Video Tài Liệu Audio Tài Liệu Nhạc Tin Tức & Thời Sự B́nh Luận

 

Bản Tố Cáo Những Hành Vi Trộm Cắp Có Mục Đích

BẢN TỐ CÁO NHỮNG HÀNH VI TRỘM CẮP CÓ MỤC ĐÍCH ĐỂ NGĂN CẢN, SÁCH NHIỄU, ĐÀN ÁP, KHỦNG BỐ CỦA NHỮNG KẺ TRONG BỘ MÁY BẢO VỆ CHẾ ĐỘ  ĐỘC TÀI ĐẢNG TRỊ CSVN ĐĂ GÂY RA ĐỐI VỚI TÔI !!!

 

(Về việc ngày 26/01/2010 khi tôi ra đường bị đâm xe, bị đe dọa hành hung, tài sản ở trong nhà bị kẻ trộm cạy cửa số, cắt dây điện lấy trộm modem để cắt kết nối ngăn không cho sử dụng in tơ net)

 

Kính Gửi:  

- Ban lănh đạo đảng cộng sản Việt Nam tại thủ đô Hà Nội

- Giám đốc công an tỉnh Nghệ An và huyện Nam Đàn

- Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc

- Chính Giới các nước quan tâm đến Nhân Quyền Việt Nam

- Quốc Hội Liên bang Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ

- Tổ Chức theo dơi và bảo vệ Nhân Quyền Quốc Tế (HRW)

- Tổ Chức Phóng Viên Không Biên giới (RSF)

- Các Tổ Chức, Hội Đoàn, Cá Nhân người Việt Nam trong nước và Hải Ngoại

- Mạng lưới Nhân Quyền Việt Nam ở Hải Ngoại

- Giới Truyền thông, báo chí trong nước, hải ngoại và Quốc Tế

 

Tôi tên là:  Hồ Thị Bích Khương,

Sinh ngày:  Ngày 29 tháng 7 năm 1967,

Hiện trú tại: xóm 2, xă Nam Anh, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An.

 

Tôi viết đơn này nhằm tố cáo đến công luận những việc làm mang dấu hiệu, chứng cứ phạm tội h́nh sự và khủng bố có chủ đích của chính nhà nước CHXHCN VN. Sự hành xử thô bạo và hết sức phi lư mà tôi tin rằng chỉ có có những kẻ đang chống lại cuộc đấu tranh đ̣i công bằng xă hội, đ̣i tự do dân chủ, nhân quyền của nhân dân Việt Nam mới gây ra như vậy mà thôi. Nội dung sự việc diễn ra liên tục có hệ thống, rất bài bản, rất có nghề trộm cắp kiểu chuyên nghiệp pha trộn kỹ thuật đặc biệt như của đặc công đỏ mà lực lượng cộng sản vẫn thường sử dụng trong chiến tranh ở Việt Nam trước kia vậy. Tôi xin tóm lược các diễn biến như tường tŕnh dưới đây để công luận tỏ tường :

Hôm nay ngày 26-01-2010 vào hồi 13h, tôi dắt xe ra khỏi nhà để đi lên huyện Nam Đàn với mục đích đến các cơ quan như viện kiểm sát, ṭa án, và có thể là cả công an nữa để đ̣i bản cáo trạng, cùng các hồ sơ trong bản án mà nhà cầm quyền cộng sản tỉnh Nghệ An đă “xử tội do đấu tranh trong năm 2008 của tôi” nhưng chưa tống đạt. Khoảng cách quăng đường từ nhà tôi đến huyện không xa nhưng tôi đi sớm với mục đích c̣n muốn đến nhà ông Lê Xuân Tứ, một cựu quân nhân, một thương binh, một đảng viên CSVN, đồng thời là một dân oan mà năm nay đă 77 tuổi rồi để hỏi thăm việc khiếu kiện của ông. Bởi lẽ mấy ngày qua ông Tứ đă đến nhà tôi liên tục nhờ viết đơn kiện nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam tại tỉnh Nghệ An ra ṭa án Quốc Tế để xét xử bọn quan lại CS tỉnh này gây ra cho cá nhân ông biết bao năm rồi.

Tôi đi qua thị trấn Nam Đàn được một quăng, khi đến đường sẽ vào xă Vân Diên nơi gia đ́nh ông Tứ đang ở được khoảng 300 mét th́ một chiếc xe máy rú ga ầm ĩ nghe rất kinh rợ ở phía sau. Tôi nghĩ rằng có thể là lớp thanh niên trẻ ngổ ngáo lại lạng lách, phóng nhanh vượt ẩu gây nguy hiểm cho người cùng trên đường nên tôi từ từ phanh xe đi chậm lại nhường cho bọn chúng vượt lên. Chiếc xe đuổi kịp tôi và tôi cũng lánh sang lề đường để tránh chúng. C̣n chiếc xe chúng cũng phanh đột ngột gấp lại, tôi phải quẹo xe vào lề đường để tránh chúng va vào xe của ḿnh. Mặc dù đi rất chậm gần như sắp dừng lại nhưng chiếc xe tôi lái mất thăng bằng nên bị ngă bên đường, tôi không bị thương ǵ. Đứng dậy chưa kịp nói ǵ, tôi liền nh́n thẳng vào hai thanh niên đă có hành vi ngổ ngáo đi xe làm tôi như vậy. Trong khi ấy hai thanh niên trông gương mặt sáng sủa chứ đâu có vẻ bụi bờ ǵ nhưng đă phát ra nhưng ngôn từ hết sức lưu manh, du côn đe dọa tôi rằng : “ Này ! Coi chừng chứ có người muốn giết chết mặt mi đó !!!”.  Nghe rơ ràng như vậy, c̣n tôi vốn là một con người ít run sợ sự đe dọa của bất cứ ai, mà hơn nũa tôi sống chẳng có xích mích ǵ với ai trên đời này và cũng chẳng thù hận với ai cả nên mở to mắt vừa nghiêm mặt vừa ngạc nhiên hỏi lại chúng : “Chi rứa bay ! tụi bay có lầm ai không đấy ? ”. Một thằng trong bọn hểnh mặt cười khẩy nói: “ Ha ha ha!...Lầm à, làm sao mà lầm được. Hồ Thị Bích Khương phải không ???…. ”. Khi nghe thấy nó nói vậy, thật ra đúng là tôi chẳng biết nói sao với chúng nữa v́ chúng hiện nguyên h́nh là bọn bảo vệ an ninh chính trị chế độ độc tài CSVN chứ c̣n ai vào đây mà làm những chuyện rỗi hơi đi theo dơi và hăm dọa khủng bố tôi như vậy. Khi nh́n chúng th́ đúng tôi chưa đáng tuổi bậc mẹ của chúng nhưng tôi chắc chắn là chị gái rất lớn của chúng nó, nên tôi hỏi : “Ai sai tụi bay làm việc này ?”.

            Khi ấy, chúng vẫn ngồi trên xe máy, một thằng lái xe vặn ga húc  đẩy vào cái xe tôi đang ngă chưa dựng dậy được. Thấy không ổn lắm, phản xạ có điều kiện của tôi là đưa tay vào túi áo móc túi lấy điện thoại với ư định chụp h́nh chúng để tố cáo với những bằng chứng cụ thể, rơ ràng. C̣n khi ấy chúng lại dúi mạnh chiếc xe tôi một thêm lần nữa và cất tiếng hỏi xấc xược hỗn láo hết sức vô lễ : “ Mày gọi điện à ??”. Cũng đúng khi ấy, có mấy người đi đường thấy lạ cũng cho xe chậm lại ngoảnh nh́n chúng và cả tôi. Không hiểu sao v́ sợ tôi chụp ảnh, hay sợ thiên hạ nh́n vào nên chúng vù xe chạy mất. Tôi bấm máy chụp theo không lấy được h́nh cũng không kịp nh́n được biển số xe đă gây tội lỗi cho ḿnh. Tôi chỉ biết được là chiếc xe mác hiệu SUZUKI-VIVA màu xanh đen… Thực sự quá tức tối căm giận chúng, tôi nghĩ giá như sức khỏe tôi vẫn khỏe như ngày xưa chắc tôi đă phóng xe đuổi theo để nhớ bằng được số xe máy của chúng mong có ngày hỏi tội ác của bọn tay sai này. Tôi dựng xe đứng dậy để đi tiếp đến nhà ông Lê Xuân Tứ trong xă Vân Diên. Đến nơi v́ mải suy nghĩ nên tôi chẳng hỏi ông Tứ về chuyện đơn từ mà mấy hôm vừa rồi ông xuống chỗ tôi ở để nhờ làm nhưng chưa làm được. Tôi nói ông Tứ hăy đi cùng xuống huyện Nam Đàn với tôi luôn thể. Chúng tôi đến ṭa án và viện kiểm sát, nơi đă truy tố “xử tội” bỏ tù tôi 2 năm nhưng chúng chưa tống đạt cáo trạng và trả tôi bản án, tôi kiên nhẫn đến đây nhiều lần với mục đích là tôi đ̣i lại chúng những chứng từ này. Tôi đă đến mấy lần nhưng không lấy được cáo trạng lẫn bản án phạt tù mà ṭa CS đă tuyên. Chúng muốn che giấu bằng chứng vi phạm nhân quyền, đàn áp nhân dân lương thiện mà hoàn cảnh của tôi ở đất nước này chỉ là một ví dụ tiêu biểu. Khi tôi đến viện kiểm sát huyện Nam Đàn thấy vẫn đang sửa chữa, tu bổ. Tôi liền t́m cán bộ làm việc tại đây th́ chúng trốn biệt đi đâu hết cả. Tôi quan sát xung quanh và nh́n thấy 1 người lần trước đến, có người đă nói với tôi là vịện trưởng VKS huyện. Khi tôi tiến lại hỏi th́ nó nói với tôi là : “Chị hăy xuống hỏi trực ban chứ tôi chỉ là thợ xây thôi không biết những việc đó đâu”. Theo thói quen tôi lấy máy bấm máy ảnh chụp h́nh nhưng máy báo thẻ nhớ đă đầy…

Tôi bức bối hét lên : “ Mẹ cha chúng nó, đi tù mấy năm về rồi cáo trạng chưa nhận được, bây giờ các cán bộ viện kiểm sát lại trốn chui trốn lủi không đem cáo trạng là sao đây???” Một thằng ở tầng dưới lên bảo tôi hăy ra ngoài. Tôi hỏi mi là ai mà bảo tao ra ngoài? Nó bảo nó là bảo vệ cơ quan này. Tôi hỏi nó viện trưởng đâu để tôi gặp, bởi v́ thấy tôi vừa mới đứng với tên kia mà không biết nó bảo viện trưởng đi vắng, tôi chỉ tay vào người hôm trước người ta nói với tôi là “viện trưởng”, th́ lúc ấy tên bảo vệ trả lời lắp bắp: “Đó là trưởng pḥng tổ chức không phải là viện trưởng”. Tôi gặng hỏi lại tên bảo vệ “Thế tại sao tao đến đây hỏi mi mấy lần ở tầng dưới t́m cán bộ viện kiểm sát th́ mi không t́m, chừ mi đi t́m cho tao đi…”. Nó bảo tôi : “chị đến đây phải lễ phép chứ”. Tôi mở to mắt hỏi lại: “Hả, mi nói cái chi ? năm nay mi mấy tuổi rồi?”. Tôi thấy nó nói với tôi nó là “cán bộ viện kiểm sát huyện này”. Tôi tức điên lên hét vang: “Tao hỏi mi đường lối của nhà nước XHCNVN và ĐCS Việt Nam quy định nhân dân phải lễ phép với cán bộ và đảng viên, hay là cán bộ và đảng viên phải lễ phép với nhân dân đây. Mi trả lời cho tao biết coi nào???”. Tên này lắp bắp: “Th́ cán bộ phải lễ phép với nhân dân!”. Tôi liền nói luôn: “Vậy mi chỉnh đốn và làm đúng phận sự đi…”. Tên bảo vệ không c̣n hung hăng nữa mà có vẻ rất tội nghiệp.

Thực chất nó biết không thể gọi được mấy thằng trong cơ quan “viện tàn sát nhân dân” ra gặp tôi nên nó cứ đứng đó nh́n tôi trân trân mắt thôi. Tôi đứng nói to phân tích cho những người thợ xây dựng biết cán bộ viện kiểm sát này đă làm sai trái pháp luật như thế nào? Chúng đă bị và tự biến thành lũ chuột chui rúc trốn tránh nhân dân ra sao, mọi người đúng nh́n gật đầu với nhau cười đắc chí lắm. Tôi nói một lúc ra xe chuẩn bị về, trong lúc chờ ông Tứ sắp xếp đồ đạc th́ tên bảo vệ gọi điện cho ai tôi không rơ lắm, nhưng một lát tôi thấy công an có tới mấy đứa đi đến chỗ tôi đang đứng trong phạm vi cơ quan này.

Tôi lúc đó nghĩ rằng chính nó đă gọi điện cho công an huyện Nam Đàn đến nên đang dù tôi chuẩn bị ra về rồi nhưng vẫn xuống xe quay lại hỏi thằng bảo vệ: “A! th́ ra cái thằng kia mày gọi điện cho công an đến à? Rứa th́ để tao xuống làm việc với tốp công an này đây đă”. Tên công an bảo: “Có chi rứa chị Khương?”. Tôi hỏi lại: “Thế công an đến đây làm chi, đe dọa khủng bố Hồ Thị Bích Khương à ???”. Tên công an đó nói:  “Dù có chi th́ cũng nên b́nh tĩnh đă”. Tôi bảo: “Bây giờ nếu công an, chính quyền muốn đàng hoàng th́ hăy đến đây làm việc, gọi viện kiểm sát trả cáo trạng cho Hồ thị Bích Khương th́ sẽ có trật tự. c̣n công an đên đây để mà đe dọa khủng bố Hồ Thị Bích Khương th́ hăy quên đi nhé. Tù đầy tao không sợ, án tử h́nh phải dựa cột không sợ. Tao sợ quái chi công an. Đây là công an huyện, chứ có đến TBT Nông Đức Mạnh mà có đến đây tao cũng không rung rinh một sợi chân lông đâu nha. Thằng Nông Đức Mạnh chỉ là thằng con hoang thôi, nó la chóp bu của một đảng, của cả đất nước mà lư lịch xấu xa nên chẳng ai nghe chi hết. Nó để đất nước hư đốn, trụy lạc tao không sợ và công an cũng chẳng là cái quái ǵ để tao sợ nha…!!!”.

Khi nghe tôi nói thế mấy thợ lúc đầu thấy công an đến im lặng nh́n thôi, nhưng sau thấy tôi vẫn lớn tiếng không hề dừng lại có phần nói to th́ bấm nhau cười kín đáo đắc chí măn nguyện lắm. Nghe một hồi tôi chưởi vậy, mấy công an bảo tôi: “Nếu ở đây không chịu đem cáo trạng, bản án trả chị th́ hăy khiếu nại lên cấp cao hơn mà đ̣i lại. Chúng tôi đến đây nghe th́ tôi cũng biết chị không phải là người không có suy nghĩ, trái lại chị rất tỉnh táo có nhận thức lắm…”. Tôi nói lại ngay: “Tao chẳng tin cả hệ thống nhà nước CS này, mà công an th́ cũng đồng lơa với viện kiểm sát, ṭa án nhưng mà chúng mày đang làm sai với tao th́ tao cứ đến để vạch mặt ra mà đ̣i lại những hồ sơ chứng từ vụ án đó. Chúng mà không làm đúng với tao th́ tao chưởi cho tất cả nhân dân nghe, để nhân dân nh́n thấy là thế nào rồi có ngày người dân cũng nh́n thấy bất công, áp bức mà nổi dậy đạp đổ thẳng vào mặt cả bè lũ phản dân hại nước này cho rồi…”. Biết chúng không đưa cáo trạng trả cho tôi nên tôi nói với ông Tứ ra về. Trước khi về nói: “bữa ni tao về, khi nào có thời gian rảnh rang tao lại lên đây để đ̣i nếu chúng không đưa trả, tao lại chưởi tiếp cho mà nghe đă cái tai…”.

Đi qua trụ sở UBND huyện Nam Đàn, ông Tứ bảo tôi vào cùng để đưa đơn nộp chủ tịch huyện. Ông Tứ vừa vào sân th́ bị bảo vệ xô ra không cho vào, nó nói rằng đây không phải ngày tiếp dân. Ông Tứ năn nỉ tên bảo vệ: “Ngày tiếp dân tôi không được gặp, hôm nay xin gặp tư chú ạ”. Thế nhưng chúng vẫn kiên quyết đẩy ông Tứ già lọm khọm phải đi ra. Tôi tức tối hỏi tên này: “Này, tao hỏi mi ngày nào là ngày tiếp dân???”. Nó trả lời: “vào mùng 10 và 20 hàng tháng”. Tôi nói lại: “Này nhé! Mi có biết không, ngày mùng 10, 20 là ngày tiếp dân của chủ tịch huyện nha, c̣n bất kỳ ngày nào trong tháng nếu nhân dân có việc cần gặp đều phải có người để tiếp họ mày không biết th́ tịt mơm mày đi. Chúng bay cứ xoen xoét cái mồm nào là v́ nhân dân phục vụ, nào là nhà nước của dân, do dân, v́ dân như thế mà không biết ngượng hay sao????…”. Tôi thấy nó chỉ im lặng đứng nhưng trời trồng và không nói được ǵ cả, nên chúng tôi rất biết cảnh ngộ chung trong cả xă hội VN hiện nay là như vậy tôi bèn kêu ông Tứ ra về thôi.

Đối với bộ máy quyền lực nhà nước cộng sản VN, bọn ḷng lang dạ sói này th́ cứ chịu tốn tiền gửi phát nhanh trong ngày để lấy làm mốc. Đến ngày không giải quyết theo hạn định th́ cứ đến “đào mả” chúng ra cho nhân dân thấy để nhân dân đề pḥng c̣n đừng bao giờ nghĩ chúng có trách nhiệm với công việc bao giờ đâu. Bọn chúng bây giờ chỉ có lo vơ vét đàng điếm tham nhũng để làm giàu cho bản thân và gia đ́nh chứ vác cái thân già mà đến cơ quan công sở nhà nước của chúng không tiền bạc, vật chất ǵ th́ chúng chỉ muốn chết cho rồi! Nếu cán bộ cộng sản thương thân già của ông Tứ này th́ chắc chắn rằng thằng bí thư huyện này không phải là thằng tà dâm đêm ngủ hai nhà mà vẫn ngoi lên nắm quyền sinh sát cả một huyện như Nam Đàn này như hiện nay đâu. Chính ông Tứ là người đưa tôi tờ báo để từ đó tôi biêt đương kim bí thư huyện ủy, nguyên là chủ tịnh huyện đi ngủ lang chạ. Cùng trong một đêm thằng tri huyện cộng sản này vừa đi ngủ với vợ vừa đi ngủ với người t́nh - câu chuyện này đă một thời làm xôn xao dư luận địa phương quê tôi. Ông Lê Xuân Tứ đă già rồi, ông đă góp một phần công lao xương máu xây dựng lên chế độ vô nhân đạo, tàn ác, thất đức, lưu manh này việc ǵ phải cúi đầu ǵ xin xỏ bè lũ khốn kiếp ấy, van xin mấy thằng lưu manh chính trị có chức quyền đó làm ǵ? Chúng làm sai trái th́ ta cứ đi đến tận nơi chúng làm việc mà đấu tranh để đ̣i lại, để hỏi han tội vong ơn bội nghĩa của chúng với ḿnh, với nhân dân. Nếu chúng không trả th́ lớn tiếng mà chưởi thật mạnh mẽ để vạch mặt cho nhân dân thấy bộ mặt thật đê tiện, cái ḷng lang dạ sói của chúng để mọi người nh́n rơ hơn nữa rồi cùng đứng lên…

         Nghĩ miên man như vậy, một lát chúng tôi ra về, tới nơi ở của ḿnh rồi ai về nhà nấy. Tôi về đến nhà th́ thấy cửa sổ bị mở toang ra. Tôi nghĩ thật quái lạ khi ra đi ḿnh đă đóng cẩn thận rồi mà, sao về nhà bây giờ lại như thế này nhỉ ? Tôi mở cửa ra nh́n về phía nơi chiếc bàn để máy tính th́ chiếc modem kết nối mạng in-tơ-net vào máy tính không c̣n nữa, th́ ra chúng cắt đứt dây đường truyền mạng in-tơ-net. Chúng đă kéo qua cửa sổ để lấy mất modem, c̣n cái cổng vào modem đang treo tại cửa sổ chỉ thấy dây điện ḷng tḥng, lơ lửng, chiếc thẻ nhớ tôi vẫn để ở trên bàn cũng bị mất theo liền.

Tôi nhận ra ngay, một vụ trộm cắp tài sản thật quái đản mà tôi nghĩ rằng không một tên trộm vặt b́nh thường nào có thể muốn lấy trộm. Bởi chiếc modem này nếu có bán cũng không ai mua, bởi tất cả mọi người đều biết ai kết nối in-tơ-net th́ đều được cấp một chiếc modem và nếu bọn cắp trộm có đem về cũng không thể sử dụng hay bán được v́ c̣n cần sự lắp đặt của cơ quan bưu điện với hợp đồng tên tuổi cùng các thủ tục hành chính khác nữa. Khi lúc đó tôi nh́n xong quang cảnh này th́ đồng hồ cũng đă là 15 h 58 phút, ngày 26/01/2010.

Mặc dù tôi tin chắc rằng nếu gọi công an đến tận hiện trường vụ trộm cắp xảy ra th́ sự vệc cũng không thể được làm rơ, nhưng tôi vẫn gọi đến trưởng công an huyện Nam Đàn để báo sự việc. Chờ măi cả tối mịt công an Nam Đàn mới đến nhà tôi làm việc, khi đó trời đă tối đen la vào khoảng 21 h. Tôi kể lại chuyện lúc chiều bị 2 thanh niên trẻ đâm xe máy gây đổ xe c̣n đe dọa tôi. Tôi nghĩ việc xăy ra lúc chiều và chuyện mất trộm khi về nhà có liên quan với nhau rất chặt chẽ. Điều này đă cho thấy ai đă nhúng tay vào rồi! Tôi cũng hỏi họ về vụ trộm ngày 12-12-2009 vừa qua bọn chúng đă trộm cắp hết tất cả số tiền và chiếc điện thoại di động của tôi và việc này tôi đă báo công an làm việc, nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả ǵ. Cũng cần nói rằng tháng 12/2009 vừa rồi tôi bị mất đến trộm đến 3 lần tất cả như sau:

 

Lần thứ nhất vào ngày 05-12-2009 khi tôi vừa chuẩn bị nấu ăn, lúc ra vườn hái rau kề sát nhà thế mà chúng lẻn vào mở tủ lấy mất 4 triệu đồng và 100 USD, tôi c̣n mất một điện thoại di động, 01 USB, 01 thẻ nhớ, sạc pin điện thoại vv..vv….Trong đó hai chiếc điện thoại di động để ở bàn th́ chúng chỉ lấy một chiếc có ghi âm. Trong chiếc ví có 5 triệu VNĐ + 100 USD nhưng bọn trộm cắp đó c̣n để chừa lại cho tôi 1 triệu đồng. Lần này v́ trong máy điện thoại và USB có nhiều tài liệu bài viết. Tôi nghĩ có thể là trẻ con lấy cắp, tôi muốn chuộc lại máy điện thoại cùng USB nên tôi đă thông báo trên loa thông tin của xă về việc mất điện thoại, USB với lư do nói khác đi là “có thể là do đi về bị ngă ở cổng rơi ra” để chuộc lại, nhưng không có ai báo nhặt được.

Lần thứ hai ngày 12-12-2009 tôi đến quán hàng cách nhà chỉ khoảng 200 mét rất gần để mua lấy một đồ dùng về liền không trả tiền. Tôi nghĩ ḿnh đi nhanh nên không khóa cửa và khi về đến nơi th́ đă thấy cửa toang ra, dật dứt cánh của tủ và bị mất 6 triệu đồng VN. Đây là số tiền tôi dành dụm để chuẩn bị vào viện đi mổ lại để tháo đinh. Đồng thời, bọn trộm cắp này cũng lấy một điện thoại di động có chức năng ghi âm. Sự việc này xảy ra trong khoảng thời gian chỉ 5 đến 7 phút thôi. Tôi đă báo vụ việc trên cho công an, nhưng đến nay công an cũng không điều tra ra.

Những vụ trộm cắp này xảy ra ở một xóm làng vốn dĩ rất b́nh yên từ trước đến nay, Trong suy nghĩ của tôi, thú thật tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Từ bao năm qua ở quê tôi b́nh thường có lẽ mọi người bỏ nhà cửa đi vắng, mở toang cửa ra để đi chơi 2-3 ngày mới trở về cũng chẳng mất ǵ cả. Hơn nữa nếu bọn trộm cắp muốn có tiền bạc th́ có lẽ chúng không nhắm vào nhà tôi để trộm v́ chúng biết tôi nghèo khổ chẳng có ǵ.

Lần thứ ba là vụ trộm cắp cho tôi sự nghi ngờ lớn nhất đó là hôm cuối tháng 12/2009. Chỉ có mấy người dân đến xem phim trên Mạng thôi nhưng tôi bị mất chiếc USB đang cắm trong CPU và thẻ nhớ. Để nói rằng những người dân ít hiểu biết này trộm cắp một chiếc USB và thẻ nhớ mới là lạ chứ. Bởi v́ họ không dùng nó làm ǵ cả, mà bán thứ này ở nông thôn vùng quê tôi không ai mua. Đây là điều tôi buồn bă nhất khi nghĩ rằng người dân nào đó đă nghe sự xúi dục của công an CSVN lấy chúng để cung cấp tài liệu của tôi cho bọn an ninh.

Hôm nay là lần thứ tư tôi bị mất trộm. Lần này nếu tính tài sản th́ không đáng là bao, thẻ nhớ và bao thẻ nhớ khác nếu đi mua chỉ 150 ngh́n đồng Việt Nam, đi bán chắc cũng không bán được, c̣n modem kết nối intonet th́ khi lắp ai cũng được khuyến mại.

Điều đáng nói là lần này chúng kéo cả loa nhựa tôi nghĩ thế nào cũng có vân tay để lại nên tôi đề nghị công an lấy dấu vân tay điều tra vụ án trộm cắp, nhưng công an không làm cũng như lần thứ hai khi giật tung cánh của tủ. Tôi nghĩ vân tay để lại sẽ có ở gương tủ nhưng công an Nam Đàn cũng không dùng biện pháp kỹ thuật tối thiểu ǵ để làm sáng tỏ vụ án mà tay nắm tủ tôi vừa mới dán cách đấy mấy hôm thôi.

 

Hai lần trước mất trộm, có thiệt hại về tiền bạc tôi không muốn nói ra v́ nghĩ đồng tiền của tôi có được chút ít như vậy đều do mọi người ủng hộ trong khi bị tai nạn mà tôi không cẩn thận để mất mát. Tôi cảm thấy tôi không cẩn thận đă phụ ḷng tốt của mọi người đổ bao công sức vất vả để giúp đỡ tôi nên tôi thật sự không muốn nói ra làm ǵ. Nhưng cho đến hôm nay th́ tôi xác định các vụ trộm xẩy ra cho tôi không đơn giản là trộm tài sản mà chính đă có kẻ mưu mô đen tối muốn chặn họng tôi không cho tôi nói tiếng nói của ḿnh để đấu tranh với chúng. Cũng cần nói thêm rằng, cuối năm 2009 vừa qua tôi đă bị cắt mạng intonet, cắt điện thoại di động không biết bao nhiêu lần nhưng khi tôi tố cáo mạnh mẽ kịp thời nên đă được khôi phục và bị cản trở ít hơn.

Tối nay tôi đă liên lạc với nhân viên bưu điện để xin mua lại chiếc modem để kết nối in-tơ-net nhưng nhân viên bưu điện nói là đồ đó không bán, tôi cũng đă năn nỉ nhân viên có thiết  bị phục vụ khuyến măi hăy cho tôi một modem nữa th́ chưa có trả lời. V́ vậy chưa biết tôi có thể có được in-tơ-net để sử dụng nữa hay không???

Nay tôi viết bản tố cáo này lên công luận trong và ngoài nước để tố cáo những kẻ giấu mặt đang ngăn chặn tôi bằng mọi cách hoạt động đấu tranh v́ dân chủ tự do, nhân quyền và công lư ở Việt Nam. Điều đáng buồn cho tôi là chúng đă sử dụng được cả những người dân đă từng rất yêu mến tôi để hăm hại, phá phách tôi. Qua đây ta thấy rằng chúng vô cùng ranh ma xảo quyệt. Tối nay khi tôi gọi điện ra thông báo cho anh Nguyễn Khắc Toàn ngoài Hà Nội và anh Đỗ Nam Hải tận măi Sài G̣n th́ cả hai anh khẳng định ngay một cách chắc chắn rằng: “Tất cả các vụ em bị trộm cắp lấy mất tiền bạc, tài sản, thiết bị kết nối mạng in-tơ-net, thẻ nhớ máy chụp h́nh, kể cả các vụ tai nạn giao thông trước đây và trong thời gian qua đều do bàn tay công an bảo vệ chính trị của chế độ độc tài do đảng CSVN, tổng cục an ninh đă chỉ đạo công an địa phương trong Nghệ An thực hiện cả chứ không ai vào đây dám làm và làm những chuyện đó đâu. Các vụ án h́nh sự trộm cắp này mà em là nạn nhân là đều có động cơ mục đích chính trị và đàn áp cả thôi không phải là các vụ h́nh sự thông thường đâu….!!!”.

Tôi xin mượn lời anh Nguyễn Khắc Toàn đă nhắn nhủ với ḿnh để làm kết luận cho bản tố cáo này là vậy. Xin cám ơn tất cả quư vị đă quan tâm.

        Trong nội dung bản tố cáo này tôi xin gửi kèm ảnh chụp hiện trường vụ án xảy ra để quư vị tỏ tường diễn biến những sự việc đồi bại của bọn trộm cắp bất lương đă ra tay hăm hại tôi để phục vụ mưu đồ đen tối của bè lũ quan thầy chúng từ CS trung ương Hà Nội..

 

26-1-2010

Hồ Thị Bích Khương

Điện thoại số : 0984 980 597

Email liên hệ : thegioivihoabinh@gmail.com

 

 

  

 

 

Những bức ảnh này có một số đề ngày sai v́ khi đi Nam Đàn tôi có tháo thẻ nhớ máy ảnh ra nên những bức ảnh chụp trên đường đi và mới về nhà bi ghi sai ngày tháng chưa được cài đặt lại. C̣n khi công an đến nhà đă cài đặt lại nên đúng ngày tháng).          Nghĩ miên man như vậy, một lát chúng tôi ra về, tới nơi ở của ḿnh rồi ai về nhà nấy. đến th́ thấy cửa sổ bị mở toang ra. thật quái lạ khi đi đă đóng cẩn thận mà, sao bây giờ lại thế này nhỉ ? nh́n phía chiếc bàn để máy tính modem kết nối mạng in-tơ-net vào không c̣n nữa, cắt đứt dây đường truyền in-tơ-net. kéo qua lấy mất modem, cái cổng đang treo tại chỉ điện ḷng tḥng, lơ lửng, thẻ nhớ vẫn trên cũng theo liền.


<< trở về đầu trang >>
free counters