chị đưa điện thoại ra để chúng tôi kiểm tra; nhất định trong máy của chị phải có số điện thoại của bà Thuỷ.

Lập tức chị Men đứng dạy thế thủ: - Này, có hay không là quyền của tôi , đừng dại mà động đến người tôi là không xong đâu đấy...Tôi giờ chỉ có 3 con đường thôi, hoặc đi tị nạn, hoặc ôm bộc phá đến trụ sở chính quyền cho nổ tung, hoặc đi theo bà Thuỷ, đừng ép tôi đấy...

Biết người đàn bà này không c̣n ǵ để mất, chúng ngao ngán lắc đầu ... và phải để chị về

 

---o0o---

 

Hôm sau, lại loanh quanh mấy câu hỏi vi phạm luật pháp và nhân quyền, chỉ có điều lần này, biết chị không phải là người có thể dùng "chuyên chính" để đe nẹt được, nên chúng lợi dụng cơ hội "vô sản" sau 22 năm khiếu kiện của chị, dỗ dành;

- Chúng tôi sẽ nhận con chị vào làm việc, bây giờ chị cho cháu đi học lại đi, một năm ba lớp...

Qúa trải đời trong việc tiếp xúc với công an, từng bao lần đập muỗi qua đêm tại đồn ...sát nhân Thuỵ Khuê, Quan Thánh, từng doạ sẽ... thải cặn bă ngay trong đồn của chúng khi có nhu cầu, chị chẳng lạ ǵ những tṛ nói láo, nói lấy được để thoả măn dục vọng cướp bóc, dối lừa của chúng, nên trả lời thẳng tưng:

- Thôi đi! Tôi c̣n lạ ǵ cái tṛ bánh vẽ, bánh gian, bán danh của các ông nữa, con tôi đẻ ra để làm người, không phải làm thú, đi ŕnh rập săn bắt người tử tế để lấy công, lĩnh thưởng

Đe không được, đánh không xong, dụ càng khó khăn hơn, cuối cùng chúng đành phải lật bài ngửa:

- Cơ quan an ninh chúng tôi đang cần hoàn thiện hồ sơ về bà Thuỷ, thôi th́ chị viết mấy chữ vào đây:- Con đường của chị Thuỷ đi là con đường xấu. Thế thôi, rồi chúng tôi sẽ để chị về, chúng tôi cũng lui quân sớm. Từ hôm qua chị trả lời gay gắt, la hét, sửng cồ với chúng tôi bao nhiêu lần như thế, chị không thấy mệt à

Đầy vẻ mệt mỏi , ưu tư, chị Men quyết bảo vệ quan điểm của ḿnh tới cùng:

- Tôi chẳng dại vu oan giá hoạ cho ai cả, tôi sống đúng những ǵ cha mẹ dạy, để c̣n để phúc cho đời sau, đâu có thể v́ tiền mà làm láo, làm bậy như các anh, để mấy đời con cháu tôi phải gánh chịu oan nghiệt

Lấy cả trăm tư tưởng học được từ Hồ Chí Minh, đè chết tư tưởng bướng bỉnh, đứng đắn của một người đàn bà gầy g̣, tay không, không được, cuối cùng chúng đành thay đổi chiến thuật, lấy thịt đè người để lấy cho bằng được điện thoại của chị, t́m cái gọi là "chị Thuỷ" lưu trong máy, nhưng không thấy ǵ chúng ngán ngẩm t́m sang phần tin nhắn và hí hửng như bắt được vàng

Trên nền màn h́nh hiện lên hàng chữ: "Cô ơi cháu sợ có chuyện ǵ xảy ra cô ạ"

- Chúng hỏi: - Thế nào, bà báo tin cho mọi người biết bị công an hỏi cung nên mới có tin nhắn này phải không?

Nhếch mép cười bọn chó đớp khẩu xương trên màn ảo, chị Men đáp:

- Cháu tôi bị hẹp van tim, không có tiền thuốc, nên vợ nó nhắn cho tôi như thế chứ sao. Thích th́ lên tận rừng xanh núi đỏ mà hỏi

Tắc tị, chúng quay sang chủ đề ...nhẹ nhàng dễ chịu hơn để hỏi :

- Bao nhiêu năm theo kiện, chị đă bao giờ tổ chức cho bà con đi khiếu kiện đông người chưa ?

Chẳng cần rào trước đón sau ǵ, chị Men đáp thon lỏn;

- 22 năm theo kiện, tôi chỉ có tổ chấy, ổ rận trên đầu, trên người thôi, chẳng có tổ chức nào cả. Riêng tôi cứ nhập vào bà con ngoài vườn hoa, nơi tất cả dân oan Việt Nam cùng đổ tới, chẳng khi nào thiếu người đi kiện, nên lúc nào cũng đông

Lần lượt, chị vạch mặt chỉ tội từng tên: Tên Nghĩa, chuyên vu oan giá hoạ, bị chị chửi lút mặt mấy lần, tên Thương- công an nữ thành phố Hà Nội, đồ lật lọng hai mặt, chuyên ra vườn hoa ngồi lê ŕnh chuyện của bà con về báo cáo láo với cấp trên để đàn áp, khủng bố bà con. Tên Tuân, tên Việt, những sát thủ khét tiếng của đội ngũ sát nhân v.v Ai là người hay giúp đỡ bà con, thỉnh thoảng cho tiền bà con những khi túng thiếu, cơ hàn, chị cũng kể ra vanh vách, đáp lại chúng cũng tiết lộ cho chị một thông tin quan trọng về tên Trịnh Quang B́nh, người Thanh Hoá, cảnh một mẹ, một con, nhà rách như tổ đỉa, bị tai nạn giao thông nên bị ảnh hưởng thần kinh trầm trọng, đang nhăm nhe con đường hù doạ, vu khống các nhà dân chủ để kiếm tiền, đổi đời...

Làm theo mệnh lệnh, nghỉ khi hết giờ...nh́n lên đồng hồ đă 12 giờ kém những cái bụng quen được chiều chuộng ưu ái bằng những đồng tiền dối trá, sát nhân đê tiện rồi , nên tuy công việc chưa đâu vào đâu, chúng cũng sai tên lâu la đưa chị về nhà, sau khi dỗ dành:

Ngày mai chúng tôi vẫn cần tới sự giúp đỡ của chị,

- Không! Chị Men đáp: - Con tôi bảo tôi không nên quan hệ với công an, v́ công an chả tốt đẹp ǵ, đừng có giây vào...Chơi với công an c̣n nguy hiểm hơn chơi với hổ ấy, v́ hổ ở xa, công an ở gần, chớ quan hệ mà dại mặt

Tên công an nhíu mày ra chiều phản đối:

- Sao con trai chị lại có nhận xét tiêu cực qúa

Nóng người, chị gắt sẵng:

- Tiêu cực ǵ, có đảng và nhà nước này tiêu cực tth́ có...Từ khi chưa biết ḅ nó đă phải theo mẹ đi kiện rồi, bị đàn áp bao nhiêu lần. Một, hai tuổi đầu đă phải nhá bỏng ngô, chiêu vài hụm nước lă thay cơm, trong khi mẹ nhịn đói... Bây giờ 22 tuổi đầu, không tŕnh độ, không công ăn, việc làm, có phải nó khổ tại tôi, c̣n tôi khổ tại đảng và nhà nước này gian trá, lừa mị tham nhũng từ trên xuống dưới không?

Bỏ qua giọng móc máy của chị, tên sát nhân giả giọng:

- Lạ nhỉ đang ở nước ḿnh lại cứ thích đi tị nạn nước người

Ngồi sau, chị Men bật cười, tưởng thủng lốp, lún đường luôn :

- Đất nước này đâu phải giành cho tôi, amh không nghe bà con dân oan hát đấy à:

Đất nước này là của chúng mày

C̣n chúng ông đếch có ǵ đâu

Bà con ơi chúng ta là sâu kiến

Bị quan tham suốt đêm ngày cướp bóc

Vùng lên nào, xé xác chúng ra

Vùng lên nào, xé xác chúng ra *

Đă qua buổi làm việc căng thẳng, không phải chết cứng trong bộ sắc phục "cơm dân, áo đảng" nữa, tên này cũng bật cười, hỏi:

- Lại thơ bà Thuỷ nhại rồi tuồn ra cho bà con ngoài vườn hoa chứ ǵ, hay là bài tủ của bà con, chị đưa cho bà Thuỷ?

Ngúng ngoẳng chị đáp:

- Không, câu tôi đưa là câu khác, câu của bà con miền Nam

Tưởng lừa được chị vào bẫy, nó nhắc:

- Câu ǵ? Đọc đi

Chỉ đợi có thế, chị đáp:

Dân oan mất đất buồn rầu!

Có bà phẩn uất... khoe râu cụ Hồ!

Công an thấy thế hô to:

“Kéo quần lên” , kẻo bác ho, cảm hàn!

Hằm hằm nét mặt, nó nhắc:

- Bây giờ th́ hết chối nhé, rơ ràng là làm công ăn lương chỗ bà Thuỷ nên mới chuyên đưa thông tin từ vườn hoa cho bà ấy, lại c̣n chối, c̣n thề thốt ...

- Tôi đâu có chối, cũng đâu có làm công cho ai, toàn đi kiện riêng hoặc đi cấy thuê đấy chứ, lúc năy trong trụ sở, tôi chả bảo đến nhà chị Thuỷ hai lần c̣n ǵ. Riêng thơ ngoài vườn hoa th́ khối, anh cứ ra đấy vài hôm là thành người của bà Thuỷ ngay ...đâu có đến lượt tôi

Biết không dỗ dành, sui ... người đàn bà 53 tuổi ăn cứt gà sáp được, sang ngày thứ 3, chúng đành ngậm bồ ḥn làm ngọt, tạm thời để chị yên vài hôm cấy lúa

 

Đông Phương Yên -Hà Nội

TKTT ( Ghi lại theo lời kể của "đương sự" Nguyễn thị Men )

 

***

 

Nhại theo bài hành tinh xanh của Định Hải

Nguyên bản khổ thơ và lời bài hát

 

Trái đất này là của chúng ḿnh

Vàng trắng đen tuy khác màu da

Bạn yêu ơi chúng ta là hoa quư

Cùng chăm lo , đắp xây đời tươi thắm

Hành tinh này là của chúng ta

Hành tinh này là của chúng ta


<< trở về đầu trang >>
 free counters