Cái bánh vẽ
	
											
											
Cuộc 
											đời thực có nhiều chuyện không ai 
											ngờ, thế mà vẫn xảy ra. Ba mươi sáu 
											năm về trước, người VN trốn lánh 
											công an VC băng qua biên Đông để đi 
											t́m tự do. Ba mươi sáu năm về sau, 
											người VN lại lũ lượt chính thức đi 
											máy bay hay đường bộ , để tụ tập ở 
											cánh rừng miền cực bắc nước Pháp, 
											chờ đợi đi lậu vào Anh Quốc với mục 
											đích được đổi đời.
											Hai lần vượt biên có khác nhau về 
											mục đích, về hành tŕnh, về nguyện 
											vọng, tuy nhiên, cùng phải trải qua 
											những nguy hiểm, và gian khổ giống 
											như nhau.
											Cuộc vượt biên của 36 năm về trước 
											là cuộc vượt biển v́ lư do chính trị, 
											đại đa số thuyền nhân là những người 
											dân miền Nam, VC gọi là “ngụy dân, 
											ngụy quân, ngụy quyền”. Nhũng người 
											này bỏ nước ra đi để tránh sự hận 
											thù, sự kỳ thị của lũ người chiến 
											thắng, để được sống tự do. Người 
											vượt biển biết trước mối nguy trên 
											biển nhưng quyết định một chết hai 
											sống ra đi, v́ ở lại là sống không 
											ra sống. Cuộc vượt biên vi thế được 
											thế giới cảm thông và hết ḷng giúp 
											đỡ. Đa số những người vượt biên này 
											đều ôm ấp nguyện vọng là chế độ CS 
											sụp đổ để được trở về quê hương..
											Cuộc vượt biên của 36 năm về sau là 
											vượt biên v́ lư do kinh tế. Những 
											người này, đại đa số ở vùng Nghệ An, 
											Hà Tĩnh, Đồng Hới, quê của “Bác Hồ”, 
											trưởng thành trong môi trường xă hội 
											chủ nghĩa, là những con người xă hội 
											chủ nghĩa. Họ rời bỏ quê hương ra 
											đi, rũ cái hănh diện là dân vô sản, 
											để làm giầu nhanh như lănh đạo của 
											họ đă biến thái để trở thành đại gia. 
											Họ trả tiền để được cấp giấy sang 
											Nga hay Tầu. Từ những nơi này, họ 
											được đưa bằng đường bộ qua nhiều 
											nước tới vùng Calais miền cực bắc 
											nước Pháp. Họ sống khổ cực trong 
											những lều dựng trong rừng, để chờ cơ 
											hội nhảy lên những chiếc xe chở hàng, 
											nhập cảnh lậu vào Anh Quốc. Tr ên 
											chặng đường chót này, có người chết 
											v ́ rơi từ nóc xe chở hàng xuống đất, 
											có người ch ết ngộp v́ trốn trong 
											thùng xe đóng kín.
											Hai cuộc vượt biên đều nguy hiểm khổ 
											cực như nhau, chỉ khác một điều là 
											những người vượt biên khi xưa bị 
											công an săn đuổi, bắn giết, c̣n 
											những người đi vượt biên hiện nay 
											th́ được nhà nước tiếp tay với đường 
											dây buôn người đưa sang Tầu sang Nga 
											an toàn. Từ những nơi này đến rừng 
											Calais, những người này đă kể lại 
											rằng đă bị cướp bóc đánh đập dă man 
											khảo của, c̣n phụ nữ th́ bị hiếp dâm 
											suốt chặng đường, mà tiếng dễ nghe 
											là “đóng thuế thân”, bởi đủ các loại 
											người. Nhiều người đă hối tiếc rằng 
											đă quyêt định ra đi như thế. Bởi v́, 
											họ đă bị rỉ tại đánh lừa rằng sang 
											Anh đi trồng cần sa hay đi làm nhà 
											hàng là những việc dễ kiếm, không 
											cần có tài nghề ǵ, cũng được 5,000 
											đô la một tháng. Cho nên, những con 
											người lớn lên trong khẩu hiệu “lao 
											động là vinh quang” do đó sẵn sàng 
											mang sức lao động bắp thịt của ḿnh 
											để đưọc đổi đời mau chóng.
											Đúng rằng ờ Anh cũng như ở Mỹ và 
											Canada, có t́nh trạng trồng lậu cần 
											sa, mà những người bỏ quê này gọi là 
											“trồng cỏ”. Nhưng những lối kiếm 
											tiền này đă bị tiết lộ từ mấy năm 
											nay, và báo chí đều đă có những 
											phóng sự điều tra cũng như các cơ 
											quan an ninh lùng bắt. Có thể là nếu 
											không bị bắt hết th́ nghề này không 
											phải là có thể thu hút nhiều nhân 
											công. Cho nên, toàn bộ kế hoạch bỏ 
											quê đi trồng cỏ là phiêu lưu, bế tắc. 
											Nghề nhà hàng th́ không dễ kiếm và 
											lương không phải là 5,000 đô la như 
											tưởng tượng. V́ thế, những người này 
											không có nhiều hy vọng được cho định 
											cư, v́ phương cách kiếm tiền của họ 
											không phải là phương cách lương 
											thiện, và khả năng th́ không có, 
											ngay cả khả năng nói tiếng Anh hay 
											tiếng Pháp để mà truyền đạt cho đúng 
											tiêu chuẩn gọi là “làm bồi” ở các 
											nước văn minh.
											Cái bánh vẽ thiên đường vô sản mà Hồ 
											chí Minh và đảng Cộng sản đem vào 
											cho dân Việt hơn nửa thế kỷ, đă tạo 
											nên những con người xă hội chủ nghĩa 
											tin rằng có thể biến sỏi đá thành 
											cơm gạo, nhờ Bác và đảng. Cái bánh 
											vẽ 5,000 đô la đi làm bồi và trồng 
											cần sa cũng lại lừa những con người 
											xă hội chủ nghĩa này một lần nữa, để 
											lâm vào sự khốn khổ trong rừng miền 
											Bắc Pháp. Trước mặt họ là ǵ? Chờ 
											chực để tiếp tục lao vào con đường 
											nhập cảnh lậu từ bắc Pháp sang Anh, 
											với rất nhiều hiểm nguy và rất dễ bi 
											khám phá, khi mà câu chuyện vào Anh 
											trồng cỏ đă bị phanh phui rộng răi 
											trên truyền thông. Chờ chực để được 
											đưa về nguyên quán, khi Pháp t́m ra 
											tiền để cho lên phi cơ trục xuất. 
											Chờ chực để t́m cách biến vào những 
											cộng đồng người Viêt Động Âu, sống 
											ngoài ṿng pháp luật, hay là trở 
											thành tay chân của bọn Mafia Cộng 
											sản, mà các báo điạ phương đă từng 
											điều tra làm phóng sự.
											Dù sao th́ cũng vẫn có thể kết luận 
											rằng là “nhờ ơn Bác và đảng”.
											
											
											
											Đan Tâm